Vay nóng Tinvay

Truyện:Trần Duyên - Chương 415

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 415: Tất cả cũng đã qua (4)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)

Siêu sale Lazada


Trong lều sau khi kết thúc xong một vòng rượu, An Lộc Sơn vỗ mạnh lên bàn mấy cái, đợi sau khi mọi người yên tĩnh mới giơ lên bát rượu bằng đồng to như cái đấu, cười dài nói: "Hôm nay thiên hạ kỳ nhân dị sĩ, kiêu binh hãn tướng đều tề tụ nơi này, thật là một điều vui mừng với An mỗ!Nào, mọi người cạn!"

Mọi người nha nhao hưởng ứng, hình thôn long hấp, mỗi người đều hiển lộ thần thông rượu như trăm sông đổ vào biển và vẫn chưa đổ đầy đáy bụng. Chợt có một đại hán mặc áo bào màu xanh đứng lên, cất cao giọng nói: "An đại nhân, tôi có một câu nói không biết có nên nói hay không?" Đại hán này khi đứng lên mới thấy được vẻ cao lớn, hai kiện tốt thủ vệ tại cửa lêu nhm qua tối đa cũng chỉ cao tới ngực hắn. Hắn vóc người to lớn, thanh âm lại càng giống như chuông lớn, giọng nói khiến cho mấy tướng quân có tu vi không sâu trong bữa tiệc choáng đầu hoa mắt, trong tài không ngừng vang lên ông ông.

Hai mắt An Lộc Sơn lờ mờ, đã có một tia tinh quang lóng lánh như điện xẹt qua. Hắng giơ bàn tay to béo chỉ vào đại hán, nói: "Tử Kỳ tiên sinh xuất thân Minh Sơn, Minh Sơn này chính là, chính là... Ách... thiên hạ kỳ địa! Kiến thức của Tử Kỳ tiên sinh nhất định là hay, có chuyện gì... Ách... cứ nói đừng ngại!"

Tử Kỳ cũng không nói lời khiêm tốn, cất cao giọng nói: "An đại nhân cai quản tam trấn, khu vực chiếm cứ cả nghìn dặm, ôm binh mười vạn, danh tướng dưới trướng như mây, dị sĩ vô số! Thực lực bực này, cho dù phóng nhãn thiên hạ, có người phương nào có thể cùng sánh vai? An đại nhân cũng không phải là vật trong ao, tự nhiên nên làm càn khôn soi sáng, vì bách tính thiên hạ làm chút chuyện. Lúc này Đạo Đức tông chiếm giữ Tây Huyền sơn, cuồng vọng tự đại, ý đồ đổi địch với người trong thiên hạ, khơi mào đại loạn, thật là tội không thể tha! An đại nhân nếu như có thể bước lên hổ một tiếng, tiêu diệt Đạo Đức tông, không chỉ tích đức cho bách tính thiên hạ, cũng là vì thiên tử bản tiêu trừ đi một cái họa tâm phúc, càng có thể lưu danh sử sách! Nếu như An đại nhân đồng ý việc làm vĩ đại này, người của Minh Sơn chúng ta nhất định thề sống chết tương trợ, dù cho núi đao biển lửa cũng sá gì sợ hãi?"

Tử Kỳ này nhìn như thô lỗ, nhưng một tràng diễn thuyết nghe rất hùng hồn dõng dạc, cũng không phải là một nhân vật tứ chi phát đạt, tâm trí đơn giản. Chỉ là những lời của hắn nói còn chưa dứt, mọi người Đạo Đức tông ở đổi diện mặt cũng đều biến sắc. Lập tức liền có một người cười lạnh nói: "Hay cho một câu núi đao biển lửa cũng sá gì sợ hãi! Ngươi không sợ hãi gì thì cứ đâm đầu mà đi chịu chết thì cũng mặc, nhưng đừng vọng tưởng kéo theo An đại nhân xuống nước, thực sự là kỳ tâm khi tru(*)!"

(*) kỳ tâm khá tru: Biểu đạt về khiển trách đạo đức đối với một tư tưởng hay động cơ tà ác nào đó.

