Vay nóng Tima

Truyện:Trần Duyên - Chương 433

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 433: Càng quên càng không thể quên (6)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)

Siêu sale Lazada


Sinh nhật của Hư Huyền mặc dù đã kết thúc từ lâu, hạ khách cao bằng ngày đó lên núi cũng đã ra về hết, nhưng mỗi ngày đều có không ít tân khách tới bái sơn, biểu đạt ý ngưỡng mộ, thậm chí còn có rất nhiều người tới làm thân luận duyên, không gì ngoài có như một phái mấy trăm năm có vị tổ tiên nào đó đã từng xuất thân từ Thanh Khư cung, lại hoặc là chịu qua ân huệ trước đây của chân nhân Thanh Khư cung đến đây để đền đáp... Có Trời mới biết mấy trăm năm trước Thanh Khư cũng chẳng qua là một tiểu quán tu đạo bình thường làm gì có nhiều tổ sư dạo chơi thiên hạ, thi ân bố trạch như vậy.

Mặc kệ nói như thế nào, mấy ngày nay tới giờ, số lượng đạo nhân tri khách cũng không nhiều của Thanh Khư cung mỗi người phải vội vàng tới lúc trời tối đen, mệt mỏi chết khiếp. Bất đắc dĩ phải rút ra hơn phân nửa trong số hơn 60 thanh niên đệ tử tạm bổ sung làm chức vụ trị khách. Về phần bỏ bê giờ học đạo pháp, đó cũng là việc không có biện pháp.

Ngâm Phong nhìn sang đình Phi Lai thạch, tại nơi đó, Cổ Thanh suốt ngày chỉ bàn tọa khô tu, trên Kim Đan đại đạo thì tinh tiến dũng mãnh Thạch định người bình thường nhìn qua thì lộ vẻ tối tăm, nhưng cảnh tượng ở trong mắt Ngâm Phong thì hoàn toàn bất đồng.

Trong bóng đêm, một tảng lớn Nhân Dân Tử Khí mơ hồ chia làm bảy đoàn, trong mỗi đoàn tử khí thỉnh thoảng phun ra một sợi thiên hòa màu vàng tối, thiêu đốt một đóa tử liên 7 cánh tại không trung. Dưới sự thiêu đốt không ngừng nghỉ của thiên hỏa, cánh của tử liên hơi hợp lại, có ý hợp lại đài hoa, chỉ cần hóa thế lớn hơn một chút thì sẽ khép lại thành một một đóa hoa sen.

Nhìn đóa từ liên này, Ngâm Phong tức thì vui mừng, nhưng lại có chút lo lắng.

Từ sau khi trừ khử Kỳ Nhược Trần, tu vi của Cố Thanh đột nhiên tăng mạnh, một ngày ngàn dặm, hơn mười đạo quân khẩu chỉ vượt qua trong một lần, trong nháy mắt đã tu đến cảnh giới Tử Phủ Liên Khai. Đóa từ liên trên không trung chính là do Kim Đan của nàng biến thành. Cánh hoa của Tử liên nhiều hay ít đại biểu cho cảnh giới cao thấp của tu vi, cũng quyết định ban cao thấp sau khi phi thăng thành tiên. Hoa sen phận bảy cánh, sau khi phi thắng sẽ có được tiền phẩm rất cao, so với Tán Tiên ngày đó do Thanh Thạch cạnh thiên hà biên ảo mà thành quả thật khác nhau một trời một vực.

Thấy 7 cánh hoa đã mở, Ngâm Phong tất nhiên là cảm khái muôn vàn. Nỗi khổ luân hồi trần thể hơn nghìn năm này cuối cùng cũng có một kết quả.

Nhưng mà y buồn chính là, sau khi từ liên mở ra, cần phải lấy Nhân Vân từ hóa để tu luyện, luyện tới lúc cánh hoa hợp lại, quay về một viên Kim Đan tròn trịa, hoàn thành một kiếp luân hồi từ sinh mà diệt này mới tiếp cận viên mãn Kế tiếp, chỉ là ôn dưỡng Kim Đan, đợi đến lúc nguyên thần đại thành, vượt qua thiên kiếp thì có thể phi thăng thành tiên.

Thiên kiếp mặc dù phân cửu phẩm, nhưng có Ngâm Phong ở đây, mấy phần thiên kiếp đều không việc gì.

