Vay nóng Tinvay

Truyện:Trần Duyên - Chương 426

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 426: Nếu như luyến tiếc nhau (7)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)

Siêu sale Shopee


Sở Hàn rốt cuộc vẫn là người đứng đầu trong hàng ngũ đồ đệ trẻ tuổi của Vân Trung cư, sự nhẫn nại và tâm tính cũng không phải thường nhân có thể suy đoán được, mặc dù như vậy nhưng cũng phải qua một lúc lâu mới cười khổ nói: "Vậy vì sao muội không qua đó xem đi?"

Hắn cũng không ngờ được, chính là những lời này đã khiến cho Trương n n cuối cùng hạ được quyết tâm. Nàng nhún người nhảy ra khỏi tuyệt nhai, vạt váy phân phật đương ra, giống như một đóa quỳnh từ từ nở rộ trong gió, nhẹ nhàng bay về phía quân sơn đổi điện.

Sở Hàn kinh hãi, đang muốn đuổi theo kéo Trương n n lại thì đã trễ một bước. Hơn nữa thân pháp của Trương n n được chân truyền từ Tô Hòa, không thua Sở Hàn chút nào, lúc này đã bị Trương n n đi trước một bước, lại là dùng toàn lực, Sở Hàn đầu có thể đuổi kịp? Kỳ thực ngày đó khi Trương n n xuống núi cũng đi sớm một ngày, Sở Hàn chỉ dùng hai ngày đuổi kịp đó hoàn toàn là bởi vì bình thường nàng không qua đường xá, đã phải đi luẩn quẩn ở trong quần sơn không ít lần.

Sở Hàn nhìn thân ảnh của mỹ nhân đã đi xa, bất đắc dĩ lắc đầu. Ngay thời khắc hắn đang do dự nên tiến hay lui, chợt thấy ngọn núi đối diện sát khí bốn phía, khi nhìn kỹ thì thấy mấy quái vật lớn mặc hắc giáp cầm trọng binh khí đủ các màu không biết từ đầu chui ra, lạnh lùng đứng chắn ở phía trước hướng đi của Trương n n.

Sở Hàn kinh hãi, thi triển hết thân pháp, băng ngang ngọn núi lao thẳng qua đó.

Ông mặt trời từ lâu đã nhảy ra khỏi tầng mây, chiếu xuống quần sơn những tia nắng nóng rực nhất. Mặc dù khí trời nóng bức, nhưng ở trên đỉnh ngọn núi cao chót vót, bởi mưa phùn vừa mới ngừng, lại thêm từng trận gió núi nên vẫn thấy hết sức mát mẻ.

Trên đỉnh một ngọn cô phong Nhất cầm trong tay một cành lau, đang làm việc quét dọn ngày hôm nay. Kỳ thực trên đỉnh núi từ lâu đã không còn một hạt bụi, tuy nhiên hắn vẫn chăm chỉ quét dọn, chưa từng bỏ qua một tác nào trên mặt đá.

Ngay tại một nơi cách phía ngoài ba trường, người kia đang yên tĩnh nằm ngủ, bên khóe môi còn nở một nụ cười mỉm, hình như đang gặp giấc mộng đẹp gì đó.

Nhất quét xong một khu vực thì sẽ nhìn qua hắn một cái, hừ một tiếng. Lấy thân phận địa vị của Nhất, tuy là 7, 8 vị chân nhân của Đạo Đức tông đồng loạt nằm ở đây cũng sẽ không khiến Nhất đi quét đến nửa cái lá rụng nào. Hiện giờ Nhất sở dĩ mọi chuyện phải đích thân làm, đương nhiên không phải vì hắn, mà chỉ vì Thanh Y mà thôi.

Chắc hẳn, Thanh Y mặc dù không muốn, mặc dù không đành lòng, mặc dù không dám bước lên tòa cô phong này, nhưng cũng không muốn hắn phải chịu đãi nắng dầm mưa, nhiễm cát dính bụi ở đây đâu?

Cho nên việc này phải làm đầu tiên.

Tuy nhiên cũng khiến Nhất có chút ngoài ý muốn chính là hắn đã an bình nằm ở trên đỉnh núi này thời gian rất lâu rồi, nhưng thân thể vẫn không mục nát, giống như đang ngủ say vậy. Nguyên nhân bên trong thì ngay cả Nhất cũng có phần không nghĩ ra. Theo lý mà nói, chỉ có người tích luỹ rất nhiều công đức, hoặc họ cùng trời đất thì mới có hiện tượng không mục nát này. Thế nhưng nhất nhìn trái nhì phải thế nào, kiếp trước hay luân hồi hậu thế của tiểu tử này cũng đều bị chặt đứt, máu tanh đầy tay tội nghiệt quấn lấy thân, nào có chút dấu hiệu nào của công đức, dựa vào cái gì cũng có thể được trường tồn bất hủ?

Chuyện trên thế gian này có thể làm cho Nhất nhìn không thấu thực sự không nhiều lắm. Hơn nữa những điều ngoại lệ cực nhỏ này cũng đều ở trong Vô Tận Hải, không ngờ ở trên cô phong này cũng có một chuyện.

