Vay nóng Homecredit

Truyện:Trần Duyên - Chương 422

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 422: Nếu như luyến tiếc nhau (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)

Siêu sale Shopee


Lúc này bóng đêm đã chìm sâu, ngoại trừ tiếng vó ngựa của binh đội tuần tra ban đêm, bên trong đại doanh của Kỷ Nhược Trần có thể nói lặng ngắt như tờ.

"Dát!" Một đàn quạ đen sau khi bay quanh trên đại doanh vài vòng đều hạ xuống ngọn cây nghi ngờ. Trong đó có một con quạ không chịu nghỉ ngơi, lại lượn thêm vài vòng Trong tròng mắt màu hổ phách của nó rõ ràng phản chiếu ra hình dáng của cả tòa quân doanh. Sau đó cảnh vật trong trong mắt nó không ngừng phóng đại, tấm bạt rất dày của doanh trướng bị nó nhìn chằm chằm không ngờ trở nên trong suốt, bên trong là 20 tên lính đang ngủ say, hôn không biết đang bị người mình. Sau đó lại một tòa doanh trướng bị phóng đại, bên trong cũng toàn là lính đang ngủ say.

Con quạ lại bay quanh một vòng trong con người của nó mấy đạo hắc khí nhàn nhạt đang từ bốn phương tám hướng kéo đến, mục tiêu trực chỉ căn lều lớn chủ soái tại trung tâm đại doanh.

Con quạ kêu vài tiếng trầm thấp, không ngừng phóng đại căn lều ở trung tâm, tựa như tia nắng xuyên thấu màn đêm nhìn thẳng vào tấm vải lều dày cộp. Trong cái lều chủ soái xanh vàng rực rỡ, hết sức xa hoa, ở giữa đặt một cái ghế bành, trên ghế là Kỳ Nhược Trần với bộ hắc y tóc để xóa đang ngồi ngay ngắn. Ngoài ý muốn chính là Kỷ Nhược Trần lại đang ngửa đầu nhìn trời, trong hai tròng mắt ánh ra bầu trời đêm không trăng, trên không trung là một con quạ đen đang lượn vòng không ngớt!

Con quạ sợ hãi đến mức hai mắt đỏ chót, nhanh chóng vỗ cánh muốn chạy trốn ra xa! Nhưng thấy trong trời đêm huyết khí chợt lóe lên, nó đã bị nổ tung thành huyết vụ nhỏ li ti!

Gió đêm ở Bắc địa rất mạnh, từ lâu đã thổi tan đi màn huyết vụ không lớn này.

Lúc này năm bóng đen đã xuyên qua tầng tầng lều binh, tụ tập ở bên ngoài lều chủ soái. Dưới che phủ của bóng đêm, họ chỉ có một đường nét cực kỳ không rõ, không chỉ nói diện mạo, ngay cả chủng tộc là gì cũng không thể nhìn ra được. Năm bóng đen đưa tay ra hiệu cho nhau, ba tên trong đó chợt bộc phát ra khí thế vô cùng cường hãn, mang theo trận trận tinh phong từ ba mặt nhảy vào trong lều chủ soái, một bóng đen khác thì vô thanh vô tức lướt đến phía sau lều, như một cái bóng tiêu tan tại trong bóng tối. Vải lều dày cộp mà ở trước mặt họ như không có gì.

Một bóng đen cuối cùng thì nhẹ nhàng nhảy lên, rơi vào trên đỉnh lều, trong tay đã có thêm hai thanh chủy thủ đen kịt không một tia sáng, chi đợi khi trong lều bắt đầu kịch chiến sẽ lấy thể như sấm sét từ trên trời giáng xuống.

Nhưng mà bóng đen này đã đợi thời gian dù có thể hô hấp cả ba lần trong lều vẫn hoàn toàn không có động tĩnh. Bốn bóng đèn trước sau vào lều cứ như trâu đất xuống biển, không có một tin tức, Bóng đen trên đỉnh lều biết tu vi của đồng bọn thế nào, thời gian ba hơi thở dài dằng dặc, cũng đủ bốn tên đánh chết cả trăm tên quân tốt! Nhưng tại sao đến lúc này ngay cả một chút động tĩnh cũng không có? Hẳn lập tức theo bản năng cảm giác được có nguy hiểm, nhảy ra xa mười trung thân anh chỉ chớp động đã xuyên ra ngoài đại doanh, bỏ chạy về hướng tây bắc.

