← Ch.393 | Ch.395 → |
Bước qua mấy bước đã đến tận cùng thế giới.
Kỷ Nhược Trần giơ tay đẩy một cánh cửa vô hình ra, trong nháy mắt ngàn vạn ảo ảnh, luân hồi tiên phàm không đếm hết đập thẳng vào mặt, bay qua sát bên người, hàng ti luân hồi của chúng sinh xẹt qua trước mặt trong thời gian ngắn đến mức không thể đo lường được.
Sau khi vượt qua dòng sông Chúng Sinh, Kỳ Nhược Trần lại tiến vào một thế giới hư không. Nơi này khác với thế giới mới vừa rồi Tham Lang tinh quân dùng tinh thần lực để biến ảo ra, nơi này hoàn toàn là thế giới hư vô, không thuộc về Lục giới, cũng không tồn tại vì chúng tiên trên Cửu Thiên hay Cự ma của Cửu U.
Trong hư không có một đài ngọc lẻ loi trôi nổi, chu vi ước chừng mười dặm, trên dưới đều là hư vô mịt mờ. Lúc này Kỳ Nhược Trần đang đứng ngay tại trung ương đài ngọc.
Bên bờ đại ngọc có hai cô hồn đang nhìn quanh khắp nơi, vẻ mặt rất mờ mịt, chính là Tôn Qua và Ngọc Đồng. Bọn họ bám vào người Kỷ Nhược Trần, nhảy vào thiên hoả kiếp vấn, thân thể đã sớm bị luyện hóa thành tro bụi, chỉ có hồn phách được Kỷ Nhược Trần bảo vệ mới có thể tồn tại được. Bọn họ bồng bềnh đung đưa, mơ mơ màng màng vất vả lắm mới khôi phục được ý thức liền phát hiện mình đã ở trên đài ngọc bốn phía mịt mờ này, không biết phải đi tới đâu.
Bọn họ cũng không biết đã ở trên đài ngọc bao nhiêu lâu, cũng không thấy bóng dáng Kỳ Nhược Trần, năm lần bảy lượt muốn nhảy khỏi đài ngọc, nhưng lại không hạ được quyết tâm. Nếu như rời khỏi đài ngọc, có lẽ hậu quả chính là trọn đời rơi xuống trong hư không hình phạt này còn đáng sợ hơn xa so với tại Mười tám tầng Địa ngục.
Trong lúc hai người vẫn còn hết sức bàng hoàng thì chợt cảm thấy điều gì đó, đồng loạt quay lại, thấy Kỷ Nhược Trần đã đứng ở trung ương đài ngọc.
Ngọc Đồng biến thành hồn phách vẫn là bộ dạng cái đầu lâu. Vừa thấy Kỷ Nhược Trần liền lập tức buồn vui tuôn ra hết, không kiềm chế được lao thẳng tới dưới chân Kỷ Nhược Trần, khóc không thành tiếng:
"Chủ nhân!"
Mặc dù toàn thân Tôn Quả đều là lệ khí nhưng ngây ngốc trên ngọc đài quá lâu nên cũng không khỏi hơi lo sợ, thấy Kỷ Nhược Trần xuất hiện trong lòng mới ổn định lại, vội vàng chạy tới. Nhưng ngay cả hắn đã tôn Kỷ Nhược Trần làm chủ nhân nhưng vẫn tự trọng thân phận, không có hành động khoa trương như Ngọc Đông.
Kỷ Nhược Trần thấy Tôn Quả và Ngọc Đồng cũng mỉm cười nói: "Có thể đoàn tụ tại nơi này, quả thật là có duyên." Ngọc Đồng thời không khóc thảm, hỏi Nhược Trần: "Đại nhân, nơi này là địa phương nào? Kỷ Nhược Trần nhìn quanh một lần, trầm ngâm nói:
"Nơi này rất kỳ lạ, không phải Hữu Tướng, cũng không phải Vô Tướng, không phải Tử không phải Sinh, cũng không phải quá khứ, tương lai. Nếu như nhất định phải hình dung có lẽ có thể nói nơi này là một nơi vốn không thuộc về Luân Hồi!"
"Không phải chúng ta muốn đi Nhân gian giới sao? Tại sao lại tới nơi này? Hiện giờ phải làm thế nào, còn có thể đi Nhân gian sao?" Ngọc Đông lại hỏi.
Kỷ Nhược Trần đi đến bên cạnh ngọc đài, linh thức kéo dài khắp nơi thăm dò vùng hư không vô tận này.
Tôn Quả bỗng nói:
"Cố Hương tiện hiền từng nói, đến từ hư vô, đi từ hư vô. Muốn về Nhân gian giới cũng đơn giản, nhảy xuống từ nơi này là được."
Ngọc Đồng kinh hãi, nói:
"Ngươi chớ nói nhảm, nếu nhảy xuống mà không tới Nhân gian được, chẳng phải là vĩnh viễn rơi trong hư không? Vẫn chờ đại nhân nghĩ biện pháp đi! Kỳ đại nhân... Đại nhân?"
Lúc này tinh thần Kỷ Nhược Trần đang thăm dò hư vô, căn bản không nghe được Tôn Quả và Ngọc Đồng nói gì. Trong lòng hắn bỗng máy động dường như sâu bên trong Cửu U minh diễm truyền tới một ý thức mỏng manh, vì vậy thần thức hắn tụ lại thành một đường tìm kiếm thẳng tới vô tận bên trong hư vô.
Phía ngoài hư vô vẫn là hư vô.
