Truyện ngôn tình hay

Truyện:Trần Duyên - Chương 464

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 464: Ngồi kim loan (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Nhắc tới chỗ tốt của việc bắt Dương Ngọc Hoàn về thị tầm, mặt Tề Thiên Hạ đầy hồng quang nước miếng tung bay, vẻ mặt mọi người trên đường đều không giống nhau. Sắc mặt Kỷ Nhược Trần khẽ động như có chút suy nghĩ. Tôn Quả vẻ mặt đờ đẫn, không hề có phản ứng. Ngọc Đông thì hai mắt sáng như kiêm quang nhìn chằm chằm vào cái miệng mở hợp bất định của Tề Thiên Hạ, hận không thể cắt xuống cái lưỡi của hắn, ném cho chó ăn. Cơ Băng Tiên thì như nghĩ tới điều gì, nét mặt chợt nổi lên img hồng rất nhanh lại bị bằng sắc đè xuống cố gắng trấn tĩnh.

Tề Thiên Hạ hiến kế đã xong Ký Nhược Trần liền bước về phía hậu đường. Ngọc Đồng vội vã đuổi theo, nhẹ giọng nói: "Chủ nhân, mấy tên tu sĩ hôm qua ngài làm thịt, hình như có mấy tên rất có địa vị. Các thân bằng hảo hữu của chúng đã biết, chắc chắn sẽ đến đây trả thù, ngài nhất thiết phải cẩn thận."

Ký Nhược Trần thản nhiên cười, không có trả lời. Những tu sĩ này thân phận cao tới đâu còn có thể cao hơn Hư Thiên, thế lực phía sau lớn thế nào có qua được Thanh Khư cung không? Hư Thiên cũng bị thịt thì còn sợ ai tới? Kỳ thực gã vẫn là cái ý đó, chỉ sợ chúng không đến mà thôi.

Ngọc Đồng nói xong liền tự lui xuống. Chút tâm tư nho nhỏ của nàng là mong mỏi Kỷ Nhược Trần vẫn như ngày xưa, thường thường thần du mấy ngày. Nếu có thể thần đu một tháng thậm chí thần du đến ngày xuất binh Tây Ninh đương nhiên là tốt nhất.

Trong buồng lò sưởi tại hậu đường, trên cái giường êm ái, Trương n n chỉ mặc y phục bằng tơ sát người, đang ôm chặn ngôi. Bên cạnh giường là một thị nữ xinh đẹp đang bưng một bát súp nóng hầm hập, từng muôi từng muội đút vào trong miệng nàng.

Kỷ Nhược Trần đi vào buồng lò sưởi, cầm lấy bát súp trong tay thị nữ, tiếp nhận công việc của nàng.

Trước đó đã ăn hết nửa bát, được lực của nhân sâm nghìn năm trên Trường Bạch Sơn rất mãnh, Trường An An có phân chịu không nói được lực, trên chóp mũi đã chảy ra mồ hôi hột tinh mịn, nàng dựa vào tay của Kỷ Nhược Trần miễn cưỡng lại ăn thêm một miếng, không khỏi nhăn mặt, cau mũi, cái miệng cũng cong lên, dáng vẻ tội nghiệp nhìn Kỷ Nhược Trần.

Kỷ Nhược Trần đâu phải không biết ý của nàng chỉ làm như không thấy, lại thêm một muối kiên định đưa tới bên môi nàng Trương n n chu miệng, yếu ớt dựa vào người Kỷ Nhược Trần. Nàng buông xuống chăn gấm, dưới y phục khép hờ, da thịt trắng mịn như tuyết hiện ra từng mảng lớn, nếu như nhìn từ trên xuống dưới, vài cảnh tuyệt vời của núi non cũng có thể thu hết vào đáy mắt. Đó là lấy đinh lực của Kỷ Nhược Trần, thấy nỹ cảnh như vậy lại bị thân thể mềm mại không xương của nàng dựa vào, suýt nữa cũng tảm binh rừng chuyên.

