← Ch.403 | Ch.405 → |
Ken két một tiếng, cửa phòng mở ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Nghi lộ ra từ phía sau cửa, nhìn xung quanh mọi nơi, trong miệng không ngừng kêu lên:
Thần tiên ca ca ơi? Thần tiên ca ca?
Kỷ Nhược Trần vẫn ngồi yên không lay động lúc này gã vô hình vô chất, Dương Nguyên Nghi đầu có thể nhìn thấy được gã? Những tiểu cô nương vẫn không chịu rời đi, cố chấp gọi thêm:
Em biết anh đang ở đây! Cả phòng toàn là mùi của anh, thần tiên ca ca, anh ra đi! Em không có nhìn trộm Tước Nhi của của anh là được mà!
Tuy là Kỳ Nhược Trần tâm như băng thạch, cũng bị những lời này của Nguyễn Nghi làm chấn động ra vài vết rạn.
Dương Nguyên Nghi ngày thường vui tươi hồn nhiên, thêm cả toàn thân nàng thanh tịnh không một vệt bụi, tư chất cực tốt. Khi Kỷ Nhược Trần lấy thần thức xem thì thấy nàng chỉ là một luồng sáng ấm áp, ấm áp khiến người cảm thấy cực kỳ thoải mái, làm gã không phát lên được sát tâm. Bằng không thì nếu là tại Thương Dã, cho dù Ma thân các loại như quy xa dám can đảm mạo phạm đến, Kỳ Nhược Trần cũng sẽ đánh giết đến tận nhà, không chỉ hủy đi hình thể, diệt nguyên thần của nó, còn có thể giết sạch sẽ lâu la đi theo quỷ xa, không chỉ trảm thảo trừ căn, còn phải cày xuống ba tấc đất mới đồng ý bỏ qua.
Mắt thấy Dương Nguyên Nghi hít sâu một hơi lại muốn kêu to, Kỷ Nhược Trần cảm thấy trong lòng có chút tê dại, như bị sét đánh trúng một cái, đành phải ho khan một tiếng rồi hiện ra thân hình. Lần này gã để lại cái tâm nhãn, khuôn mặt thân hình đều rõ ràng cũng không biến ảo y phục, nhưng quanh người mây mù lượn lờ không tiêu tan để che đậy nơi yếu hại. Nếu như Nguyễn Nghi cố muốn xông vào mây mù khẳng định cũng không phát giác được gì.
Bởi vì Kỷ Nhược Trần từ trên vai đổ xuống kỳ thực đều là một mảnh sương mù mà thôi.
-Thần tiên ca ca, quả nhiên anh đang ở đây!-Nhìn nụ cười có phần âm hiểm xảo quyệt của Nguyễn Nghi, Kỷ Nhược Trần tức thì đã hiểu ra mục đích của nàng. Nàng căn bản không biết trong phòng có người hay không chỉ tiến vào đề gọi đại mà thôi. Pháp môn âm hiểm bực này cũng không phải có người chỉ dẫn, vẫn là do nàng tự mình lĩnh ngộ được.
Dương Nguyên Nghi vốn còn muốn tự đắc ý thêm một lúc, chợt thấy ánh mắt của Kỳ Nhược Trần lạnh lẽo như nước, không khỏi rùng mình một cái, lè lưỡi rồi vội vàng nói chính đê:
-Thần tiên ca ca, chúng ta cải trang vi hành đi!
Kỷ Nhược Trần ngần ra, mặc dù gã vẫn còn chưa thông hiểu thế sự mấy, nhưng cũng biết cái gì gọi là cải trang vi hành. Một tiểu cô nương 8 tuổi thì cái gì mà cải, cái gì mà hành?
