Truyện ngôn tình hay

Truyện:Trần Duyên - Chương 463

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 463: Ngồi kim loan (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trong phủ Thủ Bị tại Đồng Quan Kỷ Nhược Trần đang ngồi cao trên chính đường, đám người Cơ Băng Tiến, Ngọc Đồng Tôn Quả phân ra hai hàng đứng hai bên, hơn 20 viên chiến tương xếp hai bên ở dưới đường.

Tề Thiên Hạ thì lao khổ công cao, cuộc chiến này giành được thắng lợi có thể nói ít nhất công lao của hắn có phân nửa, bởi vậy có một chỗ ngồi ngay phía dưới Kỷ Nhược Trần. Chỉ nghe ngoài cửa có tiếng truyền báo, vài yêu tốt đem Ca Thư Hàn áp giải lên đường.

Ca Thư Hàn đứng ngạo nghề trên đường, kháng cự không chịu quỳ, chỉ nặng nề mà hừ một tiếng, chẳng nói câu nào.

Sau khi binh bại quay về, to như Đồng Quan chỉ còn lại không đến vạn tàn quân. Mặc dù dựa vào sự hiểm trở của Đồng Quân, chống lại hơn 3 vạn yêu tột của Kỷ Nhược Trần cũng không phải là không có khả năng nhưng toàn quân trên dưới sớm đã sợ hãi, nào dám tái chiến?

Ca Thư Hàn đánh một trận bại hoàn toàn, bị diệt 30 vạn đại quân, nếu như trở lại Tây Kinh, người đối đầu trong triều là Dương Quốc Trung Cao Lực sĩ Nhất định sẽ không bỏ qua cho y, cho dù không bị gán cho tội danh khác, riêng hai tội chi huy không hợp lý, tác chiến bất lực, cái này không phải là tội lớn tu di cửu tộc, nếu như có thêm tiểu nhân làm mưa làm gió, có thể sẽ liên lụy bạn tốt trong triều.

Bởi vậy sau một đêm vắt óc suy nghĩ, y thế nào cũng không dám trốn về Tây Kinh, tâm tư kiên định muốn xuất quân cố thủ Đồng Quan, có thể kéo dài ngày nào thì hay ngày ấy.

Nhưng mà các cấp dưới lại không đáp ứng, họ cũng biết trở lại Tây Kinh chỉ là một con đường chết, bởi vậy đưa ra kiến nghị đầu hàng Ca Thư Hàn tên tuổi lẫy lừng một đời, sao lại đồng ý hàng? Y vẫn cảm thấy băng vào sự hiểm trở của Đông Quan, vạn tàn quân trong quan cũng đủ để ngăn địch. Mà chúng tướng sớm đã lén lút thương nghị qua, biết cho dù bảo vệ được Đồng Quan, đợi sứ giả triều đình vừa đến, kết quả của tất cả mọi người cũng chỉ là rơi đầu. Thấy Ca Thư Hàn không chịu hàng, chúng tướng liền chen nhau lên bắt Ca Thư Hàn trói chặt lại, mở quán tự hàng nên mới có một màn như hôm nay.

Kỷ Nhược Trần thanh thản ngồi ở ghế, tựa như đang nhắm mắt dưỡng thần, cũng chẳng buồn liếc Ca Thư Hàn đến một lần. Người hiểu rõ gã như Ngọc Đồng từ trên khí tức chân nguyên dần dần hạ xuống liền biết hơn phân nửa Kỳ Nhược Trần đăng thần du.

Cảm ứng được chân nguyên của Kỷ Nhược Trần đã hạ tới Thượng Thanh rồi tới tiên cảnh vẫn chưa ngừng, mà là muốn hạ xuống thêm một giai nữa mới đồng ý nghỉ. Ngọc Đồng cũng không khỏi thầm cười khổ, bất kể ai là địch với Kỷ Nhược Trần, nếu cảm ứng được khí tức chân nguyên của gã, sợ rằng đều sẽ không chủ tâm mà khinh địch, do đó sẽ chịu một sự thiệt thòi lớn, linh giác càng nhạy cảm, thi cang có tại hơn.

Nếu Kỷ Nhược Trần không lên tiếng, trong đại đường tức thì có vẻ vắng vẻ hơn. Ngay cả người như Tề Thiên Hạ, đương nhiên biết Ca Thư Hàn làm ra điệu bộ thà chết chứ không chịu khuất phục, hơn phân nửa là vì tự nâng giá trị của mình lên thôi. Bằng không y đã sớm nên chết trên sa trường khi quyết chiến cần gì phải chạy trốn?

