Vay nóng Homecredit

Truyện:Trần Duyên - Chương 454

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 454: Chuyện sát phạt (8)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)

Siêu sale Shopee


Doanh trại này gần bờ sông, cách nơi này không xa có một con sông nhỏ từ trên núi chảy xuống chảy về hướng Đông. Kỷ Nhược Trần từ từ bước đi, trong nháy mắt đã đến bờ sông, hắn từ xa nhìn thấy có một người đang đi câu, phong cách nhìn rất giống với cao nhân ẩn sĩ trong núi, nhìn bóng lưng, liên biết người này chính là Tề Thiên Hạ.

Lúc này đã là nửa đêm, gió rất lạnh, ánh trăng sớm đã ấn vào đám mây. Tại một nơi gió lạnh trăng mờ, hoang vắng thê lương như thế này thì sao lại có cá?

Lúc này giơ tay đưa tới trước mặt còn nhìn không rõ năm ngón tay, hơn nữa thị lực của hắn còn kém ta, cho dù là chiếc phao lay động chỉ sợ hắn cũng không nhìn thấy.

Ầm một tiếng, Kỷ Nhược Trần đem chiếc vòng ném lên tảng đá cạnh bờ sông, sau đó khoanh chân ngồi xuống bên cạnh Tề Thiên Hạ, mở nắp vò rượu, uống ba ngụm rồi đưa cho Tề Thiên Hạ.

Tề Thiên Hạ tiếp nhận vò rượu, cũng không nhiều nói uống vài ngụm rồi lại đem trả cho Kỷ Nhược Trần, hai người uống rất hào khí, người qua ta lại trong chốc lát đã uống hết phân nửa.

Kỷ Nhược Trần nhận vò rượu, cũng không uống nữa, hắn kinh ngạc nhìn vào bóng tối, hắn nhìn về phía dòng nước sông đang chầm chậm chảy về phía Đông một lát sau hắn thở dài một tiếng. Không ngờ ngay lúc đó Tề Thiên Hạ cũng thở dài một tiếng.

Kỷ Nhược Trần chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía Tể Thiên Hạ, thấy khuôn mặt hắn đầy vẻ mệt mỏi, trên khuôn mặt đã có vài vết nhăn, trong mắt đầy tơ máu, dường như là cả đêm chưa ngủ.

Nhưng mà nghĩ kỹ thì cũng không kỳ quái, đêm hôm khuya khoắt mà hắn ngồi đây câu cá thì đương nhiên là cả đêm chưa ngủ. Kỷ Nhược Trần lại thấy Tề Thiên Hạ chi mặc bộ quần áo mỏng ngay cả chiếc áo khoác bằng bông để giữ ấm hắn cũng không mặc, lúc nửa đêm gió lạnh mà còn ngồi ngay bờ sông, tất nhiên là môi lạnh tới run cầm cập, ngay cả hộ hấp cũng nặng nề. Cũng may là sau khi uống nửa vò rượu, sắc mặt của Tề Thiên Hạ đã từ từ tốt lên.

Kỳ Nhược Trần nhớ lại những sách sử mà mình từng đọc, thuộc hạ thì sẽ vì chủ nhân của mình mà giải ưu sầu. Thế còn ưu sầu của thuốc hạ thì giải như thế nào?

Cái này thì phải xem trí tuệ của thuộc hạ, chạy đi tìm một nơi mượn rượu giả điện hoặc là ngồi một mình câu cá là một biện pháp tốt.

Dựa theo sách sử mà đối chiếu với Tề Thiên Hạ, hắn lại đang ngồi ở một nơi mà giơ tay không thấy ngón để câu cá thì không cần nói cũng biết hắn có tâm sự. Huống chi vừa rồi hắn còn thở dài một cái nặng nề như vậy?

Kỳ Nhược Trần đột nhiên cũng thấy có chút buồn cười, liền quay sang hỏi: "Tiên sinh vì sao lại thở dài?"

Không ngờ câu hỏi của hắn lại gợi lên chuyện đau lòng của Tề Thiên Hạ, hắn nhìn con sống, khuôn mặt liên tục biến đổi lúc thì sợ, lúc thì cảm thấy may mắn, hắn bỗng nhiên đoạt lấy vò rượu trên tay Kỷ Nhược Trần, đau xót hóp một ngụm sau đó cười khổ, nói:

"Chỉ là một chút việc nhỏ thôi không dám làm phiền chủ công, ta có thể tự mình xử lý."

Một lát sau, Tề Thiên Hạ bỗng thở dài một tiếng, thì thào nói: "Nữ nhân, nữ nhân... Thật là phiền phức a!"

Kỷ Nhược Trần ngân ra, ngay lúc này hình ảnh của Cơ Băng Tiên, Trường An An xét qua trong lòng hắn, trong lòng hắn tràn đầy sợ hãi, hắn cảm thán một tiếng, sau đó đoạt lấy vò rượu trên tay Tề Thiên Hạ rồi ngửa đầu uống cạn rồi hắc một tiếng ném vò rượu không xuống sông.