Tính tình của Dương Nguyên Nghi von nóng vội, không đợi Kỷ Nhược Trần trả lời đã nói liên thanh như pháo nổ:
-Ngày mai tiểu tiện nhân Uyên Nghi kia muốn lén lút chuồn ra khỏi nhà, cùng mấy tên tú hoa chẩm đầu(*) trong vương phủ Lạc Dương mở một hội thơ kiếm luận đạo, muốn tại Đắc Nguyệt Lâu mời tài tử tu sĩ, đàm thơ luận văn, diễn luyện đạo thuật, hừ hừ, vẫn còn chưa hết việc của họ đâu! Em ổn định len lén nói cho cha, Uyển Nghi không nghe lời ông ấy một mình xuất phủ, cha khẳng định sẽ dùng gia pháp đập nát cái mông của Uyển Nghi. Nhưng sau đó em nghĩ lại, còn không bằng chúng ta cải trang vi hành, lén tham gia vào cái hội thơ kiêm luận đạo gì đó của họ, anh thì diệt hết toàn bộ bọn tu sĩ nửa cuộc đời còn chưa quen đạo pháp ấy, em sẽ tìm Tê tiên sinh để làm nhục bọn đần thổi còn lại, quấy nhiều cái hội vớ vẩn này, để cho tiểu tiện nhân Uyển Nghi kia mất hết mặt mũi trước Lạc Dương như vậy mới hay! (*) tủ hoa chầm đầu: ví với những người chỉ có hình dáng bên ngoài không có học thức tài năng.
Vị thiên kim này tướng phủ thân phận cực kỳ tôn quý, hành sự nhưng lại đanh đá như vậy, khi nói những lời dữ dằn còn thường kèm theo mấy từ thô tục, nhưng vẫn chưa khiến người khác cảm thấy thô bỉ, cũng không biết là người tài ba nào mới có thể dạy dỗ một viên lương tài mỹ ngọc nho nhỏ này thành như vậy. Ký Nhược Trần tâm niệm vừa chuyển, liên nhớ tới Tề Thiên Hạ đã làm gia sư ở trong tướng phủ hai năm, ngoại trừ hắn còn có thể là ai đây?
Ký Nhược Trần đang âm thầm cảm khái Dương Nguyên Nghi còn nhỏ tuổi mà đã dữ như vậy, đối phó với chị ruột mình mà cũng nham hiểm như vậy, Nguyên Nghi lại mở miệng nói tiếp:
-Đợi sau khi quấy phá cái hội vớ vẩn đó rồi, em sẽ nói cho cha việc Uyển Nghi tự ý chuồn ra ngoài phủ, để cho cha dùng gia pháp đánh cho cái mông của ả nở hoa luôn!
Mãi đến lúc bị Nguyên Nghi kéo đi "cải trang vi hành", Kỷ Nhược Trần vẫn còn có chút cảm khái Nguyên Nghi tuy còn nhỏ tuổi mà đã có tâm tư nham hiểm đến thế."Cải trang vị hành" lần này, Dương Nguyên Nghi cũng hao tốn rất nhiều tâm tư, cố ý chuẩn bị hai bộ y phục bình dân, sau khi cùng Ký Nhược Trần thay đổi mới ra ngoài tưởng phú từ cửa hông nghênh ngang bước đi.
Dương Uyên Nghi cùng một đám con cháu quan lại thuê nguyên Đắc Nguyệt Lâu nổi tiếng tại Lạc Dương để tổ chức đại hội "Thơ kiếm luận đạo". Cái gọi là thơ kiếm luận đạo, đơn giản là một đám công tử ăn không ngồi rồi tụ họp lại với nhau để uống rượu mua vui, ngâm vài câu thơ hoa mỹ, múa máy vài đường kiếm thuật không ra hồn mà thôi, làm sao có tài năng bản lĩnh thực tế gì? Dương Nguyên Nghi dễ dàng đoán ra điểm ấy nên mới lội Kỷ Nhược Trần đến đây để phá hội. Trong lòng nàng, chí ít ân thân thuật của thần tiên ca ca cũng đủ để áp chế toàn trường để mà làm nhục đám người của tỷ tỷ một phen.
