Truyện ngôn tình hay

Truyện:Trần Duyên - Chương 400

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 400: Không thuộc về nơi nào (6)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Ba đứa nhỏ này mặt mũi như vẽ, ăn mặc lộng lẫy, rõ ràng là gia đình không chỉ giàu có sung túc, hơn nữa còn quý phái.

Phòng đọc sách nhanh chóng trở nên to lớn hơn trong mắt Ký Nhược Trần, ngay khi hắn muốn trải nghiệm kiếp sống phóng túng của một trong ba đứa nhỏ này, lại thấy người thư sinh trung niên vẻ mặt đường đường chính chính kia vọt tới!

Kỷ Nhược Trần cười tự giễu. Nhưng mà đừng nói là vị tiên sinh dạy học này, cho dù là kiếp sống của người buôn bán nhỏ(tiểu thương), tên ăn mày, kỹ nữ hắn cũng đã trải qua cả trăm ngàn lần, cần gì phải quan tâm quá nhiều đến đời này?

Trong nháy mắt, khuôn mặt thư sinh kia đã hiện ra trước mắt, theo như kinh nghiệm đã trải qua, thư sinh này hắn là sẽ cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua, khiến tất cả những trải nghiệm trong quá khứ tương lai đều được đưa vào thần thức của Kỳ Nhược Trần.

Nhưng trong nháy mắt khi hai người sắp đụng vào nhau, vẻ mặt thư sinh kia bỗng hiện lên vẻ hoảng sợ, mà trong lòng Kỷ Nhược Trần cũng sinh ra cảm giác không ổn!

Chỉ nghe phịch một tiếng, hai người đã đụng vào nhau! Thư sinh kia hét thảm một tiếng. mà Kỳ Nhược Trần cũng cảm thấy như trời xoay đất chuyển, trong chốc lát cũng không biết đang ở nơi nào.

Ký Nhược Trần đã chém giết tại Không gian hoang vu mười năm, cắn nuốt vô số ma linh, kinh nghiệm chinh chiến phong phú đến nhường nào?

Mặc dù xuyên qua thế gian vô tận, thân thể đã sớm tiêu tán, nhưng chỉ bằng linh hồn, thần thức cũng có tác dụng vô cùng lớn, hắn cũng không hoảng hốt, vừa suy nghĩ đã phát ra cả ngàn tia thần thức, tạo dựng lại chân tay, các nơi trên thân thể, cũng tìm kiếm xung quanh mình một lần.

Đôi mắt Ký Nhược Trần đột nhiên mở choàng ra, trong đôi mắt phát ra ánh sáng lấp lánh, vẫn là một cánh tay mờ nhạt vươn ra, một tay năm thư sinh trung niên vẫn đang hừ hừ kia đến trước mặt.

Lúc này hắn mới thấy rõ, tướng mạo văn sĩ trung niên kia đường đường chính chính, hai mắt dài nhỏ, lông mày giống như kiếm nhọn, da mặt như ngọc, xương cốt rộng rãi, thực sự có ba phần rồng trong loài người.

Chỉ là lúc này hắn bị Kỷ Nhược Trần xách trên tay, nét mặt đầy vẻ sợ hãi, trong miệng ô ô a a nhưng vẫn nói không ra lời, nào còn nửa phần phong thái của người đọc sách?

Đầu ngón tay Kỷ Nhược Trần cảm nhận được sự co rút ở cổ văn sĩ trung niên kia, vì vậy ngón tay nới lỏng ra. Văn sĩ trung niên kia ngã ngồi trên mặt đất, không nhịn được ho khan liên tục, hắn vừa ho khan vừa dùng cả tay chân, khuôn mặt không chút thay đổi bò tới bên cửa.

Kỷ Nhược Trần cũng không để ý đến hắn, quan sát gian phòng trước tiên, trong chớp mắt khi hai người vừa chạm vào nhau, cảnh tượng lại thay đổi.

Từ bố cục có thể thấy nơi này là một nhà kề, nhưng lại là buồng trong bên trong là phòng ngủ, bên ngoài là một gian phòng không lớn không nhỏ.

Trong sinh đặt bàn bát tiên, có hai giá sách, phía trên đặt nhiều sách, nhìn qua khá là tao nhã, hai gian trong ngoài đều được kế thêm một chiếc giường đơn giản, đây là giường ngủ của nha hoàn.

Nhìn lại cách bày biện trong phòng ngủ, trên bàn đặt văn phòng tứ bảo(bút, mực, giấy, nghiên), trên giường cũng có giấy lụa để viết chữ, đây chính là cách bày biện chỉ có quan lớn mới có thể sử dụng một người tiên sinh dạy học bình thường tối đa cũng chỉ có thể dùng màn lụa, chăn bằng vải bố, cho dù chủ nhà có xem trọng thế nào đi nữa thì địa vị cũng không thể sánh bằng quản gia. Phải biết rằng quản gia trong gia đình lớn thế nào đi chăng nữa thì cũng vẫn chỉ là người hầu.

Nhìn vào gian phòng này, trong lòng Kỷ Nhược Trần liền hiểu chừng mực, xem ra văn sĩ trung niên không có chút khí phách này cũng có chỗ hơn người, nếu không cũng sẽ không được hưởng đãi ngộ như vậy. Những thứ khác không nói, chỉ đơn cử chiếc giường ngủ của nha hoàn kia, cũng đã biết là có thể hầu hạ ngủ.

Kỷ Nhược Trần lại vẫy tay, văn sĩ trung niên kia lại bay vào tay hắn. Văn sĩ này nhìn qua cũng là kẻ biết thức thời, biết tiến lùi, hắn biết không thể chống cự lại, lập tức cười khổ, tay chân buông thõng xuống buông tha chống cự, cũng không hét lớn lên mà để mặc Kỳ Nhược Trần xử lý.

