Truyện ngôn tình hay

Truyện:Trần Duyên - Chương 420

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 420: Nếu như luyến tiếc nhau (1​)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Ba ngày sau, năm nghìn binh tinh nhuệ đã được chọn xong Tề Thiên Hạ sai người xây một đài cao, mời Kỷ Nhược Trần lên đài điểm binh, thuận tiện cũng đề tam quân làm quen một chút với chủ tướng của mình.

Trước đài năm nghìn hãn tốt xếp thành một phương trận, phía sau còn lại là năm nghìn dân phu người Hồ, sau cùng là một số kiện phụ, phụ trách giặt quần áo, nấu cơm, làm chút công việc nhẹ, khi cần thiết cũng có thể sung làm lao quân. Dân phụ kiện phụ đều là chọn từ các bộ lạc người Hồ, tại trong quân An Lộc Sơn đều là mặc đánh mặc giết, hoàn toàn không có địa vị gì.

Trên đài cao đã dựng sẵn một cây cở lớn, trên cơ viết một chữ Kỷbằng màu đỏ tươi, chữ viết cuồng dã hào phóng sát khí tỏa khắp, hoàn toàn không có vẻ đẹp súc tích như truyền thống.

Tề Thiên Hạ lại không biết từ chỗ nào tìm tới một cái ghế bành, đặt ở trên giữa đài cao. Trên đài cao mấy trượng chỉ đặt độc nhất một cái ghế, cực kỳ bắt mắt.

Tề Thiên Hạ lên đài trước tiên, đứng thẳng ở phía bên trái ghế bành. Các quân quan tiểu giáo trong giáo trưởng phần lớn đều biết vị Tề tiến sinh này, biết được là người tâm phúc trước trưởng của đại soái, đương nhiên chỉ lặng im không nói. Sau đó Ngọc Đồng lên đài, đứng ở bên phải ghế bành. Trong quân doanh đều là trang nam như hồ lang, mấy ngày nay ăn uống no đủ, giết người thấy máu, đã sớm tích đủ tinh khí đầy người mà không được phát tiết, chợt thấy một đại mỹ nhân như hoa như ngọc, phong vận vô hạn, đây còn không phải sói đói thấy máu tanh hay sao, cả đám người đầy ta, ta chen ngươi, duỗi cái cô lên liên tục là hét.

Mắt thấy quân kỷ mất sạch không còn, khuôn mặt Tề Thiên Hạ lập tức tối tăm. Mấy tên tướng tá lĩnh quân cũng có chút ánh mắt, liền gần lên quát mắng mới áp chế xuống được đám quân tột đã bị tinh trùng thượng não.

Sau đó, Kỷ Nhược Trần chậm rãi lên đài, bình yên ngồi xuống trên ghế bành.

Gã dùng một đoạn dây vải tùy ý cột lên mái tóc dài, môi như điểm son, mặt tự quan ngọc, trên bộ áo vải không có một chút trang sức nào, Xa xa nhìn lại, dường như có chút cảm giác yếu đuối.

Đại Kỷ Nhược Trần ngồi vào chỗ của mình, Tề Thiên Hạ đề khí nói lớn: "Vị này chính là thống soái Kỷ đại tướng quân Kỷ Nhược Trần của chúng ta, từ hôm nay, tất cả hành động của tam quân cần phải nghe quân lệnh của Kỳ đại tướng quân, kẻ trái lệnh... trảm!"

Lời này của hắn còn chưa dứt, dưới đài đều là những kiêu binh hãn tướng nghe xong màn dạo đầu tràn đầy khí phách như vậy, ngước mắt nhìn lại thân thể có phần yếu nhược phong lưu của Kỷ Nhược Trần trên đài, đột nhiên cười ở một trận!

Bên trong liền có mấy tên binh lính cường tráng cười đặc biệt lớn tiếng, một tên đại hán vạm vỡ trong đó gân cố nói lớn: "Nhìn giống như một đàn bà, còn muốn làm đại tướng quân gì chứ? Khi địch nhân xông tới, không biết có bị sợ đến tè ra quần không đây?"

