Vay nóng Homecredit

Truyện:Trần Duyên - Chương 418

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 418: Tất cả cũng đã qua (7​)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)

Siêu sale Shopee


Trong lều một mình tĩnh lặng, Tề Thiên Hạ không ngơi nghỉ chút nào, nói ngay: "Đại nhân đã là người định điểm của nhân thân, tước vị đã đến tột cùng, cho dù có quét sạch biên giới phía Bắc, mở mang thêm bờ cõi. Đại công Như vậy, trong triều không còn một chức tước nào để có thể phong thưởng cho đại nhân nữa, đến lúc đó lại có gian tướng gièm pha, kết quả sẽ là thế nào đây? Minh Hoàng mặc dù sủng tin đại nhân, nhưng từ xưa tới nay gần vua như gần cọp, lòng của đế vương thâm bất khả trắc. Ta dám khẳng định, chiếu thư tuyến gọi đại nhân nhập kinh phong thưởng đó chính là bùa chú đòi mạng của đại nhân. Đây chính là công cao cái chủ*! Công cao thành kẻ thù, quyền thịnh là nguy cơ."

(*):Công cao cái chủ: Công lao lấn át cả người chủ.

Một lúc lâu, An Lộc Sơn mới cười khổ nói: "Minh Hoàng đối đãi với ta không tệ, vốn ta cũng muốn một lòng vì nước tận trung nhưng các ngươi lại muốn hãm ta vào tội danh bất nghĩa, ai, cái này... cái này nên làm như thế nào cho phái đây?"

Tề Thiên Hạ tự rót cho mình một ly rượu, sau khi đầy ly mới cười nói: "Minh Hoàng đã từng đối xử với đại nhân không tệ, nhưng sau ngày tết của năm nay, Phạm Dương long khí bốc lên, người có đạo đều có thể nhìn thấy được điều gì, ngay cả Dị tộc cũng theo căn nguyên mà đến. Đại nhân ngài thử nói xem, sau khi Minh Hoàng biết việc này sẽ nhìn ngài như thế nào đây?"

Nét mặt béo nung núc của An Lộc Sơn khẽ run lên, như vui như mừng, than thở nửa ngày mới nói: "Việc này... Ai, nếu nói như vậy, nhưng mà nơi này của ta chẳng qua là nơi man hoang đông bắc, làm sao có thể địch nổi với binh tướng của toàn quốc? Việc này cũng đừng nhắc lại nữa."

Lúc này Sử Tư Minh nói: "Đại soái, thời gian an bình trong triều qua đã lâu, nào còn có tinh binh gì nữa? Lần đó ta đi Trung Nguyên nhìn thấy đều là người già kẻ yếu, chỉ có cấm quân coi như còn khá, chẳng qua cũng đều là hình thức mà thôi, chưa từng qua chiến trận giết người. Những binh sĩ thủ hạ của chúng ta, mỗi người cũng như lang như hổ, nếu như khởi sự thật, đánh thẳng đến Trường An cũng không thành vấn đề!" Hắn cũng là một người kiên quyết, vừa mở miệng không chỉ lập tức làm sáng rõ câu chuyện, vả lại mỗi một câu nói đều không hợp quy phép của một người bê tôi.

Có Sử Tư Minh đi đầu, chúng tướng trong lều cũng nhịn không được, đều nói: - Sử tướng quân nói rất đúng - Đảm binh lính trong triều không phải là đối thủ của binh sĩ bắc địa chúng ta!

- Các huynh đệ Sơn Tự doanh của Thác Bạt ta, một người ít nhất có thể đánh mười người chúng nó!

- An tướng quân dẫn đầu đi bảo vệ thiên hạ, đám than quan đó lại còn ở phía sau giở trò xấu, đánh bỏ mẹ chúng nó đi!

Những tướng lĩnh này sớm đã có tám chín phần say, càng lúc càng ầm ĩ hơn, mỗi người hận không thể lập tức khởi binh đánh đến Trung An. Nếu thay đổi triều đại, bọn họ có thể đều là công thần khai quốc, khi đó phía nam mỹ nhân như ngọc, vàng bạc như núi. Còn không phải là muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu hay sao?

Một canh giờ trước An Lộc Sơn cũng đã uống không ít rồi, nhưng đến hiện tại vẫn là dáng dấp kia, cũng chưa thấy bị say đổ, hắn liền nhìn qua ba người Kỷ Nhược Trần, nói: "Không biết Kỳ tiên sinh dự định trợ giúp ta thế nào đây?"

Tề Thiên Hạ lén nhìn sang Ký Nhược Trần một cái, Kỳ Nhược Trần chậm rãi gật đầu. Tề Thiên Hạ mạnh dạn nói: "Chủ nhân nhà của ta chính là người dũng cảm ngút trời, Tề mỗ bất tài, cũng có chút bản lĩnh bày mưu nghĩ kể. Nếu như đại nhân ban thưởng 5000 tinh tráng. trong vòng ba tháng Tề mỗ có thể luyện họ thành tinh binh bách chiến, lấy một phá mười thập cũng thành vấn đề!"

