Vay nóng Tima

Truyện:Trần Duyên - Chương 432

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 432: Càng quên càng không thể quên (5​)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)

Siêu sale Lazada


Trên Tây Huyền sơn, Tử Dương chân nhân đang triệu tập chư mạch chân nhân, bàn kế sách để ứng đối với thời cuộc ngay trước mắt. Hôm nay trong Huyền Nguyên điện chi ngồi sáu vị chân nhân, cảnh tượng cửu chân nhân tề tụ rầm rộ năm đó đã không còn nữa, trước tiên là Tử Dương chân nhận xét đoán về thời cuộc trước mắt, biểu thị bản tông trước mắt phải chuyển từ việc bảo vệ an toàn cho các môn hạ đệ tử sang giúp đỡ An Lộc Sơn khởi sự, cũng nhằm lúc thiên hạ rung chuyển mà tìm một cái linh huyệt khác, đoạt được tinh khí chi nguyên.

Sau những lời nói của Tử Dương chân nhân, trong điện một trận trầm mặc. Từ sau khi Tử Dương chân nhân lấy thủ đoạn sấm sét áp chế Ngọc Huyền chân nhân, Thủ Chân, Tư Vấn nhị chân nhân từng cùng Ngọc Huyền chân nhân liên khí thông thanh may mắn né qua đại kiếp nạn, đương nhiên khi hành sự hay lời nói nơi chốn đều cẩn thận, Tử Dương chân nhân nói cái gì thì là cái đấy, hoàn toàn không dị nghị. Những chân nhân khác cũng phần nào hiểu rõ bộ phận thực lực mà Tử Dương chân nhân đang nắm giữ, cũng đều thu hồi ý xem thường trong lòng.

Có điều Thái Ấn chân nhân từ trước đến nay thẳng thắn, nghe vậy nhíu mày nói: "Từ Dương chân nhân, ta cũng từng đêm xem thiên tượng thấy Phạm Dương thật là mỗi lần có long khi lượn vòng là phi tận trời. Nhưng không biết vì sao, ta cảm thấy long khí này có phần đơm bạc, chỉ bằng vào việc này không thể đem toàn bộ khí số của tổng ta đặt trên người An Lộc Sơn, khó tránh khỏi có chút không thích hợp. Hơn nữa An Lộc Sơn rốt cuộc cũng là người Hổ, không phải chính thống là Trung Hoa ta, người bực này dù được cho là khí số thiên địa, tông ta nhất định phải giúp đỡ hay sao? Mặc kệ thế nào, ta cảm thấy không thích hợp! Cho dù không có gì không thích hợp, giúp đỡ một người Hồ áp chế bách tính Trung Hoa Thần Châu ta, chung quy cũng không phải là chuyện quang vinh gì."

Lời Thái Ấn chân nhân vừa nói ra, Thái Vi chư chân nhân đều có chút cảm giác như rất hiểu lòng ta, chỉ có Ngọc Hư nhắm mắt không nói.

Tử Dương chân nhân gật đầu nói: "Thái Ấn chân nhân nói rất phải, giúp đỡ một người Hồ nhập chủ Trung Hoa, mặc dù thành công cũng không thể đáng để khoe khoang. Tuy nhiên..."

Tử Dương chân nhân hơi trầm ngâm, rốt cuộc nói: "Hôm nay cũng không ngại nói rõ với các chân nhân. Long khí Phạm Dương nhìn như là thế Phi Long Tại Thiên, chủ nhất phi trùng thiên, không thể hạn định, nhưng khi quan sát tỉ mỉ, cũng biết khí thế trong đó thỉnh thoảng không được đầy đủ, thẳng thể còn trúc trắc non nớt, không cách nào đánh đồng với long mạch chính đại đường hoàng của bản triều. Nếu xem từ việc này, An Lộc Sơn dù rằng có thành tựu nhất thời cũng khó thoát khỏi vận bại vang bản tông giúp đỡ chỉ vì muốn thành kết cục thiên hạ phân loạn mà thôi. Và lại chư vị chân nhân không cần lo lắng những chuyện phía sau An Lộc Sơn, ngay từ ba mươi năm trước bàn đạo đã bố cục sẵn trong triều đình bản triều, nói ra thật xấu hổ, suốt ba mươi năm tiến hành cũng chi bén rễ trong ba năm mà thôi. Tuy nhiên ba năm này nghĩ cũng đủ ng phó bố cục hoàng triều sau khi An Lộc Sơn bại vong. Trong hai mươi năm sau sẽ không có việc triều đình chiếu lệnh thiên hạ quần tụ vây công bản tông nữa. Chỉ là lúc này chưa đến thời cơ di chuyển nước cờ này, vẫn xin chữ chân nhân kiên trì chờ đợi."

