← Ch.446 | Ch.448 → |
Mười dặm phía bên ngoài Đồng Quan chính là quân doanh của Kỷ Nhược Trần. Doanh trại này so với một tháng trước đã lớn hơn rất nhiều, bên trong đang có 3 vạn quân đội đóng quân.
Tề Thiên Hạ đem viện quân không ngừng tiến vào nơi này, lúc trước chỉ có mấy nghìn người bây giờ đã nhiều gấp mấy lần.
Nhưng mà doanh trại có thể chứa đựng nhiều hơn con số ba vạn này rất nhiều, bên trong không chỉ có bố trí một số trận pháp lớn, mà còn có quanh doanh dự bị cho ba vạn quân nữa. Theo lời của Tề Thiên Hạ nói con đường đi đến Hà Bắc đã bình thường, quân doanh chắc chắn sẽ có binh lính không ngừng bổ sung.
Bất kể là dược đạo sĩ của Đạo Đức Tổng gia tăng, hay là bị Kỷ Nhược Trần biến thành yêu tốt, thì sức ăn của những binh lính này đều lớn hơn vài lần so với bình thường.
Nhưng mà không biết Tề Thiên Hạ dùng thủ đoạn gì, lương thảo vẫn không hề thiếu hụt lương thảo liên tục được vận chuyển vào quân doanh, hiện nay đã chất cao như núi.
Lúc này là ban đêm, trăng sáng sao thưa, đây vốn là một buổi tối yên lặng, những quan viên và lính canh phòng đều đang ngủ say. Thế nhưng những người đứng đầu đều vô cùng lo lắng, cả đêm bọn họ vẫn chưa chợp mắt được chút nào.
Ca Thư Hàn liên tục suy nghĩ, hắn muốn dành thông một con đường đi về Phạm Dương, nhưng mà quân doanh đang đóng bên ngoài của Kỷ Nhược Trần tuy ít người, nhưng lại làm hắn vô cùng kiêng kỵ.
Cho dù quân của Đồng quan có tốt như thế nào thì cũng không thể so sánh với Bắc Quân của An Lộc Sơn.
Hắn vẫn luôn nghi ngờ là dưới trướng của Kỷ Nhược Trần không chỉ có năm nghìn người, quả nhiên, sau một tháng đóng quân, Kỷ Nhược Trần quả nhiên đã mất bình tĩnh mà đem những phục binh đira đóng quân ở bên ngoài Đông Quan.
Thám tử trở về báo cáo cho hắn bên trong đang có ba vạn quân, dựa vào lương thảo và hậu cần hiển nhiên là vẫn còn không ít viện quân đang ở phía sau..
Ca Thư Hàn cảm thấy mình rất may mắn, nếu như đại quần tùy tiện tiến vào, thì chắc chắn sẽ bị ba vạn quân này đánh lén, sau đó chặn đứng con đường lương thảo thì quả thật là không ngóc đầu lên nồi.
Kỷ Nhược Trần này nghe nói là một vị tướng quân vô cùng trẻ tuổi, bên người chắc chắn có rất nhiều tu sĩ bảo vệ, không phải là không có khả năng biến ra thêm ba vạn yêu binh nữa.
Đối phó tu sĩ, tất nhiên là phải dùng tu sĩ. Ca Thư Hàn biết ít ngày nữa sẽ có viên binh tới, lúc đó hắn sẽ không cần ngày đêm lo lắng nữa.
Nhưng mà còn có một người làm cho hắn đau đầu chính là giám quân đại thái giám Vương Tiến Lễ. Viên thái giám này liên tục bị nhục mạ hơn một tháng, sớm tức giận đến nhất phật xuất thế, nhị phật thăng thiên, sắc mặt lúc xanh lúc xám, biến hóa cùng.
Giám quân đại nhân tức giận, thế nhưng những quan viên ở đây đều là những tên bị người khác đầy đi, nên không ai có thể chia sẻ được với Vương Tiến Lễ. Vương Tiến Lễ tức giận không chỗ phát tiết, vì thế thường xuyên ép buộc Ca Thư Hàn xuất binh, dùng thế dời non lấp bể nuốt gọn bọn người Kỷ Nhược Trần.
