Vay nóng Tima

Truyện:Trần Duyên - Chương 431

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 431: Càng quên càng không thể quên (4​)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)

Siêu sale Shopee


Kim tàm tơ to như đầu ngón tay của Ngọc Đồng đang quấn trên mình hai tên thủ quân Tấn Châu được bảy, tám vòng chỉ cần dùng một chút lực thì sẽ khiến họ phận thấy, nghe được tiếng kèn truyền đến, nàng như có phần không muốn liếc mắt nhìn hai binh lính Tấn Châu đã sợ đến hồn lìa khỏi xác, rồi lại nhìn họ thản nhiên cười sau đó thu lại Kim tàm tơ. Chỉ tiếc hai tên lính Tấn Châu này mặc dù đang đứng nhưng cũng bị sợ quá mà ngất xỉu, không thể nào hưởng thụ được ánh mắt đầy mị ý của nàng.

Cầu treo trên thành Tấn Châu buông xuống Bắc Môn được mở rộng tiếp đón 8000 bắc quân như sát thần tiếng vào bên trong thành, sau đó tứ môn đóng chặt, không cho thêm một người nào nữa ra vào thành.

Giờ ngọ, trên chính đường của phủ thái thú, Kỳ Nhược Trần đứng ở phía sau bàn công án rộng rãi, ngưng thần nhìn tấm bản đồ đặt trên bàn. Trong phòng Tề Thiên Hạ, Ngọc Đồng và chúng tướng bắc quân thì đứng ở phía sau và hai bên gã, hai người Bạch thái thú và Tề Thiên Tướng thì đứng ở dưới bậc.

Ánh mắt Ký Nhược Trần dọc theo một đường hướng tây Tân Châu, rốt cuộc dừng lại phía trước Đồng Quan, sắc mặt có phần ngưng trọng. Gã gõ ngón tay lên hai chữ Đồng Quan viết bằng chữ Triện, lại rụt trở về, cuối cùng không ngừng khẽ gõ lên một địa phương cự ly cách Đồng Quan khoảng trăm dặm.

Đồng Quan quan cao sơm hiểm, từ xưa đến nay chính là con đường giao thông quan trọng đi thông đến Tây Kinh, có thể nói một người đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể khai thông. Dưới hai chữ Đông Quan còn có vài hàng chữ nhỏ, ghi rõ nhân số đại quân thủ quan lúc này: 5 vạn. Không cần suy nghĩ nhiều, 5 vạn thủ quân này nhất định không thể giống như thủ quân tại Tân Châu được, lưỡng hai bên với nhau, lại thêm địa thế tưởng thành phòng thủ, thủ quân Đồng Quan lấy một chọi trăm tuy không thể nhưng lấy một địch mười thì rất có khả năng. Phía sau Đồng Quan, bốn phía Tây Kinh lại có vài trong trận quân sự, quân đội đóng giữ ở đó cũng phải tới mấy nghìn cho đến mấy vạn, mà 5 vạn Ngự Lâm quân tinh nhuệ của Tây Kinh cũng có thể bất cứ lúc nào đi đến Đồng Quan.

Dưới con số thủ quân còn có ba chữ nhỏ Ca Thư Hàn, cho thấy chính là tướng thủ của Đồng Quan lúc này, đã từ một tướng quân bình thường đổi thành Hà Tây Tiết Độ Sứ, Tây Bình quân vương. Thượng thư tả phó xạ, Đồng trung thư, môn hạ bình chương chính sự (*) Ca Thư Hàn!

(*)Mấy chức quan thời Đường.

Ca Thư Hàn này và An Lộc Sơn đều là tướng ngoại bang hơn mười năm đánh Đông dẹp Bắc, huyết chiến tính không hết, từ một người Hồ bình thường giờ thăng đến địa vị cao dưới một người trên vạn người, không còn là một kẻ đầu đường xó chợ. Kỳ Nhược Trần tính tình quyết đoán, nhưng không cuồng vọng tự đại, đương nhiên sẽ không xem thường Ca Thư Hàn. Tướng ngoại bang của bản triều xưa nay không hoà thuận gì với Dương Quốc Trung nếu như hắn chỉ là một người có dũng lực, e rằng đã sớm thất thế ở trong những cuộc đấu tranh triều đình nào còn có thể làm ra một đống danh hiệu to như thế?

Kỷ Nhược Trần trầm ngâm, chợt nói: "Bạch đại nhân."

Bạch Dịch sợ đến giật nảy mình, lập tức quỳ xuống, nói: "Có hạ quan!"

"Ngươi lập tức viết một phong thư cấp báo cho Đồng Quan. Ta mặc kệ người viết như thế nào, nhưng cần phải cầu cho việc quân của Đồng Quan tới đây, thời gian đề tại lạc khoản thì cứ viết là ngày mai đi.

