← Ch.404 | Ch.406 → |
Ánh mắt Ký Nhược Trần như ánh trăng lướt qua năm con đường, qua vô số người rồi rơi vào trên người một đạo sĩ đang bước đi trên bên đường. Đạo sĩ này dường như cũng có cảm ứng, lập tức ngẩng đầu lên và cũng trông thấy Kỷ Nhược Trần. Chỉ trong một cái chớp mắt, trong ánh mắt đục ngầu của lão đạo chợt sáng lên như kiêm quang! Nhưng sau đó lão lại có chút mê hoặc, lắc đầu, tự giễu mỉm cười, sau đó theo sóng người đi xa. Bộ đạo bào bằng vải thô của đạo sĩ này tẩy giặt đến nỗi có phần bạc màu, tướng mạo nhìn qua cũng không khiến người ngạc nhiên, nhưng mà chi bước vài bước đã biến mất ở trong biển người.
Kỷ Nhược Trần đứng một mình giữa đầu phố, ở chỗ sâu trong hai con người đã là một mảnh màu lam trầm tĩnh, mái tóc đen không có gió mà tự phất phơ, hầu như không người nào chú ý đến, đầu ngọn của từng sợi tóc như hóa thành từng điểm màu xanh thẳm, chậm rãi tiêu tán trong gió. Hai hàng lông mày Kỷ Nhược Trần như kiếm, thần thức vận chuyển như điện, trong thời gian ngắn đã suy tính qua hàng vạn hàng nghìn loại tình hình chiến đấu, chỉ là bất kể chọn dùng loại chiến pháp nào gã đều thất bại thảm hại. Vì vậy trong tâm Ký Nhược Trần nổi lên một mảnh bằng hàn, chậm rãi trấn áp xuống luồng sát ý mơ hồ. Lúc này đạo hạnh của gã cùng đối phương chênh lệch quá lớn, đã không phải chỉ dựa vào vận khí cùng liều mạng có thể bù đắp.
Nhưng mà nếu như qua mấy năm nữa, kết cục sẽ có sự khác biệt.
Tại chỗ đông môn Lạc Dương, lão đạo kia đã ra khỏi cửa thành, cũng không biết lão làm như thế nào mà chỉ trong thời gian vài hơi thở đã từ trong thành đi tới bên ngoài đồng môn.
Lão đạo ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy một nửa màu xanh thắm, một nửa là mây mù, bất giác lắc đầu, thầm nghĩ: "Chẳng qua là một thằng trẻ ranh mới tới Trúc Cơ, sao đã khiến cho cả đan khí của ngươi cũng bị động chạm rồi? Ai, nghĩ đến một trận chiến năm đó tại Lạc Dương, thua Ngọc Hư mất nửa số, mấy năm nay du lịch thiên hạ, vốn tưởng rằng rất có bộ ích, nhưng hiện tại xem ra, tâm tình này vẫn được tôi luyện a! Nhưng không biết tên khốn Ngọc Hư kia tiễn cảnh hiện nay thế nào rồi..."
Lam sắc trong mắt Kỷ Nhược Trần dần dần rút đi, hồi phục lại dáng dấp như bình thường. Nhưng gã lập tức ngẩn ra, Dương Nguyên Nghi đã không thấy đâu!
Kỷ Nhược Trần cũng không kinh hoàng ngay lập tức, tâm như chỉ thủy, chậm rãi bước về phía trước, thần thức đã như như mặt nước tản ra khắp mọi nơi, thu hết sự biến hóa của bốn phía vào tận đáy lòng. Mới vừa rồi cùng lão đạo kia giằng co thời gian cũng không bao lâu, Dương Nguyên Nghi chắc hẳn đi không được xa.
Sau khi thần thức tràn ra, không bao lâu Ký Nhược Trần liền từ trong hàng vạn hàng nghìn thanh âm ầm ĩ nhận ra được một tiếng khóc vừa sợ vừa giận chính là đến từ Dương Nguyên Nghi, phương hướng chưa tới ngoài trăm trượng
Thân hình Ký Nhược Trần khẽ động như cá bơi qua khe bước về hướng phát ra thanh âm.
Lúc này một đại hán vạm vỡ một thân quân trang đang sải bước đi vào Yêu Nguyệt lâu. Trên mặt người này bộ ria mép nhíu gương châm, sắc mặt đỏ tía, tướng mạo hung ác, phía sau còn theo hơn mười tùy tùng mặc giáp đeo đao. Những tên tuỳ tùng này khoác đều là áo giáp che ngực bằng đồng bên hông dắt một thanh Trảm Mã trưởng đạo dài 4 xích, vẻ mặt bưu hãn, rất là khác biệt với quân tốt bình thường của bản triều. Trong lòng đại hán đầu lĩnh còn ôm một tiểu cô nương như phấn trang ngọc trác, mặc cho nàng la hét chửi rủa thế nào y cũng không buông tay, chị cười hắc hắc, không chút nào che giấu ý dâm tà ở trong tiếng cười.