"Đúng rồi, một tướng quân tè ra quân sao? A ha ha ha..."

Chúng binh tướng dưới đài nhao nhao lên, ánh mắt Ký Nhược Trần rơi vào một nơi không biết tên ở phương xa, không biết đang nghĩ đến điều gì, hình như hoàn toàn không nghe được, không thấy được sự bất kính của các binh tướng dưới đài.

Ngọc Đồng thì cười đến thỏa thích, trong lòng lại có chút mơ hồ, không biết có nên lập tức xuất thủ giết chết toàn bộ những tên bất kính phía dưới hay không. Chẳng qua là nếu giết sạch những người phía dưới rối, chủ nhân còn đâu binh để mà dẫn dắt? Hình như có chút không thích hợp.

Kỷ Nhược Trần đột nhiên thổi ra một luồng âm phong màu xám, trong ánh mắt đã có sinh khí trở lại.

Đám hãn tốt dưới đài tám chín phần mười đột nhiên rùng mình một cách khó hiểu, hình như bị một con thượng cổ mãnh thú đang núp tại bóng tối nhìn vào chằm chằm, sợ đến lập tức im lặng, quay qua nhìn xung quanh hai bên, muốn làm cho rõ rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì. Thế nhưng ngoại trừ ánh mắt cũng tràn đầy mê hoặc của các binh lính khác, họ có thể thấy cái gì, phát hiện cái gì?

Lúc này mặt trời đã nhô lên cao, ánh nắng nóng bỏng như đồ vào đầu, đám quân tốt phu trên giáo trường vốn đã một thân mồ hôi khó ngủ, giờ lại nóng đến muốn bốc hơi. Nhưng đột nhiên người người như rơi xuống hàn băng địa ngục, chỉ cần thấy lạnh đến hàm răng run cầm cập, buộc chặt thêm y giáp thế nào cũng không làm nên chuyện gì. Giờ khắc này, hình như tất cả đều bộc lộ ra sự cổ quái, có người ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, không ngờ phát hiện ngay cả mặt trời cũng bị bịt kín một tầng bích sắc dày đặc!

Tề Thiên Hạ đi theo Kỷ Nhược Trần đã lâu ngày, biết thói quen của gã bất cứ lúc nào cũng có thể thần du, cũng hiểu được khi gã thần du trở về thì sẽ có đủ loại dị tượng, lúc này đương nhiên biết là Kỷ Nhược Trần thần du trở về, vì vậy nắm lấy thời cơ, lập tức thấp giọng nói: "Chủ công, có thể giết người lập uy!"

Lam mang trong mắt Kỷ Nhược Trần chợt lóe lên, giơ ngón tay trái chỉ về dưới đài, liền thấy mấy trăm quân tốt thất thanh la hoàng thân thể không ngờ dần dần bay lên!

Tề Thiên Hạ biến sắc, vội vàng nói: "Chủ công, này thì nhiều quá!"

Tay trái Kỷ Nhược Trần nhẹ nhàng nhấn một cái, phần lớn quân tốt đều rơi xuống mặt đất, chỉ có bảy, tám tên kiện tốt lúc trước gọi dữ nhất vẫn không ngừng bay thẳng lên không trung. Họ cũng mơ hồ biết đại sự không ồn, liều mạng rú gào thét cầu xin tha thứ, thân thể bay lên càng cao, tiếng cầu xin tha thứ lại càng thê lương! Phía dưới cả vạn ánh mắt đang dõi theo họ không ngừng lên cao, người người giương mắt đờ đẫn, nói không ra lời.

Tiếp theo Kỷ Nhược Trần gập ngón tay bắn ra, bảy, tám tên kiện tốt trên không trung hét thảm một tiếng thật dài, sau đó nổ tung thành một cơn mưa máu trên không, từ giữa trời rơi xuống! Trên giáo trường vẫn còn trên vạn người, hầu như người người đều bị máu bắn lên đầy mặt.