Thật vất vả mới đút xong một bát súp Kỳ Nhược Trần liền muốn Trương n n tĩnh dưỡng, không được lộn xộn. Nẵng bị thương kỳ thực rất nặng không những xương giữa lưng bị vỡ hết, ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng đều mất hơn một nửa sinh khí. Tuy có Cơ Băng Tiên lấy đạo pháp trị liệu, lại có nhiều dược liệu quý hiếm bồi bổ, nhưng mà nội thương bực này vẫn cần phải tĩnh dưỡng một đoạn thời gian tương đối dài, hơn nữa cần phải rất cẩn thận, bằng không thì sẽ nguy hiểm đến tính mệnh, hoặc chí ít đạo hạnh sẽ tổn hao nhiều, vĩnh viễn không có hi vọng bình phục như cũ.

Ngay vào lúc này, nàng cần nhất chính là nghỉ ngơi.

Trương n n yếu ớt tựa ở trước ngực Kỳ Nhược Trần, khi trở mình không kiêng kỵ chút nào đem bộ ngực đẫy đà dán lên trên người gã, lười biếng nhắm mắt lại, đối với sự phân phó của Kỷ Nhược Trần cũng chỉ ngoảnh mặt làm ngơ.

Kỷ Nhược Trần khuyên nhủ: " n n, nghỉ ngơi cho tốt, nếu như để tổn hại kinh mạch lần nữa, sẽ vĩnh viễn không có hi vọng tiếp cận đại đạo."

Trương n n đầu để ý đến gã, bắt đầu buồn chán đếm ngón tay, còn túm lấy mái tóc của gã, quất sít lấy từng cụm từng cụm vào ngón tay.

Kỷ Nhược Trần lại phải khuyên thêm.

Trương n n híp mắt, rốt cuộc có chút không nhịn được, uốn éo người để biểu thị kháng nghị. Nàng vừa dựa vào như thế, vừa khẽ động Ký Nhược Trần có thể nói là cực kỳ hưởng thụ bình thường đương nhiên cũng là cười sẽ nhận được ngay, nhưng trước mắt thân thể nàng cực kỳ suy yếu, xương cốt chỉ là miễn cưỡng được nối lại, cần phải qua ít nhất 7 ngày nữa mới có thể lành lặn, kinh mạch Huyền khiếu khôi phục hết càng yêu cầu ít nhất bảy bảy bốn mươi chín ngày. Mấy ngày nay chỉ có thể tĩnh dưỡng, thêm cả lấy linh được điều trị. Dù cho ngồi thêm một lúc cũng không có lợi với thương thế của nàng.

Kỷ Nhược Trần cười khổ, hoàn toàn không có biện pháp với nàng.

Khóe môi Trương n n nở một nụ cười như có như không nhẹ nhàng xoay người sang một hướng khác để mình dựa càng thoải mái hơn, sau đó nắm lấy tay Kỷ Nhược Trần, đặt ở bên trong y phục và gác lên nơi ôn hướng mềm mại, nhẹ nhàng nói: "Không cần lo cho ta, để cho ta dựa thêm một lúc đi. Bằng không thì Thanh Y sẽ tới đây, ta sẽ không thể chiếm được huynh nữa. Con bé kia khẳng định là đã không còn xa, hình như ta đã nghe được mùi của nó rồi nè..."

Kỷ Nhược Trần thâm thở dài, cũng không động đậy để cho nàng tùy hứng thêm một lúc.

Một tay của Kỷ Nhược Trần hoàn toàn phủ không hết một bên ôn nhuyễn trước ngực Trương n n, song lúc này gã lại hoàn toàn không cảm giác được sự mềm mại ở lòng bàn tay, chi lật qua lại để cảm nhận được xúc cảm tại mu bàn tay. Một bàn tay của nàng khẽ đặt lên bàn tay gã, nơi lòng bàn tay này có một vết thương hầu như chưa cảm giác được.

Trên vết kiếm này, Kỷ Nhược Trần lại thấy được thanh cổ kiếm đó, thanh cấm pháp của tiên gia, Trảm Duyên!