Tốc độ chạy trốn của hắn rất nhanh, so với chim bay còn nhanh hơn ba phần, thế nhưng đang khi chạy, hắn đột nhiên tâm sinh dị cảm, quay người nhìn sang phía bên trái. Chỉ thấy một người thanh niên một thân hắc y đang đứng ở ngoài không tới một trường đang sống vai chạy cùng với mình! Người thanh niên này tóc đen bay lượn, nơi ngọn tóc lại lấp lánh ánh sáng như những ngôi sao nhỏ màu xanh thắm, mãi mãi không tan, ở phía sau tạo ra một vệt thật dài, quỷ dị lộng lẫy nói không nên lời. Mà trong hai trong mắt của gã sấu không thấy đáy, tại nơi sâu nhất lập loè lên làm viêm mơ hồ. Mặc dù di tượng nhìn qua rõ rệt như vậy, nhưng chỉ cần người thanh niên này nhắm lại hai mắt, đó là hoàn toàn không còn khí tức, giống như hoàn toàn đúng nhập vào thiên địa, mặc dù lấy linh giác cao hơn tu sĩ bình thường mấy lần của bóng đen cũng cảm ứng không được khí tức của gã.

Bóng đen không biết người thanh niên này đã sóng vai chạy dùng mình bao lâu rồi, chị biết gã chính là mục tiêu mà mình muốn ám sát lần này, chủ tướng tiên phong của An Lộc Sơn Kỳ Nhược Trần, hơn nữa dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của gã, pháp thuật ẩn thận dấu vết của mình đang bị bóc xuống từng tầng một, từ từ hiện ra là một thân ảnh yểu điệu, xinh

đẹp.

Tâm trạng nàng hoảng sợ, đối thủ rõ ràng đã phá vỡ hoàn toàn uy năng và sự nhận biết mà nàng tu hành từ trước đến nay, nỗi sợ hãi vô pháp ức chế tràn ra từ chỗ sâu nhất trong đáy lòng, lay động tâm thần của nàng. Ánh mắt của nàng đột nhiên quét đến cái đinh đồng nằm trong lòng bàn tay trái của Kỷ Nhược Trần, lam diễm trên miệng định phun ra nuốt vào bất định. Trong giây lát, các loại truyền thuyết kinh khủng trăm nghìn năm qua tất cả đều dấy lên trong lòng, vừa nghĩ đến cảnh thê thảm khi thân nhập trong định, nỗi sợ hãi vô biên vô hạn đã làm nổ tung một đạo phòng tuyến trấn tĩnh cuối cùng, lập tức tràn ngập toàn thân, một tia khí lực cùng dũng khí cuối cùng của nàng đều bị khu trừ sạch sẽ.

Dưới chân nàng yếu ớt, tức thì ngã xuống đất. Kỷ Nhược Trần thì nói dừng là dừng, lăng lặng địa đứng ở ngoài xa ba thước, nhìn nữ hài trước mặt mặc một thân hắc ý bó sát người.

Vóc người nàng lồi lõm hấp dẫn, quần áo cực mỏng, lại thêm kề sát da thịt, hầu như tôn lên rõ ràng mỗi một phần đường cong trên thân thể nàng. Không chỉ hai điểm anh đào trước ngực có thể thấy được rõ ràng ngay cả huyết mạch gân xanh đang phập phồng trên cổ trên ngực cũng rõ ràng. Nàng buồn bã ngẩng đầu lên, nhìn qua chưa tới 16, 17 tuổi, dung mạo mỹ lệ, đôi mắt sinh động, cũng là một mỹ nhân hiếm thấy.

"Công tử..." Nàng cắn môi dưới, ôn nhu gọi một tiếng, trong lúc nhất thời đầy vẻ đau thương buồn bã. Đây là bí pháp bảo mệnh tương truyền ở trong tộc, nếu như rơi vào trong tay tu sĩ nhân loại tuổi còn trẻ như vậy hơn phân nửa có thể giữ được tính mệnh, thậm chí giữ được thân thể.

