← Ch.426 | Ch.428 → |
Tên Hồng Hoang vệ kia hình như thân hình lóe lên, lại giống như căn bản hoàn toàn chưa hề đi động trở về báo nói: "Đã cắt đứt hai tay, hắn vẫn không chịu đi về."
"Cũng có chút cốt khí, vậy thì mang qua đây đi." Nhất phân phó xong lại nhìn sang Trương n n, mỉm cười, cũng không nói nhiều, chỉ tay về hướng bên cạnh.
Trái tim Trường n n điên cuồng nhảy thình thịch, nhìn theo hướng ngón tay của Nhất chỉ, liền thấy thân ảnh vẫn khắc ấn vào nơi sâu nhất trong đáy lòng đang lẳng lặng, lẳng lặng nằm ở nơi đó.
Trương n n đột nhiên bang kín miệng, nước mắt liền trào ra, trong khoảnh khắc đã nhìn không rõ thế giới! Năm ngón tay thon dài của nàng tái nhợt, dùng hết khí lực ba đời mới kìm nén được tiếng thét nghẹn ngào trở lại trong bụng.
Nàng cũng nhìn không thấy những người khác, những chuyện khác đang ở bên cạnh, chỉ chạy về hướng hắn đang ngủ say, thế nhưng nàng vốn linh động như gió, chỉ đoạn đường ngăn này lại khiến nàng liên tục bị vấp té ngã mấy lần.
Nàng vẫn một tay che miệng, tay kia cố sức níu lấy mặt đất mới di chuyển được thân thể đã hoàn toàn mất đi sức lực nhích về bên cạnh hắn. Mặc dù thấy không rõ dáng vẻ của hắn, những bóng hình này, thanh âm này từ lâu đã khắc ở chỗ sâu nhất trong ký ức của nàng.
Nhiều lần sinh tử, đã từng luân hồi, ngay cả một chén canh Mạnh Bà cũng uống rồi nhưng vẫn chưa từng quên, chẳng qua bị che phủ ở dưới lớp bụi bặm.
Chỉ cần nhắc nhở một lần nàng sẽ hồi tưởng lại toàn bộ.
Những ngón tay run rẩy rốt cuộc đã chạm đến khuôn mặt của hắn. Ngay sau đó trái tim nàng trong nháy mắt cũng trở nên lạnh lẽo như da thịt của hắn.
Mặc dù trước mắt vẫn còn không rõ, nhưng tim nàng như ngọc lưu ly. Trong Ngọc lưu ly có thể chiếu ra toàn bộ thế giới, nhưng không chiếu ra được hắn. Cự ly giữa nàng và hắn đã càng xa xôi hơn so với sự cách biệt m Dương lúc trước.
"Sao lại... như vậy..."
Nàng mơn trớn khuôn mặt hắn, gáy hắn, bộ ngực dày rộng của hắn, sau đó từ trên đầu ngón tay run run truyền đến một chút đau đớn, một giọt máu đã thẫm đỏ quần áo của hắn.
Trương n n ngẩng đầu lên, trong cái thế giới mơ hồ, một thanh cô kiếm từ từ rõ ràng. Một chuôi kiếm đang cắm ở trong ngực hắn.
Nàng ngậm đầu ngón tay đã bị cắt đứt vào trong miệng, không ngừng thưởng thức mùi máu tươi trên đầu ngón tay.
Lúc này trên đỉnh cô phong ngoại trừ Nhật vẫn đứng bất động ở bên ngoài còn có thêm ba tên Hồng Hoang vệ, cùng với Sở Hàn với tử chị đã bị đứt đang được Hồng Hoang vệ khiêng.
Sắc mặt Sở Hàn tái nhợt nhưng cũng không phải vì nỗi đau đớn trên thân thể cùng với chân nguyên Hồng hoang vẫn đang trào lên trong cơ thể không thôi mà là vì thanh cô kiếm kia. Vân Trung cư từ trên xuống dưới có ai mà không nhận ra thanh kiếm này? Người đang an bình ngủ kia, Sở Hàn không chỉ nhận ra mà còn biết được hai ba câu chuyện giữa hắn cùng với chủ nhân của cô kiếm. Thấy tình cảnh trước mắt, Sở Hàn mơ hồ đã hiểu ba phần. nhưng lại có bảy phần không nghĩ ra, trái lại càng thêm hồ đồ.
Trương n n mặt trắng như tờ giấy, thân thể yếu đuối hơi run lên, ngón tay đã thoát ly khỏi miệng, trên ngón tay cũng không còn dính máu. Nàng lệ đã khô, trên thân cô kiếm có chạm khắc mây chữ nhỏ từ từ rõ ràng:
"Vân Trung Cố Thanh"
Trương n n không chỉ thấy rõ những chữ khắc ở trên thân kiếm, cũng ngửi được mùi máu dac biet trenia máu đặc biệt trên đầu ngón tay, ngay sau đó giống như nỉ non nhẹ giọng nói: "Tiên gia cầm pháp, Trảm Duyên."
