Vay nóng Homecredit

Truyện:Trần Duyên - Chương 395

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 395: Không thuộc về nơi nào (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)

Siêu sale Lazada


Đã là đầu xuân, các châu U, Ký đã có trăng non, gió nhẹ, hai bên bờ Trường Giang cũng được phủ lên một màu xanh tươi mới.

Cách thành Kinh Châu hơn năm mươi dặm có một thị trấn nhỏ được xây dựng dọc theo bờ sông.

UQ Trong trấn nhỏ tường với màu trắng đường rải đá xanh, nhà cửa xây bằng gỗ, cây xanh che bóng mát, vô cùng trang nhã, sạch sẽ.

Phía đông trần có một khu nhà nhìn hơi có khí thế, chiếm cứ cả một khu đất nằm giữa hai con đường lớn, chính là toà nhà của trưởng trấn Ngọc Đại thiện nhân.

Lúc này ngoài viện đã sớm được treo hai chiếc đèn lồng lớn màu đỏ nhưng vẫn chưa thắp lên. Trong đình viện, Ngọc Đại thiện nhân da dẻ trắng tinh, dáng vẻ như trói gà không chặt đang lo lắng đi tới đi lui như kiến bò trên chảo nóng. Rất lâu sau mới nghe thấy trong phòng vang lên tiếng trẻ con khóc, hắn lập tức vọt tới.

Một bà đỡ mở cửa phòng bước ra, chúc mừng nói: "Chúc mừng Ngọc Đại thiện nhân, mẹ và con gái đều bình an!"

"Mẹ và con gái?"

Ngọc Đại thiện nhân nghe thấy vậy liền ngẩn ra, vẻ vui mừng trên mặt trong chốc lát đã giảm đi ba phần.

Chỉ một lát sau, nha hoàn liền ôm một bé gái bước ra, chỉ cần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần kia là biết, lớn lên chắc chắn sẽ là một mỹ nhân, lúc này sắc mặt của Ngọc Đại thiện nhân mới dễ nhìn hơn một chút. Hắn cũng không để ý, khuôn mặt bé gái này thực ra rất khác với hắn.

Bé gái kia khóc mấy tiếng liền nín, đôi mắt to đen lúng liếng đảo qua đảo lại đánh giá Ngọc Đại thiện nhân.

Thấy bé gái này quái lạ như vậy, nụ cười của Ngọc Đại thiện nhân lập tức cứng lại, bọn người hầu trong viện cũng cảm thấy không đúng dường như gió cũng chợt lạnh hơn, trong chốc lát cả đình viện đều trở nên yên tĩnh.

Một lát sau, bà đỡ khuôn mặt đã trắng bệch mới miễn cưỡng cười nói:

"Chúc mừng Ngọc Đại thiện nhân có được Thiên kim. Khi tiều thứ trưởng thành chắc chắn sẽ là một mỹ nhân tuyệt thế kính xin Ngọc Đại thiệu nhận đặt tên cho tiểu thư."

Sắc mặt Ngọc Đại thiện nhân cũng trắng bệch, da mặt trắng nõn không kìm được giật giật, một hồi lâu mới nói:

"Vậy gọi... Vậy gọi... Ừ, gọi."

Bé gái bỗng nhiên cười khẽ, thậm chí mở miệng nói: "Vậy gọi là Ngọc Đồng đi"

Giọng nói vang lên đột ngột, Ngọc Đại thiện nhân kinh hãi kêu to lên một tiếng, tay run lên, không tự chủ được quảng bé gái ra ngoài, sau đó đôi chân như nhũn ra, đặt mông ngồi tại đó.

Bà đỡ, nha hoàn trong phòng đương nhiên là như gà bay chó sủa, liên tục thét chói tai, vừa không kìm được hỗ to yêu quái, vừa chạy tán loạn khắp xung quanh tìm chỗ trốn.

Mắt thấy bé gái đầu dưới chân trên, sẽ phải ngã xuống đất, mặc dù mặt đất được trải thảm dày, nhưng bé gái cũng vừa mới sinh, gáy vẫn còn mêm, làm sao chịu được một cú ngã như vậy? Mà đám người hầu còn đang hoảng sợ, làm gì có ai dám tới cửu một bé gái vừa mới sinh ra đã có thể mở miệng nói chuyện như vậy?

Mặc dù Ngọc Đại thiện nhân bị kinh sợ không ít, nhưng thấy tính mạng bé gái bị nguy hiểm nên không biết lấy đâu ra sức lực, thân thể thậm chí vặn một cái, bàn tay trắng nõn như tuyết gắng sức vươn ra, khó khăn lắm mới kịp đỡ ở dưới đầu bé gái!

Bé gái vốn đã vươn một tay từ trong tã lót ra chống đỡ về phía mặt đất, thấy bộ dạng Ngọc Đại thiện nhân mặc dù thân thể vặn vẹo, đau đến mặt đầy mồ hôi nhưng vẫn gắng sức vươn tay ra, con mắt chuyển động cánh tay nhỏ bé hơi chạm vào mặt đất, thân thể liên lướt qua không trung, từ từ rơi vào trong tay Ngọc Đại thiện nhân.