"Ầm" một tiếng, vò rượu rơi xuống tạo thành những bọt nước cao tới vài thước, sau đó dần dần chìm xuống. Thế nhưng ngay lúc những giọt nước đang lơ lửng trên không trung, Kỷ Nhược Trần thấy được hình ảnh thanh cô kiếm xuyên tim đang từ từ di động!

Tề Thiên Hạ lúc này định giúp Kỳ Nhược Trần giải sầu nên hắn hỏi: "Không biết vì sao chủ công lại phiền não?"

Kỳ Nhược Trần cười cười, nói: "Đạo tâm của ta đã bị phá chi sợ là có rất nhiều người mà ta đánh không lại."

"Đạo tâm đã bị phá!" Tề Thiên Hạ sợ hãi kêu lên, sau đó hắn mới thấy mình thất thế, hắn vội nói:

"Thánh nhân đều có một chút thiếu sót, đạo tâm viên mãn chưa chắc đã là chuyên tốt. Đạo tâm bị phá một chút mới phù hợp với thiên đạo, chủ nhân không cần lo lắng! Hơn nữa, cho dù là có địch nhân lợi hại thì cũng có thể đề cho Ngọc cô nương ra ứng phó, ít nhất cũng có thể kéo dài được một chút thời gian."

Kỳ Nhược Trần cười không đáp, chỉ nhìn Tề Thiên Hạ câu cá.

Không biết là do Kỷ Nhược Trần mang đến vận may hay không mà cần câu trong tay Tề Thiên Hạ bỗng nhiên trầm xuống hiền nhiên là có cá lớn cắn câu. Tinh thần của Tề Thiên Hạ nhất thời run lên, lực truyền từ cần câu tới tay hắn cho thấy cá cắn câu không phải là cá nhỏ, vì vậy hắn đứng dậy hít thật sâu một tiếng sau đó cùng con cá so lực.

Một người một cá ngươi tới ta đi, nghiền tới nghiên lui không phân thắng bại. Tề Thiên Hạ cảm đêm ngồi ở dưới cơn gió lạnh, sớm đã bị gió rét làm cho mất sức, dần dần không thể chịu đựng nổi bị con cá kéo đến gần mé sông.

Đêm đã về khuya.

Khi thấy chân trước sắp sửa rơi xuống dòng nước lạnh như băng, Tề Thiên Hạ không biết lấy được dũng khí từ đầu, bỗng nhiên hét lớn một tiếng: "Đại tượng phu sinh ra là để quét sạch Cửu Châu! Há có lý nào mà ngay cả một con cá nhỏ cũng không đối phó được?!"

Mượn tiếng quát này, hai tay Tề Thiên Hạ phát lực, cần câu cong thành hình trăng tròn, chợt nghe "ầm" một tiếng con cá đã bị kéo lên khỏi mặt nước. Trong mắt Ký Nhược Trần, Tể Thiên Hạ lúc này có vài phần chi điểm gian sớm, trên người hắn có chút khí thế ngồi nói chuyện phiếm bàn chuyện thiên hạ!

Đất bại con cá lớn này, Tề Thiên Hạ mừng như điên, thái độ của hắn lúc này rất mãnh liệt, hắn cũng không cáo biệt Ký Nhược Trần mà cứ vậy vừa đi vừa hát.

Gió đêm nhẹ thổi làm cho tiếng ca của Tả Thiên Hạ bị gián đoạn: "Ngửa mặt lên trời hận... Đời mưa gió... Vạn Ty Thanh Can Kiếm... Trảm đứt tàn hồng!

Dư âm của bài hát vang vọng động mà không tán.

Lúc này Kỷ Nhược Trần đg nhập thần, bỗng nhiên thấy mọi thứ trước mắt sáng rực lên, một mặt trời đỏ vực từ trong biển mây chui ra đem vạn đạo ánh sáng chiếu rọi Cửu Châu!

Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên đứng lên, ngửa mặt lên trời huýt một tiếng thật dài, âm thanh vang vọng khắp màn đêm!

Ở bên ngoài vạn dặm, có một tiếng rít đáp lại tiếng huýt sáo vừa rồi, một bóng đen từ trên ngọn núi phóng lên cao, trong chớp mắt đã vượt qua vạn dặm rồi rơi vào bàn tay của Kỳ Nhược Trần.

Kỷ Nhược Trần nhẹ nhàng vuốt ve thanh thân thiết đã từng đi theo mình, tay phải run lên, chỉ về phía trước! Thần Châm tự động dài ra thêm một nửa mới dừng lại.

Ở một đầu thanh thân thiết tự động sinh ra một mũi mẫu, thanh thân thiết nặng một vạn lẻ tám trăm cân cứ như vậy biến thành một thanh trường mẫu bình thường không có hoa văn cũng không sắc bén.

Kỷ Nhược Trần từ từ nói:

"Ta từng có một cây mâu tên là Tu La. Hôm nay ta đem cái tên này ban cho ngươi đề người kế thừa ý chí sát phạt diệt tuyệt của ta!"


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-521)