Truyện ngôn tình hay

Truyện:Trần Duyên - Chương 434

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 434: Càng quên càng không thể quên (7)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Ca Thư Bình Kinh vốn cho rằng phản quan thế hùng vĩ, đã phong tỏa con đường phía trước, nhưng hắn ngang dọc sa trường nhiều năm, lại là vương gia chi sư, điềm tĩnh không hãi sợ. Hắn có tự tin, dù cho An Lộc Sơn đích thân tới cũng có thể đánh một trận. Ai ngờ binh lực của quân địch xuất hiện ở trước mắt lại ít đến như vậy.

Hắn biết Kỷ Nhược Trần hoàn toàn có cơ hội thừa dịp đại quân phe mình mới vừa dừng chân chưa ổn định mà sẽ xông lên đánh bất ngờ, hiện nay lại yên lặng đợi phe mình bày xong trận thế, đó là vì sao? Phải biết rằng khi hai quân đối trận, binh lực cách xa, bên phía yêu nhược chỉ có thể thiết lập phục kích thần kỳ may ra mới có cơ hội. Mới vừa rồi khi đại quân của Ca Thư Bình Kinh triển khai đội hình, thám báo cũng không hề nhàn rỗi, mọi nơi dò hỏi hồi báo, đã có thể khẳng định phương viên trăm dặm không hề có phục binh, tình thế đã bắt đầu trở nên quỷ dị.

Ca Thư Bình Kinh tuyệt không tin lúc này còn có đứa ngốc đi tín ngưỡng chiến pháp quân từ thời kì Xuân Thu, đối phương có thể thao luyện 5000 người như một người thì cần phải là danh tướng tinh thông tinh nghiệp, có thể nhìn đội hình, nhận ra có hiệu, Ca Thư Bình Kinh thế nào cũng nghĩ không ra thủ hạ của An Lộc Sơn lại có một nhân vật số 1 như thế. Trong đó nhất định có trá.

Hai quân giằng co, lại một khắc trôi qua.

Tác phong quân Đồng Quan mặc dù nghiêm chính, nhưng trong trận có một số người thân thể yếu đã hơi lay động hiển nhiên thể lực đã có phần chống đỡ hết nổi. Ca Thư Bình Kinh biết cũng thể đợi thêm được nữa, nếu như chờ đợi thêm, binh lính bên mình sẽ bị tiêu hao thể lực càng nhiều. Thế nhưng bản tính của hắn như sói, 10 năm giết chóc cũng cho hắn linh giác cực kỳ nhạy bén như sói. Ca Thư Bình Kinh theo bản năng có chút sợ hãi đối với cái kiệu màu mực dưới đại kỳ tại trung quân Bắc quân.

Thế nhưng đã không thể đợi thêm được nữa, lúc đặc biệt thì nên phải sử dụng thủ đoạn đặc biệt. Ca Thư Bình Kinh cắn răng một cái, từ trong lòng lấy ra một cái viên thuốc tròn to như quả trứng về nát rồi nuốt vào bụng Thuốc vào vừa bụng, từ trong mũi Ca Thư Bình Kinh lập tức phun ra hai luồng khói nhẹ màu mực, quanh thân xương cốt rung động lách cách, thân thể vốn đã hết sức cao to không ngờ lại cao thêm cả thước! Hắn lại lấy ra một viên đan dược đút cho yêu mã đang ngồi, ngay sau đó con đại uyên hắc mã này cũng tùy theo to lên, tính tình càng cuồng bạo hơn rất nhiều, bốn vó không ngừng cào đất, nếu không phải Ca Thư Bình Kinh đang giữ chặt dây cương thì nó đã muốn phát lực mà chạy xông vào trận.

Hơn 100 thân về phía sau Ca Thư Bình Kinh cũng lấy ra đan dược ăn vào, người người đều to cao hơn một chút, sát khí hơn người!

Ca Thư Bình Kinh vung lên thiết sóc, mỗi bên cánh quân hơn nghìn thiết kỵ phóng ngựa xuất trận, xa xa lao về hậu phương và sườn quấn trận Kỷ Nhược Trần, Ca Thư Bình Kinh lại giơ lên thiết sóc, 3000 cũng tiến thủ đồng loạt là một tiếng, lướt qua thuẫn binh đao phủ thủ, vọt tới bản trận của Kỷ Nhược Trần, môi trước tiên lấy mưa tên tập kích địch, làm xáo trộn quân dung của đối thủ.