Ngọc Đại thiện nhân thấy bé gái bình yên rơi xuống mới thở dài một hơi, vừa thở dài xong đau đớn khắp toàn thân liên truyền đến khiến hắn kêu đau vang trời.

Thì ra vài động tác vừa rồi cũng không phải là một đại lão gia vốn sống sung sướng an nhàn như hắn có thể làm được, chỉ một lần như vậy đã khiến hắn ít nhất cũng bị trật vài cái gân.

Bọn người hầu cũng tỉnh táo lại, lúc này mới đồng loạt tiến lên đỡ Ngọc Đại thiện nhân dậy, nhưng cũng không dám chạm vào bé gái. Ngọc Đại thiện nhân nhìn quanh một vòng trong mắt lộ ra một tia sát khí lạnh nhạt nói:

"Chuyện này... Ngọc Đồng chính là con gái yêu của Ngọc mỗ. Chuyện ngày hôm nay, trong số các ngươi ai dám lắm mồm tiết lộ nửa lời ra ngoài, đừng trách Ngọc mô trở mặt vô tình!".

Một đám người hầu câm như hến. Ngọc Đại thiện nhân giao bé gái cho bà vú, ra lệnh giúp nàng bú sữa mẹ, còn bản thân được hai nha hoàn đỡ trở về phòng dự định uống một bát súp cho đỡ sợ.

Đến đêm, Ngọc Đại thiện nhân cũng hơi bình tĩnh lại, trong lòng thấy nhớ con gái, vì vậy liền bước về gian phòng tại phía đông còn chưa đến cửa phòng đã thấy bà vú hầu hạ con gái hốt hoảng chạy từ trong phòng ra, thiếu chút nữa còn đụng vào hắn.

"Chuyện gì mà hấp tấp như vậy!" Nét mặt Ngọc Đại thiện nhân lạnh lẽo, lớn tiếng quát lên.

"Tiểu thư... Tiểu thư... lớn lên!"

Bà vú chỉ nói được một câu không đầu không đuối như vậy, con mắt liền trợn lên, lăn xuống đất ngất đi.

Trong lòng Ngọc Đại thiện nhân nhảy lên, vội vàng xách vạt áo chạy vào trong phòng, vừa vào tới cửa phòng đã thấy một bé gái nằm trên giường lớn đang nhìn hắn cười.

Bé gái lông mày như vẽ, đã loáng thoáng có vài phần bộ dạng tuyệt thế giai nhân, chỉ là thân thể kia... cũng lớn hơn khi mới sinh ra lúc chiều không ít, ít nhất đã dài hơn một gang tay.

Một trận lạnh lẽo từ xương sống Ngọc Đại thiện nhân dâng lên, hắn cố gắng bình tĩnh lại, nhìn sang hai bên hỏi:

"Nó đã ăn những thứ gì?"

Một nha hoàn liền đáp:

"Tiểu thư chi bú vài ngụm đã bú hết sữa của phụ thân, sau đó lại uống hết ba thùng sữa dễ lớn dự trữ trong phủ nhưng vẫn còn chưa ăn no Hiện giờ quản gia đã sai người hầu đi đến nông thôn mua sữa tươi, trong vòng một canh giờ tiểu thư sẽ đói bụng."

Vẻ mặt Ngọc Đại thiện nhân thay đổi liên tục. Ba thùng sữa lớn! Đây chính là đầy đủ cho nhu cầu của mọi người trong phủ trong vòng ba ngày, lại bị một bé gái nho nhỏ uống sạch sẽ! Nếu như vậy còn không phải là một vài vậy cái gì mới được gọi là yêu quái?!

Lúc này quản gia bỗng tông cửa xông vào, sắc mặt hắn như tro tàn, tứ chi run lẩy bẩy, giọng run run nói với Ngọc Đại thiện nhân:

"Lão gia, việc lớn không tốt! Con ngựa ở chuồng phía sau không biết đã bị thứ gì hút khô hết máu tươi, chất thể tham không nỡ nhìn! Trong... Trong phi có yêu quái..."

Ngọc Đại thiện nhân chỉ cảm thấy như bị ngâm trong thùng nước đá. Khi nhìn về phía bé gái liền thấy nàng thản nhiên cười, chẳng biết từ lúc nào trong cái miệng nhỏ nhắn đã mọc ra bốn chiếc răng nanh, trên bốn chiếc răng nhỏ trong suốt như ngọc kia rõ ràng còn dính một chút máu tươi!

Ngọc Đại thiện nhân chỉ cảm thấy bên tai ông một tiếng, trời đất như quay cuồng. Vất vả lắm tiếng gọi của lão quản gia mới khiến hồn phách hắn trở về thân thể được.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-521)