Cho dù là Vương Tiến Lễ nhờ cậy, hay là tức giận uy hiếp, thì Ca Thư Hàn vẫn không chịu xuất quan tử chiến. Hắn chinh chiến Tây Cương hai mươi năm, chiến công vô số, địa vị vô cùng cao, sao có thể tên hoạn quan này trong mắt được chứ?
Sau khi bị Vương Tiến Lễ nhiều lần làm phiền, Ca Thư Hàn đơn giản là đóng chặt của không gặp Vương Tiến Lễ nữa. Hắn không phải không biết Vương Tiến Lễ đã hận hắn thấu xương thấu tủy, thế nhưng hắn vẫn không thèm để ý, một tên hoạn quan thì có thể làm được gì?
Dưới sự nhìn nhận của Ca Thư Hàn, Kỷ Nhược Trần vẫn còn có chút non nớt, không đủ kiên trì, mới găng có không được một tháng đã đem binh lực ẩn giấu của mình ra.
Kể từ đó, phe hắn có thể nhìn rõ quan lực bên Kỷ Nhược Trần, nếu có thời cơ thích hợp, Ca Thư Hàn sẽ dẫn binh xuất quân, dùng thể như sóng dữ ập vào bờ đánh cho quân doanh nho nhỏ của Kỷ Nhược Trần thành một đồng nát bấy, rửa sạch sỉ nhục lúc trước. Đồng Quan đang có hai mươi lăm vạn binh lính đang đóng quân, chẳng lẽ còn không thể đối phó được mây vạn người của Kỳ Nhược Trần?
Từ xưa đến nay, Đồng Quan luôn là một niềm địa trong thiên hạ, trải qua vô số triều đại, nơi này càng được bổ sung chỉnh sửa nâng cấp, hơn nữa nơi này còn được các đạo sĩ gia tăng thêm các loại trận pháp, được thiết kế một cách vô cùng chặt chẽ.
Tới ngày hôm nay, Đồng Quân đã vững như tường đồng vách sắt, không thể bị phá vỡ. Bên Đông Đô lúc này, vị Phong Thường Thanh Phong đại nhân kia đã cùng Sử Tư Minh và An Lộc Sơn đánh nhau được vài trận, cũng đã liên tục thất bại rồi rút lui, liên tục chạy ngược về Lạc Dương, hắn đã không thể tranh giành với Ca Thư Hàn hắn được nữa. Giờ này phút này, Ca Thư Hàn có thể nói là đã chuẩn bị kỹ càng, chỉ còn chờ tu sĩ đến nữa thôi.
Giữa lúc Ca Thư Hàn ngắm trăng than thở, ở phía sau chợt có một người cười nói: "Ca Thư đại nhân có chuyện gì mà buồn phiền thế?"
Phủ đệ của Ca Thư Hàn canh giữ rất chặt chẽ, cho dù là một con chim nhỏ cũng không thể tùy ý bay qua được, làm sao lại có người có thể lẻn vào mà không bị phát hiện như thế?
Thế nhưng khi nghe được tiếng cười này, Ca Thư Hàn không những không hoảng sợ mà còn vui mừng nữa, hắn xoay người lại, thấy trong phòng không biết từ lúc nào đã có thêm mười vị chân nhân cao thấp mập ốm không giống nhau, người cầm đầu nhìn đã hơn ba mươi, mặc một bộ quần áo bằng gấm, bên hông có đeo một chiếc ngọc bội tướng mạo anh tuấn, tay trái đặt ở phía sau, tay phải cầm một cái đầu bằng bạch ngọc, nhìn thế nào cũng giống như như người tu đạo.
Ca Thư Hàn hiển nhiên là biết người này, ngoại trừ sư đệ của chưởng giáo Thanh Khư Cung hiện nay Hư Thiên, thì ai có thể còn trẻ mà lại được đứng hàng chữ Hư?
Ca Thư Hàn và Hư Thiên quen biết đã lâu, thỉnh thoảng cũng có thư từ qua lại, mấy ngày gần đây hắn vẫn suy nghĩ xem có nên viết thư cầu viện hay không không ngờ vừa suy nghĩ, đối phương đã đứng trước mặt hắn, hắn lập tức vui vẻ, vỗ tay cười lớn, nói:
"Hóa ra là Hư Thiên tiên trưởng đã tới, vừa lúc ta gặp một số chuyện khẩn cấp! Tới tới tới, chúng ta đến chánh đường ngồi! Mấy vị này tiên tưởng này là ai? Hãy giới thiệu để lão ca ta biết một chút nào!"