Không biết xuyên qua bao nhiêu thế giới như vậy, toàn thân Kỷ Nhược Trần bỗng chấn động không thể tin tưởng nhìn toàn thành lớn từ tự hiện lên tại phần cuối sáng tỏ trong hư vô.
Toà thành này rộng lớn hơn xa những toà thành thị tại Nhân gian, tuỳ tiện một ngôi nhà cũng cao hơn trăm trượng hoành tráng lộng lẫy hơn xa cã Phong Đô.
Toà thành lớn trôi nổi trong hư vô, bốn góc phía dưới toà thành có bốn con Thương long giương nanh múa vuốt, dùng pháp lực và thân thể vô cùng to lớn của bọn chúng để nâng toà thành này chậm rãi trôi nổi qua nơi thần thức Kỷ Nhược Trần có thể vươn đến.
Từ xa nhìn lại, căn bản không biết trong toà thành này có tiền hay ma.
Hắn đột nhiên cảm thấy toà thành này rất quen thuộc, dường như đã gặp ở nơi nào đó. Trong khi suy nghĩ, hắn đã nhớ ra mình thấy toàn thành này tại nơi nào.
Đó là kiếp trước, trong ảo cảnh, hắn đứng giữa Phần thành nhìn bóng dáng nàng đi xa. Khoảnh khắc đó đau đớn đến tận tim gan, thậm chí khiến hắn quên cả đau đớn khi ngọn lửa hừng hực thiêu đốt thân thể!
Phần thành trong ảo cảnh dĩ nhiên có bảy phần tương tự với toà thành lớn này!
Trong chốc lát, hắn đã không phân biệt được đâu là thật, đâu là gia.
Trong lúc tinh thần vẫn đang kích động toà thành lớn đã được bốn con Thương long kéo đến sâu trong hư vô mờ mịt. Kỷ Nhược Trần từ từ mở mắt ra, phát hiện lệ đã rơi đầy mặt từ lúc nào.
Ngọc Đồng đã sớm kéo Tôn Quả đến một góc khác của ngọc đài, chăm chú nhìn vào hư vô vô tận, cũng không biết là đang nhìn cái gì.
Bây giờ tâm tình Kỷ Nhược Trần đã cứng rắn hơn hẳn kiếp trước, lập tức bình tĩnh lại sau cơn kích động, trở lại với vẻ lạnh lùng không buồn không vui.
Hắn chỉ về phía hư không vô tận phía ngoài ngọc đài, thản nhiên nói:
"Muốn đến Nhân gian giới chỉ cần từ nơi này nhảy xuống là được. Hai người các ngươi đã được ta dùng Minh viêm để luyện hồn, sau khi luân hồi vẫn có thể nhớ rõ những chuyện trước đâu. Sau khi luân hồi, các ngươi tìm cơ hội gặp ta trong vòng ba năm. Tốt lắm, bây giờ đi thôi!"
Ngọc Đồng kinh hãi, vội la lên: "Đại nhân, nhưng mà..."
Lời của Ngọc Đồng còn chưa dứt đã thấy Kỳ Nhược Trần nhảy xuống! Ngọc Đồng kinh hãi nhào tới bên cạnh ngọc đài nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy bóng dáng Kỷ Nhược Trần cấp tốc hạ xuống trong nháy mắt đã biến mất tại và không vô tận!
Ashuronu mul n
"Chuyện này... chuyện này."
Ngọc Đồng nhìn hư không mờ mịt bên ngoài ngọc đài, vẫn không đủ can đảm nhảy xuống.
Đúng lúc này, chợt nghe Tôn Quả đang ở phía sau u ám nói: "Vậy đề bần đạo giúp người một tay!"
Một lực lượng nhu hoà truyền đến, vừa vặn đẩy Ngọc Đồng ra khỏi rìa ngọc đài, trong tiếng hét thảm liên miên không dứt, Ngọc Đồng cũng đã rơi vào trong hư không.
Tôn Quà đầy Ngọc Đồng xuống cười nhạt một tiếng rồi cũng tung người nhảy khỏi ngọc đài.
Trong lòng Kỷ Nhược Trần không buồn không vui, để mặc cho thân thể tuỳ ý rơi xuống trong hư không như vĩnh viễn không dừng lại.
Từ khi sinh ra tại Không gian hoang vu, mỗi bước đi của hắn đều như vô tình, lại như ý trời trong chốn xa xôi mờ mịt. Từ vứt bỏ chuyện cũ, khiêu chiến Hồng phá bức tường ngăn cách giữa Lục giới, đánh cược với Tham Lang, cho đến lần này nhảy xuống khỏi ngọc đài đều tuyệt không giữ lại chút đường sống nào cho bản thân.
Hắn cũng không biết tại sao lại làm thế, có lẽ quá mức yếu mềm sẽ trở nên cứng rắn, trong vẻ cực độ lạnh lẽo trong lòng lại chứa đựng vẻ cuồng nhiệt khó có thể hình dung được.
Nếu như nhất định phải có lý do để giải thích, vậy thì ngọn núi cô độc, trời chiều, cổ kiếm, Thanh Oánh đều có liên hệ.
Nếu muốn tung hoành Lục giới, quét ngang bát hoang, vậy thì một đời đã đủ rồi, cần gì phải trăm đời luân hồi, ngàn năm không nghi! Vì thế khi hắn phá huỷ vô cùng quả báo của đời sau mới tuyệt không do dự nữa phần. Hắn chặt đứt đường lui của mình, cũng không cần đường lui.
Bất luận là kiếp trước hay kiếp này, nên sớm quyết tâm một đi không trở lại như vậy!
← Ch. 393 | Ch. 395 → |