Vậy mà cự ly bắn của họ vẫn còn vài chục bước, một cơn mưa tên trong quân Kỷ Nhược Trần đã như gió bay tới, một nghìn yêu tốt Bắc quân cầm cung cứng vượt xa cung thủ Đồng Quan, tiền bắn ra như mưa trong nháy mắt đã bắn ngã một mảnh cung tiền thủ của Đông Quan.

Ca Thư Bình Kinh thấy tình thế không ổn liền chỉ xéo thiết sóc, ngay sau đó kèn lệnh hú dài, trống trận như sấm, từng hàng bộ tốt hộ số hiệu giẫm chân tại chỗ bước về phía trước, bắt đầu toàn lực công kích quân trận Kỷ Nhược Trần. Lúc này hai nghìn du kỵ đã vòng đến hai bên cánh mỗi tên cũng xuất mũ đạo trường mẫu, đánh tới từ hậu phương bên sườn!

Ca Thư Bình Kinh thì cùng trăm tên thân vệ đứng vững trên ngựa, không nhúc nhích, hơn trăm ánh mắt như sói nhìn chằm chằm vào đội hình Bắc quân, chỉ cần đối phương lộ ra một tia rối loạn, họ sẽ dùng thế sấm sét đánh xuyên trung quân, trảm tướng địch ngay dưới soái kỳ!

Trong kiệu, Kỷ Nhược Trần cũng khen một câu: "Thực sự là một viên hổ tướng."

Ngọc Đồng bên cạnh kiệu nhìn sang đại hán như thiết tháp đó, hai mắt lóe sáng nói tiếp: "Thật là có dũng có màu nha, mặc dù lấy mạnh đánh yếu cũng không khinh địch chút nào. Lâm trận phục đan, tăng cường chiến lực. Hơn nữa trong hậu quân cũng có vài tên tu đạo, xem ra lấy người tu đạo để cổ vũ quân lực cũng không chỉ có phía chúng ta đâu."

Ký Nhược Trần thản nhiên nói: "Đã làm không bằng chúng ta làm triệt để, không thì cuối cùng vô dụng. Ngọc Đồng đi giết mấy tên tu sĩ đó đi."

Ngọc Đồng sóng mắt nhộn nhạo, như muốn chảy ra nước, nhẹ nhàng đáp ứng một tiếng.

Hai quân cách xa nhau không tới một dặm, lúc này quân tốt Đồng Quan đã toàn lực xông vào trận, một nghìn cung thủ trong quân Kỷ Nhược Trần thì tiễn xuất như mưa, tốc độ của những cung thủ này cũng thật kinh người, lắp tên, kéo cung, bắn tên, động tác liền mạch lưu loát, sau đó tên cơ hồ là tên sau nối đuôi tên trước, so với cung thủ bình thường cũng phải gấp hơn hai lần, 30 mũi tên nhộn nanh sói loát trong tay mỗi người Hờ chỉ trong khắc thời gian liền đã bắn sạch hết.

Hai quân đã ầm ầm giao chiến! 1000 quân sĩ trước trận Kỷ Nhược Trần mỗi người đều cầm trọng thuẫn cương đao, động tác nhất loạt gọn gàng ngay ngắn, đầy thuẫn, vung đao, đầy thuẫn, vung đao, mỗi khi một ánh đạo hạ xuống chính là thấy tứ chi đứt lìa, huyết khí bắn ra bốn phía! Mà những cung thủ đã bắn hết tên thì nhặt lên đoản thương dưới chân, đứng phía sau hàng binh lính, nhảy cao từ trên nhìn xuống, đâm chết từng tên quân sĩ Đồng Quan đang giằng co với Bắc quân.

Ánh mắt Ca Thư Bình Kinh cũng càng lúc càng sắc nhọn, thấy thủ hạ dũng sĩ thường thường phải đao chém thương đậm hơn mười nhất mới có thể đánh ngã một tên lính Bắc quân, cơ thịt trên mặt cũng không khỏi co rúm lại.

Nhưng mà rốt cuộc vẫn là người ít không đánh lại động, tinh binh Đồng Quan cũng không phải yếu ớt như quân Tân Châu, huyết chiến chỉ chốc lát, ba nghìn quân tốt tiền quân của Kỷ Nhược Trần bắt đầu từng người bị thương nặng ngã xuống đất, lập tức bị loạn đạo của tinh binh Đồng Quan chém chết. Ngay lúc nguy cấp, hậu quân Kỷ Nhược Trần đột nhiên rối loạn, thìa 2000 du kỵ đã đánh bọc sườn hoàn tất, bắt đầu trùng kích phía sau trận.