Bạch Dịch biến sắc nhưng vẫn phải luôn mồm bảo vâng Tề Thiên Hạ ở bên cạnh thì hơi gật đầu. Bạch Dịch mồ hôi lạnh chảy ròng ròng hắn là người thông minh, biết phân lượng câu nói cuối cùng đó của Kỷ Nhược Trần, ngay khi hắn đang vắt óc suy nghĩ để tìm từ kéo dài thì Kỷ Nhược Trần đã giúp hắn giải quyết lôi thôi, đã phân phó tuỳ tùng đưa lên giấy bút, Bạch Dịch không còn cách nào đành phải tại chỗ vung biết viết thư, cân nhắc từng câu từng chữ viết bức thư cầu viện Thư viết xong Tề Thiên Hạ lấy ra xem, có phần thỏa mãn, dùng xi gắn lại miệng thư rồi sai một người thân tín lanh lợi cưỡi khoái mã ngày đêm chạy gấp đến Đồng Quan cấp báo.

Viết xong bức thư này, Bạch Dịch tức thì cảm thấy uể oải tinh thần. Hơn mười vạn bách tính của Thành Tân Châu ai cũng biết đại quân Kỷ Nhược Trần hôm nay đã phá thành. Bức thư cầu viện này của hắn lại đề dưới lạc khoản là ngày mai, thư này mà để lại ở trong triều thì chính là bằng chứng hắn đi theo địch phản quốc. Hiện tại chỉ có chờ mong An Lộc Sơn thành công thay đổi triều đại thì hắn mới có hy vọng bảo toàn cửu tộc. Tuy nhiên chỉ nhìn vào chiến lực như quỷ mị của quân đội Kỷ Nhược Trần đang thống lĩnh thì đã biết số quân suy nhược lâu ngày trong triều căn bản không phải đối thủ. Nghĩ tới đây, Bạch Dịch đột nhiên cảm thấy hy vọng lại nhiều hơn một ít.

"Kỳ đại nhân..."Bạch Dịch nơm nớp lo sợ gọi.

"Chuyện gì?" Ánh mắt Ký Nhược Trần vẫn rơi vào Đông Quan, chưa từng động lấy một phần nào.

"Nếu như Kỳ đại nhân muốn thành chuyện thì cần phải phòng bị một người, dùng một người." Bạch Dịch cất cao giọng nói. Hắn là người khôn ngoan, biết là đường lui đã bị phá hỏng nên bắt đầu lập kế hoạch phản quân xuất mưu.

"Nói đi."

"Người cần phòng bị chính là cửu nguyên thái thủ Quách Tử Nghi. Thần đã từng là bạn cố tri với Quách Tử Nghi, người này tinh thông binh pháp, dưới trướng binh lính bách chiến, dũng tướng gan dạ, mặc dù lúc này chức quan còn nhỏ nhưng phải có phòng bị. Quách Tử Nghi rất trung với triều đình, không có khả năng để cho đại nhân sử dụng tốt nhất là nhanh chóng nghĩ cách trừ khử. Người có thể dùng là thế thúc bà con xa của thần, hiện là thái thủ Bình Nguyên Nhân Chân Khanh. Hiện nay thế nhân đều biết Nhân thế thúc thư pháp thông thần, nhưng ít có người biết thể thúc cũng có đại tài với trị quốc. Bình Nguyên phòng giữ lỏng lẻo, đại nhân quân hành thần tốc, chiến lực vô song, nếu như lấy 1000 binh tinh nhuệ nhằm đêm tối tập kích bất ngờ Bình Nguyên thì có thể bắt được Nhan Chấn Khanh. Kỳ đại nhân nếu có thể được Nhan Chấn Khanh thể thúc trợ giúp, tất nhiên là như hổ thêm cánh. Lấy danh vọng của thế thúc, nếu như có thể hô một tiếng thì châu huyện các nơi mười thì sẽ có sáu, bảy mở rộng cửa hiến thành. Chị là bản tính thế thúc cương liệt, không dễ dàng thuyết phục, còn cần phải kiên trì."

Kỷ Nhược Trần thản nhiên nói: "Nếu Nhan Chân Khanh đã tính tình cương liệt, hơn phân nửa sẽ không chịu quy hàng vậy thì phải làm thế nào?"

Bạch Dịch cắn răng một cái, nói: "Dưỡng hổ di hoạn, nên sớm ngày tiêu diệt!"

Kỷ Nhược Trần rốt cuộc ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Bạch Dịch, lại nhìn Tề Thiên Hạ, mỉm cười nói: "Hôm nay rốt cuộc ta cũng hiểu, thì ra gian thân cũng có chỗ rất hữu dụng."

Da mặt Tề Thiên Hạ đã dày hơn cả tường thành, sắc mặt vẫn như thường. Bạch Dịch thì mặt không đổi sắc quỳ xuống, miệng nói cảm ơn đại nhân khích lệ.

