Truyện ngôn tình hay

Truyện:Trần Duyên - Chương 470

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 470: Sinh tử lộ (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Triệu Xa và tám trăm Quỷ Kỵ tách ra một con đường để cho Kỳ Nhược Trần đi qua, khi hắn đi qua, chiến trận lại phục hồi trở lại, bọn họ đi phía sau cùng hắn tiến về m Gian chi Môn. Tuy chỉ là tám trăm Quỷ Kỵ, nhưng sau khi đi ở phía sau Kỷ Nhược Trần lại thể hiện ra khí thế của nghìn vạn đại quân.

Lúc vừa bước vào m Gian Chi Môn, trong lớp sương mù dày đặc bỗng nhiên nồi lên nghìn vạn đốm sáng. Hàng vạn hàng nghìn đốm sáng này tụ tập lại thành một Tinh Quân mặc y phục cổ xưa, dung mạo nho nhã, hắn đứng trước mặt Kỷ Nhược Trần.

Kỳ Nhược Trần đứng chắp tay sau lưng, hắn nhìn về phía Tinh Quân đang đứng cản trước mặt, nói:

"Không hổ là Liêm Trinh."

Bị Kỷ Nhược Trần nói như thế, Liêm Trinh nhịn không được ngớ ngẩn một lúc, nhưng mà hắn liền quỳ xuống nói:

"Chủ công nói như thế, đó là tiếp nhận Liêm Trinh, xin chủ công nhận một lạy!"

Liêm Trinh phản ứng nhanh và thẳng thắng như vậy quả thật là không khác gì với lời bình thức thời của Thất Sát.

Kỷ Nhược Trần gật đầu, nói: "Đứng lên đi, người biết được mà đi tới đây cũng coi như là không tệ."

Liêm Trinh mỉm cười nói:

"Đây là cơ hội xin góp sức cuối cùng, thuộc hạ sao lại không biết chứ? Dệt gấm thêu hoa thì không thể nào bằng với đưa than sưởi ấm lúc tuyết rơi. Nếu mọi việc chủ nhân cần làm đã làm xong thì cần gì tới Liêm Trinh nữa? Lúc này thuộc hạ tới thì còn có thể vì chủ nhân ra chút sức lực, sau này đại nghiệp của chủ nhân hoàn thành, khi luận công ban thưởng chắc chắn chủ nhân sẽ không bạc đãi. Chí ít cũng sẽ bỏ qua lỗi lầm ngày xưa của Liêm Trinh."

Phong độ ăn nói của Liêm Trinh vô cùng tốt, mặc dù là tới đây để góp sức những lời nói cũng đúng mực làm cho người khác khi nghe sẽ cảm thấy thoải mái.

Khi cảm ứng lực lượng trên người Liêm Trinh, lực lượng trên người hắn không kém gì với Thất Sát. Hắn thức thời như vậy, hơn nữa lại có năng lực, cho dù là Kỷ Nhược Trần thì cũng có chút tán thưởng, vì vậy hắn gật đầu nói:

"Đi theo ta."

Liêm Trinh sau khi tạ ơn liền hóa thành nghìn vạn ánh sao, dung nhập vào bên trong hồn thể của Kỷ Nhược Trần, trên Văn Vương Sơn Hà Đinh lại có một mặt trống bị lấp đầy.

Liêm Trinh Tinh Quân nếu đã thức thời tự động đến góp sức, thì sau này nếu như Kỷ Nhược Trần gặp rủi ro thì chưa chắc hẳn không thức thời mà làm ra một vài việc gây hại tới hắn, đối với điểm này, Kỷ Nhược Trần cũng không quá lo lắng.

Đạo dùng người chính là song song dùng uy hiếp và ích lợi để thu phục thuộc hạ, nếu như có một ngày Kỷ Nhược Trần không còn dùng ân đức và không còn sức uy hiếp, hắn sẽ không thể thu phục được thuộc hạ lúc đó người làm phản sẽ không phải một mình Liêm Trinh, vì thế, hắn cũng không cần quan tâm tới một mình Liêm Trinh.

Sau khi thu phục được Liêm Trinh, Kỷ Nhược Trần cũng không dừng lại, hắn thống lĩnh tám trăm Quỳ Kỵ tiến thẳng vào m Gian Chi Môn.

