Vay nóng Tinvay

Truyện:Trần Duyên - Chương 390

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 390: Mộ anh hùng (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)

Siêu sale Shopee


Ngược dòng bên trong Thiên Hoả để bay lên, cho dù đã được Cửu U minh viêm ngăn cách nhưng Kỷ Nhược Trần vẫn cảm thấy sức nóng nhập vào cơ thể khiến ảnh vụ tạo thành thân thể hắn bị thiêu rụi hoàn toàn.

Sự đau đớn khi Thiên Hoả thiêu đốt thân thể vượt xa ngọn lửa tầm thường nhưng hắn chỉ nhìn chằm chằm vào một điểm đỏ sậm ở trung tâm kiếp vận, tựa như hoàn toàn không nhìn thấy Thiên Hoả.

Tôn Quả đau đớn đến mức không nhịn được gào lên, thương tổn do Thiên Hỏa tạo thành đối với ma vật có oán khí nặng như hắn cũng vượt xa so với ma vật tầm thường, nhưng đau đớn thấu tận tâm can kia cũng có hiệu quả luyện hồn. Hắn ôm chặt lấy bắp đùi Kỷ Nhược Trần, dù thế nào cũng không chịu buông ra.

Càng tới gần hoả nhãn(trung tâm ngọn lửa), Kỷ Nhược Trần càng cảm thấy xung quanh dẫn mờ đi, song sức nóng hừng hực cũng tăng lên gấp mấy lần.

Trong nháy mắt, Cửu U minh viêm đã hoàn toàn bị ép trở về trong cơ thể, dường như sau trong hoà nhãn có lực đẩy vô hình, vừa đẩy ngược hắn trở lại phía sau, vừa không ngừng phun ra nhiều tia lửa vô cùng nóng bỏng quấn tới.

Mắt thấy còn cách hoà nhãn không xa, Kỷ Nhược Trần bỗng thu hồi Cửu U minh viêm quanh cơ thể, tâm yên lặng như nước, đâu cần đến thân thể đã bị Thiên Hỏa đốt thành tro bụi? Toàn bộ tinh thần hắn đều tập trung lên Văn Vương Sơn Hà đình trên lông ngực, bám vào đó, trong nháy mắt đã nhảy vào trong Hoà nhãn!

Đầu tiên là đen tối đến cực điểm, sau đó xung quanh mới từ từ sáng lên.

Kỷ Nhược Trần mở mắt ra mới phát hiện mình đang ở một nơi kỳ lạ. Bốn phía là hư không lúc nào cũng có từng vầng sáng màu sáng lạn xẹt qua. Bất luận là nhìn về phía nào cũng không thấy được phần cuối, cũng không thấy bất cứ đồ vật nào, dường như thế giới này chỉ có từng vầng sáng lớn với đủ loại sắc màu.

Không chỉ thế giới là hư không ngay cả bản thân hắn cũng là hư vô, hoàn toàn không có bất kỳ hình thể. Hắn hoàn toàn không hiểu những gì mình thấy, cũng không thấy thân thể của mình. Nếu không có hình thể, vậy cũng không biết phải đi về nơi nào.

Hắn thử đi về bốn phía nhưng lại cảm thấy vẫn đứng yên tại chỗ, hoàn toàn chưa từng nhúc nhích, cũng không có bất cứ dấu hiệu để giao tiếp nào. Dường như hắn đã bị nhốt tại nơi không gian vô hình vô chất này.

Hắn thử nhắm mắt lại, nhưng ngay cả mắt cũng không có thì làm sao mà nhắm lại được đây? Cho nên hắn vẫn phải nhìn thế giới mỹ lệ mà quỷ dị này, nhìn mình cô độc lơ lửng giữa hư vô.

Kỷ Nhược Trần suy nghĩ một lát, bỗng nói: "Mưu kế nhỏ nhoi".