Thanh thế của những người này quá lớn, chưởng quỹ vội vàng tiến lên nghênh đón, chỉ giả bộ không phát hiện ra tiểu cô nương ở trong lòng đại hán, cười bồi vừa định tiếp lời, một tên tùy tùng phía sau đại hán liền giơ lên Trảm Mã trường đạo vỗ lên mặt chưởng quỹ ba cái khiến chưởng quỹ lùi lại phía sau vài bước, đặt mông ngã ngồi xuống đất. Tên tùy tùng này mắng:
-Mắt chó nhà người bị mù rồi hả! Tướng quân nhà của ta mà ngươi cũng không biết? Ngày hôm nay tướng quân mượn cái nơi này của người để vui vẻ một hôm, đó là cho người mặt mũi. Còn dám dong dài, đại gia cho một mối lửa là thiếu luôn cái quán chó chết này của ngươi!
Chưởng quỹ này tại Lạc Dương cũng không phải là một nhân vật đơn giản, nhưng biết những quân gia đến từ Bắc địa Hồ cương này trêu chọc không được, lập tức trong lòng âm thầm kêu khổ, lại không ngừng chửi bới. Cô gái này nhìn qua cũng chi 7, 8 tuổi, nào chịu được đại hán như thế chà đạp, còn không phải cũng mất tính mạng tại đây sao? Nếu nàng chết ở trên Yêu Nguyệt lâu, ngày sau khách nhân nhất định sẽ ghét bỏ nơi đây không may mắn, sợ dính phải huyết khí ô uế, nào còn đồng ý tới nữa? Chưởng quỹ nghĩ trước nghĩ sau liền cắn răng một cái, âm thầm phải một tiểu nhị chuồn ra từ cửa sau đi báo tin.
Lúc này trên lầu ba Đắc Nguyệt Lâu đã đứng hơn mười công tử mặc cảm y điều cừu(áo gấm bằng lông cừu, chồn), thấy được rõ ràng sự tranh chấp trên Yêu Nguyệt lâu. Ở giữa một thiếu niên tầm 10 tuổi sắc mặt chợt khác thường nhìn sang thiếu nữ khoảng 10 tuổi đang đứng bên cạnh, nói:
-Ở này? Người trong lòng tên thô lỗ kia đang ôm nhìn sao thấy giống Nguyên Nghi? Sao nàng lại mặc y phục bình dân rồi?
Sắc mặt thiếu nữ phút chốc biến đổi mấy lần, cuối cùng giữa đôi mi thanh tú lộ ra một tia âm lãnh, nói:
-Chính là nó!
-Vậy chúng ta nên làm thế nào đây? Nhìn mặc kệ sao?
Thiếu niên này ăn mặc cực kỳ lộng lẫy, lấy màu vàng là chủ, hiển nhiên là có huyết mạch đế thất, chính là vương thế tử Lạc Dương. Tuy nhiên nhìn qua hắn lại rất tôn thờ tiểu cô nương bên cạnh, không vì cái gì khác, chỉ vì tiểu cô nương này chính là trưởng nữ của tướng quốc Dương Quốc Trung Uyên Nghi.
Uyển Nghi sắc mặt âm lãnh, nói:
-Đương nhiên không thể không quản, nhưng không phải là hiện tại. Đợi lát nữa sau khi tiểu tiện nhân đó la lên mới sai vệ sĩ qua đời người là được rồi.
Vương thế tử Lạc Dương trong lòng phát lạnh, thầm nghĩ đại hán đó cường tráng như vậy, Nguyên Nghi tuổi tác còn nhỏ, nếu như bị y làm bị thương nói không chừng tính mệnh cũng khó giữ, đến lúc đó Dương Quốc Trung nổi giận, biết mình cũng có mặt ngay ở gần đấy, biết đâu lại giận chó đánh mèo? Những tên công từ còn lại đều đã trải qua sự tàn nhẫn của Uyên Nghi nên người nào người nấy cũng cảm như hến, mặc dù cảm thấy không thích hợp nhưng cũng không dám có biểu thị gì.