Sau khi Kỷ Nhược Trần và tám trăm Quỷ Kỵ rời đi, sương mù trong phòng khác từ từ tan biến, trong phòng đã đầy ánh nắng. Ánh nắng màu vàng chiếu xuống chiếu sáng khắp căn phòng nhưng không biết tại sao, nơi vốn xơ xác tiêu điều này lại bừng bừng sinh cơ nhưng nhìn nó lại có chút hiu quạnh, vắng vẻ.

Ánh mặt trời ấm áp bỗng nhiên mờ ảo, sau đó lại rực sáng lên. Khi ánh sáng mờ đi, Tô Hòa và Trường n n đã xuất hiện bên trong.

Trương n n nhìn Kỷ Nhược Trần ngồi yên không nhúc nhích, trên người không còn một chút sinh cơ, sau đó lại nhìn về hướng Ký Nhược Trần rời đi, nói:

"Sư phụ, lần này hắn đi có thể trở về không?"

Tô Hoa cười cười, nói:

"Chỉ là một Quỷ Xa, có gì mà khó khăn chứ? Tuy rằng hắn không mang theo thanh Tu La, nhưng dù sao hắn vẫn mang theo Luyện Yêu Đỉnh, ngọn Băng Viêm cháy mãi không tắt của nó ngay cả ta cũng nhìn không ra lại lịch, nhưng ta có thể khẳng định nó chính là khắc tinh của ma vật ở cõi m. Thế nhưng còn có một Ma Thú..."

Trương n n biết rõ thói quen của Tô Hòa, nàng khẽ thở dài:

"Hóa Ra chỉ có sáu phần nắm chắc, vậy mà hắn cũng muốn đi... Con không rõ, tại sao tiêu diệt những người đó lại quan trọng như vậy?"

Tô Hòa ôn nhu nói:

"Bọn nam nhân đều có cái tâm rất cao, khi bọn họ quyết định phải làm một chuyện mà bọn họ tự cho là phải làm, lúc đó bọn họ thường ném người quan trọng nhất trong đời mình sang một bên. Phải nhiều năm sau, bọn họ mới biết được thứ quan trọng nhất trong lòng mình là thứ gì. Cho nên có thể nói nam nhân đều chưa trưởng thành. Phần lớn thời gian chúng ta phải để cho họ làm việc mà mình nghĩ, sau đó chờ bọn họ lớn lên."

"Nói như vậy, hắn vẫn còn trưởng thành ư?"

Trương n n nhìn về phía Kỷ Nhược Trần đang ngồi ngay ngắn, nàng thở dài một tiếng, sau đó nhìn về phía cửa chính, nói:

"Hắn đi lần này chỉ có sáu phần nắm chắc! Tại sao sư phụ lại không ra gặp mặt giúp hắn một lần?"

Nơi cửa chính vốn không có gì nay lại có hình bóng của Thanh Y từ từ hiện lên, nàng từ từ đi vào bên trong, đi thẳng tới phía trước thân thể của Kỷ Nhược Trần, nàng nhìn hắn một cái sau đó thở dài.

Khi Thanh Y xoay người lại, trên khuôn mặt của nàng vẫn là nụ cười không màng danh lợi, nàng nói:

"Người này, cũng không phải là hắn, ít nhất cũng không phải hoàn toàn là hắn. Người kia trong lòng ta đã ngủ yên trên ngọn núi gần Vô Tận Hải rồi."

Tim n n bỗng nhiên đập nhanh hơn một chút, trong ánh mắt nàng hiện ra sự khác thường. Nàng phải sử dụng Thiên Hồ Trấn Tâm Quyết mới có thể bình tĩnh lại, nàng nói:

"Thế nhưng ít nhất hắn cũng là một nửa! Cô..."

Thanh Y lắc đầu, nói: "Có một phần không phải, thì đã không còn là người cũ nữa rồi."

Lúc này Thiên Hồ Trấn Tâm Quyết đã không thể nào làm cho n n bình tĩnh được, giọng nói của nàng đã có chút run run:

"Như vậy, hắn không thể trở lại như trước đây ko?