Lúc này Ngâm Phong đã hồi tưởng lại bày quyền thiên thư, vả lại đã tu thành vài quyền trong đó, mơ hồ đã là Lục địa chỉ tiến, mặc dù chưa trải qua thiên kiếp tây luyện, đại đa số tiên pháp phát huy không được uy lực chân chính, nhưng cũng không phải là điều tu sĩ trần thế có khả năng địch nồi. Về phần thiên kiếp lôi hỏa, cùng tiện lực trong cơ thể, không phải cùng đồng nguyên, tiếc là không làm gì được hắn?

Nhưng mà bay cánh hoa của Cố Thanh đã mở được một khoảng thời gian, cho dù thiên hỏa thôi luyện như thế nào cánh hoa cũng không chịu hợp lại, mấy tháng tới nay, hoàn toàn không có tiến triển thêm gì. Ngâm Phong đăng tiên đã lâu, biết đây là khúc mắc nàng chưa từng đạt đến, hiện tại chỉ có kiên trì chờ đợi, có thể một ngày nào đó công thành, tử liên hợp lại thì có thể ngay lúc đó giải quyết xong trần duyên muôn đời.

Vốn có tiền đồ mênh mông cho dù vào bước ngoặt cuối cùng này, từ trên cả trăm năm sau cũng là chuyện bình thường, người tu đạo không thể thiếu đó là sự kiên trì. Thế nhưng không biết tại sao, sau khi tìm Cố Thanh về rồi, một chút kiên trì Ngâm Phong cũng đều không có đủ, chỉ mong Cố Thanh có thể mau chóng tu luyện viên mãn, để cùng mình thoát ly khỏi trần thế nhơ bẩn này.

Khi nỗi lo lắng âm thầm không hiểu, không biết từ đầu mọc lên trong lòng Ngâm Phong quanh quẩn không đi. Vô số lần từ trong tình tư tỉnh lại, nhìn lên đêm tối mênh mông trong lòng y cứ mãi hiện lên bốn chữ: đêm dài nhiều mộng.

Tuy nhiên đến nay, nỗi lòng y đặc biệt lo lắng, nhịn không được vận xuất Ngọc Thai Tiên Vân, chiêm tính thiên cơ. Tiên Vân xuất hiện, sắc mặt Ngâm Phong lại dân dân thay đổi, sau cùng dựng thẳng mày kiếm, đột nhiên đứng lên!

Mặc dù Tiên Vân trên bàn tay đã dần dần tán đi, Ngâm Phong đứng một mình ta cô phong nhìn về hướng đông bắc đằng xa. Bên ngoài hơn nghìn vạn dặm, hơn mười vạn đại quân đang cuồn cuộn nam tiến, hàng vạn hàng nghìn gót sắt đang đạp nát cuộc sống vốn yên tĩnh của bách tính Trung Nguyên.

"Một đám nhố nhăng ngang ngược mà cũng dám khởi binh muốn khiến thiên hạ đại loạn? Thật sự cho rằng ta sẽ ngồi yên không lý đến sao?" Ngâm Phong dần dần phát lên nộ ý.

Y cười nhạt ba tiếng, thần niệm động đến một nơi, một cái chuông nhỏ trong Tổ Sư các của Thanh Khư cung liền phát ra một tiếng dài. Sau một lát, Hư Huyền, Hư Võng, Hư Thiên suất lĩnh hơn mười đệ tử đắc lực trong môn phái chạy tới bên cạnh Phi Lại thạch.

Cũng không thấy Ngâm Phong có động tác gì, bàn tay liên xuất hiện ba kiện pháp bảo lượn lờ mây tía. Ngâm Phong giao pháp bảo cho Hư Huyền, lệnh hắn chọn ra người đắc lực, cầm ba kiện tiên khi đến Trường An giúp đỡ triều đình chống lại phản quan, khi tất yếu có thể trực tiếp xuất thủ tương trợ, nhất thiết phải không thể đề phản quân của An Lộc Sơn vượt qua Đồng Quan.

Hư Huyền, Hư Võng cũng không nhìn ba kiện pháp khí tiên gia, tuy nhiên việc Ngâm Phong phân phó đương nhiên phải đáp ứng. Mà ánh mắt của Hư Thiên dao động bất định, lúc nào cũng không rời khỏi ba kiện tiên khí hấp dẫn ánh mắt, huyễn loạn tâm thần này.

Sau khi vẫy tay bảo đám người Hư Huyền lui đi, Ngâm Phong đứng trên vách núi, nhìn khắp non sông hơn vạn dặm, trong lòng cười nhạt: "Có ta ở đây, sao lại để cho các ngươi tùy ý làm bậy? Nếu như còn không biết thu liễm, ta sẽ đích thân xuống núi, mang cửu thiên chi lỗi, diệt luân hồi của các ngươi!"