Mái tóc đen của nàng đột nhiên tung bay! Lại dần dần hạ xuống.
Trương n n đột nhiên đứng dậy, ngửa đầu lên trời, khàn giọng thét lên: "Trảm Duyên, Thảm Duyên... A!!!"
Mây tan, gió tạnh, sương mù sầu, núi đau thương!
Sắc mặt Sở Hàn càng thêm trắng bệch, nhìn người con gái đang không ngừng gào thét, tâm như sao băng.
Ba tên Hồng Hoang vệ đều tự nhìn sang chỗ cách bàn chân ba thước, ánh mắt không dám di động thêm nữa.
Ngay cả Nhất cũng nhìn tầng mây ảm đạm trên bầu trời.
Không biết hết bao lâu, hàng ngàn hàng nghìn tiếng vọng kích động giữa quần phong mà thanh âm của Trương n n bỗng trở nên khàn giọng. Nàng đưa tay chụp vào chuỗi thanh cổ kiếm. Nhưng dưới một trào lại chụp vào khoảng không, trước mặt nàng đã đổi thành Nhất. Thì ra Nhất không biết đã dùng thủ đoạn huyền diệu gì mà trong nháy mắt đã xế địch Trương An An sang bên cạnh mười trượng xê dịch đến trước mặt mình.
"Cái này..."Nhất chưa bao giờ nói mà phải phí sức như bây giờ: "Người này là người của tiểu thư nhà ta, thanh kiếm này cũng chính là kiếm của tiểu thư nhà ta... cho nên..."
"Tiểu thư nhà ngươi là?"
"Thanh Y."
"Thì ra là cô ta." Trương n n dường như không có việc gì trả lời một câu, thân hình đột ngột lóe lên lại đi bắt lấy chuối kiếm đó. Lần này đương nhiên lại bị Nhất di chuyển trở về.
Biết có Nhất ở đây, bất kể thử bao nhiêu lần cũng đều không thể chạm đến chuỗi thanh cổ kiếm này, nỗi ấm ức tích tụ trong lòng Trương n n đã nhiều ngày đột nhiên bạo phát, nàng như một con mèo bị thấm nước lạnh trong trời đông giá rét, hướng về Nhất gào thét: "Ngươi đã nói hắn là người của tiểu thư nhà ngươi, vậy ta có thể nhường lại! Đề Thanh Y đi làm chính thất, ta làm thiếp, làm nha hoàn, làm tình nhân, làm một người đàn bà trên đường!
\Ta làm cái gì cũng được, vậy được rồi chứ? Huống chi hiện tại hắn cũng không phải ở dương thể cũng không phải ở cõi âm, ở đâu cũng không có hắn, hắn chính là hoàn toàn không có ở đây! Vì sao còn không cho ta cầm lấy chuôi kiếm này, vì sao!!"
Mới la hét được một nửa, giọng của nàng lại trở nên khàn khàn.
Nhìn n n ngay cả một tia sức lực cuối cùng đã biến mất, Nhất nút hàng nói: "Người xưa đã qua đời, không thể níu kéo. Kỳ thực người lợi dụng thanh kiếm này chém bản thân mình cũng vẫn không phải là đối thủ của nàng và tiên nhân, vậy th bất tất tự làm khổ mình? Huống hồ hắn cũng không muốn có người vì hắn báo thù. Tiểu thư nhà ta chính là đã suy nghĩ cẩn thận đến nỗi lòng cuối cùng của hắn mới vừa đi vâu du thiên hạ. Kỳ thực tiểu thư còn chưa từng lên ngọn núi này, cũng chưa từng gặp mặt cán một lần cuối cùng."
Trương n n đột nhiên quay người lại, lại chụp vẫn có điểm! Lần này thì Nhất thở dài, dùng thân thể của mình chặn lại nàng.
"Bàn thân ta muốn chết, người quản ta làm cái thọ gi!" Trương n n rít gào!
Nhất thoáng suy nghĩ rồi tránh qua một bên
Ngón tay của Trương n n mới vừa chạm đến chuối thanh cổ kiếm thì đột nhiên dừng lại. Nàng chậm rãi ngồi xổm muỗng ngóng nhìn khuôn mặt của hắn, hình như muốn hoà tan bóng hình của hắn cùng với người kia đã khắc thật sâu ở trong lòng cùng với nhau. Tay phải nàng đỡ cổ kiếm, giống như trong lúc vô tình theo cổ kiếm trượt xuống dưới.