Những người ở hai bên Kỷ Nhược Trần ai không phải là người thông minh tuyệt đỉnh, đương nhiên cũng hiểu trò lừa bịp này của Ca Thư Hàn. Chẳng qua hiểu thì hiểu, Ca Thư Hàn rốt cuộc vẫn là quyền cao chức trong thân phận đặc biệt, môn sinh thuộc cấp khắp thiên hạ, trong đó không thiếu quan to coi giữ một phương bởi vậy vẫn còn muốn cùng y tiếp tục trình diễn vở kịch này.

Lấy địa vị uy danh của Ca Thư Hàn tại trong quân Đường, nếu như đồng ý quy hàng lại thăng thêm một bậc, ngày sau chinh chiến, mũi quân hướng tới đâu, nhân số nguyện hàng nhất định gia tăng rất lớn, do đó như làm ít mà công to.

Đây chính là tác dụng của vở kịch này.

Mắt thấy Kỳ Nhược Trần lười diễn, Cơ Băng Tiến, Ngọc Đồng thì không có hứng thú, cũng không thích hợp để diễn trò này, Tề Thiên Hạ cũng hết cách, chỉ phải tự mình hoá trang lên sân khấu. Hắn ho khan một tiếng, khẽ vuốt bộ râu ngắn tùn, thản nhiên nói: "Ca Thư tướng quân chinh chiến Tây vực đã hơn 20 năm, giết được chư Hỗ thấy chất đầy nội máu chảy ngàn thu, làm triều ta biên cương mở mang cả nghìn dặm, công khô công cao, lấy công đạo an nhàn nhân tâm. Hôm qua đánh một trận, ta thấy tướng quân bày mưu nghĩ kế, chỉ huy như định, không hồ là bàn triều đệ nhất danh tướng. Chỉ tiếc sĩ tốt bất lực, trí có nhưng phải bại, nhưng lại là tội không chiến."

Ca Thư Hàn đang đứng vốn tâm trạng đã hơi hoảng sợ, nghe Tề Thiên Hạ nói như thế, mới thoáng yên lòng. Y giương mắt nhìn lên, thấy người lên tiếng không phải là Kỳ Nhược Trần thì có vài phần thất vọng, đang do dự nên tiếp nhận câu chuyện hay không lại sợ mất thân phận của mình. Cũng may thân phận của Tề Thiên Hạ hiên nhiên không thấp, ngoại trừ Kỷ Nhược Trần, cả sảnh đường cũng chỉ có một mình hắn ngồi.

Còn nữa Ca Thư Hàn xác thực cũng có chút sợ hãi Kỷ Nhược Trần, hiện tại có thể đứng vững ở trước mặt hắn yêu cầu dũng khí cũng không ít. Ca Thư Hàn rốt cuộc đã có thể quyết đoán, thoáng chần chờ liên quyết định không thể bỏ lỡ cơ hội nữa, bằng không nếu Kỷ Nhược Trần giận dữ, nói không chừng lập tức chém bỏ mình mất.

Ca Thư Hàn vốn không phải là một người sợ chết, chỉ là nhân tâm hay thay đổi, tuổi tác lại lớn, nếu như trên trận chiến hôm đó mà sợ hãi thì đã không có thể xuất quân tử chiến tới cùng, đến hôm nay thì càng không muốn chết. Trước tiên y hừ một tiếng chi là tự đề cao giá trị của mình, sau đó chậm rãi nói: "Ta là tướng bên thua, nào dám nói mạnh? Cuộc chiến hôm qua ta bị bại tâm phục khẩu phục. Chẳng qua tướng quân khó tránh khỏi chết trận, muốn giết cử giết, không cần nhiều lời."

Tề Thiên Hạ mỉm cười đứng lên, đi tới trước mặt Ca Thư Hàn, tự tay cởi trói cho y sau đó thân thiết nắm lấy tay y, bắt đầu nước miếng tung bay. Đầu tiên là nói Ca Thư đại nhân thật là rường cột nước nhà, nhưng ở trong triều nhiều lần bị gian thần Dương Quốc Trung hãm hại, lại bị hoạn quan tiết chế mới có thất bại ngày hôm qua. An Lộc Sơn không vì mưu phản, mà thật là vì chém gian tướng Thanh quân trắc mà khởi binh, cũng như trút giận cho Ca Thư Hàn. Sau đó đại khen Ca Thư đại nhân đức cao vọng trọng, nhìn xa hiểu rộng nhất định có thể hiểu điểm yếu hại trong đó. Chính là nhất thời nghĩ không rõ cũng không việc gì, hôm nay đã an bài xa giá binh mã, hộ tống Ca Thư Hàn đến Lạc Dương, An đại soái sẽ đích thần phân minh nói rõ với Ca Thư tướng quân.