Chư chân nhân đều bị đa động. Bọn họ cả ngày chỉ là thanh tu luận đạo, ngẫu nhiên cũng đi đấu đá lẫn nhau, căn bản không để ý tới chuyện dung tục của trần thế, ai ngờ được Tử Dương chân nhận lại suy nghĩ lâu dài như vậy, ba mươi năm trước đã bắt đầu bố cục? Người tu đạo cầu chính là phi thăng đại đạo, có người nào sẽ để ý đến phú quý trần tục đâu? Quả thật nếu nói đến chi phí ăn mặc, cho dù Minh Hoàng của bản triều cũng không thấy được nhiều hơn so với các chân nhân này của Đạo Đức tông Tử Dương chân nhân trăm phương ngàn kế như vậy, thậm chí không tiếc làm lỡ tu vi của mình chính là vì chuẩn bị cho đại kế trăm năm trường tồn của Đạo Đức tông.

Cố Thủ Chân liền đứng lên, hướng Tử Dương chân nhân thi lễ thật sâu, nói rằng trước đây ánh mắt thiển cận, không biết Tử Dương chân nhân đã hao tồn tâm trí vì bản tông, sau này nhất định sẽ hiệu lực vì bản tông không dám có tâm tư riêng nữa.

Tử Vân chân nhân mặc dù không nói rõ, nhưng trong ánh mắt đã có ý kính phục.

Sau khi đã định ra các đệ tử để đi giúp đỡ An Lộc Sơn, chư chân nhân đều tự giải tán.

Tư Dương chân nhân đang chậm rãi xuất điện, Vân Phong liên đi đến, hạ giọng nói nhỏ một lúc.

Tử Dương chân nhân đột nhiên bạch mi khẽ rung nói: "Quả thật là có việc này chứ? Ngươi nói chủ tướng tiên phong của An Lộc Sơn tên là Kỷ Nhược Trần, hơn nữa xuất quân ba ngày mà vượt qua 600 dặm, chưa đến một khắc đã lấy được Tấn Dương?"

"Đúng vậy." Vân Phong nói.

Tử Dương chân nhân nhíu trường mi, chậm rãi bước đi, hồi lâu mới nói: "Trùng tên trùng họ sao? Thú vị, thật là thú vị. Xem ra việc thiên hạ vẫn còn có chút định số. Ký Nhược Trần này nếu xuất hiện vào lúc này chắc là có chút đạo lý. Tuy nhiên chúng ta ở chỗ này nghĩ cũng nghĩ cũng không được gì, cứ phải một người đi xem, giá như có thể thì cứ trợ giúp hắn một tay. Thu Thủy mặc dù có thiên tử, song chuyện này hắn giúp không được gì, ở lại đó cũng không có tác dụng."

"Người này chắc hẳn phải thập phần quan trọng không biết trong cảm nhận của sư phụ đã lựa chọn được người chưa?" Vân Phong hỏi.

Tử Dương chân nhân suy nghĩ chỉ chốc lát, nói: "Đề Cơ Băng Tiên đi, nó thích hợp nhất."

Vân Phong đáp: "Vậy đề tử sẽ đi chuẩn bị cho nàng ta, ngày mai thì có thể xuống núi."

Trong thành Trường An, văn võ cả triệu sớm đã một mảnh hoảng loạn, quần thần ngay tại trước điện cãi nhau nửa ngày nhưng vẫn chưa nghĩ ra được kể sách hữu dụng Đại quân bản tiêu tám, chín phần mười là đóng tại biên ải tái ngoại, mối quận Trung Nguyên rất lâu rồi chưa có chiến sự, nếu như luận thủ binh, mỗi quận huyện mười nói không được chín. An Lộc Sơn dốc hết mười vạn đại quân như nước chảy nam hạ, phía trước quả giống như một con đường bằng phẳng. Từ Hà Bắc đến Đông Đô, không một thành trì nào có thể kháng cự đại quân An Lộc Sơn.