Kỷ Nhược Trần lẳng lặng nhìn nàng giống như chưa từng nghe được nàng đã nói những gì vậy.

Nàng lập tức biết không ổn, vội vàng nhìn thẳng vào hai tròng mắt Ký Nhược Trần, nói: "Ta là vãn bối đồng tông của Thiên hậu Văn Uyên, thân có huyết mạch của Thiên hậu. Công tử nếu như đồng ý lưu ta một mạng bất kì thiên tài địa bảo hay là pháp khí bí điển, Minh Sơn nhất định sẽ không tiếc."

Đây là pháp môn thứ hai bảo mệnh bí truyền trong tộc nàng đối với người của các tộc tu đạo, bất kể nam nữ lão ấu đều có hiệu quả rõ rệt.

Kỷ Nhược Trần vẫn thờ ơ.

Nàng đếm tim đập, sau ba lần thì biết không thể đợi thêm được nữa, lập tức cắn răng một cái, đột nhiên vạch quần áo mình ra, phơi bày toàn bộ phận trên thân thể mình ra ngoài, đôi mắt như hỏa nhìn Kỷ Nhược Trần chằm chằm, nói dứt khoát: "Nếu như chịu ấn công từ không giết, trước khi tiền chuộc của Minh Sơn đến, thân thể thuần khiết này của Văn Cơ sẽ là của công tử. Văn Cơ nhất định sẽ dốc hết sức hầu hạ công tử!"

Tổ huẩn của Yêu tộc Minh Sơn, tất cả lấy bảo mệnh làm đầu, tất cả ủy khuất đều phải chịu. Huống chi bản lĩnh của Kỷ Nhược Trần này quỷ thần khó lường, Văn Cơ đã thấy rõ ràng hắn cũng không phải nhận tộc, ngày sau cho dù có cốt nhục của hắn, khả năng sinh ra Yêu tộc cũng chiếm đa số, hơn nữa hài tử có được huyết mạch của hắn, chắc chắn có truyền thừa bí pháp dị năng cường đại. Nếu nói tường tận, đố với Minh Sơn còn là một chuyện tốt, chỉ là... còn chỉ là cái gì? Trăm nghìn năm qua, chỉ có Yêu tộc cường đại nhất mới có thể lựa chọn vận số của mình. Nàng tuy là nhân tà kiệt xuất trong thế hệ mới của Minh Sơn, nhưng so sánh với các lão Yêu đã tu luyện bằng năm, tu vi đạo hạnh vẫn là cách tương đối xa. Mạnh mẽ như thiên hậu Văn Uyên vẫn bị hắn luyện mấy trăm năm ở trong Tây Huyền sơn, huống chi là nàng? Vì sự hưng thịnh và kéo dài dòng dõi của bộ tộc, nàng không có sự lựa chọn khác.

Nàng nhìn Kỳ Nhược Trần chỉ hy vọng khuôn mặt cận yêu anh tuấn này có thể hòa tan một chút nỗi thống khổ trong lồng.

Tuy nhiên nàng cũng không biết, thân thể lúc này của Kỳ Nhược Trần có hơn phân nửa là hư huyễn, cũng không phải là thực thể. Bộ phận hư vô bao quát cả hạ thế, nếu như là mấy tháng sau, có lẽ đề nghị của Văn Cơ còn có vài phần hấp dẫn.

Kỷ Nhược Trần nhìn Văn Cơ, không biết vì sao, trong lòng như băng cứng muôn thuở bỗng nhiên hiện ra một kẽ nứt, hình như cô gái này cùng một thân ảnh như ẩn như hiện có một hai phân quen thuộc. Thế nhưng thân anh này rốt cuộc là cái gì, gã hoàn toàn nhớ không nồi. Đồng thời cô gái trước mắt cũng làm hắn cảm giác được một tia nguy hiểm, một tia nguy hiểm làm tâm chí gã dao động. Lần này trở về nhân gian, gã tựa như lúc nào cũng đi lại tại sát mép vách đá dựng đứng, chi bằng vào tâm chí kiên định không ngừng hướng về phía trước, nếu như nhìn thoáng qua phía dưới thì có thể sẽ vĩnh viễn rơi xuống vực sâu.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-521)