Trên mặt gã chợt nồi lên một tầng đỏ bừng, lại nhanh chóng rút đi. Vẫn giữ thần sắc thản nhiên, Kỳ Nhược Trần chậm rãi nuốt xuống một ngụm máu đã trồi lên cổ họng vẫn chưa quấy nhiễu đến nàng.

Mấy ngày sau đó, Kỷ Nhược Trần ngoại trừ làm bạn với Trương n n thì đều ngồi một mình trên chính đường phủ Thủ Bị, nhắm mắt thần du, từ đêm tới sáng cũng không nghỉ ngơi. Gã ngồi trên bảo tọa từ trên cao nhìn xuống chính đường trống trải mà rộng lớn, cho dù trong đường này đã lắng đọng xuống và khắc khổ uy nghiêm nhiều năm đã dần dần thấm vào thể xác và tinh thần bản thân mình. Có cái gọi là cư di khí dưỡng di thể(*), Kỷ Nhược Trần đang ngồi ngay ngắn ở chính đường, chính là muốn mượn uy quyền của trần tục để nuôi dưỡng khí đế vương của bản thân mình. Một trận đánh tại quận ngoại Đông Quan gã thu được lợi rất nhiều, lần đầu lấy thế đường đường chính chính, khí thế mênh mông cuồn cuộn để phá địch trí thăng mà hiện nay chính là thời gian dưỡng khí để tu bố kẽ hở nơi đạo tâm.

(*)Cư di khí dưỡng di thể: hoàn cảnh hai của con người có thể làm thay đổi khí chất của người. Xã hội hóa

Một trận Đồng Quan, chúng ta trong quân đều chết trận, những tu sĩ này đến từ hơn 11 môn phái lớn nhỏ, môn nhân bằng hữu tối thiểu cũng có mấy trăm, nhất định sẽ tới báo thù. Mặc kệ những tu sĩ này chết ở trong tay ai, món nợ này khẳng định sẽ tính trên đầu Kỳ Nhược Trần. Kỳ Nhược Trần đề cho mọi người rời xa chính đường, lệnh Ngọc Đông và Tôn Quả chỉ cần lo cho an toàn của Trương n n và Tề Thiên Hạ, không cần để ý tới chỗ mình đã tọa, chính là cho những người muốn báo thù cho các tu sĩ một cơ hội, một cơ hội để cho họ có thể quần chiến với mình.

Trong tính toán của Kỷ Nhược Trần, đến trả thù mình hẳn là không chỉ nhận tộc tu sĩ, Minh Sơn Yêu Tộc chắc hẳn cũng sẽ không bỏ qua náo nhiệt lần này. Cơ hội tốt thế này không được phép bỏ qua, qua một tháng nữa Tề Thiên Hạ và chúng đệ tử của Đạo Đức tổng sẽ chế bị ra 3 vạn tân quân, đến lúc đó để 1 vạn yêu tốt thủ quan, 5 vạn đại quân đủ để thắng tiến Tây Kinh. Mà trên đường hành quân, những nơi chủ soái đến phòng ngự nhất định là nghiệm mật nhất, cơ hội trước mắt để lại một mình Kỳ Nhược Trần như thế này có thể nói sẽ không có nữa.

Trong mười ngày liền, Kỳ Nhược Trần chậm rãi ôn dưỡng hao nhiên chi khí chi chờ cừu địch tới cửa, mặc kệ tới là người hay là yêu, Văn Vương Sơn Hà đinh đều sẽ đối xử bình đẳng như nhau.

Nhưng mà ngoài ý muốn, mười ngày lặng yên trôi qua, Đồng Quan vẫn yên ôn hoà bình, không ngờ ngay cả một người tới cửa trả thù địch cũng chưa thấy. Ngay đêm thứ 11, khi một tia sáng của ánh trăng rơi vào trên mặt, đạo tâm của Kỳ Nhược Trần rốt cuộc khẽ động có chút kinh ngạc mở hai mắt, thật không rõ vì sao không có người nào chịu tới cửa.

Crypto.com Exchange

Chương (1-521)