Vay nóng Homecredit

Truyện:Trần Duyên - Chương 392

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 392: Mộ anh hùng (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)

Siêu sale Lazada


"Từ điều đó ra..."

Về mặt thiếu niên thay đổi, không nghĩ tới Kỷ Nhược Trần dĩ nhiên lại dễ nói chuyện như vậy, suy nghĩ lập tức vận chuyển cấp tốc, thầm nghĩ hắn vẫn còn thứ gì đó có thể đưa ra nữa, sau đó lại nói:

"Thi thể của ngươi ở nhân gian đã tu luyện có thành tựu, cũng là một bộ thi thể rất tốt ngàn năm khó gặp. Như vậy đi, khi ta đi lại trong Nhân gian liền mượn thể xác của ngươi."

Đôi mắt Ký Nhược Trần chợt sáng ngời khiến thiếu niên kinh hãi phải lùi lại một bước, nhưng hắn lập tức phát hiện ngọn lửa bên ngoài cơ thể Kỷ Nhược Trần đã bắt đầu nhạt đi, xem ra chân nguyên âm khí đã sắp sửa hao hết.

Vì vậy hắn mừng rỡ, sắc mặt lạnh lẽo, ngạo nghễ nói:

"Thế nào, ngươi không muốn sao? Cho dù ngươi không muốn, bổn Tinh quân dám lấy, người lại có thể làm thế nào? Đừng vội chọc giận bồn Tinh quân, bằng không bồn Tinh quân hoặc là không làm, nếu làm sẽ lấy đi trăm năm dương thọ của ngươi, sau đó nhất người vào trong Vô Tướng thế giới, đến lúc đó sáu giác quan của người đều không có, không phân biệt được ngày đêm, đô vật! Xem ngươi có thể nhịn được không!"

Kỷ Nhược Trần chăm chú nhìn thiếu niên kia, tản ba con Viêm long đi, nói:

"Cũng được, ngươi chiếm hết thiên thời địa lợi, lực lượng của ta lại không bằng làm theo lời người nói cũng không sao! Trừ điều đó ra, tất cả luân hồi phúc báo qua báo của tất cả đời sau của ta đều dành cho ngươi, hết thảy tai kiếp đều do ta tự mình gánh chịu. Người muốn đi lại ở Nhân gian, ta liên mặc cho người đi lại, trăm năm, ngàn năm, cho đến khi người thấy phiên chán mới thôi, thế nào?"

Thiếu niên mừng như điên, lập tức nói: "Một lời đã định!"

Lời của hắn vừa dứt, Hữu Tướng thế giới lập tức phát sinh biến hoá, Cửu thiên tinh lực ngưng tụ thành vô số ấn kí lớn chuyển quanh thân thể Kỷ Nhược Trần một vòng rút ra vô số Tia sáng hội tụ về thân thể của thiếu niên. Dựa vào Tinh Thần lực thần bí mà chỗ nào cũng có, ước định giữa thiếu niên và Kỷ Nhược Trần đã được thành lập.

Lúc này Cửu U minh diễm của Kỷ Nhược Trần đã hao hết, thiếu niên dùng ánh sao ngưng tụ thành ngàn thanh kiếm sắc bén đang lơ lửng trên đầu hắn. Thiếu niên hả hê đắc chí, cảm thấy bất kể là đưa ra điều kiện hà khắc đến mức nào cũng không sợ Kỷ Nhược Trần không đồng ý.

Những tia sáng uốn lượn như mộng ảo không ngừng xông ra từ trên người Kỷ Nhược Trần, lại chảy vào trong cơ thể thiếu niên. Lúc đầu thiếu niên kia chi cảm thấy uống no rượu mạnh, trong lòng sung sướng khó tả, trong nháy mắt hắn đã có cảm giác thỏa mãn, vì vậy Trong lòng âm thầm mừng như điên.

Không nghĩ tới Kỷ Nhược Trần này lại có nhiều luân hồi quả báo như vậy, xem ra cho dù bản thân mình có đi lại ở Nhân gian mấy trăm năm làm xằng làm bậy cũng không thể hao cồn hết rất nhiều luân hồi phúc báo này.