Ngay tại lúc này! Trong mắt Ca Thư Bình Kinh chợt lóe lên tinh quang quát lên một tiếng lớn, xách động chiến mã, suất lĩnh trăm tên thân về, mang theo thế sấm sét cuồn cuộn lao đến!

"O" một tiếng gào thét, thiết sóc của Ca Thư Bình Kinh như điện, xuyên thủng hai tên yêu tốt Bắc quân, sau đó vung lên về phía sau, vất hai tên yêu tột này ra phía sau trận. Tự có tên lính Đồng Quan ôm lấy, sau đó chém hai tên yêu tốt còn đang vùng vẫy thành mười đoạn.

Những yếu tốt này đều trải qua đạo thuật phù chú luyện thể cố thân, một thân mình đồng da sắt, trước thiết sóc của Ca Thư Bình Kinh lại giống như tờ giấy, không chịu nổi một kích!

Nhưng mà yêu tốt dưới trướng Kỷ Nhược Trần căn bản không biết chết là vật gì, thấy sự lợi hại của Ca Thư Bình Kinh, trái lại đều dũng mãnh liệt mạng tầng tầng lao lên, dù cho bịhiết sóc xuyên thủng lại bị Đại uyền hắc câu đạp xe lồng ngực cũng muốn vung tay túm mạnh lên đùi con ngựa một cái, xe không được đăng tải nhỏ xuống một chùm lông!

Tuy nhiên chỉ trong thời gian chốc lát, xeủ tốc Bắc quân đã tử thương thảm trọng tình cảnh của thủ quân Đồng Quan cũng không khá giả gi, Ca Thư Bình Kinh bị ngăn cản ở phía ngoài kiệu mười trượng mặc dù hắn không có bị thương nhưng yêu mã dưới mông đã vết thương chồng chất, trăm tên thân vệ phục qua đan được cũng người người mang thương tích, đã ngã xuống hơn mười tên.

Tại nơi cách mười trượng giữa Ca Thư Bình Kinh và Kỳ Nhược Trần cũng chỉ còn chưa tới 4, 500 yếu tốt mà thôi. Ca Thư Bình Kinh đã giết đến hứng khởi, thiết sóc như bay, một đám yêu tốt bị mô ngực rạch bụng, từng bước một đánh tới hướng cây kiệu!

Trong hậu quân Đồng Quan, mấy tên tu sĩ ăn diện như quân sĩ bình thường đang mở đàn bày binh bố trận, hơn mười cây cờ nhỏ đủ các màu được cắm trên mặt đất, không biết muốn thi triển pháp thuật lợi hại gì. Ca Thư Bình Kinh để lại một nghìn hậu quân hộ vệ những tu sĩ này. Kỳ thực lấy uy lực đạo pháp của tu sĩ còn không biết là ai đang bảo vệ ai.

Sáu tên tu sĩ làm thành một vòng đều tự tụng chú trì pháp, ngay tại thời khắc một câu chú ngữ cuối cùng được đọc xong mặt sáu người đột nhiên hiện dị sắc, cầu chủ đang niệm đồng thời bị gián đoạn! Chỉ thấy sáu người trong mi tâm mỗi người đều hiện lên một điểm đó, một đoạn tóc đen vừa hơi hiện ra đã thu lại.

Dáng người thướt tha của Ngọc Đồng lặng yên xuất hiện trong trận còn chưa hoàn thành đó, thu hồi sáu sợi tóc đen, trên đầu mỗi sợi tóc đen đều có một giọt máu trích lên. Nàng timi liếm sạch giọt máu ở trên sợi tóc, trên khuôn mặt nổi lên một tầng đỏ bừng dị dạng đặc biệt quyến rũ.

Tu sĩ trong quân của Ca Thư Bình Kinh đều đã bị đền tội, Ngọc Đồng cũng không còn chuyện để mà làm, chẳng lẽ tiếp tục dừng ở đây sao? Ngọc Đồng đương nhiên không chịu, đôi mắt phượng của nàng nhằm vào một nghìn tinh tráng bốn phía ở hậu quân.

Ngay sau đó tứ chi đứt lìa, huyết vũ tung tóe, từng chùm máu huyết nóng hổi không ngừng đổ lên trên người, trên mặt Ngọc Đồng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-521)