Ngâm Phong nhìn về hướng Phi Lại thạch, đột nhiên thở dài một hơi, thầm nghĩ: "Nếu như không phải bọn người cố ý nhiễu loạn thiên địa định số, làm nàng bỏ lỡ thời hạn phi thăng ta cần gì phải có thêm một chuyện đâu?

Ai, sớm biết một đời cuối cùng khúc chiến nhất định sẽ nhiều, đều là sổ trời mà thôi."

Đinh Phi Lại thạch, Cố Thanh từ lâu đã phong bế lục thức, toàn bộ thần thức đều chìm đắm ở trong Nhân Lân Tử Khí huyền cơ vô cùng, thối luyện một đóa từ liên rực rỡ.

Lúc này mọi chuyện trên thế gian đều không thể đả động tâm tình của nàng mà nàng cũng không cần phải biết.

***

Không biết đã qua bao lâu, một vầng mặt trời đỏ mặc đến từ Đông Hải, chiếu sáng rực rỡ hơn phân nửa Thần Châu. Dưới ánh nắng sớm nhanh nhạt, năm nghìn tinh nhuệ của Kỳ Nhược Trần đã bài trí xong quân trận, chặn đứng lấy đi của hai vạn đại quân Đồng Quan đang hướng về Tấn Châu.

Chủ tướng của viện quân Đồng Quan là một thiết hán ngang tàng thân cao gần trường dưới khố là một con đại uyển hắc mã, thân thoác chiến bào da cừu, khi chạy hay hành động sẽ lộ ra ngực giáp bằng sát màu xám, hai đầu hổ hai vai lộ ra sự uy vũ dưới chiến bào khoác trên cánh tay. Trên khuôn mặt đeo kịt ngang dọc là vết đao kiếm hình chữ quốc, nếu tại nơi lạnh khủng khiếp như tây bắc kỳ là khe rãnh bão cát khắc sâu vào.

Đại hán như thiết tháp này tên là Ca Thư Bình Kinh, chính là cháu ruột của tây bình quận vương Ca Thư Hàn, theo Ca Thư Hàn chinh chiến Tây vực 10 năm, đã lập vô số chiến công.

Ca Thư Bình Kinh kinh nghiệm sa trường, mặc dù thấy quân đội của Kỷ Nhược Trần còn chưa tới mấy nghìn người, nhưng đội hình nghiêm chỉnh cực kỳ, đối mặt với đại địch nhiều gấp mấy lần mà không một người có vẻ mặt sợ hãi, không một người có cử động khác thường ngay cả mấy trăm kỵ sĩ hộ vệ ở trung quân cũng người không sợ hãi ngựa không khí loạn, nên hắn biết đã gặp phải kình địch hiếm thấy. Thiết sóc(vũ khí) dài hai trường trong tay Ca Thư Bình Kinh chi thẳng lên trời, đại quân phía sau lập tức động đậy, mấy trăm cung tiến thủ vội lao ra khỏi hàng từ xa bắn ra một trận tên, thổi lên kèn trận. Thuan binh, đao phủ thủ, thương binh lần lượt triển khai bày ra hai thế trận hình nón, cuối cùng là hai nghìn thiết kỵ phân biệt phóng ngựa ra từ hai cánh hai bên, hai cánh như chim nhạn dần dần mở rộng nhìn chằm chằm vào quân trận có vẻ mỏng manh của Kỹ Nhược Trần.

Năm nghìn Bắc quân lặng yên không một tiếng động đứng ở dưới ánh nắng ban mai, thong thả đợi Tây quân bày xong trận thế.

Mãi đến lúc qua hơn một khắc, hai vạn đại quân Đồng Quan mới hoàn toàn triển khai, bày thành trận doanh nghiêm chỉnh. Loại tốc độ này đã có thể coi là tinh nhuệ. Nhưng mà con mắt như lang sói của Ca Thư Bình Kinh nhìn chằm chằm vào Bắc quân vẫn không nhúc nhích, lại mơ hồ có vẻ lo âu. Sáng sớm hôm nay, Ca Thư Bình Kinh phải ra hơn mười lượt tổng cộng hơn 10 người đi thám thính, nhưng một người cũng không thấy hồi báo, khi đó hắn đã biết con đường phía trước rất hung hiểm, nhưng không thể không không đi, quả nhiên không lâu sau khi mới nhổ trại thì đã bị chặn đường.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-521)