Hắn vẫn còn mừng thầm cả đời Kỷ Nhược Trần đều là mệnh hoa đào, gây nên rất nhiều Tình trái vẫn dây dưa đến tận hôm nay. Mấy cô gái này đều là trên đời khó gặp, cho dù tu Luyện hơn ngàn năm cũng chưa chắc đã gặp được một người. Nếu không phải vì các nàng hắn cũng không chịu dâm chân vào vũng nước đục này.

Dù sao đánh nhau với Kỷ Nhược Trần cũng ẩn chứa nguy hiểm tương đối bên trong mặc dù bản thân hắn là Tinh quận, theo như cấp bậc để tính toán, không biết cao hơn bao nhiêu cấp so với loại người mạnh mới chi bước một chân vào cánh cửa ma thần như Ký Nhược Trân, nhưng hắn rốt cuộc cũng không phải bản thể của Tinh quân, mà Kỷ Nhược Trần cũng không phải là ma thần tầm thường có thể sánh bằng đằng sau chuyện này còn có bí ẩn khác.

Tia sáng vô cùng vô tận xông ra từ trên thân thể Kỳ Nhược Trần, lại chảy vào trong cơ chế thiếu niên kia, vĩnh viễn không ngừng nghỉ. Thiếu niên kia chỉ cảm thấy trong cơ thể chứa đầy lực nhân quả, đã là tương đối tràn đầy, nhưng là tia sáng kia vẫn không dừng lại.

Đây là do hắn mượn Tinh Thần lực trên chín tầng trời để lập lời thề với Kỷ Nhược Trần, cho dù hắn có thể điều khiển Tinh Thần lực một cách tự nhiên nhưng lúc nào cũng không thể nào chặn tia sáng lại. Vì vậy lúc này thiếu niên mới loáng thoáng cảm thấy hơi không phù hợp.

Thời gian chỉ tính bằng hơi thở, thân thể thiếu niên đã không chứa đựng nổi những nhân duyên quả báo này nữa, những tia sáng vẫn mạnh mẽ tràn vào, thậm chí trực tiếp khiến thân Thể hắn bành trướng lên, trên mặt thiếu niên cũng không kìm được lộ ra vẻ đau đớn.

"Đây... Đây là có chuyện gì? Nói mau! Nếu không ta giết ngươi!"

Tay hắn cầm Tinh kiếm nhắm thẳng vào cổ họng Kỷ Nhược Trần. Lúc này hắn mới phát hiện, tuy khoé miệng Kỳ Nhược Trần mỉm cười nhưng trong đôi mắt xanh biếc này lại không có mảy may ý cười nào.

"Giết ta?" Kỷ Nhược Trần lại cười lên.

Thiếu niên không thừa nhận cũng không được, mặc dù hắn gặp qua ngàn vạn loại người, đã du lịch trên dưới cả vạn năm, nhưng cười đến mức tụ tập được cả trong trẻo, lạnh lùng. mềm mại vào cả một thế như Kỳ Nhược Trần như vậy cũng là hiếm thấy. Nếu như ở Nhân gian, một nụ cười của hắn chỉ sợ sẽ khiến vô số cô gái say lòng.

Nhưng nếu kết hợp với vẻ âm u lạnh lẽo vô tận trong đôi mắt nhỏ dài kia, nụ cười này liền trở thành ác mộng!

Ký Nhược Trần đưa tay đầy Tinh kiếm trước mặt ra, mặc dù bàn tay bị lưỡi kiếm cắt phải nhưng hắn cũng không để ý.

Hắn liếm liếm máu tươi chảy ra từ lòng bàn tay, tỉ mỉ thưởng thức mùi vị của nó, cười lạnh nói:

"Ngươi giết được ta sao?"

Trong lòng thiếu niên kinh hãi, thanh kiếm trong tay đâm về phía trước, xuyên thủng cổ họng Kỷ Nhược Trần, quát lên:

"Tại sao ta lại không giết được ngươi? Đừng nên ép bổn Tinh quân ra tay!"

