Truyện ngôn tình hay

Truyện:Trần Duyên - Chương 416

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 416: Tất cả cũng đã qua (5​)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Kỷ Nhược Trần ngóng nhìn Thượng Thu Thủy, vẫn còn nhớ kỹ tư thế thẳng tiến không lùi ngày đó của hắn, cầm cây búa thỏa thích khiêu chiến với Cơ Băng Tiên. Đó tuy không phải là cuộc đấu sinh tử, nhưng mà chiến ý bên trong không khác nhiều so với hôm nay. Nghĩ đến Thượng Thu Thủy và sư phụ của hắn Thái Ất chân nhân đều thích dùng một thanh cự kích dài ba trường có kỳ sư tất có kỳ đồ, nếu như Tử Kỳ hiệu được tính tình của Thái Ất chân nhân thì chắc sẽ không làm ra lựa chọn này.

Thượng Thu Thủy ho khan vài tiếng, lại phun ra một ngụm máu. Mọi người của Đạo Đức tông vẫn không lay động, thậm chí không có một người nhìn sang Thượng Thu Thủy, thần sắc của mỗi người cũng lặng lẽ nhìn bọn người của Minh Sơn, sát ý như dòng nước ngầm thầm hội tụ dưới đáy biển, nhưng ngoài khơi lại gió êm sóng lặng.

Hình như cảm ứng được ánh mắt của Kỷ Nhược Trần, Thượng Thu Thủy quay đầu nhìn sang Kỷ Nhược Trần, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười.

Lúc này bồi bàn đi vào lều thu dọn bàn tiệc, không khí ở trong lều lúc này mới thoải mái hơn, Kỷ Nhược Trần tay trái cầm ly, tay phải gập lại khẽ khàng gõ lên mặt bàn, tâm tình lại trở nên bằng hàn không vui không buồn.

Trước khi bái kiến An Lộc Sơn, Tề Thiên Hạ đã từ trong miệng của người hầu cận của An Lộc Sơm moi móc được không ít tin tức, Nguyên lai tại một tháng trước, Đạo Đức tông và Minh Sơn đã trước sau tới tìm An Lộc Sơn, một người lấy bí quyết trường sinh để làm vật dẫn, lấy thiên hạ sơn hà làm mồi nhử, khuyên An Lộc Sơn tự lập làm để. Một người khác thì lây thiên hạ đại nghĩa làm trách nhiệm, lấy đinh cao của nhân thân, danh lưu sử sách làm gương, khuyến An Lộc Sơn dốc hết tinh nhuệ của Bắc Địa tiêu diệt nhóm yêu đạo Đạo Đức tông.

Một tháng nay, song phương vẫn giằng co lẫn nhau, thái độ của An Lộc Sơn cũng là dao động bất định. Chi là Đạo Đức tông ngoại trừ nhóm hơn mười người của Thượng Thu Thủy thì không còn quân chi viện nào khác. Mà số người nhân thủ của Minh Sơn thì không ngừng tăng lên, thực lực dần dần hùng mạnh hơn, trồng trứng đã chắc chắn ăn đứt được Đạo Đức tông. Nếu không phải là sợ An Lộc Sơm nghi ngờ, có lẽ đã sớm thâm sống mới với mấy đệ tử của Đạo Đức tông rồi.

Tranh chấp hơn một tháng nay vẫn chưa có được kết quả, hình như An Lộc Sơn cũng đã nhịn không được, vì vậy dứt khoát mở một yến hội, hội họp lại tướng lĩnh của song phương cùng thân tín của mình, để cho Đạo Đức tông và Minh Sơn đều bày ra các điều kiện của mình, đồng thời cũng có ý đề cho song phương đấu pháp với nhau, biểu diễn thực lực. An Lộc Sơn trông thô kệch nhưng cũng khá ti mi, biết Đạo Đức tông và Minh Sơn lần này đến đây đều là chí tại tất đắc(*), đem điều kiện cũng đặt ở trên mặt bàn, trên thực tế là đều dồn ép song phương đến đường cùng, để làm cho họ cũng giở ra luôn con bài còn chưa lật, mới biết được điều kiện của bên nào càng hậu đãi hơn. Một mắt xích khác đó là đề cho song phương đều hiền lộ thần thông đấu pháp với nhau, bởi vậy cũng biết được phương nào có thể lực và tiềm lực hùng mạnh hơn, thậm chí có thể biết ai càng ra sức hơn. Mà cuối cùng cũng đề cho các tướng lĩnh tham gia vào buổi tiệc nhìn thấy một số tin tức, nhìn xem xu hướng của họ thế nào.