Đại hán kia leo lên lầu ba Yêu Nguyệt lâu, trên lầu ba từ lâu đã có một đám quân tốt tầng tầng đứng gác. Lúc này của một gian phòng tao nhã vừa mở ra, một tướng quân hùng tráng toàn thân mặc giáp trụ đi ra, trừng mắt nhìn đại hán kia, không vui nói:
-Lão nhị, sao người lại làm ra động tĩnh lớn như vậy? Ta không phải là đã nói cho người đừng có mà gây sự tại Lạc Dương rồi sao?
Đại hán kia giơ Nguyên Nghi lên, cười hắc hắc nói:
-Đại ca xem tiểu nương bì này, nhìn giống như một tiên nữ vậy, bắc địa chúng ta nào có bảo bối bực này! Đại ca biết khẩu vị của đệ mà, hiện tại đệ thực sự nhịn không được, đợi xong xuôi mọi việc tôi sẽ cùng đại ca thưởng thức!
Tướng quân nhíu mày nói: Đứa bé này có lại lịch gì, ngươi biết rõ không?
Nguyên Nghi thét to:
-Cha ta là Dương Quốc Trung! Ai dám chạm vào một ngón tay của ta, ta sẽ bảo cha giết cả nhà người đó!
Đại hán cười ha ha:
-Cha ngươi từ một Tri Phủ giờ đã trở thành tướng quốc, chức quan thăng cũng quá nhanh đi! Kế tiếp có phải nói hoàng thượng cũng là cha ngươi không? Cha ngươi nếu như là Dương Quốc Trung vậy ta chính là Lý Long Cơ rồi!
Đang nói, y kẹp lấy Dương Nguyên Nghi đi vào một gian phòng bên cạnh, tiện tay đóng cửa lại.
Chỉ thấy tướng quân này cau mày rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh mắt của hắn cực kỳ lợi hại, như một thanh kiếm rời vò, đảo qua trên mặt đám thiếu niên thiếu nữ đang thò đầu ra ngoài cửa sổ trên Đắc Nguyệt Lâu. Tướng quân này cũng là một nhân vật giết người như có rác, sát khí rất nặng đám công tử quyền quý không trải qua chút phong ba nào vừa bị hắn trừng mắt như vậy, lập tức mỗi người sắc mặt trắng bệch, hoặc xoay người, hoặc thụt đầu vào, không dám nhìn qua bên Yêu Nguyệt lâu nữa.
Phó tướng bên cạnh tên tướng quân kia nhìn ra sự lo lắng của hắn, nhân tiện nói:
-Nhìn quần áo của tiểu cô nương kia tối đa cũng chỉ là con gái của một tên quan nhỏ thôi, không có gì phải lo lắng đầu. Trong thành Lạc Dương này còn có nhân vật nào có thể đặt ở trong mắt tướng quân ngài nữa đâu?
Tướng quân nhìn qua vẫn chưa yên tâm, phân phó:
-Ngươi lập tức ra khỏi thành, lệnh toàn quân nhỏ trại xếp thành hàng chuẩn bị khởi hành. Bên này đợi lão nhị xong việc rồi chúng ta sẽ xuất phát.
Phó tướng lĩnh mệnh, chạy vội xuống lầu.
Ở trên Đắc Nguyệt Lâu đối diện cũng đang rất rối loạn, Uyển Nghi cắn chặt môi, vẫn chưa chịu mở miệng gọi người đi cứu Nguyên Nghi.
Sắc mặt của những người khác cũng đều cực kỳ khó coi, những người này mặc dù trời không sợ, đất không sợ, nhưng rốt cuộc cũng không phải là kẻ ngốc, biết nếu như Nguyên Nghi xảy ra chuyện, Dương Quốc Trung nhất định là nỗi trận lôi đình, khi đó còn không biết phải liên lụy đến bao nhiêu người vào trong Những người nhát gan thì đã len lén chạy xuống lầu, chạy một mạch về nhà mình. Vương thế từ Lạc Dương mặc dù thân phận đặc biệt, trên trán cũng đã thấm đẫm mồ hôi lạnh, trong lòng nhiều lần suy nghĩ có nên không để ý đến Uyển Nghi tức giận mà sai vệ sĩ qua đối diện ngăn cản hay không.
Ngay khi chưởng quỹ Yêu Nguyệt lâu gấp như kiến bò trên chảo nóng chợt thấy mắt hoa lên, cửa lâu mở rộng ra, ở cửa không biết khi nào đã đứng một người thanh niên mặc áo vải mái tóc tán loạn. Người này bất động đứng ở cửa, chậm rãi nhìn quét qua các khách nhân tại lầu một.
← Ch. 404 | Ch. 406 → |