Tử Kỳ tức giận hừ một tiếng, quát lên: "Người Minh Sơn ta là thật tâm tương trợ, nào giống như Đạo Đức tông ngươi bụng dạ khó lường, lại xúi giục An đại nhân tạo phản, long khí của bản triều đang thịnh, làm sao phần được? Hừ, Đạo Đức tông hiện tại có thể nói là chuột chạy qua đường, bị quần từ thiên hạ vây kín tại Tây Huyền sâm không ra được khỏi cửa, thiếu chút nữa đã bị người đập sơn môn, diệt hương đèn. Tâm của người trong thiên hạ ủng hộ hay phản đối còn không rõ ràng sao? Bản thân các ngươi làm xăng làm bậy thế nào cũng không cần nhắc đến, còn muốn đầu độc An đại nhân dính vào tội bất nhân bất nghĩa, bất trung bất hiếu, đây mới là kỳ tâm thả tru!"

Tử Kỳ thân hình cao to vô bờ, thanh âm như sấm đánh chỉ vài câu sống lện đã hoàn toàn áp chế hết khí thế của mọi người Đạo Đức tông. An Lộc Sơn mắt say lờ đờ, đôi mắt đã híp lại thành một đường nhỏ tí, nét mặt vẫn lộ vẻ khiến người kinh sợ, hình như cũng bị những lời nói vừa rồi của người này đã động.

Thượng Thu Thủy đột nhiên khẽ mỉm cười, tiếp lời nói: "Một trận chiến tại Tây Huyền sơn, sau cùng là ai bị đánh cho hoa rơi nước chảy, chuyện này đã sớm có kết luận. Cũng được, chuyện đó tạm thời tạm gác qua không nói đến. Dù An đại nhân có nguyện ý tiếp thu sự giúp đỡ của tổng ta hay không, đây đều là việc của 'nhân' gian. Tục ngữ nói rất đúng phi ngã tộc loại, kỳ tâm tất dị(không phải thuộc tộc ta, trong lòng nhất định có dị tâm), một đám dị nhân Minh Sơn các ngươi làm sao bảo chúng ta tin tưởng có thể thật tình tương trợ với 'người' đây?"

Chỉ trong vài câu nói này của Thượng Thu Thủy đã nhấn mạnh hai từ nhân và dị nhân. An Lộc Sơn nghe vào trong tai, cảm giác say cũng đã tỉnh táo vài phần, giống như đang có chút suy nghĩ.

Tử Kỳ sầm mặt, y bào không gió mà tự tung bay, nhìn Thượng Thu Thủy chằm chằm, trầm giọng quát lên: "Thằng nhóc nhà người nói như thế, thực sự là khinh người quá đáng, rõ ràng không xem Minh Sơn ta là người sao? Còn dám hố ngôn loạn ngữ, Tử Kỳ ta nhất định sẽ khiến người huyết tiên thất bộ(*)!". (*) huyết tiên thất bộ: máu bị chảy đến rất xa, thất là chỉ số ảo, biểu thị rất nhiều, thất bộ(bước) chính là rất nhiều bộ, biểu thị rất xa.

Thượng Thu Thủy thản nhiên cười, trong nháy mắt lệ sắc khiến mọi người trong lều một trận hoảng hốt, mạnh tay vỗ một cái lên ghế, nhìn Tử Kỳ nói: "Ta không xem Minh Sơn là người đấy thì người làm được gì? Yêu hậu Minh Sơn Văn Uyền năm đó bị tổ sư tông ta bắt được, áp chế dưới trận mấy trăm năm, mười năm trước chỉ một sơ suy ngẫu nhiên mới để cho ả ta chạy thoát trở về. Nếu như Văn Uyên đã chạy thoát ra khỏi tông ta, các ngươi cũng sẽ không còn tồn tại nỗi sợ hãi sợ ném chuột vỡ đồ rồi chứ gì? Nếu như yêu chúng Minh Sơn thực sự có tâm huyết, có nhân tài, những năm gần đây đã làm được gì rồi, sao không lên Tây Huyền sâm báo thù đi?"

