Truyện ngôn tình hay

Truyện:Trần Duyên - Chương 468

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 468: Ngồi kim loan (6)​
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Lúc này Kỷ Nhược Trần đã thu liễm khí tức, đem Tu La cắm lại bên cạnh ghế dựa, nghe vậy mỉm cười, nói: "Có gì không dám? Tuy nhiên hành sự nhân gian thì nên định mưu sau đó mới hành động trên tay ta còn có vài việc muôn xử lý xong trước đã, dự bị vạn toàn rồi mới lên Thanh Khư cung giết người phóng hỏa. Bằng không thì tùy tiện tấn công lên Thanh Thành, hơn phân nửa không có kết quả gì tốt. Đó không phải là dũng mà là ngu."

Tô Hòa ti mi quan sát Kỷ Nhược Trần một hồi, đột nhiên mặt mày rạng rỡ, nói: "Tiểu tử này thực sự rất khá! Lại khiến tỷ tỷ nhìn lầm một lần nữa, lúc nào người đã học được lão luyện thành thục như thế?"

Kỷ Nhược Trần cười cười không đáp, tận sâu trong đáy lòng thì lại lẳng lặng thở dài một hơi.

"Được! Cứ để người xử lý xong hết mọi chuyện, sau đó chúng ta sẽ cùng đi Thanh Khư cung." Tô Hòa nói xong bóng ngón tay kêu một tiếng, trên mặt nở nụ cười rất hài lòng.

***

Tháng 12 năm Thiên Bảo thứ 15, đại quân của An Lộc Sơn một đường tiến nhanh, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Sau khi đại quân vượt qua Hoàng Hà, men theo bờ phía Nam tây tiến, đồng thời chia quân ra các thành trấn giàu có chung quanh, một đường như vào chỗ không người. Thành thủ ven đường hoặc trốn hoặc hàng An quân để mặc binh lính cướp bóc thành trì bắt người cướp của, nếu gặp phản kháng thì chém giết đồ thành.

Chủ lực của An quân thì tây công Lạc Dương, từ ngày khởi binh chỉ dùng hơn 40 ngày đã thấy được Hổ Lao quan từ xa. Thành trúc nằm trên núi Đại Phi, nam liên Tung Sơn, bắc giáp HoangHa, sớm lĩnh đan xen thành một khu có cửa ải hiểm yêu, địa thế quan trọng.

Nhưng mà nơi hiểm yếu như vậy cũng không ngăn cản được gót sắt của Bắc quân.

Ngay lúc này, Phong Thường Thanh đã hoàn thành chiêu mộ tân quân cùng võ bị, thế Nam hạ của An quân rất mạnh, để tránh hình thành kết cục cố thủ Đông Đô, quân vây bốn mặt, hắn xuất tân quân ra khỏi Lạc Dương từ phía đông đề trấn thủ Hổ Lao, cũng từng có ý chọn đi qua Hoàng Hà. Không ngờ thủ quân các nơi lại là thế dễ dàng sụp đổ, chỉ trong một ngày nhận được chiến báo của mấy thành đã bị thất thủ.

Lấy binh lực thiện chiến của Bắc quân đối với quân ô họp của thị dân, kết quả chiến đấu không cần phải hồi hộp theo dõi.

Tân quân của Phong Thường Thanh ra khỏi thành tiếp chiến, chưa tập kết thành hình, kỵ binh của Bắc quấn đã hung hãn phóng ngựa xông vào trận. Phần lớn Tận quân không biết bắn tên, viễn trình bắn tên, ném đá phụ công trên thành thì rất ít, căn bản không thể hình thành uy hiếp đối với Bắc quân vốn đã có sở tưởng cưỡi ngựa bắn cung, mà những binh lính hai tháng trước còn cầm cân vùng quốc chia từng gặp qua hung thần ác sát như vậy, khi hai quân vừa chạm nhau, chỉ làm phản kháng đôi chút hiện không để ý đến hiệu lệnh lũ lượt tháo chạy, lấy khả năng của Phong Thường Thanh cũng đành bó tay đứng ngó.

An Lộc Sơn thì trong trận u xo thành đạn pháp thuật cao cường, lại phối hợp ăn ý, tốp năm tốp ba xuất động thường thường hai quân vừa mới tiếp trận, trong quân Phong Thường Thanh tu sĩ vốn đã rất ít liên bị tàn sát hầu như không còn. Như thế, càng không thể đối kháng với Hồ lang chi sư quân đội Hỗ lạng) của An Lộc Sơn.

Hỗ Lao chỉ một ngày đã bị thất thủ. Phong Thường Thanh dốc hết toàn lực mới có thể thu gom các binh sĩ thất trận chạy tán loạn, rút về phía tây để gom lại chiến tuyến. Nhưng mà chủ tướng Bắc quân Sử Tư Minh đã thấy rõ nhược điểm của tân quân, không làm bất cứ sự nghỉ ngơi chỉnh đốn gì đã chọn hết kỵ binh, lệnh một người mang hai tọa kỵ, truy kích sát theo phía sau, không để cho tân quân có cơ hội để thở dốc chút nào.