Hắn biết thức thời như thế cũng khiến Kỳ Nhược Trần hơi ngoài ý muốn, vì vậy mỉm cười hỏi:

"Xin hỏi tôn tính đại danh của tiên sinh?"

Nụ cười này của hắn khiến văn sĩ kia sợ đến sắc mặt xanh mát ngay tại chỗ, rõ ràng là văn sĩ kia nhiều tuổi nhưng lá gan cũng rất nhỏ. Nhưng có lẽ do đọc nhiều sách thánh hiền. bản lĩnh trấn tĩnh của hắn xem ra cũng không tồi, sau khi lấy lại bình tĩnh liền hít sâu một hơi, ổn định tâm lý, rồi sau đó hiên ngang đáp:

"Ta họ Tề, tên Thiên Hạ, cái tên đã nó

i rõ, tất cả mọi chuyện trong thiên hạ không chuyện nào là không biết."

Kỷ Nhược Trần ồ một tiếng, nhướng mày nói: "Khá là lớn lỗi, chuyện trong thiên hạ này người biết hết được sao?"

Tề Thiên Hạ hiên ngang đáp:

"Ta đã đọc vạn quyển sách, đi ngàn dặm đường, trong thiên hạ này có chuyện gì mà ta không biết?"

Kỷ Nhược Trần mỉm cười nói:

"Những gì học được trong sách cũng chỉ có hạn. Cho dù có đọc vạn quyển sách, cũng sao có thể biết hết chuyện trong thiên hạ được? Nếu trong sách không viết ra, ngươi làm sao mà biết được?"

Tề Thiên Hạ nói:

"Đọc sách nào phải chỉ biết được vài chữ như vậy? Sách thánh hiền, bên trong tự nhiên chứa đựng thiên địa đại đạo, chỉ lý của nhân gian. Chỉ cần hiểu được đạo này thì mọi chuyện trong thiên hạ đều có thể biết được. Nếu như không hiểu được, vậy có đọc sách nhiều hơn nữa cũng chỉ là một con mọt sách mà thôi."

Những lời này của Tề Thiên hạ rất hiên ngang khí phách, khí thế hừng hực rồi lại ẩn mà không phát, cả người trong chốc lát như cao hơn mấy thước. Kỷ Nhược Trần suy nghĩ cần thận cũng cảm thấy lời của Tề Thiên Hạ thực sự là chí lý, không khỏi xem trọng hắn thêm vài phần, cánh tay lập tức buông lỏng, nhẹ nhàng thả hắn xuống hỏi:

"Tề tiên sinh thực sự là có tài, chỉ là không biết đây là nơi nào?"

Tề Thiên Hạ vừa rơi xuống đất hai chân liền mềm nhũn suýt nữa ngã trên mặt đất, lui lại mấy bước đến tận giàn hoa phía sau mới đứng vững được bộ dạng uất ức lúc này khác một trời một vực với khí thế trầm ồn, bất động như núi vừa mới.

Tề Thiên Hạ vỗ vỗ ngực, hồi lâu mới đáp:

"Nơi đâu chính là Đông độ Lạc Dương Nơi này chính là phủ của Tướng quốc đương triều Dương công Quốc Trung. Hiện giờ t a tiến sinh dạy học trong phủ, chịu trách nhiệm dạy học cho con trai lớn và hai người con gái của Dương công."

Kỷ Nhược Trần lại hỏi: "Bây giờ là triều đại nào?"

Vẻ ngạc nhiên chợt loé trên mặt Tề Thiên Hạ, sau đó liền nghiêm mặt nói: "Thiên tử đương triều họ Lý, tên huý là Long Cơ, danh hiệu Minh Hoàng.

Kỷ Nhược Trần trầm ngâm một lát, hai mắt chợt sáng ngời, nói: "Có phải Lý Long Cơ này còn có một phi tử tên Dương Ngọc Hoàn?"

Tề Thiên Hạ sợ hết hồn, bối rối nhìn khắp xung quanh, thấy trong phòng không có ai mới hạ thấp giọng nói:

"Cách xưng hô của ngài chính là bất kính lớn, sẽ bị chém chín họ đó! Dương phi đương triều xinh đẹp nhất thiên hạ, chính là trái tim của Minh Hoàng, chuyện này cả thiên hạ đều biết. Chuyện này... Thần tiên từ thương giới không biết cũng là bình thường. Chỉ là không biết... Chuyện kia... Khi nào thượng tiến về phủ?"

Nói xong một câu cuối cùng, vẻ chờ mong của Tề Thiên hạ biểu hiện rõ lên nét mặt.

Hai mắt Ký Nhược Trần khép hờ, cười như không cười nói:

"Thượng tiên? Chỉ sợ trong lòng người đã nói ta là quỷ đi? Ngươi đoán không gia, ta đến từ một giới khác. Nhưng có một chuyện không đúng với ý ngươi chính là, nơi này chính là nơi ta muốn ở."

Sắc mặt Tề Thiên Hạ thay đổi mấy lần, lại hỏi:

"Lãnh thổ của Triều đại chúng ta bát ngát, không biết lần này thượng tiên muốn tới nơi nào? Tới đây vì chuyện gì?"

Kỷ Nhược Trần bình thản ngồi xuống ghế thái sư trong phòng bừng chén trà bên cạnh lên uống một ngụm, nhắm mắt ti mi thưởng thức trà. Lúc này thân thể hắn vẫn là chín phần hư ảo, một phần thực, chỉ là một cái bóng mơ mơ hồ hồ. Một ngụm trà kia biến thành một sợi màu xanh ngọc thẳng tắp từ cổ xuống đến bụng sau đó biến thành một đoàn sương mù, quanh quẩn không nghi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-521)