"Được!" An Lộc Sơn ném mạnh cốc rượu xuống đất, phân phó: "Chọn ra 5000 binh sĩ cho Kỳ tiên sinh, lại phân phối 5000 nam từ tinh tráng của người Hồ, sung nhập vào trong doanh trại làm lao động lại chọn ra 500 phụ nữ theo quan đề sai bảo."

An Lộc Sơn phân phó xuống, tự có quân giáo ra khỏi lều đó tiến hành. Hắn lại nói với mọi người Đạo Đức tông: "Đại sự này của ta muốn tiến hành được còn phải nhờ sự trợ giúp rất nhiều của chư vị cao nhân đây."

Thượng Thu Thủy cười yếu ớt, nói: "Tự nhiên tận tâm tận lực."

Mãi đến lúc đêm khuya trăng đã lên cao mới rượu hết người tán, trong đại doanh vẫn còn có người chưa hết hứng thú, tốp năm tốp ba tụ tập lại đấu rượu. Đại sự đã định được rồi, người nào trong lòng cũng hừng hực lửa đốt, trong lửa còn có vàng có bạc, có nhà đất có nữ nhân.

***

Chọn đủ 5000 kiện tốt, năm nghìn dân phu cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, chí ít cũng phải mất một hai ngày. Cho tới bây giờ Kỷ Nhược Trần cũng không thiếu kiên trì tự mình trở về doanh trướng nghỉ ngơi. Doanh trưởng của gã rất to lớn, trong lều đốt than cháy hừng hực, trên mặt đất phủ kín da thú. Mặc dù gió đêm vào tiết Hàn Lộ trên thảo nguyên rất lạnh, trong lêu lại ấm áp như mùa xuân. Tất cả những dụng cụ trưng bày cũng hết sức xa hoa, xem ra cho dù so với lêu ngủ của bản thân An Lộc Sơn cũng cách biệt không xa. Bất kể trong lòng An Lộc Sơn có tin tưởng Kỷ Nhược Trần có bản lĩnh lớn hay không, chí ít công phu mặt ngoài đã làm được 10 phần 10, cho dù người nào cũng đều không nhìn thấy có chỗ sơ suất gì.

Chỉ nhìn cách bố trí đại doanh này cũng đã biết An Lộc Sơn sớm có ý phản. Năm vạn đại quân này đều là chi chính theo An Lộc Sơn đã nhiều năm, phạm vi mấy trăm dặm quanh chỗ đóng quân hoàn toàn không có người ở. Bộ lạc người Hồ nhìn thấy đại quân đến sớm chạy trốn tới chỗ sâu trong thảo nguyên, những người Hồ không kịp chạy thì bị tàn sát hầu như không còn. Những tướng quân hơi lưỡng lự trên bữa tiệc hôm nay đương nhiên căn bản không thấy được mặt trời ngày hôm sau, sớm đã nằm sâu dưới mấy tấc đất, chậm rãi hóa thành phần nuôi cỏ dại. An Lộc Sơn tại Bắc địa khổ tâm tổ chức nhiều năm, làm sao không có tu sĩ đến đâu nhập? Lúc này hai mặt của Kỷ Nhược Trần có thể nhìn rõ được tất cả linh lực ba động bên trong phạm vi nghìn trượng, sớm biết trong doanh trại chí ít cũng có hơn 10 tu sĩ đang ẩn núp chưa xuất hiện, lại có thêm mọi người Đạo Đức tông chúng nhân Minh Sơn của Tử Kỳ sợ rằng không ra khỏi vùng đồng bằng mênh mông này.

Từ khi đến nhân gian, hơn một nửa linh khí Kỳ Nhược Trần đoạt được đều dùng để bồi bổ hai mắt và linh giác, thân thể vẫn còn rất suy yếu. Tuy nhiên gã sinh ra từ Thương Dã, mỗi một tác trên thân thể đều là linh khí sau khi trăm nghìn lần tắm luyện mới biến thành, căn bản không sợ nóng lạnh. Phồn hoa của nhân gian đối với gã cũng chỉ như gió thoảng mây bay, không nhiễm vào tâm trí một chút nào. Doanh trướng dù cho có lớn, có xa hoa gấp mười cũng không thể làm gã động tâm. Ký Nhược Trần vừa vào trong lều liền khoanh chân ngồi xuống đuổi hết thị nữ trong lều ra ngoài, thuận tiện để thân du.

Tâm tình lúc này của Kỷ Nhược Trần không vô sinh vô tử, vô dục vô cầu, vô hữu vô vô, đã mơ hồ hợp đến cảnh giới chỉ cao trong Tam Thanh Chân Quyết, bởi vậy tiến cảnh của chân nguyên đạo lực có thể nói là tiến triển cực nhanh.