(*) chí tại tất đắc: chỉ cần có lòng tin có nghị lực thì nhất định có thể đạt được mục đích

An Lộc Sơn chính là người không chịu nhàn rỗi, Tề Thiên Hạ đã chắc chắn như thế, bằng không thì hắn chỉ cần từ chối với cả hai bên, dựa vào ân sủng của Minh Hoàng cùng với bám váy Dương phi, an tâm tại Bắc địa làm thổ hoàng đế cả đời là được, hà tất phải làm ra nhiều chuyện rắc rối đến như vậy? Về phần tâm tư của An Lộc Sơn kỳ thật cũng không khó đoán, đinh cao của nhân thần hiển nhiên rất tốt, ai có thể trong ý nghĩ của mình chưa từng mơ mộng được treo cao hơn một bước?

Từ khi nhập doanh, nói chuyện đến lúc ngồi vào vị trí chi trong thời gian như ánh chớp, Tề Thiên Hạ chỉ nói mấy câu đơn giản mà ý hãi hùng đã phân tích được tình thế rõ ràng rành mạch. Không chỉ Ngọc Đồng ngay cả Kỳ Nhược Trần cũng có chút mù mờ, Tề Thiên Hạ này dùng cái gì có thể từ một chút manh mối đã suy đoán ra rất nhiều đại sự như thế. Cho dù trước đó đã chuẩn bị bài vở trước, nhưng cái tài của người này vẫn không thể coi thường tương lai nếu không phải là đại thánh đại hiền thì nhất định là đại gian đại ác. Lấy tình hình hiện nay, xem ra khả năng Tề Thiên Hạ này trở thành đại gian đại ác vẫn là lớn hơn.

Trong nháy mắt, người hầu đã thu dọn sạch sẽ tiệc rượu, rồi đặt trước mặt An Lộc Sơn một số rượu mới. Thượng Thu Thủy cũng phục vào đan dược, sắc mặt mặc dù vẫn tái nhợt như tờ giấy, khí tức cũng đã từ từ ổn định, trước mắt tính mệnh đã không còn đáng ngại. Chẳng qua những vệt máu loang lổ trên bạch y vẫn khiến người khác nhìn mà giật mình.

Cho đến lúc này, An Lộc Sơn hình như mới chú trọng đến đám người Kỷ Nhược Trần. Ánh mắt của hắn rơi vào trên người Ngọc Đông và không di chuyển nữa, mở miệng hỏi: "Ba vị này là..."

Ngọc Đồng khẽ cười, trả lời: "Bên này là chủ nhân của nhà ta, vị tiên sinh này là Tề Thiên Hạ phụ tá cho chủ nhân."

Ngoài ý muốn, An Lộc Sơn nghe vậy lộ vẻ xúc động không ngờ rời bàn tiệc đứng dậy, thân thể to lớn lại khéo léo vòng qua một bàn tiệc, lao tới cầm hai tay của Tề Thiên Hạ, cực kỳ tha thiết nói: "Thì ra là Tề tiên sinh! Ôi trời ơi, An Lộc Sơn ta chỉ là một người thô lô, trước đây vẫn chưa có cơ hội quen biết với tiên sinh, vẫn luôn cho rằng là chuyện ăn năn nhất đời này. Hiện tại tiên sinh cũng đã đến đây, không ngờ ta lại ngồi ngay đối diện cũng không nhận ra, thật sự phải phạt rượu, phạt rượu!"

Dứt lời, An Lộc Sơn uống liền ba ly, lúc này mới thôi. Hắn nắm lấy tay của Tề Thiên Hạ không buông tha thiết nói: "Tiên sinh cố ý tới đây, chắc hẳn là chưa vội vã đi đâu? Cái này, cái này, nếu như tiên sinh không chê lão An ta thô bị không có văn hóa, xin ở lại chơi mấy ngày để chỉ dẫn nhiều hơn."

Giờ khắc này, trong mắt An Lộc Sơn hình như chỉ có một Tề Thiên Hạ, ngay cả Ngọc Đồng và Thượng Thu Thủy cũng bị ném đến sau đầu.

