Vay nóng Tinvay

Truyện:Trần Duyên - Chương 413

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 413: Tất cả cũng đã qua (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)

Siêu sale Lazada


Trương n n phất phất tay, yêu trữ lập tức như được hoàng ân đại xá, bật người dậy, ba chân bốn cẳng chạy gấp.

Trải qua một hồi biến cố như thế, tâm ý của Trương n n lại rất kiên định. Nàng than nhẹ một tiếng, thầm nghĩ: "Mặc kệ hiện tại bộ dạng của hắn ra như thế nào, dù sao... dù sao cuối cùng vẫn phải đi gặp mà?"

Trong lòng trải qua đấu tranh một lúc, Trương n n cuối cùng nhảy xuống từ trên sườn núi, tay áo như mây, từ từ cất bước đi về hướng đông.

Nàng mới vừa đi khỏi, Tô Hòa liền xuất hiện từ trên đỉnh núi. Nàng nhìn sang phương hướng Kỷ Nhược Trần rời đi, trong lòng cớ mù mờ mãi, lấy nhãn lực của nàng không ngờ cũng nhìn không ra lại lịch của Kỷ Nhược Trần, không phải người cũng không phải yêu, thậm chí ngay cả thực thể cũng không hoàn toàn, nếu nói theo kiểu miễn cưỡng thì có thể nói là xen giữa chỗ giao giới m Dương, thật sự là kỳ dị.

Tô Hòa có ý muốn đuổi theo để làm cho rõ ràng nhưng lại không yên lòng về Trương n n, hơi trầm ngâm, cuối cùng đi theo Trương n n.

Kỷ Nhược Trần mờ mịt vẫn chưa rõ lai lịch của người con gái mới gặp gỡ vừa rồi, chỉ có thể tạm đặt nó vào sâu tận đáy lòng. Hành trình lần này của ba người rất nhanh, mấy ngày sau đã đến địa giới Phạm Dương, phía trước không xa chính là hạt cảnh của An Lộc Sơn. Vương triều này quốc lực hưng thịnh, lại nằm nơi hiểm yếu ở vùng biên cương, cũng là nơi nhiều dòng người qua lại, trong đó cũng có không ít người tu đạo tài giỏi.

Ba người Kỷ Nhược Trần thảnh thơi đi ở trên đường, thuận tiện cũng ngắm nhìn một chút phong cảnh núi non và tập quán con người nơi đây.

Trên suốt đường đi, Ngọc Đồng rất hấp dẫn ánh mắt chú ý của người khác, nhân vật có tướng mạo như vậy lại đạo cơ thâm hậu, khiến cho có rất nhiều thanh niên tu sĩ trong lòng sôi sục, vì vậy tìm các loại lý do để tiếp cận ba người, muốn điều tra ra quan hệ giữa Ngọc Đông và Kỳ Nhược Trần, Tề Thiên Hạ, mượn cớ hỏi đường để cho thấy thân phận và môn phái của bản thân mình, thậm chí còn có một số người muốn mai phục tại phía trước, muốn dùng bạo lực để cướp người, cho nên trên đường đi ba người cũng không thấy buồn chán.

Ba người vốn là đang đi thong thả không nhanh không chậm, đột nhiên Ký Nhược Trần nhướng mày, thân thể nhoáng lên đã lướt ra xa hơn mười trượng, ngăn ở phía trước mặt một thanh niên tu sĩ. Ký Nhược Trần tùy tiện đã lấy được một thanh cô kiếm màu đen huyền bên hồng của tên thanh niên, cầm trong tay tỉ mỉ quan sát Tên thành niên tu sĩ này ngơ ngác nhìn Kỷ Nhược Trần, nhất thời còn chưa rõ là chuyện gì đang diễn ra.

Cheng một tiếng, cổ kiếm rời khỏi vỏ ba tấc, chỉ thấy hàn quang trên lưỡi kiếm đích thật là một thanh hảo kiếm. Chỉ tiếc kiếm mặc dù sắc bén nhưng không có linh khí nằm trong tay người tu đạo cũng không quá có tác dụng chẳng qua là vật trang sức mà thôi.