Đám công tử này tuổi tác cũng không đều, còn có người mới hơn 20 tuổi, tuổi tác của hai tỷ muội Dương thị kỳ thực là nhỏ nhất, nhưng vì quyền thế của Dương Quốc Trung những người này mới tôn thờ hai tỷ muội là chủ. Các vương thế tử khác của Lạc Dương cũng có quan hệ mật thiết với Dương Uyên Nghi.
Trong thành Lạc Dương có Yêu Nguyệt lâu và Đắc Nguyệt Lâu ở bên cạnh nhau, đều lấy giai hào danh khúc(món kho nhạc nổi tiếng) đề mà nổi danh, cũng là danh lâu tại Lạc Dương. Sắp tới ngày hội Nguyên tiêu, thành Lạc Dương tuy là sống sót sau tai nạn, nhưng trước mắt toàn thành cũng giăng đèn kết hoa, tiếng pháo từng trận nổ ran. Xem ra trải qua mấy năm nghỉ ngơi lấy lại sức, nơi cố đô nghìn năm này cũng đã khôi phục nguyên khí Trên lầu Đắc Nguyệt Lâu và Yêu Nguyệt đều là bóng người nhấp nhô, tửu nhạc trận trận, náo nhiệt phồn hoa nói không nên lời.
Lúc này Kỷ Nhược Trần mặc dù không phải là thực thể nhưng mặc vào một bộ y phục cũng không có vấn đề gì, lại tân trang thêm bề ngoài một chút liền trở thành một người hoàn toàn như thật, nếu như người không có đạo hạnh tương đương, căn bản không thể nào nhìn thấu được bản thể của gã. Nếu như nói về đạo hạnh chân nguyên, Kỷ Nhược Trần miễn
cưỡng đã đạt được giai đoạn Trúc Cơ của Thái Thanh tiền tạm cảnh, mặc dù chân nguyên yếu ớt, nhưng nếu như so sánh với với đám công tử ăn chơi kia, cao hơn 7, 8 lần cũng là điều phải có. Lạc Dương địa mạch vỡ nát, m Hỏa bốn phía, chính hợp với sự tu luyện của Kỳ Nhược Trần. Sau khi thu phục Tham Lang Tinh quân, còn có thể đưa tới một luồng tinh lực để bổ sung cho bản thân, bởi vậy nếu như không có sự quấy nhiễu không liên quan, tốc độ tu hành của Kỷ Nhược Trần có thể gấp 10 lần so với trước đây.
Mười năm sinh tử chìm nổi, với Kỷ Nhược Tập đã mở ra một con đường tu đạo bằng phẳng trở ngại duy nhất trong sự tinh tiến đó là tận tình của bản thân.
Từ sau khi phá không tới nay, không có gì ngoài một vài ký ức đã bị tan vỡ, Kỳ Nhược Trần thực sự đối với Nhân Gian giới hoàn toàn không biết gì cả, với đạo lí đối nhân xử thế càng không quá thông hiểu. Nhưng gã lại trong trí nhớ kiếp trước biết được nhận tình thế sự quên không được, vì vậy khi Dương Nguyên Nghi có lời mời gã liền vui vẻ đồng ý "cải trang vi hành", cũng là muốn thưởng thức một chút việc đời, nhìn thử xem sự phồn hoa của nhân gian.
Kỷ Nhược Trần và Dương Nguyên Nghi đi trên con đường giữa dòng người ồn ào tấp nập, một đường đi về hướng Đắc Nguyệt Lâu. Dương Nguyên Nghi đường như đã nghĩ ra được trò gì, hưng phấn đến nỗi khuôn mặt cũng đỏ rực, bước chân rất mau, tại trong đám người xuyên tới vòng qua, trên đường đi rất nhanh. Ký Nhược Trần dưới gót chân không nhiễm một vệt bụi, không xa không gần theo sát phía sau, song ngay khi vừa qua một cái ngõ rẽ, gã đột nhiên ngừng cước bộ và nhìn về hướng bên phải.
Dòng người như nước thủy triều, trong nháy mắt cũng đều ngừng lại.
← Ch. 403 | Ch. 405 → |