Tất cả mọi người có mặt đều ngạc nhiên. Không chỉ Ngọc Đồng mọi người của Đạo Đức tông và Minh Sơn ít nhiều gì cũng từng nghe qua thế sự, đều kinh ngạc trước tiếng tăm của Tề Thiên Hạ vậy mà to lớn như vậy, ngay cả tam trấn Tiết Độ Sử An Lộc Sơn cũng phải lấy lễ tương giao.

Tề Thiên Hạ lại cười nói: "Trước kia chỉ là chút hư danh mà thôi, làm phiền Tiết Độ Sứ đại nhân để tâm nhở tới. Hiện nay ta đã tìm được minh chủ, nên toàn lực báo ân. Chủ nhân nhà của ta chính là kỳ tài ngút trời, kỳ thực vốn không cần phải Tề mỗ, ta chẳng qua là góp một chút tâm ý mà thôi."

Lúc này An Lộc Sơn mới chuyển ánh mắt tới trên người Kỷ Nhược Trần, than thở: "Có thể được Tề tiên sinh sẵn sàng góp sức, tiên sinh thực sự là rất có phúc khí! A, còn chưa thính giác cao tính đại danh của tiên sinh?"

Kỷ Nhược Trần cũng không đứng dậy, thản nhiên trả lời: "Ta họ Kỳ."

An Lộc Sơn biết Kỳ Nhược Trần không muốn nói tên đầy đủ, thế ngoại cao nhận bực này thường có chút cổ quái, cho nên cũng không để bụng vẫn không tiếp tục hỏi thêm. Lập tức An Lộc Sơn khoanh chân ngồi xuống ngay tại chỗ, ngày cách bàn đối diện với Kỷ Nhược Trần, nâng chén qua nói: "Ta là một người thô lỗ, không muốn nói nhiều lời vô ích làm gì trước làm tam ly!"

An Lộc Sơn nháy mắt một cái, bên cạnh làm túc có một tướng quân tự mình xách tới một vò rượu, loại rượu này cực kỳ nổi danh, chính là tiên tửu Túy Hương xuất xứ từ Đạo Đức tông. Rượu này vừa vào miệng thì ôn hòa, nhưng dư vị lại miên man kéo dài, không có điểm dừng. Người có tửu lượng hơi kém tài sản ba ly vào bụng mặc cho ngươi đạo hạnh thông thiên cũng phải nằm xuống gầm bắn mà ngủ. Năm đó Thiên Hải lão nhân của Vân Trung cư từng lấy loại rượu này đấu với Thanh Y, cũng chỉ chiến đến hai ba hũ thì đã nằm vật xuống gầm bàn, chết cũng không có chui ra, từ đó thành trò cười lưu truyền ra ngoài.

Tửu lượng của An Lộc Sơn cực tốt, có thể xưng là tửu trung thần tiên, nhưng ngay cả sau khi uống ba ly, trên da mặt ngăm đen cũng bắt đầu nổi lên một tầng từ khí, đầu lưỡi cũng hơi lớn hơn. Mà Kỷ Nhược Trần ba ly vào bụng vẫn như không có việc gì, ngay cả mùi rượu cũng không phun ra khỏi miệng. Người không biết tình hình thì cũng thôi, nhưng mọi người của Đạo Đức tông đều lộ vẻ ngạc nhiên, mới cảm thấy vị Kỳ tiên sinh này có chút bí hiểm.

Thấy tửu lượng của Kỷ Nhược Trần sâu không thấy đáy, An Lộc Sơn vỗ mạnh lên bàn mấy cái, hét lớn một tiếng "Hay!", sau đó gập cánh tay đặt ở trên bàn, hơi nghiêng người ra trước, ánh mắt như điện nhìn Kỳ Nhược Trần, hỏi: "Nếu Kỷ tiên sinh đã tới đây, chắc hẳn là đã có chuẩn bị. Xin hỏi tiên sinh đối với việc ngày hôm nay có đánh giá thế nào?"

Kỷ Nhược Trần nhìn chung quanh một vòng những nơi ánh mắt lướt qua, bất kể là đệ tử của Đạo Đức tổng hay là chúng nhân của Minh Sơn đều có phần thấp thỏm bất an, không biết vị Kỷ tiên sinh nhìn qua dường như có thể thao túng thời cuộc này sẽ nói ra những lời thế nào đây.

Kỷ Nhược Trần lại nhìn qua chúng nhân của Minh Sơn, lãnh đạm nói: "Một đám yêu nghiệt, có thể có kết quả gì?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-521)