Chiến thuật như vậy quả nhiên đánh trúng chỗ yếu hại Tân quân của Phong Thường Thanh tại Yên Sư, Quỳ Viên, Lạc Dương, mỗi khi rút lui đến một nơi, vẫn chưa kịp lập phương án nghỉ ngơi gì thì truy binh đã đuổi tới, hai quần chạm nhau lại là dễ dàng sụp đổ. Thể tan vỡ vẫn tràn ra tới đông môn Đông Đô, tinh kỵ của Bắc quân từ tử môn(đông tây, nam, bắc) gào thét xông vào, Phong Thường Thanh thất trận đi vào nội uyên, bên người chỉ còn các lão binh tuỳ tùng hơn 100 người, các binh linh huyết chiến đến mức không thể tái chiến thì phá tường tròn về phía tây.

Ngày 13 tháng 12, Đông Đô bị chiếm.

An Lộc Sơn giục ngựa vào thành, ngay lúc trời đổ tuyết rơi nhiều. Y dưới bảo vệ xung quanh của Hồ lang chi sư Bắc địa, đảo mắt nhìn quanh, tràn đầy tự đắc. Phố phường khắp nơi là bách tính đông nghịt bị đao kiếm sáng loáng ép đến nghênh tiếp nghĩa quân Thanh quân trắc. Về phần hoàng tộc tại Lạc Dương, quan viên ở Đông Đô, phần lớn không kịp chạy ra, ngoại trừ những người ngoan cố không đổi một lòng muốn chết đều chen chúc tới quỳ trước xa giá của An Lộc Sơn đề nghênh đón. Trong lúc nhất thời, An Lộc Sơn thỏa thuê mãn nguyện, vung tiền vòng chi, cười to nói: "Mới vào Lạc Dương, gặp ngay cảnh tuyết rơi dày cả thước, đây chính là trời phù hộ cho nghĩa quân ta!"

Hai bên lập tức có mấy người thúc ngựa lên hùa theo tâng bốc vài câu, nhưng mà võ tướng nên tài văn chương cũng có hạn, quanh đi quẩn lại cũng chỉ vài câu đại loại như võ công hiển hách.

Chợt thấy một nam tử mặc y phục quan viên bước ra khỏi hàng cất cao giọng nói: "Tượng viết vẫn lôi tuân Đại quân lý kinh luân Mã thượng thủ thiên hạ Tuyết trung triều hải thần" (Bài thơ cổ [Lộc Sơn nhập Lạc] của Lư Ngôn. )

An Lộc Sơn tức thì đại hỉ, tạm thời cũng bất chấp bài thơ này có thông hay không.

Lúc này lại có mười mấy tên tăng nhân, đạo sĩ, bô lão, danh sĩ dắt tay nhau đến, tay nâng Hoàng biểu ủng hộ lên ngôi.

Đến lúc này, từng đợt khói đen được đốt lên trên các ngôi nhà làm nổi bật bầu trời Đông Độ, xa xa cũng đã kết thúc màn chém giết, cùng với Bắc quân mới vừa kéo lại màn nhập thất "Lục soát", An Lộc Sơn rốt cuộc bước trên mảnh đất đế vương trong cảm nhận của y.

Ban đêm, mở yến hội tại Tứ Nghi uyền cạnh hồ Ngưng Bích trong hoàng cung.

An Lộc Sơn đương nhiên ngồi chỗ cao nhất, Sử Tư Minh, An Khánh Tự ngồi hầu hai bên, bên dưới là chúng tưởng theo thứ tự. Sau khi vào tiệc, An Lộc Sơn mặt mày hồng hào, đầu tiên nâng chén mời rượu, chúng tướng ào ào hưởng ứng theo, trong điện nhất thời ly cốc đan xen, rất náo nhiệt.

Rượu được vài tuần, dưới bệ điện tiếng nhạc, tốt lên giáo vàng ngựa sắt, âm tiểu tiếng chuông có sự hiển hách của quân uy, quân sĩ m g giáp cầm kích động thành hàng nhảy lên màn quân vũ sát khí lẫm liệt.

Sau vài lần, tiêu trống tạm dừng, Ai Lộc Sơn cười ý bảo đích binh lính quân vũ ở lại trong điện, đứng hầu hai bên.