Kỷ Nhược Trần mỉm cười, nói là hào kiếm, rồi như tùy ý hỏi sư thừa của huynh đài nơi nào, kiểm từ đầu có?

Người thanh niên tu sĩ mặc dù một bụng nghi vấn, hiển nhiên thấy được thái độ của Kỷ Nhược Trần hòa nhã như gió xuân, lại là bất chợt xuất hiện ở trước mặt mình, một thân tu vi này so với mình không biết cao hơn bao nhiêu lần, bởi vậy cũng không dám mà phát tác. Thấy Kỷ Nhược Trần hỏi, thanh niên tu sĩ nói rằng đạo của mình xuất thân từ một môn phái nhỏ, chẳng qua đường huynh trong nhà hiện nay đang học nghệ tại Thanh Khư cung một phái chính đạo đứng đầu. Nghe hắn nói Trích Tiên trong cung có một vị đạo lữ, một nhân vật như thần tiên, dung mạo khí độ quả thực không phải nhân gian này nên có, cũng chỉ có nhân vật như Trích Tiên mới xứng đối với nàng ta. Trong Thanh Khư cung vô số đệ tử trẻ đều thầm ngưỡng mộ trong lòng, lại không biết nên bắt chước khí độ và phong thái của nàng ta từ đâu, có một nữ đệ tử liên tìm một thợ rèn có tay nghề giỏi phỏng chế theo thanh cô kiếm mà nàng ta thường hay mang theo, lúc nào cũng thường mang ở trên người. Từ đó mới có sự khởi đầu này, khi đệ tử trẻ luyện chế tiên kiếm cho mình sử dụng hầu như cũng lựa chọn kiểu dáng này. Thanh niên tu sĩ này trong lòng ước ao, cũng xin đường huynh một thanh kiếm. Lấy thân phận của hắn đương nhiên sẽ sẽ không cho hắn một thanh tiên kiếm có pháp thuật tinh điệu, vị đường huynh kia tùy tiện luyện cho hắn một thanh cổ kiếm phế thải, đeo ở trên người coi như có ý kia là được rồi.

Lại Cheng một tiếng, Kỳ Nhược Trần hồi kiếm vào vỏ, đem cổ kiếm đặt ở trên tay tên thanh niên tu sĩ, vỗ vỗ đầu vai hắn, mỉm cười nói: "Huynh đài tư chất thường giai, chỉ cần dũng mãnh tinh tiên, tương lai nhất định có thể được gia nhập làm môn hạ của Thanh Khư cung."

Dứt lời, Kỷ Nhược Trần nhàn nhã bước đi, một bước mười trượng trong nháy mắt đã đi xa.

Thanh niên tu sĩ trong lòng vẫn kích động không ngớt, tay cầm cỗ kiếm, tưởng tượng đến phong phạm của các thần tiên trong Thanh Khư cung, lại nghĩ đến cảnh tượng mình sau khi được xếp vào hàng ngũ môn hạ của Thanh Khư cung làm rạng rỡ tô tông không khỏi ngây dại.

Ngọc Đồng ở bên cạnh nhìn chằm chằm thanh niên tu sĩ này một hồi lâu, lắc đầu, lại có chút không nghĩ ra vì sao Kỷ Nhược Trần sẽ bỏ qua người này. Nàng rõ ràng nhớ kỹ, kiểu dáng của thanh kiếm này giống như đúc thanh cổ kiếm được mang trong ngực của người tựa như đang ngủ say trên đỉnh cô phong.