Ca Thư Hàn nghe được vô cùng thoải mái, Tề Thiên Hạ nói những lời như thế bảo y đầu hàng với An Lộc Sơn, so với viên tiên phong đầu hàng với Kỷ Nhược Trần có thể nói có thể diện nhiều hơn, có thể nói cho Ca Thư Hàn rất nhiều mặt mũi. Y cũng là một người hiểu rõ thức thời, lập tức cùng Tề Thiên Hạ nói vài cầu khách khí rồi xuống đường, chị đợi ngày đến Lạc Dương.

Sắp xếp cho Ca Thư Hàn như vậy. Ký Nhược Trần cũng vô cùng thỏa mãn. Gã cùng với Hư Thiên đánh một trận sinh tử, thể ngờ được rất nhiều, lúc này chính là muốn ngưng thần suy nghĩ, nào có nhàn hạ thoải mái mà lãng phí thời gian trên người Ca Thư Hàn? Người này dụng binh xác thực có chỗ độc đáo, nếu như không có Tề Thiên Hạ, có thể Kỷ Nhược Trần còn phải tốn chút ít công phu thu phục được người này. Đáng tiếc đại chiến còn chưa mở, Ca Thư Hàn đã bị Tề Thiên Hạ khắc chế nhất là áp dụng trên các tu sĩ, Tề Thiên Hạ luôn dẫn trước một nước cờ, cuối cùng đã hiđ ý chí chiến đấu của đại quân Đông Quan, mới có đại thắng sau đó. Có Tề Thiên Hạ chuông quan tâm thêm một hay ít đi một Ca Thư Hàn.

Tề Thiên Hạ người này trí nhiều mà thân với yêu, rồi lại tham tài háo sắc, nhát như chuột, nói có tài thì thực là có tài cứu tế thế nhân, luận nhân phẩm thì thường xuyên khiến kẻ khác lẳng lặng bó tay. Nghĩ lại mấy năm trước đây, Tề Thiên Hạ từng nói như thế này: Hắn vốn là Thần Long trà trộn vào nhân thế, không ngờ lại bị Kỷ Nhược Trần phát hiện ra. Vừa nhớ tới bộ mặt của bạn bịp bợm giang hồ ngày đó của Tề Thiên Hạ, lại nhớ tới thủ đoạn mà hắn nhiều lần lên kế hoạch bố trí để sau khi quay về nhân gian, Kỷ Nhược Trần thực có chút không biết nên đánh giá thế nào, trong lúc nhất thời cũng thấy đau đầu.

Chỉ chốc lát đã xử lý hoàn tất việc Ca Thư Hàn, chư tướng trên đường cũng tản ra về. Tề Thiên Hạ thấy lúc này đã không có ngoại nhân, liền hiện kế hoạch và sách lược bước tiếp theo. Đánh một trận dưới Đồng Quan đã diệt hết 30 vạn quân tinh nhuệ của triều đình, lại chiếm nơi hiểm yếu như Đồng Quan, lúc này Tây Kinh Trường An đã vô binh khả thủ, vô hiếm khi y, đã không cần phải vội vã tiến vào, kế hoạch cử dân dân là được. Hơn nữa còn có bắt bắt được hơn 10 vạn lính hàng muốn đem 3 vạn trong đó luyện thành yêu tốt cũng cần hơn thời gian một tháng. Theo kế hoạch Tề Thiên Hạ đưa ra, nếu chiếm Đồng Quan, đoạn tuyệt liên lạc giữa Đông Đô Tây Kinh, đại thế thiên hạ đã có thể định, đợi sau khi chuẩn bị vạn toàn mới lại xuất binh Tây Kinh, nhưng đảm bảo đánh một trận phải thẳng, khi đó tiện thể bắt Minh Hoàng tóm văn võ cả triều, há đầu cứ phải nói là được? Cho dù bắt sống một Dương Ngọc Hoàn tới thị tẩm cho Kỳ đại nhân, làm ấm cái chăn cũng không phải việc khó gì mà.

Crypto.com Exchange

Chương (1-521)