← Ch.416 | Ch.418 → |
Nét mặt của các đệ tử Đạo Đức tông tức thì thoải mái hơn, chúng nhân của Minh Sơn thì đã sớm tức giận, một người trong đó vỗ bàn đứng lên, chỉ vào Kỷ Nhược Trần, quát lên: "Ngươi là ai, dám ở nơi này nói bậy nói bạ!".
Kỷ Nhược Trần nhìn sang Thượng Thu Thủy còn đang trong bàn tiệc, mỉm cười nói: "Ta cũng không giống như các thế ngoại cao nhân của Đạo Đức tông có gì cũng không dám nói."
Tử Kỳ nhăn mày, nhưng chưa ngăn cản thủ hạ. Hắn cũng muốn dò xét thử xem căn nguyên của vị Kỷ tiên sinh đột nhiên ở đầu xuất hiện ra này. Thủ hạ này của mình cũng không phải là người lỗ mãng lúc này thể hiện ra tư thế lăng đầu thanh* cũng là đang ôm tấm tư này.
(*) Lăng đầu thanh: chỉ người làm việc không có đầu óc.
Người kia của Minh Sơn nghe Kỷ Nhược Trần nói như thế liền bước lên trước một bước, cười lạnh nói: "Không dám nói thì thế nào?"
Kỳ Nhược Trần đột nhiên thu lại ý cười, uy nghiêm nói: "Đó là luyện ngươi!"
Chỉ thấy Kỷ Nhược Trần hơi mở ra đôi môi, chợt thổi ra một ngụm âm khí bên trong mơ hồ có thể thấy được một cái đinh bằng đồng thau, kiểu dáng cổ sơ. Cái định này gặp gió liền to lên, trong nháy mắt đã to tới một trường lơ lửng chậm rãi chuyển động ở giữa không trung. Nói cùng kỳ quái, trong lều chợt xuất hiện một vật to lớn như vậy, vậy mà vẫn chưa làm cho không gian trở nên chật chội hôn, mỗi người đều có thể tinh tường thấy được hoa văn cùng văn tự tinh xảo đan xen trên thân định, thấy nó di động qua trước mắt, rồi lại cảm thấy vật này cách bản thân của mình chỉ có một đoạn cự ly.
Mọi người mắt mở trừng trừng nhìn sương mù xanh bốc lên từ miệng định, người kia của Minh Sơn thì trực tiếp cảm thụ được bị một đạo hấp lực tràn trề không chịu nồi bao toàn thân lại, một chút linh giác nhắc nhở hắn phải lập tức vận thần thông để thoát khỏi luồng sương mù xanh. Nhưng mà không biết vì sao, người nọ của Minh Sơn vừa thấy cái đinh này thì toàn thân run rẩy, sức lực như tuyết gặp lửa bị tan rã hầu như không còn, hoàn toàn không cách nào phản kháng được, trong nháy mắt đã bị hút vào trong đình.
Cổ đinh tức khắc nhanh chóng xoay tròn, càng càng xoay càng nhỏ, chỉ phút chốc đã thu lại thành cái đình nhỏ một tấc, chẳng qua trong định không ngừng truyền ra tiếng kêu thảm thiết khiến như tê tâm liệt phế, sau đó lại hóa thành từng tiếng rộng như thú vật, bất luận là tiếng kêu hay là tiếng hú đều cực kỳ thê lương, ở trong lều quanh quẩn một lúc lâu vẫn chưa chịu tan di.
Mọi người Minh Sơn gào một tiếng, đồng loạt đứng lên, chợt Từ Kỳ giơ lên tay phải, ngăn cản lại các thủ hạ đang muốn xông lên, trên mặt tràn đầy hắc khí.
Đỉnh đồng tự động bay trở về, rơi vào lòng bàn tay Kỷ Nhược Trần.
Trong lúc nhất thời trong lều một mảnh tĩnh mịch, vô số ánh mắt đều rơi vào trên cổ đinh bằng đồng đang dựng thẳng trên làn da như ngưng chi bạch ngọc. Đỉnh đồng này màu xanh loang lổ, không biết đã lưu truyền qua bao nhiêu năm, trên thân định khắc vô số hoa văn tinh xảo giống như những văn tự chi mơ hồ xuất hiện qua trên sách cổ. Lúc này dư âm của tiếng la bi thảm vẫn còn chưa tản đi, ở trong mắt mọi người chỉ cảm thấy mỗi một chữ viết trên thân đỉnh cũng như đang thẩm máu, trong miệng định sâu thẳm giống như có vô số oan hồn đang không ngừng than khóc.
