Truyện ngôn tình hay

Truyện:Trần Duyên - Chương 469

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 469: Sinh tử lộ (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Hôm nay là bắt đầu mùa Đông nhưng khi trời lại rất đẹp, mặt trời treo trên cao, khi ở ngoài đứng phơi nắng cũng sẽ cảm thấy ấm áp.

Dựa theo tính toán, Kỷ Nhược Trần đã chiếm cứ Đồng Quan được nửa tháng. Trong nửa tháng này, còn mấy vạn yêu tốt thì cũng đi vào bên trong nghỉ ngơi dưỡng sức, về phân hơn mười vạn tù binh bị bắt, thì mỗi nghìn có mấy nghìn người bị biến thành yêu tốt.

Đương nhiên, hết thảy mọi việc đều không liên quan đến dân thường, đối với dân chúng Đồng Quan mà nói đây chẳng qua cũng chỉ là thay đổi người quản lý, cờ trên đầu tường đồi thứ khác mà thôi, đường phố tuy vẫn chưa khôi phục lại giống như lúc phồn vinh, nhưng trên đường phố đã bắt đầu thấy người qua lại.

Tuy là mặt trời đang treo trên cao, nhưng bầu trời phía trên Đồng Quan lại bị phủ một lớp sương mù nhàn nhạt, không hề bị tán đi, mọi nơi bên trong Đông Quan đều bị một cái bóng mờ nhạt che phủ lại.

Chỗ duy nhất có thể thấy được ánh sáng mặt trời đó chính là phòng khách trong Thủ Bị phủ, Kỷ Nhược Trần mỗi ngày đều giống như là đi vào cõi thần tiên. Lúc này có một tia sáng xuyên qua cửa lớn, chiếu thẳng vào trên mặt Ký Nhược Trần, trên mặt hắn lúc này đang bốc lên một lớp khí mơ hồ.

Thần thức của Kỷ Nhược Trần lúc này đã lan ra trăm dặm xung quanh, chúng đang dùng tốc độ cực kỳ chậm chạp để xoay tròn. Dựa theo tốc độ này thì phải hơn một năm chúng mới có thể đi được một vòng.

Đề cho thần thức phân bố ra phạm vi trăm dặm đã là một việc khó, nhưng nếu muốn tất cả thu thức khi tán ra đều hoạt động thì khó càng thể khó.

Nếu như có thể làm được điều này, chứng tỏ đạo tâm vào năng lực khống chế thần thức đã đến một cảnh giới vô cùng cao.

Lấy phương pháp dùng thần thức có thể dùng để hấp thu thiên địa linh khí của Kỷ Nhược Trần mà nói lúc trước giống như là ở trong rừng rậm hái dã quả. Mà bây giờ thì giống như là đang ở trong đồng ruộng thu thập hoa màu, thu hoạch nhiều hơn lúc trước rất nhiều.

Thần thức của hắn mặc dù xoay chuyển vô cùng chậm, nhưng dù sao cũng là di chuyển, vì thế càng về sao tốc độ xoay chuyển càng nhanh. Ngay cả xoay chuyền chậm như vậy thì dựa vào đạo tâm của Kỷ Nhược Trần lúc này cũng chỉ có thể xoay chuyển trong thời gian nửa chén trà là kiệt sức. Nhưng mà, dù sao hắn cũng đã tìm được một con đường xuống núi, hơn nữa nó còn là một con đường thẳng tắp.

Kỳ Nhược Trần chìm đắm vào trong thần thức, hắn dung hợp thần thức với thiên địa, ý thức của hắn từ từ mơ hồ. Trong Ý Thức hải, Văn Vương Sơn Hà Đinh đang treo trên không trên miệng định thỉnh thoảng phun ra một tia lửa màu xanh thẳm.

Trên thân định có khắc hình một chòm sao trong một nơi không hề có chút tiếng động nào, ba tên tinh quân yên lặng hoạt động bọn chúng dùng số tinh lực yếu ớt còn sót lại để nói chuyện với nhau.

Đầu tiên là Phá Quân tức giận nói:

"Tham Lang, nếu không phải người giúp đỡ Kỳ Nhược Trần thì ta làm sao thất bại như thế này?"

Tham Lang cười lạnh nói:

"Chính người tham lam thì trách được ai? Ta nói hôm đó lực lượng ngôi sao là do hắn tự vận dụng thì ngươi không tin, mà cứ nói là do ta!"

Phá Quân càng tức giận, hắn nói:

"Nếu nói tới tham lang thì ai tham lam bằng ngươi? Nếu như không phải người hâm muốn mệnh cung của hắn nên ở Lục Giới Bích Chướng ngăn cản thì sao lại bị bắt vào đây? Nếu không phải người cho hắn mượn lực lượng ngôi sao thì hắn có thể phá pháp môn của ta ư? Chỉ dựa vào đạo tâm có một lỗ thủng lớn như vậy của hắn, ta nắm chắc mười phần có thể cướp đoạt mệnh cung từ hắn!"