Mặc dù hắn vô hình vô chất nhưng tiếng nói vẫn quanh quẩn trong không gian hư vô này!

Trong hư vô hiện lên một điểm sáng màu lam, trong nháy mắt đã biến thành một ngọn lửa màu lam, một chiếc đinh lớn màu xanh nhạt xuất hiện dưới ánh sáng của ngọn lửa. Sau đó ngọn lửa bùng lên mãnh liệt, trong nháy mắt đã bao trùm tất cả, đốt cháy toàn bộ hư vô và những màu sắc mỹ lệ!

Cửu U minh diễm vừa lan tràn ra, lập tức có một tiếng kêu đau đớn loáng thoáng vang lên.

Minh diễm phát ra nhanh chóng mà thu lại chậm chạp, trung tâm dòng xoáy của ngọn lửa dần dần hiện ra một bóng người. Bóng dáng người này dẫn trở nên rõ ràng vóc người cao ráo, tóc mai bay nghiêng, mất phương dài nhỏ, mũi thẳng như dọc dừa, đôi môi đỏ thắm, tóc đen trên đầu tung bay không chừng, nhưng ở lọn tóc vẫn có từng đốm minh diễm tinh hỏa tàn ra.

Toàn thân hắn trần truồng, da thịt như ngọc, tay chân thon dài, sau lưng lúc nào cũng phun ra ngọn lửa màu lam như dải lụa mỏng nhìn qua tuấn tú gần đến mức như dịu dàng.

Dưới chân hắn vốn là hư không hư vô mờ mịt nhưng lúc này đã xuất hiện một đường ánh sáng mờ nhạt, từ chỗ hắn đứng kéo dài tới tận hư không ở phương xa.

Đôi mắt hắn mở ra, bên trong cũng không có con người mà chỉ có một mảnh trời mênh mông màu lam. Sau khi nhìn quanh một vòng hắn hừ một tiếng, âm thanh tuy nhẹ nhưng cũng khiến cả thế giới hư vô này chấn động từng vầng sáng trôi nổi trong hư không bị nghiền nát, rối rít tản ra bốn phía. Cuối con đường ánh sáng hiện ra một cửa đá phong cách cổ xưa.

Hắn bước tới trước của, đẩy cửa bước vào.

Phía sau cánh cửa lại là một thế giới khác.

Nơi này ngàn dặm khô cằn, núi cao nguy nga, trên mặt cát thô màu đỏ sậm đều là những tảng đá khổng lồ, hơn mười trượng phía ngoài có một cây lởm cao mấy chục tượng trên thân cây khổ vẫn còn vài chiếc lá khổng lồ.

Còn ở nơi cực xa có thể mơ hồ thấy được một gốc cây đại thụ cao không biết mấy ngàn trượng đâm thẳng lên bầu trời, phần phía trên ẩn trong biển mây mịt mờ, không biết tán cây rộng đến mức nào. Cây to như thế, gần như chính là dùng để xây thang lên trời trong truyền thuyết thượng cổ.

Nơi này thô kệch, khô ráo tựa như sa mạc, đôi mắt nhìn lại vùng đất hoang vu, dãy núi đều do cát đã thô to màu đỏ sậm tạo nên, từng cọng cây, ngọn cỏ đều vô cùng khổng lồ. Không nơi này không có cỏ, chỉ có cây.

Kỷ Nhược Trần nhảy lên một khối đá lớn, đưa mắt nhìn khắp nơi, bỗng nhiên có một tiếng cười lạnh như sấm mùa xuân từ trên cao vọng xuống

"Hạng người như con kiến hội cũng muốn tự ý thay đổi thiên cơ?"

Nghe được lời này, hắn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy hai cây trụ lớn từ nơi xa đang từ từ di chuyển. Cây trụ lớn thô to tới mấy trăm trượng không biết cao bao nhiêu phần trên xuyên thẳng vào tầng mây, tầm mắt khó nhìn thấy được. Hắn lại nhìn kĩ lại mới phát hiện, hay cây trụ to lớn này thì ra chỉ là một đôi chân!