Thanh Y cười nhạt, nói:

"Điều này sao có thể? Người trong lòng ta, chính là Kỷ Nhược Trần mà người thấy được trên núi hắn không ngừng hoài nghi ta dùng khổ nhục kế, nhưng mà ta vẫn cứ luôn luôn cứu hắn. Ta đến nơi này, chỉ là hoàn thành tâm nguyện kiếp trước của hắn mà thôi. Đợi chuyện này qua đi, ta sẽ trở về ngọn núi đó bôi tiếp hắn."

Trương n n vui mừng, nhưng cũng có chút thương tâm, tâm trạng của nàng liên tục thay đổi, bỗng nhiên nàng cảm thấy trời đất xoay chuyền, sau đó nàng ngã xuống đất.

Tô Hòa than nhẹ một tiếng, ôm thân thể yếu đuối của nàng vào lòng, thân hình chóp lên một cái rồi biến mất, nàng đem Trương n n về phòng ngủ.

Sau khi thầy trò Tô Hòa rời đi, Thanh Y lại nhìn thật lâu Kỷ Nhược Trần đang ngồi bất động nàng nở nụ cười, nhưng mà trong nụ cười này chỉ toàn là tịch mịch.

Sau đó nàng xoay người đi ra ngoài.

Gió thổi qua làm phất lên vài sợi tóc đen của nàng, nàng cứ yên lặng mà đi, trên khuôn mặt đầy vẻ u sầu, trong đó lại có chút tương tư.

Bên ngoài Đồng Quan, Thanh Y đang một mình đi tới, Tô Hòa lúc này đã đuổi theo cùng nàng sóng vai bước đi. Quay đầu nhìn vào khuôn mặt không chút tì vết của Thanh Y, Tô Hòa bỗng nhiên nói:

"Sau khi hắn từ Thương Dã ở m phủ trở về, hắn sẽ càng thêm hoàn chỉnh. Vì sao người không ở lại chờ hắn? n n cũng không phải là muốn độc chiếm, nó sợ là người không chấp nhận nó."

Thanh Y cười nhạt, nói:

"Trong lòng một nữ tử, có ai thật sự có thể chia sẻ người mình yêu cho người khác? n n vì hắn chém đứt luân hồi ta làm sao lại gây trở ngại cho cuộc đời này của nàng. Hắn trở lại sẽ giống như trước đây sao? Tình hình trong thiên hạ càng lúc càng căng thẳng, vậy mà hắn lại muốn đi Thương Dã tiêu diệt bọn kia, kỳ thực... Ta nghĩ, hắn muốn trốn tránh việc đi Thanh Khư Cung thì đúng hơn!"

Tô Hòa giật mình, suy nghĩ một chút, giọng nói của nàng có chút buồn bã:

"Có thể là như thế, uống cho ta sống nghìn năm, nhưng ta vẫn không biết được trong lòng hắn đang nghĩ gì, ta không bằng ngươi."

"Thúc thúc cũng không phải là nam nhân." Thanh Y cười có chút xấu xa.

Tô Hòa ngơ ngần, mặt có chút đỏ lên, nàng nói: "Nói bậy! Hắn không là nam nhân thì là thứ gì?"

"Thúc thúc cũng không phải là người." Nụ cười trên mặt Thanh Y càng thêm xấu xa.

Tô Hòa lúc này mới phát hiện ra chỗ không đúng không cẩn thận nói ra tâm sự của mình, bất giác nàng quýnh lên, trong lúc nhất thời định lực ngàn năm đều đã bay ra ngoài trời mây, mặt nàng đỏ bừng, một đôi bàn tay tu luyện Thiên Hồ Bất Diệt đại pháp tới cực điểm chộp về phía Thanh Y.

Trong nháy mắt Thanh Y hiện ra thân rắn, tránh thoát bàn tay chộp tới khi tức giận của Tô Hòa, nàng giống như thiểm điện phá không bay đi, để lại Tô Hòa với khuôn mặt đỏ ửng không ngừng dậm chân.

Vì vậy trong chớp mắt, cây cỏ xung quanh ngay lập tức biến mất.

Crypto.com Exchange

Chương (1-521)