Hư Thiên mỉm cười nói:
"Ba vị này là sự diệt của ta, ở trong cung đều là những đệ tử có danh tiếng. Bọn họ đều là những người đứng đầu, tu vi thâm hậu đạo pháp thông thien. Bình thường thì muốn mời cũng khó, nhưng chuyện lần này có liên quan tới Thanh Khư cung chúng tôi, cho nên chúng tôi mới cùng nhau đến trợ trận cho Ca Thư đại ca, chúng tôi tới không báo trước xin đại ca đừng trách."
Hư Thiên cũng không nói rườm rà mà nói thăng cao điểm chính.
SB "Đâu có! Đâu có! Tốt! Tốt! Tốt!" Ca Thư Hàn liên tục nói ra mấy chốt nối:
"Có các vị tiên trưởng giúp đỡ, đừng nói là tên tiểu tử ở quan ngoại, cho dù là An Lộc Sơn thì có thể càn rỡ được bao lâu chưa?
Hư Thiên mỉm cười nói:
"Lão ca đừng gấp, ta còn mang đến một kiện bảo bối, bảo bối này nhìn thì tầm thường, nhưng lão ca dụng binh như thần thì chắc chắn sẽ biết được công dụng của nó."
"Bảo bối như thế nào?"
Ca Thư Hàn lúc bình thường cũng có tu luyện một ít đạo pháp đơn giản, hắn biết Hư Thiên nói bảo bối tiên gia thì chắc chắn là nó có xuất xứ từ tiên nhân, lòng hắn lập tức gấp gáp, hắn muốn nhìn xem bảo bối tiện gia rốt cuộc là có công dụng gì.
Hư Thiên giơ cái đầu lên đưa tới trước mặt Ca Thư Hàn, nói:
"Nó gọi là Vân Yên Tàng Thiên Đấu, đây chính là vật do chấn tiên ban tặng. Về phần nó có công dụng gì, ta sử dụng một chút là lão ca biết ngay!"
Cái Vân Yên Tàng Thiên Đấu này nhìn rất giống với cái đấu mà thường dân dùng để bán gạo, không biết là nó có lợi ích gì. Hư Thiên cầm phần đáy của cái đấu, sau đó đặt trên mặt đất, gạo trắng ngay lập tức từ bên trong tuôn ra, rất nhanh đã tạo thành một đống nhỏ trên mặt đất. Đồng gạo càng ngày càng lớn, nó đã cao tới hai tấc, thế nhưng gạo ở bên tong vẫn không ngừng trào ra, dường như lá gạo ở bên trong căn bản là không bao giờ hết vậy.
Ca Thư Hàn bị việc này làm cho ngây ngốc, Hắn nhìn chằm chằm vào chiếc đấu nhỏ bằng ngọc không nói được lời nào. Không chỉ Ca Thư Hàn ngây người, mà ngay cả những tu sĩ đi theo Hư Thiên cũng bị Vân Yên Tàng Thiên Đấu làm cho há mồm trừng mắt.
Trong nhẫn giấu tu di chính là thủ đoạn của tiên nhân, Đạo Đức tông có một cái Huyền Tâm giới chỉ có không gian chứa đồ rộng một mét thì đã là dị bảo hiểm thấy rồi, ngoại trừ Nghiễm Thành Từ tổ sư của Đạo Đức Tông có thể luyện chế loại đồ vật này thì từ trước tới nay trong tu chân giới cũng chưa từng thấy ai có thể luyện chế được.
Cái đấu bằng ngọc này đã tuông gạo ra khoảng một mét khối nhưng dường như vẫn chưa dừng lại, vật này nếu không phải là pháp bảo của chân tiên thì là vật gì được chứ?
"Cái... Cái đầu này có thể chứa được bao nhiêu?" Ca Thư Hàn khó khăn hỏi.
"Vô tận!" Hư Thiên ngạo nghễ nói.
← Ch. 446 | Ch. 448 → |