Lưỡi cô kiếm sắc bén nhẹ nhàng cắt lên da thịt ngón tay trơn bóng như ngọc của nàng từng giọt máu nhỏ xuống trên đường văn của lưỡi kiếm, trượt thẳng xuống lại thấm vào quần áo trên ngực hắn.
Vết loang màu đỏ thẫm từ từ mở rộng.
Giống như có cái gì, đang chậm rãi trôi đi từ trong lòng nàng.
" n n!!" Sở Hàn muốn kêu to, vùng vẫy, nhưng mới vừa khẽ động liên bị thiết chưởng của một tên Hồng Hoang vệ bưng kín miệng, một tên Hồng Hoang vệ khác thì kềm chế trên gáy hắn, ghì chặt hắn trên mặt đất. Sở Hàn vẫn liều mạng vùng vẫy, đừng xương ma sát, mà nỗi đau đớn trên xương thì từ lâu đã không để ý đến.
Trương n n đứng lên, tay áo phất phới, ném một câu "Người này tặng cho Thanh Y", rồi đi về hướng bên ngoài cô phong.
Nhất mim cười, ném cây cỏ lau ở một bên rồi bước ra một bước, sóng vai đi cùng với n n.
Trương n n ngừng cước bộ, nhìn Nhất chằm chằm, lạnh lùng thốt: "Ngươi làm gì?"
Nhất mỉm cười nói: "Không có gì, cùng đi chịu chết."
Trương n n nhìn Nhất trên dưới một chút, nói: "Ngươi có quan hệ gì với ta sao?"
"Không có."
Nàng dựng lên lông mi, lạnh nhạt nói: "Không có quan hệ thì người đi cùng làm cái gì, ngươi có phải là bị ngu hay không thế?"
Nhất mim cười: "Có ngu mấy cũng không ngu bằng ngươi?"
Nhất cũng không có nói ra chính là ai: "Hai con hồ ly một lớn một nhỏ, xem ra đều là quá mức thông minh(*) cho nên bị ngu, ai..."
(*)Ý câu này là vật cực tức phản.
Trương n n nghẹn lời, hừ một tiếng, nói: "Tùy ngươi." Sau đó liền bước đi trước, trong nháy mắt đã đến bên mép ngọn núi.
Sở Hàn không biết từ đầu sinh ra một luồng sức mạnh, đột nhiên thoát khỏi khống chế của Hồng Hoang vệ, kêu lên: "Chờ ta một chút, ta cũng đi!"
Trương n n đừng bước, nhìn Sở Hàn đang bị đè trên mặt đất. Ba tên Sở Hàn đang đè Sở Hàn tự cảm thấy thất trách, thế nhưng cục diện trước mắt đã biến ảo vượt quá năng lực của họ có thể đạt được, đè Sở Hàn cũng không phải mà không đè cũng không phải.
Trương n n chỉ về người đang nằm ngủ an bình trên đất, nói: "Đó là nam nhân của ta." Lại chỉ vào bụng mình, nói:"Ở đây còn có đứa con của hắn." Sau đó lại nhìn thoáng qua Sở Hàn, cười lạnh nói: "Ngươi còn muốn đi theo không?"
Ngoài dự đoán của Trương n n, Sở Hàn cuối cùng cắn răng nói: "Ta đi."
"Tùy ngươi." Trương n n nói giọng vô cùng lạnh nhạt.
Ba tên Hồng Hoang vệ hai mặt nhìn nhau, thấy Nhất muốn đi, tên cầm đầu nói: "Nhất đại nhân, nếu như ngài đi rồi, ở đây nên làm thế nào?"
Nhất mỉm cười: "Thiên hạ tuy lớn, ai dám tới Vô Tận Hải gây sự? Nếu như thật có người nào không sợ chết, các ngươi cũng ngăn không được, vậy thì cứ thả ra tên khốn trong Hàn Băng ngục ra, sau đó chính là hắn thống lĩnh các ngươi."
Tên Hồng Hoang vệ đó gãi đầu, nói: "Chúng ta nên xưng hô... vị đạo trưởng kia thế nào?"
"Gọi là Linh."
Trương n n đã không nhịn được, thân hình tung lên, theo gió nhẹ nhàng thổi ra bên ngoài núi.
"Chờ một chút." Cũng không thấy Nhất có động tác gì đã dịch chuyển Trương n n đang ở phía ngoài hơn mười trường trở về đỉnh núi.
"Ngươi không muốn ta đi ha? Hiện tại đã chậm rồi."
Trương n n cười nhạt, duỗi nắm tay phải đang nắm chặt đến trướt mặt Nhất, máu tươi đầm đìa vẫn đang không ngừng chảy ra từ kẽ hở. Màu đỏ tươi ướt đẫm đó, mỗi một giọt cũng đều rất loá mắt!
Nhất mim cười: "Không phải, nên đi bên này."
← Ch. 426 | Ch. 428 → |