Tham Lang châm biếm, nói:

"Người ta tự phá đạo tâm để dụ người mắc bẫy, ngươi thật sự cho rằng mình có thể đánh thắng hắn? Chỉ có một chút kiến thức của người mà cũng đòi đừng ngang hàng với ta?"

Phá Quân không chút nào tỏ ra yếu kém:

"Vết thương trong đạo tâm của hắn bình thường ư? Vết thương vô cùng nặng, sợ là chính hắn cũng chưa chắc nghĩ tới. Nếu như lúc đó cứ tiếp tục thì hươu chết về tay ai cũng khó nói."

Tham Lang cười ha hả, nói:

"Chị dựa vào một chút sát khí của người thì có thể chống đỡ hắn hơn một khắc không? Đạo mà Kỷ Nhược Trần tu luyện chính là tự đưa mình vào đường chết, ngươi có thể so sánh với hắn sao?"

Khi Phá Quân và Tham Lang đang cãi nhau ầm ĩ thì một gã tinh quân ở bên cạnh không nhịn được, nói:

"Đã rơi vào tình cảnh như thế này rồi còn tranh cãi ầm ĩ làm gì? Chẳng lẽ chuyện này tốt lắm sao?"

Hai Tinh Quân nhất thời trầm mặc, một lát sau Tham Lang nói:

"Chúng ta bị bắt cũng coi như có chút dễ nói nhưng còn Thất Sát Tinh Quân ngươi tại sao cũng ở đây?"

Thất Sát thở dài một tiếng, một lúc sau mới nói:

"Hôm đó quyết chiến, ta thấy hắn một mình một mẫu xông trận phá địch, tạo thành một đường máu đài nghìn trượng, phá quân hôn của quân địch, ta thấy được thứ mình thích nên đi lại gần, ai ngờ lúc đó lại bị hắn bắt được, khi đó hắn còn đang cùng Hư Thiên quyết chiến đó... Ai!"

Phá Quân im lặng trong chốc lát, hắn cũng không biết phải nói gì bây giờ, một lát sau mới nói:

"Thất Sát người vốn không mạnh về chiến lực, thất thủ bị bắt cũng không phải là chuyện mất mặt gì. Hiện tại không phải còn Liêm Trinh ở ngoài ư? Hắn rất thông minh, rất thức thời, có lẽ hắn sẽ có biện pháp để cướp đoạt mệnh cung rồi thả chúng ta ra ngoài."

Thất Sát than thở: "Liêm Trinh... Hắn rất nhanh sẽ tới đây."

"Vì sao!" Phá Quân kinh hãi.

Thất Sát cười khổ nói: "Cũng bởi vì hắn quá thức thời."

Khi ba hung tinh đang cảm khái, bỗng nhiên bọn hắn có thấy cả người căng thẳng, nhất thời bị một lực lượng nông thể chống đỡ hút bọn chúng dính vào thân định, không thể hoạt động được nữa.

Sau đó lực lượng ngôi sao trên thân thể ba người đến tục bị rút ra, rót vào ngọn lửa ở trung tâm chiếc đinh.

Ngay khi ba vị Tinh Quân bị rút tái nồi sắp hồn phi phách tán thì lực lượng ngôi sao từ trên chín tầng trời rốt cuộc cũng đã bị lẫn động chúng điên cuồng tràn xuống trong nháy mắt đã bổ sung đầy đủ lực lượng trên người ba vị Tinh Quân, nhưng mà lực lượng này không nằm yên trong người ba vị Tinh Quân được bao lâu lại bị Sơn Hà Đinh một lần nữa rút ra.

Cứ như vậy, bị rút 3 nồi được bổ sung sau đó lại bị rút ra rồi tiếp tục được bổ sung, quá trình này cứ liên tục xảy ra, nỗi khổ mà ba vị Tinh Quân phải chịu không thể diễn tả được bằng lời.

Ba vị Tinh Quân khổ không tả nổi họ muốn tìm người nào đó để than thở nhưng bây giờ họ có thể than thở với ai?

Bọn họ vụng trộm sử dụng lực lượng ngôi sao để làm việc cá nhân thì dám nói với ai, từ lúc lực lượng ngôi sao trên người họ cứ tàn đầy rồi lại bị rút đi, cứ thế diễn ra không ngừng không nghi.

Lúc này ở trong phòng khách của Thủ Bị phi, ánh mặt trời cuối cùng cũng đã biến mất. Ánh mặt trời gay gắt lúc giữa trưa khi chiếu xuống đã bị lớp sương mù dày đặc nuốt mất.