Một tiếng tỳ bà réo rắt cất cao, thanh âm đàn sáo đại thịnh. Từng đội giáo phường nhạc công mặc lụa mỏng dáng ma uyển chuyển nối đuôi nhau tiến vào, chia nhóm đứng nghiêm, nhẹ nhàng nhảy múa. Thấy cổ tay khẽ mở, eo thon là lướt, tiếng chuông chập chờn. Chư tướng đều xuất thân từ man hoang phương Bắc, đâu có hưởng thụ qua những màn sênh ca yến vũ chỉ có Minh Hoàng của bản triều mới có thể hưởng thụ? Một đám nhìn mà trừng mắt há mồm, ngay cả rượu ngon mĩ vị cũng vứt qua một bên.

Ngay khi bữa tiệc đang vui vẻ lại truyền đến tin tức đại thắng tại Đồng Quan. Sứ giả nói rằng Ca Thư Hàn đang trên đường đến Đông Đô, đã quy hàng một ngày trước. An Lộc Sơn nghe được tin báo thi đại hỉ, Đồng Quan vào tay, thiên hạ có thể nói năm trong tay hơn một nửa. Khi mà chư tướng đang hoảng sợ với tài thống binh quý thần khó lường của Kỹ Nhược Trần, lại nhớ tới thân phận của nguyên huân khai quốc đã ngay tại trước mắt, tức thì trong lòng như được gãi ngứa, như con khỉ bị nhốt ba năm, vì vậy kiềm chế không được, buông ra bản lĩnh, không ngừng vỗ mông ngựa An Lộc Sơn.

An Lộc Sơn cười lên sằng sặc, chỉ vào các mỹ nhân đang múa ở giữa sân nói: "Các huynh đệ, những người đẹp này là tặng phẩm ngày hôm nay! Đợi bữa tiệc kết thúc từng người cứ lĩnh về nhà đi, phải thể hiện được hàng phong của đàn ông Bắc Địa ta!"

Chúng tướng đại hỉ, nhất loạt cao giọng cười dâm đãng.

Ồn ào qua đi, những người có lòng liên phân tích tình thế cho vị tướng quân có công khai quốc, nói là An chủ soái hiện tại thống lĩnh đại quân 30 vạn, mà sau khi 30 vạn đại quân của triều đình bị tiêu diệt, quan quân chỉ còn hơn 20 vạn, còn có hơn phân nửa thì tại Tây vực. Lúc này lấy mấy vạn đại quân tại Đông Quan, Tây Kinh quả thực sắp tới có thể phá. Lúc này trong quân An Lộc Sơn vốn có hơn 60 vị tu sĩ của Đạo Đức tông trợ trận, dưới trướng lại có dũng tướng cái thể như Ký Nhược Trần, đánh một trận phá địch 30 vạn, đánh chiếm thiên hạ hiểm quan là Đồng Quan. Cho dù Minh Hoàng thoát khỏi Tây Kinh, Kỳ tiên phong quét sạch Tây xuyên, tự nhiên cũng không thành vấn đề.

An Lộc Sơn lại thân có long khí cao quý không thể nói, tại Phạm Dương chúng tướng cũng từng tận mắt nhìn thấy.

Có trời giúp, có mãnh sĩ, có hãn tốt, thiên hạ đâu cần lo không lấy được?

An Lộc Sơn đang nghe hào hứng, bầu trời Đông Đô đột nhiên gió mây biến sắc, mấy kéo từng cơn từng cơn từ bốn phương tám hướng nhanh chóng tụ lại, hiện ra một vòng xoáy thật lớn, ở giữa từ điện đan xen, thiên hỏa như ẩn như hiện, tiếng sấm ù ù.

Đông lôi! Lúc này sao lại có đông lôi? Dị tượng như vậy lập tức khiến chư tướng đều chạy ra ngoài điện, ngẩng đầu nhìn trời. An Lộc Sơn cũng ngồi không được, theo chúng tướng chạy ra ngoài điện. Đang lúc hoảng sợ chợt nghe từ không trung truyền xuống ba tiếng long ngâm, cả thành cũng có thể nghe được!

Chúng tướng nghe được long ngầm, nhất thời run rẩy không ngớt. Thấy không trung bỗng nhiên mây tản bầu trời hiện ra, một thân ảnh to lớn màu xanh chợt lóe lên rồi biến mất.

Nhưng mà đã không chỉ một người thấy rõ ràng đó rõ ràng là một nửa thân hình con Thanh Long rất to!

Chân Long hiện thế, lúc này còn cần phải nói nữa sao?

Theo thố nước chảy thành công chúng tướng ra sức mời An Lộc Sơn đăng cơ.

Ngày kế, An Lộc Sơm chổi từ cũng không được, đành phải thuận lòng trời ứng với dân, đăng cơ xưng đế.

Tháng giêng Chí Đức năm thứ nhất, An Lộc Sơn tại Lạc Dương đăng cơ xưng đế, quốc hiệu là Yên, tôn hiệu Hùng Vũ, Kiến Nguyên Thánh Võ.

Crypto.com Exchange

Chương (1-521)