← Ch.447 | Ch.449 → |
Ca Thư Hàn hít một hơi khí lạnh, nói: "Đây chẳng phải là ta nếu tiến quân lên phía Bắc cũng không cần lương thảo hay sao?"
Hư Thiên mỉm cười nói: "Lương thì không cần những thảo thì phải có."
Tay Ca Thư Hàn run rẩy, hắn muốn kiểm tra cái vẫn Yên Tàng Thiên Đấu, nhưng hắn sợ mình khinh nhờn khi tức của tiền nhân, nên vẫn không dám. Hắn lãnh binh nhiều năm nên biết cái đầu này có ý nghĩa như thế nào.
Từ trước tới nay, trước khi đại quân xuất phát thì lương thảo phải được vận chuyển đi trước. Nếu như chinh chiến ở nơi ngoài nghìn dặm, thì mười thành lương thảo khi vận chuyển tới nơi thì chỉ còn một thành mà thôi.
Đây cũng chính là nguyên nhân mà vì sao tuy đất nước đang rất hưng thịnh, nhưng người Hồ vẫn như cũ không bị tiêu diệt. Nếu như mười năm trước hắn có được cái đầu này, hắn đã sớm càn quét người hố, mở mang biên cương nghìn dặm về phía Bắc.
Thấy bộ dạng mừng rỡ như điên của Ca Thư Hàn, Hư Thiên không khỏi cười nói:
"Bảo bối tiện gia tuy tốt, nhưng cũng không phải muốn dùng là dùng. Vẫn Yên Tàng Thiên Đấu phải ngày đêm tuôn ra mới có thể miễn cưỡng cung cấp đủ lương thực cho hai mươi vạn đại quân. Hơn nữa khi lấy ra một nghìn đấu gạo phải cách bảy ngày sau mới có thể lấy tiếp, còn nữa, Vân Yên Tàng Thiên Đấu này chỉ có thể sử dụng trong ba tháng, sau ba tháng tiền nhân sẽ thu hồi."
"Ba tháng thì ba tháng! Có thời gian ba tháng này ta nhất định có thể nhổ tận gốc cái tổ chim của An Lộc Sơn!"
Đã biết được công dụng của Thần Đấu này, mọi người đều vô cùng vui vẻ, Ca Thư Hàn cho người đi chuẩn bị rượu và thức ăn, hắn muốn cùng những tu sĩ này uống rượu một đêm.
Lúc mọi người đi trở về, Hư Thiên có ý đi chậm lại, rơi lại phía sau đám tu sĩ. Ca Thư Hàn biết Hư Thiên có việc muốn nói, vì vậy cũng đi chậm lại, sóng vai cùng đi với Hư Thiên.
Hư Thiên nói:
"Có Vẫn Yên Tàng Thiên Đấu trong tay, lại có thêm sự giúp đỡ của ta, Ca Thư đại ca muốn dẹp loạn cũng chỉ là việc dễ như trở bàn tay mà thôi. Nhưng mà sau khi dẹp loạn, đại ca có dự định gì không?"
Ca Thư Hàn ngẩn ra, biết lời Hư Thiên nói chắc chắn là có ý nghĩa sâu xa, nói: "Ý ngươi là..."
Ánh sáng trong mắt Hư Thiên chợt lóe lên rồi biến mất, mỉm cười nói:
"Tiên gia bảo bối rất lâu mới có thể xuất hiện một cái, có bảo bối này trong tay mà dẹp loạn phải cần tới ba tháng hay sao? Khi đó đại ca ngươi tay trái nắm hai mươi vạn hùng binh, tay phải cầm tiện gia chỉ bảo, lúc đó tiếng tăm sẽ vô cùng lớn, cả triều không có một ai có thể so với huynh! Mà trong triều lúc này, Minh Hoàng càng ngày càng ngu ngốc, Dương Quốc Trung lại là một tên gian thần, đại ca sau khi dẹp loạn sao lại không học theo cách của An Lộc Sơn tự lập làm vua?"
Ca Thư Hàn tuy đã trải qua vô số sóng gió, thế nhưng lúc này cũng không tránh khỏi miệng đắng lưỡi khô, giọng nói đã có chút khàn khàn:
"Ngươi nói là sao khi dẹp loạn ta nên dẫn binh xuôi nam?"
Hư Thiên cười lạnh, nói: "Thiên hạ này chỉ có người có đức mới có thể nắm giữ!"
Bên ngoài Đồng Quan, trong đại doanh của Bắc quân người đông nghìn nghịt, thế nhưng xung quanh lại vô cùng yên lặng, khắp nơi đều tối đen chỉ có một số lều lớn mới có được chút ánh sáng.
Binh sĩ sau khi biến thành yêu tốt, thì sinh hoạt vẫn như bình thường mặt trời mọc thì hoạt động mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, nhìn bọn họ không có chút gí khác thường thế nhưng cảm giác của họ vô cùng nhạy cảm.
Tuy là binh doanh không hề phái người đi tuần tra, thế nhưng bọn họ cũng không sợ có người đánh lén. Lúc trước có một số yêu quái gan lớn dám lẻn vào, nhưng chúng có vào mà không có ra, không những tro cốt không còn mà ngay cả khí tức cũng biến mất.