Kỷ Nhược Trần coi như không thấy Tinh kiếm, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi mắt thiếu niên kia, chậm rãi nói:

"Nếu như nơi này do mệnh cung của ta biến thành, mặc dù ngươi nhờ Tinh Thần lực mà sinh ra thì dù sao cũng là mượn mệnh cung của ta để thành hình, vì vậy thực ra ta và người vốn là một thể. Người làm cách nào để giết ta? Mặc dù ta không biết liên hệ giữa Thiên Tinh cung và mệnh cung của ta là thế nào, nhưng ngươi có thể hội tụ tinh thần thành diễm, như vậy âm hoà do ta phát ra chính là viêm, cao hơn điểm một tầng vốn hắn có thể thiêu rụi ánh sao hộ thể của người, nhưng lại không thể thương tồn được ánh sao hộ thể của ngươi chút nào, trái lại còn có xu hướng tan ra làm một thể. Thực ra nếu suy nghĩ kĩ cũng có thể hiểu, vốn là cùng một nguồn gốc, lại có cấp bậc gì khác nhau chứ? Chính xác là Tinh Diệu chi điểm và Cửu U minh viêm đều không thể tổn thương lẫn tàu được. Kiếm của ngươi, vết chương của ta chẳng qua chỉ là ảo ảnh mà thôi. Người vẫn luôn muốn khiến ta hao hết âm lực Là muốn khiến phòng tuyến tâm lý của ta sụp đổ, làm thoả mãn tâm nguyện của ngươi..."

Vẻ mặt thiếu niên trầm xuống, nói:

"Ngươi thực sự cho rằng ta không giết được người? Tinh kiếm trong tay ta chính là do nguyên lực của Tinh cung biến thành, tuy hư hỏng nhưng cũng có thể chém hồn phách của ngươi!"

Kỷ Nhược Trần mỉm cười nói:

"Ngươi dựa vào mệnh cung của ta nhã sinh ra, chém hồn phách ta cũng chính là phsa huy bản thân người. Mặc dù đối với chân thân của Tinh quân, chẳng qua cũng chỉ là tổn thất một chút tinh lực mà thôi, nhưng đối với người, chính là hoàn toàn huỷ diệt. Ta nói không sai chứ, Tham Lang tinh quân?"

Thiếu niên kinh hãi, thất thanh nói: "Ngươi làm sao biết Tinh cung của ta?"

Kỷ Nhược Trần mỉm cười, cười đến lạnh thấu xương tuỷ:"Bản tính tham lam, xảo quyệt, gian trá của ngươi không thể thay đổi được. Người biết cuối cùng Hồng đã chết thế nào không? Chính là nó hoàn toàn không nuốt trôi Luân Hồi lực, cuối cùng một ngàn phân thân đều nổ tung mà chết! Ngươi thì sao? Những luân hồi quả báo của ta kia, một Tham Lang nho nhỏ như người cũng có thể nuốt vào sao? Ăn thứ không nên ăn, vậy thì chỉ có nọ mà chết!"

Tia sáng vẫn không chịu ngừng lại, sắc mặt thiếu niên đã trở nên đỏ bừng, kiệt lực đè ép lực luân hồi quả báo cuồn cuộn trong cơ thể, trong lúc cấp bách liền xuất ra một luồng Tinh diễm ngất trời bao bọc lấy Kỷ Nhược Trần. Tinh diễm mang theo sức nóng trực tiếp xâm nhập vào trong cơ thể, thiêu đốt từng tấc máu thịt của Kỷ Nhược Trần, thậm chí thỉnh thoảng còn xâm nhập hồn phách, thức hải của hắn, đau đớn ập tới như thuỷ triều.

"Cảm giác bị Tinh diễm của ta luyện hồn thế nào?" Tham Lang tinh quân nhe răng cười, nói:

"Để xem ta không nhịn được trước, hay là người bị thiêu rụi trước! Nếu như nhịn không được, chi bằng người cầu xin tha thứ!"

Kỷ Nhược Trần nhìn khuôn mặt đã hơi vặn vẹo của Tham Lang tinh quân, bật cười nói:

"Chẳng lẽ ngươi không biết khi còn ở Không gian hoang vu, khi ta cảm thấy ý chí của Dàn thân mình không đủ cứng rắn, liên từng giây từng phút ngâm hồn phách của mình trong Minh viêm, vĩnh viễn chịu nỗi đau đớn bị đóng băng thiêu đốt linh hồn sao? So với Cửu U minh diễm, ngọn lửa nhỏ này của ngươi cũng khá là ấm áp."


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-521)