Ngay khi nhóm ba người của Kỷ Nhược Trần vượt qua Phạm Dương, tiếp tục Bắc tiến, trong Thanh Khư cung đang giăng đèn kết hoa, khách khứa đến chúc mừng động như mây. Ngày hôm nay chính là ngày sinh của chưởng giáo Thanh Khư cung Hư Huyền chân nhân, lấy thế lực hiện nay của Thanh Khư cung, đương nhiên là trang điện tử phương hướng về. Phàm là môn phái có chút thân phận địa vị cũng phải người đến chúc mừng, vả lại hơn phân nửa là môn chủ đích thân đến bái kiến. Những tiểu môn tiểu phái khác thì càng không từ vất vả cực nhọc, thần tốc đến đây. Thường ngày bọn họ nào có cơ hội nịnh bợ Thanh Khư cung? Cũng mong mỏi có thể mượn cơ hội này để vin vào cây đại thụ Thanh Khư cung, ôm cái cẳng chân của Trích Tiên, để có một ngày nhàm ngư phiên thần, phi hoàng đăng đạt'(*). Cho dù những môn phái đó từng chống lại Thanh Khư cung, hoặc là quá khứ đã từng có mối hận cũ, cũng đều kiên trì tới cửa, thứ nhất bồi tối thứ hai là giải thích bày tỏ, nghĩ đến tại ngày đại hỉ hẳn là sẽ không bị Thanh Khư cung đuổi ra khỏi nhà, cơ hội ngàn năm khó gặp thế này sao có thể không nắm lấy cho chặt.

(*)cá mặn trở mình, lên như diều gặp gió: có ý châm biếm, một người nhẫn nhịn đã lâu sẽ có ngày được nở mặt.

Trận đại chiến lần trước tại Tây Huyền sơm Đạo Đức tông mặc dù là kết thúc với sự thảm bại của liên minh các phái thiên hạ, nhưng lần đó giai đoạn trước là do Chân Vũ quán chỉ huy, đánh đấm thật sự là lộn xộn Đạo Đức tông cũng đã thủ hạ lưu tinh nên không có đại khai sát giới. Hơn nữa Đạo Đức tông cũng không đem chư phái của thiên hạ như năm bè bảy mảng để vào mắt. Nhưng mà giai đoạn sau Thanh Khư cung vừa mới ra tay, khí tượng lập tức có sự khác biệt. Thanh Khư cũng chỉ phải ra một người không ra hôn như Hư Thiên, đã lây Tiến trận vững vàng phong bế Đạo Đức tông ở trong Tây Huyền sơn, đồng thời suýt nữa cũng phá được Tây Huyền Vô Nhai đại trận nghìn năm không phá nổi. Mặc dù Đạo Đức tông đột nhiên xuất ra được pháp bảo lợi hại hủy đi trận nhãn của Tiến trận, nhưng nếu như trận nhãn năm ở trong tay Hư Huyên hoặc Hư Vông tin tung kết cục sẽ khác. Kỳ thực ngày hôm nay Đạo Đức tông mặc dù đã có thể đi lại tại thiên hạ, nhưng ai mà chẳng biết đó là do Thanh Khư cung đã thủ hạ lưu tình? Nếu như Thanh Khư cung có ý định, sợ sớm đã phá nát Tây Huyền sơn, diệt đạo thống ba ngàn năm của Đạo Đức tông rồi.

Trích Tiên vừa xuất hiện, thiên hạ ai có thể tránh phong

Tu sĩ thiên hạ tám chín phần mười đã quên Đạo Đức tông còn có một Tử Vi còn đang bế quan chưa xuất hiện, số còn nhớ thì rất, trong lòng cũng không xem trong tương lai sau này của Đạo Đức tông.

Lấy khả năng của Đạo Đức tông mà vẫn không ngăn cản nồi sự tiến công Thanh Khư cung, các phái khác có mối hiềm khích với Thanh Khư cung, ước chừng đến phần lượng của mình nên cũng phải chịu nhục mà lên Thanh Thành. Rốt cuộc mặt mũi là chuyện nhỏ, đạo thống mới là chuyện lớn. Thanh Khư cung có Trích Tiên tọa trấn, tức là thiên hạ vô địch, muốn diệt ai thì diệt, một chút cơ hội thương lượng đường sống cũng phải xin xỏ.

Vậy nên ngày sinh của Hư Huyền có quy mô long trọng như ngày hôm nay, thật là nhất từ nghìn năm lập phái đến nay. Trên núi Thanh Thành chứa cũng không được nhiều tân khách như vậy, những khách đến sau chỉ có thể thu xếp đến trên ngọn núi khác có chu vi hơn mười dặm. Những khách nhân đến chúc mừng, tính ra thân phận lẫn số lượng đều vượt qua ngày đính hôn của Kỳ Nhược Trần và Cố Thanh, đám hỏi của hai phái Đạo Đức tông và Vân Trung cu.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-521)