Dưới cái nhìn chăm chú của vô số ánh mắt, đỉnh đồng chậm rãi độ nghiêng, từ trong miệng đinh lăn ra một hạt chậu nhỏ như hạt gạo, màu sắc tối đen, trên thân hạt châu mơ hồ cũng thấy được sương mù xanh đen đang lượn lờ.
Khóe mắt Tử Kỳ không ngừng co quắp, nhìn hầm hầm vào cái đỉnh trong bàn tay Kỷ Nhược Trần, khàn cổ họng la lên: "Luyện Yêu Đình!"
Kỷ Nhược Trần căn bản không để ý tới Tử Kỳ, mở miệng hít một hơi, đinh đồng từ từ bay lên, một lần nữa trở lại trong miệng gã. Mà hạt châu còn để lại trong lòng bàn tay thì tiện tay ném cho Ngọc Đồng.
Ngọc Đồng khẽ cười nói: "Đa tạ chủ nhân ban ân." Rồi tại trước mắt bao người, vứt hạt đan châu này vào trong miệng. Chị thấy trên khuôn mặt như ngọc của nàng chợt nổi lên một mảnh đỏ tươi, càng có vẻ kiêu điểm, nhưng cũng lộ ra ba phần quỷ dị. Mà ở trong hai trong mắt cũng hiện lên một tầng đỏ sẫm như máu, thật lâu chưa lui đi, trong màu màu hình như vẫn còn có thể thấy một thân ảnh đang vùng vẫy gào khóc.
Trong ánh mắt mê đắm của An Lộc Sơm đang nhìn sang Ngọc Đồng chợt có thêm một chút mất tự nhiên.
Thấy Ngọc Đồng nuốt vào đan châu, mọi người Minh Sơm càng lộ vẻ phẫn nộ, đều lấy binh khí pháp bảo đặt vào tay, có một số người thì dứt khoát hơn trên thân mình trong ngực mọc ra lông, hiện ra một phần yêu tướng.
Mọi người Đạo Đức tông thì ung dung thản nhiên, nhưng cũng đều đặt tay ở trên chuối kiếm hoặc là pháp bảo, Ngọc Đồng thì cười dịu dàng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chải vuốt mái tóc dài nhẵn bóng như tơ, nét mặt khôi phục lại vẻ dịu dàng đáng yêu.
"Đừng manh động!" Tử Kỳ xoay người lại rống to một tiếng, mới ổn định được đám thủ hạ đang rục rịch.
Hai mắt Tử Kỳ đỏ bừng, hầu như muốn chảy ra máu, nhìn Kỷ Nhược Trần chằm chằm rồi mỗi chữ mỗi câu nói: "Các hạ cũng dám lấy Luyện Yêu Đỉnh để tế luyện người Minh Sơn ta, đây là địch cùng Yêu tộc thiên hạ! Sau này chỉ mong các hạ hãy tự giải quyết ổn thoả, nghìn vạn lần đừng có mà chết đột ngột ở một khe rãnh nào đó."
Tử Kỳ dứt lời, hướng chúng nhân Minh Sơn vung tay lên, nói: "Chúng ta đi!" Sau đó chúng nhân Minh Sơn liền nối đuôi nhau đi ra ngoài lều.
Lúc đi qua bên người Kỷ Nhược Trần, Kỷ Nhược Trần vẫn ngồi tại bàn, thưởng thức ly rượu trong tay, nhìn chăm chú vào ly rượu đang xoay chuyển không ngớt, dần dà nói: "Chỉ là một cái Minh Sơn cũng đòi đại biểu cho Yêu tộc thiên hạ?"
Tử Kỳ đột nhiên xoay người, hai mắt trừng to đến mức muốn lồi ra ngoài! Nhưng cuối cùng hắn vẫn nhẫn nhịn cơn giận này, dẫn người của Minh Sơn ra khỏi lều rồi đi xa.
Mọi người Minh Sơn đi rồi, trong lều lại khôi phục lại tiệc rượu, cảnh tiêu điều lúc trước đã hoàn toàn không còn, giờ chỉ có tiếng ồn ào náo động và tiếng nói cười vui vẻ. Sau khi uống rượu đến tưng bừng, An Lộc Sơn hỏi Tề Thiên Hạ: "Tề tiên sinh, hiện ở chỗ này không có người ngoài, không ngại nói một chút An mỗ ta nên đi con đường nào?"