Minh Hoàng cũng đương nhiên tức giận, thầm nghĩ ân sủng đối với An Lộc Sơn chỉ có tăng thêm, sao lại nhìn ra lòng muông dạ thú này của hắn chứ? Mặc dù những năm gần đây Minh Hoàng không quá để ý tới triệu chính, nhưng cũng biết trong triều võ bị lỏng lẻo, mà bộ đội sở thuộc của An Lộc Sơn thì quá tinh anh, càng đứng đầu thiên hạ, giờ lại thấy quần thần tranh tới ầm ĩ, không phải là đang đùn đẩy trách nhiệm chính là đang ra sức mắng An Lộc Sơn, Mắng có thể mắng chết An Lộc Sơn được sao? Minh Hoàng cảm giác trong lòng bắt đầu buồn bực.

Lúc này văn võ cả triều hầu như không có một vị tướng nào có thể chiến. Lúc này Ngự Sử đại phu Phong Thường Thanh đã sớm giận giữ, lập tức ra khỏi hàng cất cao giọng nói: "Thần nguyện đi Đông Đô, mở phủ khố, chiêu mộ thôn dũng kháng cự với quân địch tại phía Bắc Hoàng Hà!".

Phong Thường Thanh trước khi vào triều làm quan vốn là một viên tướng gia tại tây bắc đã chinh chiến nhiều năm, chiến công hiển hách, thấy có người vì mình phân ưu, Minh Hoàng đại hỉ, ngay tại chỗ ban thưởng Phong Thàng Thanh làm Phạm Dương, Bình Lô tiết độ sứ, lĩnh năm nghìn Ngự Lâm quân, chiếu lên tiến về Lạc Dương, mở phủ khố, triệu tập mãnh sĩ, ắt phải ngăn cản An tặc tại phía Bắc Hạng Hà.

Phong Thường Thanh lĩnh mệnh lại càng không chịu chậm trễ, lập tức xuất triều điểm binh.

Nỗi lòng văn võ cả triệu m đầu đã được ổn định, chỉ có Dương Quốc Trung mặt lộ vẻ cười nhạt. Được Tề Thiên Hạ làm tây tịch qua hai năm hiện nay kiến thức của hắn đã không còn như ngày xưa, trong lòng thì âm thầm nói: "Một người tu đạo đề tương trợ, một người đại năng cũng không có mà cũng dám xuất đầu tranh sủng? Ta cũng muốn xem người làm sao để giải quyết việc này!"

Trong triều kế hoạch bình định đã được định ra, Minh Hoàng thoáng cũng được an tâm, hậu cung cũng không có được yên tĩnh. Một cung nữ khi hầu hạ Dương phi trang điểm không cẩn thận đã bắn vào giọt nước hoa hồng lên góc váy Dương phi, ai ngờ quý phi xưa nay dịu dàng nhã nhặn đột nhiên giận dữ, sai người lột sạch quần áo của cung nữ này rồi nội giám dùng roi da trâu thấm nước lạnh đánh 30 roi lên người, cung nhân này máu thịt toàn thân không rõ, còn chưa chịu được nửa ngày đã đi đời nhà ma.

Vào đêm, khi Minh Hoàng tại Trường Sinh điện lâm hạnh Dương phi, thấy đương nhiên là một Ngọc Hoàn mị thái vô song. Trên tuổi tác của Minh Hoàng đã như ngọn đèn mờ tối, không thấy các cung nhân nội giám thì trong mắt mơ hồ có ý sợ hãi.

***

Trên núi Thanh Thành, bên bờ Phi Lại thạch, Ngâm Phong đột nhiên vô duyên vô cớ cảm thấy tâm phiền ý loạn, tỉnh lại từ trong sự trống trải không vô nhất vật. Phóng nhãn nhìn lại, trong trời đêm mây mù tập kết, không thấy một ánh sao, khắp quần sơn kéo dài đều bị che ở trong bóng tối, chỉ có ngọn đèn dầu trên Thanh Khư cung vẫn còn sáng tỏ, trong màn đêm mênh mông có vẻ cực kỳ chói mắt.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-521)