Còn có một địa phương nhỏ cuối cùng. Nhất mới vừa vung lên cành lau, giữa đôi lông mày liền nhíu lại.

Trong tiếng leng keng, một tên Hồng Hoang vệ xuất hiện tại đỉnh núi. Toàn bộ Hồng Hoang vệ đều biết đây là thời gian Nhất vẩy nước quét nhà trên cô phong chính là lúc tâm tình của hắn tệ nhất, về phần kết quả chọc giận Nhất thì không ai muốn biết. Bởi vậy tên Hồng Hoang vệ này dè dặt nói: "Nhất đại nhân, có một nam một nữ đang lao về hướng bên này, các huynh đệ đã ngăn cản lại. Họ đã biết nơi này là cấm địa Vô Tận Hải nhưng vẫn cố ý muốn qua đây...

"Nữ thì bỏ qua, nam thì chặt đứt chân." Khi Nhất nói cũng không ngẩng đầu lên.

Đãi ngộ chênh lệch xa như vậy, tên Hồng Hoang vệ này lại cảm thấy thiên kinh địa nghĩa. Chủ nhân cho tới bây giờ đều là đúng, ngoại trừ chủ nhân, thiên hạ chính xác nhất chính là Nhất đại nhân. Đương nhiên khi nói đến Nhất đại nhân, ngoại lệ ngẫu nhiên cũng sẽ có, tỷ như nói Thanh Y tiểu thư, tỷ như nói đạo nhân ở trong Hàn Băng ngục.

Bên ngoài hơn mười dặm, Trương n n trừng mắt lạnh đối với ba tên Hồng Hoang vệ đứng song song ở trước mặt mình. Những tên Hồng Hoang vệ này khí thế như núi, khi tập kích sát khí giống như một cây châm nhọn đâm vào người, nhưng nàng cũng không úy kỵ. Đây không riêng bởi vì nàng xuất thân từ Đạo Đức tông đồng thời sự phụ nàng là Tô Hòa. Đương nhiên, hai điều này cũng đủ để cho nàng đi lại ngang dọc trên giang hồ rồi. Giới tụ đạo có muôn ngàn mối liên hệ, tuy là cục diện hiện nay của Đạo Đức tông đang bị mọi người khuynh đảo, cũng sẽ không có bao nhiêu tông phái thật sự dám dốc hết lực lượng cùng Đạo Đức tông đánh một trận. Nhân tâm luôn luôn như nhau, nếu động thủ trước thì sẽ luôn luôn chịu chết, vậy đương nhiên là để người khác đi trước mới tốt hơn.

Mà Trương n n mặc dù không rõ ràng lắm địa vị của Tô Hòa trước đây cùng với hiện nay, tuy nhiên phàm là Yêu tộc có đạo hạnh thâm sâu, chỉ cần ngửi được khí tức trên người nàng sẽ chạy như gió cuốn. Hơn nữa Trương n n từ trên người ba tên Hồng Hoang vệ dáng dấp hung ác này không chỉ chưa cảm giác được địch ý, trái lại còn có chút cảm giác thân cận.

Sát khí của ba tên Hồng Hoang vệ toàn bộ hướng về phía Sở Hàn.

Hình như đã nhận được mệnh lệnh một cách im lặng, Hồng Hoang vệ đột nhiên phân ra, nhường một lối đi. Trường n n sớm đã nóng lòng như lửa đốt, lập tức vọt qua. Sở Hàn cũng muốn đuổi theo nhưng thấy Hồng Hoang vệ lại chuyển động vây kín mình tại chỗ.

Trong tiếng lách cách, mỗi tên Hồng Hoang vệ cũng đã cầm lấy binh khí trong tay. Nhìn búa lớn trường đao hung ác không gì sánh được, sắc mặt Sở Hàn ít khi nào cũng đã trở nên ngang trọng.

"Tại hạ đến từ Vân Trung cư, gia sư chính là Thanh Nhàn chân nhân. Vân Trung cư ta xưa nay cùng Vô Tận Hải không có lui tới, các vị vì lẽ gì lại làm như vậy? Chắc hẳn ở giữa có điều gì hiểu lầm." Thần thái Sở Hàn rất đúng mực, nói ra thân phận của mình.

Khác biệt với tam đại tông phái chính đạo danh khắp thiên hạ như Vân Trung cư, tam đại hung địa yêu ma tích tụ trên thế gian ngoại trừ Thiên Hình sơn, ngoài ra đều không hiện danh tiếng, tỷ như Vô Tận Hai, ngay cả người biết đến cũng không nhiều. Tại trong mắt của đại đa số tu sĩ, nơi yêu tà tập trung như Vô Tận Hải đâu có thể so sánh với Vân Trung cư?