Cả giáo trường một mảnh tĩnh lặng, sắc mặt người nào người nấy đều trắng bệch, ngay cả chùi một chút vết máu trên mặt cũng không dám. Một vạn người ai mà chưa từng thấy qua máu, trên tay không có mấy mạng người? Những ai lại thấy qua cách thức chết quỷ dị thế lương như thế này?

Hơn nữa khi Kỷ Nhược Trần mở ra hai mắt, bọn họ mới phát hiện, Kỷ đại tướng quân nhìn như nhu nhược, giờ hình như khí thế như núi.

Tề Thiên Hạ thấy tam quân kinh sợ, hiệu quả sát nhân lập uy chẳng những tốt, hơn nữa còn quá tốt ngoài mong đợi, lập tức năm lấy thời cơ, tiến lên trước một bước lớn, để khi nói lớn: "Có người nào mà dám bất kính với chủ soái, không tuân quân kỳ, theo luật định trảm! Hiện tại tam quân hãy lắng nghe quân luật của quân ta như sau: một..."

Tề Thiên Hạ còn chưa kịp đọc ra một cái quân luật, Kỷ Nhược Trần đã đứng thẳng người dậy, nói: "Nào có dong dài như thế?" rồi bảo Tề Thiên Hạ ngừng lại, sau đó đi tới trước đài, ánh mắt lạnh lùng đảo qua cả vạn quân chúng những nơi ánh mắt đi qua, không người nào đám nhìn thẳng vào gã.

Kỷ Nhược Trần giơ ngón tay chỉ vào hợp vạn tiêu binh hãn tướng trên giáo trường uy nghiêm nói: "Quân quy sau này, chỉ có tám chữ!

Thuận ta thì sống! Nghịch tà thì chết!"

Dứt lời, Kỷ Nhược Trần phẩy tay áo bỏ đi, chỉ để lại trên đài dưới đài tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, ngay cả cơ mạnh một hơi cũng không dám.

Kỳ Nhược Trần rời đi đã lâu, trên giáo trường vẫn lặng ngắt như tờ, âm phong trận trận.

Rất lâu sau đó, Ngọc Đồng mới thở ra một ngụm hàn khí, chân thành tán thán: "Đây mới là phong phạm năm đó của chủ nhân!"

Tề Thiên Hạ cười khổ lắc đầu, giậm chân nói: "Uy phong thì đã đứng vững, nhưng lại đi quá xa so với đạo cường quân của ta, ai!"

Ngọc Đồng hỏi: "Cường quân chi đạo là cái gì?"

Tề Thiên Hạ nói: "Cường quân chi đạo, không có gì ngoài tiền, quyền, quân kỳ mà thôi."

"Đó là đạo cường quân mà người nói?" Ngọc Đồng vô cùng mù mờ, hỏi: "Cường quân chi đạo, không phải là tiền, quyền, nữ nhân sao?"

Tề Thiên Hạ trừng mắt với Ngọc Đồng người người nửa ngày cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh, lập tức tung ống tay áo, che mặt bước đi, một bộ dạng xấu hổ khi đã nhập bọn với ngươi.

"Không đúng sao? Lúc trước tuần thành giáp mã Địa phủ khi xuất chiến, chỉ cần cho ba thứ này, lần nào không phải người người từ chiến? Sao lại bị sai được?" Ngọc Đồng vắt óc suy nghĩ.

Trong lúc nhất thời, trên đài cao chỉ còn lại có một mình Ngọc Đồng nàng một bên hưởng thụ cái ngước nhìn của vạn người, một bên vẫn nghĩ không rõ rốt cuộc mình đã sai ở chỗ nào.

Qua ngày hôm đó, khi Tề Thiên Hạ luyện quân mọi việc đều thuận lợi, lệnh xuất phải làm, một tháng quan thành, năm nghìn binh tinh nhuệ đã dễ dàng chỉ huy.

Crypto.com Exchange

Chương (1-521)