Tề Thiên Hạ chinh y quan, hướng An Lộc Sơm chắp tay, cất cao giọng nói: "Họa diệt tộc đã tại trước mắt, An đại nhân còn không sớm tìm con đường tự thoát thân cho mình hay sao?"
Lời này của hắn cũng quá hãi người, lập tức đã chọc giận đến rất nhiều tướng tá, đều quát mắng: "Toàn nói bậy!" "An đại soái hồng phúc Tề Thiên, đây là người muốn trù đại soái sao?"
Cũng có người từng nghe qua tên tuổi của Tề Thiên Hạ, nhân tiện nói: "Đừng vội, cứ nghe hắn nói thêm xem."
An Lộc Sơn khoát tay, chúng tướng trong là đang náo động liên ngưng lại, sau đó nói: "Hồ nhi ngu ngốc, mời Tề tiên sinh cụ thể chi bảo chở ta, họa từ đầu tới?"
Tề Thiên Hạ nhìn chung quanh hai bên, A Lộc Sơn liền nói: "Ở đây đều là các huynh đệ đã cùng ta vào sinh ra tử, tiên sinh có chuyện gì cứ nói không sao cả!".
"Cũng được!" Tề Thiên Hạ nhướng mày, hỏi: "Xin hỏi tước vị hiện nay của An đại nhân?"
An Lộc Sơn ngẩn ra, nói: "Ta được phong Đông Bình Quận Vương, có gì không?"
Tề Thiên Hạ lại hỏi: "An đại nhân là võ tướng được phong vương, bản triều đã từng có tiền lệ này chưa?"
An Lộc Sơn liền nói: "Chưa từng có."
"An đại nhân thân kiêm Tiết Độ Sứ của ba trấn Bình Lô, Hà Bắc, Phạm Dương, mặt khác kiệm chức vô số, trước lều hùng binh mười vạn, thượng tướng cả nghìn người. Xin hỏi đại nhân, nếu như muốn tiếp tục thăng chức vậy sẽ là chức gì? Phạm vi nghìn dặm, còn có nơi nào có thể nhét vào dưới trướng của đại nhân nữa không?
An Lộc Sơn cười nói: "Địa bàn tại biên giới đông bắc tất cả đều là của ta, còn có thể làm gì nữa? Muốn cấp cho ta thêm một trận nữa tại tây nam cũng khó, mà ta cũng không quen bệnh chướng khí tại phía tây nam. Về phần thăng quan, chức tướng quốc ta cũng không đảm nhiệm, nếu như ta đi Trường An, phía dưới nhiều huynh đệ như vậy thì làm thế nào?"
Chúng tướng trong lều đều nở nụ cười, người có chút tâm tư kín đáo thì như có chút suy nghĩ. Sử Tư Minh dừng ly không uống nữa, trong ánh mắt thì lóe lên.
Tề Thiên Hạ lại từ từ nói: "Nghe nói trong triều người đối địch với An đại nhân cũng không ít."
An Lộc Sơn dần dần khựng cười lại, nhìn ngó hai bên mới nói: "Việc này... cũng không thể tránh mà, ta là một người thô lỗ, làm việc chẳng phải cẩn trọng gì, đắc tội với người khác cũng là điều dễ hiểu."
Tề Thiên Hạ cũng không tại trước mặt dây dưa nhiều, lại nói: "An đại nhân hùng binh mười vạn, tung hoành vô địch. Bắc địa chư hồ, bất kể là người Khiết Đan hay là người nào cũng không đáng để nhắc tới, sớm muộn cũng là vật trong bàn tay của đại nhân. Nếu như ta dự đoán không sai, ngày mà gió thu thổi đến đồng cỏ, lương đủ mã ngựa béo, chính là lúc mà An đại nhân càn quét chư hồ phải không!"
An Lộc Sơn chậm rãi gật đầu, nói: "Đúng là như vậy."
Tề Thiên Hạ ha ha cười một tiếng dài, nói lớn: "ngày đại nhân chiến thắng trở về cũng chính là ngày diệt tộc!"
Cạch, một thanh âm vang lên, cốc rượu bằng đồng trong tay An Lộc Sơn rơi xuống đất!
← Ch. 416 | Ch. 418 → |