Phòng khách lúc này đã đen như mực, sương mù dày đặc che kín cả căn phòng ở trong lớp sương mù có xuất hiện một con đường thông xuống cõi âm.

Triệu Xa mặc một bộ áo giáp màu đen từ trong sương mù bước ra, hắn tháo nón xuống quỳ một gối trước mặt Ký Nhược Trần, trầm giọng nói:

Ở phía sau Triệu Xa, tám trăm Quỷ Ky xếp thành trận thế cùng lúc quỳ xuống cùng lúc hô lên:

"Cung nghênh đại tướng quân!"

Giọng của tám trăm Quỷ Kỵ không có gì khác nhau, giọng nói trầm thấp, vang vọng khí thế như sóng biển gào thét.

Sương mù đen dày đặc xung quanh nên không cách nào nhìn thấy bốn bức tường. Tám trăm Quỷ Ky xếp thành một chiến trận to lớn, không hề có một chút cảm giác chật chội.

Kỳ Nhược Trần nhắm hai mắt lại, hắn yên lặng ngồi trên cao, hơi thở dần dần thu liễm lại, không còn một chút sinh cơ nào. Lúc này có một Kỷ Nhược Trần từ trong cơ thể đang ngồi từ từ đứng lên, sau đó đi về phía m Gian chi Môn.

Thân thể và khuôn mặt của Kỷ Nhược Trần lúc này đã có chút mơ hồ, đây không phải là thực thề mà là toàn bộ thần thức ngưng tụ lại thành Nguyên thần hồn thân.

Nếu như dựa vào phương pháp của người tu đạo ở nhân gian mà nói việc Nguyên Thần ly thể thì phải đến cảnh giới Thượng Thanh Thái Tiên Cảnh mới có thể làm được.

Mà Nguyên Thần pháp thân có thể đi lại như bình thường, thì cảnh giới còn phải cao hơn nữa, khi tiến vào Ngọc Thanh cảnh mới có thể tu luyện các phương thức sử dụng Nguyên Thân.

Nhưng mà Kỳ Nhược Trần khi ở Thượng Dã thì vẫn dùng hình thức Hồn Thề đề tồn tại, khi hắn phá hủy Lục Giới Bích Chướng để đến nhân gian thì vẫn là là Hồn Thề, sau đó hắn mới hấp thu thiên địa linh khí để ngưng tụ lại thân thể.

Bởi vậy việc Nguyên Thần tách rời thân thể đối với Kỷ Nhược Trần cũng giống như một bản năng mà thôi, hắn muốn ly thể bất cứ khi nào cũng được.

Con đường tu hành này của Kỷ Nhược Trần từ trước tới nay chưa từng có người nào ghi lại, hắn chỉ biết đại đạo là vĩnh hằng, tu luyện càng nhanh thì sẽ càng nguy hiểm, thế nhưng gặp nguy hiểm gì thì hắn không biết, cũng không có bất cứ ai có thể chỉ dẫn hắn. Giống như Tề Thiên Hạ nói nhảy từ trên vực cao vạn trượng xuống mà không chết thì từ trước tới nay không biết có ai không.

Nhân Gian Giới và Thương Dã tuy rằng khác nhau, nhưng vẫn có một chút giống nhau, đó chính là uy lực của Hồn thân thua xa thân xác thật sự.

Đương nhiên, nếu có thể tu luyện tới cảnh giới Bạch Nhật Phi Thăng thì nguyên thần sẽ có đại thần thông thân thể không cách nào so sánh được.

Nhưng mà cho dù là Thương Dã hay là Nhân Gian, Kỳ Nhược Trần vẫn còn cách vô thượng cảnh giới rất xa, nếu như nói về đạo tâm, hắn chỉ còn kém một đường, nhưng mà sự khác nhau giữa một đường này lại giống như là thần tiên với con người bình thường vậy.

Đạo Tâm của Kỷ Nhược Trần mặc dù bị phá, nhưng hắn lại có thể một cỗ khí thể mới, mỗi cái giơ tay nhấc chân của hắn đều đường đường chính chính, khí thế mạnh mẽ.

Tuy chỉ là Hồn thân vô hình vô dạng, nhưng mà khí thế lại giống như Quân lâm thiên hạ, hắn lấy Văn Vương Sơn Hà Đinh ra, sau đó dùng Cửu U Minh Diễm kết thành Linh Lung Tâm, biến nó thành Kim Đan trong thân thể, viên Kim Đan này của hắn không giống với những viên Kim Đan của những tu sĩ bình thường.

Tuy rằng nó không linh động bằng Kim Đan tự mình luyện ra, nhưng uy lực của nó lại vô cùng mạnh hơn nữa nó còn có thể xuyên qua m Dương hai giới.

Crypto.com Exchange

Chương (1-521)