Tử Kỳ giận dữ, râu quai nón từng sợi dụng ngược lên, khí thế như núi đè xuống đầu Thượng Thu Thủy! Khí thế này trực tiếp xuất ra từ chân nguyên bản mệnh, động niệm tức sinh, mặc dù uy lực còn xa mới bằng đạo pháp yêu cầu thể phù, nhưng Tử Kỳ dựa vào đạo hạnh mấy trăm năm của mình, nghĩ Thượng Thu Thủy này còn tuổi nhỏ, tu vi làm sao có thể so sánh với mình được? Vì thế hạ quyết tâm muốn làm hắn xấu mặt ngay tại bàn tiệc, để có thể khiến cho An Lộc Sơn hồi tâm chuyển ý. Đạo khí thế này đè qua, Tử Kỳ nghĩ rằng môn chúng Đạo Đức tông sẽ không kịp cứu viện, Thượng Thu Thủy cũng không dám ngạnh tiếp, chỉ có thể đứng dậy rời khỏi bàn tiệc đề né tránh, khi đó nhất định sẽ mất hết mặt mũi. Nếu như đón đỡ, cũng có thể nguy hiểm đến tính mệnh.

Trong nháy mắt, Thượng Thu Thủy hướng Tử Kỳ nhìn một cái, trong sóng mắt dịu dàng lộ vẻ trào phúng cùng kiến nghị, còn có ba phần cuồng dã!

Trong lòng Tử Kỳ run lên, thầm kêu không tốt!

Thượng Thu Thủy vẫn khoanh chân ngồi ngay ngắn, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tâm, kết liên hoa tọa ấn, sau đó quát một tiếng, một luồng thanh khí phóng lên cao, vừa vặn chạm vào luồng hắc khí như núi đang đè xuống!

Thượng Thu Thủy đột nhiên phun ra một ngụm máu lên bộ bạch y như tuyết, tựa như hàn mai lạc tuyệt, sương nhiễm giáng anh!

Ghế trên chợt rầm một tiếng, thì ra là An Lộc Sơn nhìn nãy giờ thấy nóng lòng, cúi gập người về phía trước, cái bàn dưới bàn tay chống đỡ không trụ nổi, trong nháy mắt sập xuống thức ăn thức uống lật úp hết xuống đất.

Thượng Thu Thủy thân thể lung lay mấy cái, rốt cuộc mới ngồi được thăng hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, hướng Tử Kỳ cười ngạo nghễ, trên đôi mê, nhiễm đầy máu đỏ chót trong rất båt måt!

Trong số môn chúng còn lại của Đạo Đức tông cũng có tu sĩ Thượng Thanh, Tử Kỳ xuất thủ mặc dù đột nhiên nhưng dưới khí cơ cảm ứng cho họ không hẳn là ngăn không được. Thế những người nào cũng ngồi ngay ngắn không lao động không có một người xuất thủ. Chỉ vì họ đều đã hiểu, nếu Thượng Thu Thủy đã mở đi, đó chính là hắn muốn một mình ngăn cản một kích này. Cho dù người khác nhìn hắn như thế nào, nói châu chấu đá xe cũng được, nói không biết tự lượng sức mình cũng được, một kích này bị ngăn cản, Minh Sơn hơn phân nửa sẽ trở về tay không. Về phần sau khi ngăn cản sống hay chết, từ đầu Thượng Thu Thủy đã không để ở trong lòng.

Giờ khắc này, sinh tử do mệnh, nhưng thành sự tại người!

Sắc mặt An Lộc Sơn xanh xám một mảnh, hừ một tiếng, ném mạnh ly rượu trong tay xuống đất. Lúc này Sử Tư Minh giơ kiếm thẳng lên cao, hét lớn một tiếng: "Trước mặt đại soái, ai dám làm càn!"

Sắc mặt Tử Kỳ cực kỳ khó coi, hướng An Lộc Sơn thi lễ, miễn cưỡng nói vài câu xin lỗi rồi ngồi ngay xuống. Mặc dù hắn không hại sợ những binh tướng này của An Lộc Sơn, nhưng chuyện này bản thân hắn có quan hệ trọng đại, tuyệt đối không thể hành sự theo cảm tính, nên hiện tại chỉ có nhẫn nhịn. Mặt khác bề ngoài Thượng Thu Thủy thanh lệ nhu mị, không nghĩ tới tính tình lại mãnh liệt như hỏa, lại dũng mãnh như vậy, thực sự cũng khiến người khâm phục.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-521)