Đương nhiên kiến thức của Sở Hàn đương nhiên khác tu sĩ bình thường, thế nhưng ở trong lòng hắn, thế lực của Vô Tận Hải có mạnh đến đâu, nhiều nhất cũng cùng sư môn mình kẻ tám lạng người nửa cân, huống chi bản sự của hắn Thanh Nhàn chân nhân chính là nhân vật bất thể trong chính đạo, một thân tu vi thâm bất khả trặc, phong nhãn thiên hạ, ngoại trừ Tử Vi của Đạo Đức tông hoàn toàn không có tin tức, sợ rằng đã không có đối thủ. Sở Hàn nếu lộ ra lại lịch, coi như là tam đại tuyệt địa thiên hạ nghĩ cũng không nguyện kết thành thù địch sống chết cùng với Vân Trung cư.

Chẳng qua đây chỉ là do bản thân Sở Hàn nghĩ như thế, mấy tên Hồng Hoang vệ không có nghĩ như vậy. Trong mắt bọn họ, nếu ra Nhật đại nhân đã ra lệnh, cho dù bản thân Thanh Nhàn chân nhân ở đây cũng chặt đứt chân trước rồi mới nói.

Một tên Hồng Hoang vệ cầm đâu rưng cây búa trong tay, lưỡi búa vang lên tiếng ông ông, hắn vô cùng chờ mong nhìn chằm chằm Sở Hàn, cười hắc hắc nói: "Đáng lẽ ta nên cùng ngươi đơn đả độc đấu, nhìn thân thể nhỏ con của ngươi, phòng chừng có thể chống đỡ được một lúc. Đáng tiếc mệnh lệnh của Nhất đại nhân từ trước đến nay không thể chậm trễ ta cũng không dám làm lỡ. Thực sự xin lỗi, chúng ta sẽ lên tất cả, có lẽ chính người tự cắt đứt hai chân của mình đi, cũng tiết kiệm một chút sức lực cho chúng ta?"

Sắc mặt Sở Hàn lúc đen lúc trắng, cơ hồ muốn phun ra một ngụm máu. Ba tên Hồng Hoang vệ này bất cứ tên nào đạo hạnh cũng phải thâm hậu hơn so với hắn, không ngờ còn không theo quy củ muốn xông lên tất cả?Người trong Vô Tận Hải tại sao không cần mặt mũi như thế?

Còn chưa chờ hắn mở miệng chất vấn, sau đầu bỗng nhiên mát lạnh, lại có hấp lực mơ hồ truyền đến, linh giác của Sở Hàn rất nhạy cảm, lập tức không thể chần chờ thêm, trực tiếp nhảy lên không trung. Mới bay lên ba trường, chỉ thấy dưới chân chỗ lúc nãy mình đứng tràn qua một mành hắc khí nơi hắc khí đi qua sức sống bị diệt hết. Bị hắc khí này đính lên mặc kệ sẽ phát sinh cái gì, hiển nhiên cũng sẽ không phải là chuyện tốt gì.

Sở Hàn mới vừa thâm kinh hãi tuôn ra một thân mồ hôi lạnh, đột nhiên thấy tên Hồng Hoang vị dẫn đầu đã vô thanh vô tức xuất hiện ngay trước mặt mình! Chỉ trong chớp mắt, tên Hồng Hoang vệ này đã nhẹ nhàng xoay lại cây búa, lấy cán búa gõ một cái thật mạnh vào bụng Sở Hàn. Chân nguyên bá đạo vô cùng như nước lũ trong nháy mắt dũng mãnh tràn vào, một chút sức phản kháng cuối cùng của Sở Hàn cũng bị tản mát hết!

"Một vệ sĩ bình thường của Vô Tận Hải cũng mạnh mẽ như vậy?" Ngay khi Sở Hàn kinh ngạc, cái đầu của hắn cũng đã chúi xuống mặt đất.

Lúc này Trương Ân Ân vừa bước lên cô phong gặp được Nhất đang vẫy nước quét nhà, còn chưa mở miệng, một tên Hồng Hoang vệ đột nhiên xuất hiện ở phía sau nàng giọng ồm ồm nói: "Nhất đại nhân, đã cắt đứt hai chân của người nam, nhưng mà hắn không chịu đi."

Nhất rốt cuộc ngẩng đầu lên, đầu tiên là nhìn Trương n n một cái rồi mới thản nhiên nói: "Vậy thì cắt đứt hai cánh tay của hắn."

Trương Ân Ân hơi nhíu mày, cảm giác được có chút không thích đáng. Mặc dù nàng không thích Sở Hàn cứ quấn lấy mình, lại càng không tán thành các chân nhân và mẫu thân trong tổng định ra cho mình hợp tạ song tu, nhưng rốt cuộc Sở Hàn đối với mình vẫn không có ác ý gì, nếu như bởi vì mình mà khiến hắn phải chịu đau đớn thì trong lòng ít nhiều cũng có chút băn khoăn. Huống hồ mặc dù ở chung thời gian ngắn, nhưng thiện tính năng nhạy cảm, biết bản tính của Sở Hàn rất chấp nhất, nếu như hạ quyết tâm, đừng nói cắt đứt tứ chi, cho dù là giết hắn cũng không thể làm hắn lùi bước.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-521)