Một thời gian sau, cho dù là người hay là yêu đều biết được quân doanh của Kỷ Nhược Trần chính là một từ địa, vì vậy bọn họ không dám tới gần dù chỉ là nửa bước. Ngay cả loài chim bay trên trời cũng chỉ bay vòng qua quân doanh chứ không dám bay ngang qua.
Kỷ Nhược Trần đứng nhìn chằm chằm vào tấm bản đồ Đồng Quan rộng ba thước đang đặt trước mặt. Trong mắt hắn, bức tường của Đồng Quan từ từ biến mất, chậm rãi lộ ra nền móng to lớn của bức tường.
Trên bản đồ, nền móng của bức tường từ từ lộ ra, sau đó dần dần biến thành hình một con rồng hoàn chỉnh! Bốn móng vuốt của con rồng này chia làm bốn hướng nắm bắt địa mạch, đầu rồng thì hướng về phía Đông không ngừng hấp thu thiên địa linh khí cường hóa thân thể, cũng có địa thể.
Đồng Quan đã cùng dãy núi to lớn này hòa thành một thể, tuy hai nhưng mà là một. Nếu như muốn dùng đạo pháp mạnh mẽ phá quân, thì phải tiêu diệt tất cả ngọn núi xung quanh trăm dặm, cho dù là đạo pháp thông thiên thì ai lại thật sự có bản lĩnh dời non lấp bê!?
Trải qua vô số triều đại, không ngừng có những người đại tài gia cố thêm cho ải Đồng Quan, trải qua trăm nghìn năm, Đồng Quan đã thật sự trở thành thiên hạ đệ nhất hùng quan!
Nếu như dùng sức người để công phá Đồng Quan, thì sẽ không phát động trận pháp phòng ngự bên dưới, thế nhưng sức người có hạn, làm sao có thể công phá được bức tường cao mười trượng?
Kỷ Nhược Trần vốn không định cứng rắn công phá Đồng Quan, hắn lập kế hoạch nhục mạ thái giám Vương Tiến Lễ là dùng hắn đề ép Ca Thư Hàn xuất binh.
Hắn vốn có ba vạn quân đang mai phục trong núi nhưng mà khi Tề Thiên Hạ đến liền khuyên hắn đem ba vạn quân bố trí bên trong quân doanh. Tập hợp binh lực như vậy cho dù Ca Thư Hàn xuất binh cũng chưa chắc có thể nuốt gọn ba vạn quân.
Huống hồ trong con mắt của quần thần trong triều, Đồng Quan có ba mươi vạn đại quân, lại bị năm nghìn người ngăn ở quận nội ba vạn ngăn ở quan ngoại, việc này và vô cùng nhục nhã không có gì khác nhau.
Tề Thiên Hạ từng nói Đồng Quan tuy hiểm ác, thế nhưng nó không hiểm ác bằng người có lòng lang dạ sói trong triều đình.
Những ngày qua, Kỷ Nhược Trần liên tục nghiên cứu, học tập binh pháp, hắn đã tìm được chỗ tinh diệu bên trong và hắn cũng đã mơ hồ cản ứng được đại đạo. Mấy tháng này, Kỷ Nhược Trần cảm giác được đạo tâm của mình dường như có chút tiến bộ.
Hắn nghiên cứu địa hình của Đồng Quan, lát cách bày binh bố trận của những người đi trước đối chiếu với những gì mình đã biết, dường như là hắn lại có chút hiểu được.
Lúc này màn che đột nhiên được vén ra, Ở Băng Tiên giống như một núi băng vạn năm đi tới. Kỷ Nhược Trần cũng không có ngẩng đầu lên, chỉ có điều hai hàng lông mày đã nhíu lại, nói:
"Ngươi còn tới đây làm gì, chẳng lẽ bị giáo huấn còn chưa đủ?"
Da thịt trên mặt Cơ Băng Tiên dương như trong suốt, nhìn qua không khác gì với một khối băng, nàng cũng không vì lời nói của Kỷ Nhược Trần mà tức giận, nàng nói:
"Ta đã dùng hết thủ đoạn, mà người cũng không tệ, cho nên kết quả là hòa nhau."
Kỳ Nhược Trần có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Cơ Băng Tiên, nói: "Ngươi còn muốn đấu thêm một lần?"
"Đúng"
Nàng không buồn không vui, hai mắt bình lặng như nước, Kỷ Nhược Trần đã có chút đau đầu. Hắn cười lạnh nói:
"Rất tốt! Ngươi cho rằng ta không thể thu thập ngươi ư?"
"Chỉ cần người bằng lòng đấu pháp, điều kiện gì ta cũng đáp ứng." Cơ Băng Tiên nhàn nhạt nói.
"Ngươi điên rồi."
"Không điên sao có thể đắc đạo." Cơ Băng Tiên vẫn bình thản như trước.
"Rất tốt!"
Kỷ Nhược Trần gõ nhẹ cái bàn ba lần, một lát sau, Ngọc Đồng và Tề Thiên Hạ đã đi tới chỗ của hắn.
Kỷ Nhược Trần ngồi vào chỗ của mình, sau đó chỉ một ngón tay về phía Cơ Băng Tiên, nói:
"Nàng lại muốn đấu pháp với ta, các ngươi nghĩ giúp ta một cách."
chui ra.
← Ch. 447 | Ch. 449 → |