Tuy nhiên muốn thanh tĩnh chốc lát cũng không dễ dàng bên ngoài doanh trướng có tiếng bước chân, Tề Thiên Hạ và Ngọc Đồng kẻ trước người sau tiến vào trong lều.

Sau khi ngồi vào chỗ Tề Thiên Hạ liền nghiêm mặt nạ: "Chủ công, ngày mai 5000 tinh binh cùng dân phu đã có thể chọn xong không biết chủ cộng có tính toán gì không?"

Kỷ Nhược Trần nói: "Tề tiên sinh chắc biết trị kinh do?"

Tề Thiên Hạ cũng không chối từ, nói: "Đi kề tuyến binh, luyện binh, dưỡng binh, dụng binh, Tề mỗ không gì không giỏi, không gỉ không biết. Đạo của binh gia là ở chỗ tri dĩ tri bỉ.

Cái gọi là tướng là hồn của tam quan sát đường trong quân chính là quan trọng nhất. Tuy nhiên cho đến hôm nay Tề mỗ vẫn chưa rõ ràng lắm chủ công có thần thông gì, như vậy làm sao gọi là tri dĩ? Nếu như vậy, đến lúc hai quân đối trận, quân ta mười thành quân lực thì tối đa cũng chỉ phát huy được ba bốn thành mà thôi."

Kỷ Nhược Trần gật đầu cũng cho là đã chấp nhận. Ngọc Đồng nghe vậy liền đứng dậy, nói: "Ngọc Đồng ra ngoài đi dạo một chút."

"Không cần." Kỷ Nhược Trần ngăn cản Ngọc Đồng sau đó hơi trầm ngâm, từ từ nói: "Pháp môn ta tu luyện hoàn toàn khác biệt với các tu sĩ trên thế gian này. Bản mệnh chân hóa của ta hầu như có thể luyện hóa hàng vận hàng nghìn linh khí trên thế gian để dùng cho mình, bởi vậy có thể dũng mãnh tinh tiến, gấp mười gấp trăm lần so với pháp môn tu luyện nhân gian. Nếu có một ngày gặp phải người ta không thể địch nổi, ngươi chỉ cần nghĩ cách kéo dài thời gian, chỉ cần ta không chết, nếu như có thời gian, kẻ địch ngay trước hơn phân nửa sẽ không phải là đối thủ của ta nữa."

Tề Thiên Hạ gật đầu, chuyên tâm ghi nhớ. Ngọc Đông an tĩnh lắng nghe, nội tâm đã có chút dao động. Không ngờ pháp môn tu luyện của Kỳ Nhược Trần dùng lại mạnh mẽ bá đạo như vậy, bảo người khác làm sao mà theo kịp với tiến cảnh của gã? Chỉ cần bị bỏ lại một ngày, đó chính là từng bước bị thua kém.

Cũng may thế gian nào có biện pháp lưỡng toàn, tu pháp bá đạo tuyệt luân như vậy tất có tâm ma đại kiếp không thể ngăn trở làm bạn, chỉ cần đợi đến lúc Kỷ Nhược Trần tu luyện lạc lối, tầu hỏa nhập ma, đương nhiên gã sẽ bị đánh bại. Chẳng qua... lẽ nào chỉ có chờ đợi chính hắn gặp chuyện không may mới mới có thể thắng được hắn hay sao?

Vừa nghĩ đến điểm này, Ngọc Đồng chợt có chút chán nản. Mỗi thời khắc nào nàng có thể đi theo bên người Kỷ Nhược Trần cũng tức là Kỳ Nhược Trần bất cứ thời gian nào cũng cho nàng có cơ hội đánh lén, nhưng nàng không cách nào hạ thủ được, hoặc là nói không dám hạ thủ. Nhưng mà lấy tiền cảnh dũng mãnh tuyệt luân của hắn như vậy, đợi thêm một ngày chính là tuyệt vọng lại nhiều thêm một phần.

Ngọc Đồng chợt hiểu ra khi Kỷ Nhược Trần nói rõ tu vi của mình hoàn toàn không có ý muốn tránh né nàng đó là cho dù để cho người biết thì làm được gì? Ngươi vĩnh viễn không có cơ hội.

Mồ hôi đã thấm đẫm y phục của nàng.

Tề Thiên Hạ và Kỷ Nhược Trần hình như hoàn toàn không có chú trọng đến biến hóa của Ngọc Đồng thảo luận càng lúc càng chuyên tâm. Tề Thiên Hạ nét mặt nghiêm trang từng vấn đề liên tiếp được hỏi ra, Kỷ Nhược Trần cũng là có hỏi tất đáp, không giấu diếm chút nào. Nhưng Ngọc Đồng ở phía sau hầu như chưa từng nghe lọt vào tai câu đối đáp nào.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-521)