Chỉ là bắp chân đã cao cả ngàn trượng vậy cả người sợ rằng phải cao tới mấy ngàn trượng? Nếu không phải tiên nhân hoặc cự ma, vậy người phương nào mới có thể cao lớn được như thế?

Nhìn tầng mây mờ mịt trên bầu trời, nhìn cây lớn khắp nơi, lại chạm tới sa mạc đang rung động, đôi mắt xanh biếc của hắn chợt loé lên, cười nhạt:

"Thì ra không phải thế gian này khổng lồ mà là ta nhỏ đi. Nếu như ngươi không dùng đến loại thủ đoạn này ta còn xem trọng người ba phần. Những người đã biến ảo ra loại thế gian thế này, lại ở đây giả thần giả quỷ, từ chột dạ ra còn có thể thế nào?"

Người nọ giận dữ quát:

"Loại chuột nhắt không biết gì, người sinh tại bởi hoang dã, lớn lên tại Không gian hoang vu, không khác gì so với dã nhân, làm sao hiểu được sự kì diệu của đại đạo? Cũng được, cho người chết rõ ràng! Thủ đoạn của bộ tiên phi thường vừa động ý niệm liên sinh ra thiên địa vạn vật, sáng tạo Hữu Tướng thơ giới! Thủ đoạn này nói ngươi cũng không thể hiểu được. Người xuyên qua bức tuoi nan cách giữa sáu giới, xúc phạm giới luật của trời, vốn nên bị Thanh Minh Thần Tiệt lôi kiếp đánh thành tro bụi, nhưng bồn tiến thương tình ngươi tu luyện khó khăn, lại nghĩ lòng trời có đức hiếu sinh mới cố ý thu người đến đây, chỉ điểm một con đường sống chờ ngươi. Không ngờ ngươi lại không biết tốt xấu như thế!"

Kỷ Nhược Trần cười, lúc này thân thể, dung mạo của hắn khác trước rất nhiều, cười một tiếng như thế lập tức khiến người ta cảm thấy như gió xuân thổi tới, rồi lại đột nhiên như gió đông lành lạnh, chỉ cần không để ý cẩn thận sẽ bị gió lạnh đóng băng mà chết.

Kỷ Nhược Trần nói:

"Vừa rồi ta vào thế giới hư vô kia, chặt đứt nằm giác quan của ta, cắt đứt hết thảy hành động của ta, nhưng lại giữ lại ánh mắt cho ta để xem thủ đoạn phi thường của thương tiện. Không biết đang ở chỗ nào, không thể làm gì được, không biết thời gian trôi qua, cuối cùng tâm tình sẽ sụp đồ trong tuyệt địa yên tĩnh, đề thượng tiên muốn làm gì thì làm. Ngươi cũng dám nói những thứ đó là ý tốt?"

Tiên nhân không thấy bộ dạng kia lập tức nóng giận, giơ chân lên đạp xuống mặt đất khiển đã vụn bay loạn, dãy núi tan vỡ, cây cối đổ rạp. Hắn quát lên:

"Bổn tiên cố ý thành toàn những người lại không biết tốt xấu như vậy, nếu là như vậy, bổn tiên liền..."

Lời của hắn còn chưa dứt đã bị Kỷ Nhược Trần cắt đứt, nói:

"Đã là thượng tiên thì cần gì phải giấu đầu hở đuôi, ngay cả bộ mặt thật cũng không dám cho người khác thấy như thế? Chẳng lẽ thượng tiền không thể nhỏ đi sao?"

Hắn cười nhẹ một tiếng, nói:

"Nếu thượng tiền không thể nhỏ đi, vậy ta lớn lên sẽ tốt hơn, dù sao đây cũng không phải là việc khó."


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-521)