Kỷ Nhược Trần lập tức kêu tới một tên tướng tá Bắc quân, phân phó hắn suất lĩnh một nghìn tinh nhuệ, thần tốc chạy tới Bình Nguyên, bắt được Nhân Chân Khanh thì có thể lui binh, không cho phép ham chiến.

Trong phòng lại trở nên vắng vẻ, nhưng mơ hồ có thể nghe được tiếng người ồn ào ở bên ngoài phủ thái thú. Đó là binh lính Bắc quân đang sôi cũng nam tử khỏe mạnh trong toàn thành ra khỏi nhà mình, đuổi chạy tới giáo trường ở phía thành nam, chờ đợi ở đó để lựa chọn bổ sung vào trong quân. Nếu như chỉ là binh lâm Đồng Quan, kiềm chế Đồng Quan cùng thủ quân tại phương hướng Tây Kinh lấy 5000 quân tột đã trải qua rèn luyện trên tay Kỷ Nhược Trần miễn cưỡng cũng có tham vợc. Tuy nhiên hắn trợ giúp An Lộc Sơn khởi binh, ý định ban đầu không chỉ có thể vậy nên trước kia đã cùng Tề Thiên Hạ quyết định lấy sách lược chiến tranh nuôi chiến tranh. 8000 binh đã qua rèn luyện này chỉ là tiên phong mà thôi, mỗi khi chiếm được một nơi sẽ bắt trai tráng tại địa phương nhập quân, nhằm bổ sung lực lượng cho quân. Có Tề Thiên Hạ và chư đệ tử của Đạo Đức tông tương trợ, 5000 tráng định chỉ cần một tháng thì có thể thành quân.

Lúc này bách tính thiên hạ đang thời kì hòa bình nghỉ ngơi, dân cư đang dần tăng lên, nhân số theo hộ tịch so với bản triều những năm đầu đã nhiều hơn mấy lần, huống chi vẫn còn rất nhiều người vẫn còn chưa nhập tịch? Bắt phu kỳ thực không khó, cái khó là lương thảo và quân giới.

Quân nhu quân dụng trong bản doanh của Kỷ Nhược Trần cần phải qua hơn mười ngày nữa mới có thể vận đến Tân Châu, tuy nhiên thành Tấn Châu ngoại trừ quân bị lỏng lẻo, thật ra người nhiều lượng đủ, lương thảo tích trữ cũng đủ đề 3 vạn đại quân ăn trong một năm. Chỉ là quân giới bị thiếu hụt, cho dù phát động lực của toàn thành tìm không quá 3000 cây đao thương.

Tề Thiên Hạ quyết ý tại Tân Châu chinh thêm một vạn năm nghìn tráng định đề huấn luyện thành quân, đồng thời chiêu mộ toàn bộ thợ rèn trong phạm vi trăm dặm, ngày đêm gấp rút chế tạo khí giới, như thế một tháng thời gian, coi như có thể làm cho mỗi binh lính một vũ khí nhưng khôi giáp cái thuẫn thì khỏi cần phải suy nghĩ. Kỷ Nhược Trần thì suất lĩnh 5000 tinh nhuệ lúc đầu một mình đi đến Đồng Quan, cố gắng diệt toàn bộ quân địch tại Đồng Quan dám can đảm xuất quan. Đồng Quan hiểm tuyệt thiên hạ, dưới trướng Ký Nhược Trần binh tướng tái tinh, cũng không nguyên ngành công Đồng Quan. Có thể dụ quân địch xuất quan tất nhiên là tốt nhất.

Vừa ra khỏi Tân Châu, Tề Thiên Hạ sẽ tạm thời tách ra cùng Ký Nhược Trần, Tấn Châu vừa mới chiếm, tất cả chiến sự đều cần Ký Nhược Trần tự động quyết đoán. Nghĩ đến cũng phải, thân là chủ tướng tam quan, há có thể không một mình ngăn cản một phương? Cho dù Kỷ Nhược Trần muốn phủi tay mặc kệ, xem ra Tề Thiên Hạ cũng quyết không đề gã được như nguyện.

Mỗi lần Kỳ Nhược Trần đứng phía trước tấm địa đồ thì thời gian ít nhất cả nửa ngày, không nói không lay động. Gã bất động mọi người trên đường cũng phải bất động theo. Ngọc Đồng và Tề Thiên Hạ, chư tướng Bắc quân thì cũng không sao, Bạch Dịch và Tề Thiên Tướng thì đứng đến nỗi rã rời tay chân thì mới thấy Kỷ Nhược Trần vung tay lên, nói: "Đều lui xuống đi."

Bạch Tề hai người như nghe được tiền nhạc, lao đảo lui xuống đi nghỉ ngơi.

Ba ngày sau, Kỷ Nhược Trần tự mình dẫn 5000 binh tinh nhuệ, cũng chỉ mang theo ba ngày lương khô, ra khỏi Tân Châu, một đường đi thẳng về hướng Tây.

Khi từ trên không nhìn xuống 5000 hãn tốt như một con yêu long trườn về phía Tây.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-521)