Truyện ngôn tình hay

Truyện:Trần Duyên - Chương 474

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 474: Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

(Thắng thành Ngọc Bích, thua chết xuống Hoàng Tuyền)

(1) Câu này nếu dịch sang tiếng Việt là: Thắng làm vua, thua làm giặc.

Sáng sớm, chánh đường ở Đồng Quan vắng vẻ không có một ai, bỗng nhiên một luồng khói không biến từ đầu xuất hiện, nó nhanh chóng tràn tới bao phủ thân thể của Kỷ Nhược Trần.

Cho dù ở trong lớp sương mù dày đặc nhưng vẫn có thể thấy hai luồng khí màu trắng phun ra từ trong mũi hắn, Kỷ Nhược Trần từ từ mở hai mắt, nguyên thần trở về vị trí cũ.

Lúc này, mặt trời đó đã xuất hiện ở chân trời, nghìn vạn tia sáng chiếu rọi làm tan biến sạch sẽ lớp sương mù còn sót lại trong phòng. Ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào mặt hắn, hắn không có né tránh, hai mắt hắn nhìn thẳng vàng mặt trời, hắn cảm nhận được nhịp sống của vạn vật, hắn không nhịn được than nhẹ một tiếng.

Kỷ Nhược Trần gõ tay vịn, tướng lĩnh ở Đồng Quan có cảm ứng, mọi người đứng dậy mặc áo giáp sau đó chạy vội đến, thời gian không đến một chén trà, tất cả tướng lĩnh đã tập hợp đầy đủ ở chính đường.

Hắn đứng dậy, hai gã thần binh lập tức mang đến một cái giá, trên cái giá là một tấm địa đồ cực kỳ chi tiết, vùng đất trên địa đồ chính là đoạn đường từ Đồng Quan đến Tây Kinh.

Ngón tay của Kỷ Nhược Trần đề trên phần Đông Quan, sau đó từ từ di chuyển đến Tây Kinh, ngừng lại một chút, sau đó hắn lại tiếp tục di chuyển về hướng Tây, con đường hắn chỉ quanh co khúc khuỷu, đến khi ngón tay chi Kiếm Các hắn mới dừng lại.

Hắn đánh giá trong chốc lát sau đó nói:

"Truyền lệnh xuống chúng ta sẽ từ Đồng Quan tấn công các quận huyện phía Tây, ba ngày sau bản tướng quân sẽ phát binh tiến về Tây Kinh, những thị trấn xung quanh nếu ai dám chống lại thì tàn sát hàng loạt dân trong thành!"

Thân binh tuân lệnh rời đi, Kỷ Nhược Trần lại nhìn về phía mấy vị tướng quân, hỏi: "Ta thân du đã lâu, mấy ngày nay có quân tình gì không?"

Một tưởng bước ra khỏi hàng báo cáo Đồng Quan mấy ngày gần đây có một đội quân hơm ba nghìn người mang theo cờ hiệu của Sở Tư Minh lượn lờ khắp nơi, bọn chúng cướp đoạt lương thảo, đột phá nhà cửa, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo, thậm chí bọn chúng còn muốn đánh cướp kho lương chuyên dụng của Kỷ Nhược Trần. Trăm tên lính thủ kho giao chiến với bọn họ, sau khi hai bên bị thương mười mấy người bọn chúng mới không cam lòng rời đi.

Kỷ Nhược Trần nhíu mày, phất tay bảo một tên linh mở tấm bản đồ ra, sau đó ra lệnh cho một tướng quân lên chỉ lại tuyến đường mà bọn chúng di chuyển.

Tướng quân sau khi chi xong Ký Nhược Tin càng nhíu chặt lông mày, hắn nói: "Nói như vậy, bọn người này hai ngày nay đều ở Hà Bắc cướp đoạt lương thảo?"

"Đúng vậy!" Tướng quân kia nói.

Kỷ Nhược Trần có chút trầm ngâm, hắn chỉ bốn vị tướng quân bảo đứng ra khỏi hàng trên bản đồ hắn chi thêm một con đường hành quân, hắn ra lệnh cho bọn họ mang theo một nghìn yêu tốt, bao vây tấn công, trong vòng ba ngày phải quét sạch đội quân ba nghìn người này khỏi Hà Bắc, không cho bất cứ ai thoát được, lúc bao vây tiêu diệt còn phải chặt đầu bọn chúng sau đó đem trả lại cho Sử Tư Minh.

Ngay lúc đó liền có một tướng quân lão luyện bước ra, hắn nói làm như vậy sẽ làm cho Sử Tư Minh trở mặt thành thù với ta, không nói tới việc đẳng cấp của Sở Tư Minh cao hơn Kỷ Nhược Trần, chỉ nói về phần quân đội, quân đội của hắn nếu như liều mạng thậm chí có thể làm cho An Lộc Sơn kiêng kỵ.

Tuy rằng mọi người đều nguyện ý theo Kỷ Nhược Trần vào sinh ra tử, nhưng mà lần này Sử Tư Minh chỉ là thăm dò mà thôi, phản ứng kịch liệt như vậy dường như không thích hợp, dù sao đại cục thiên hạ đã định, phương bắc có quân đội của Quách Tử Nghi và Lý Quang đang ngoan cường đấu tranh, lúc này cũng là lúc nội chiến, trừ phi Kỷ Nhược Trần hiện tại đã quyết định tự lập thế lực cho riêng mình.

Đương nhiên, nếu như Ký Nhược Trần thật sự quyết định như vậy, những tướng quân này tuyệt đối sẽ không phản đối.

Nghe xong những tướng quân mồm năm miệng mười nghị luận nữa ngày, Kỷ Nhược Trần cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói:

"Bất kể là tình hình sau này như thế nào, nhưng hiện nay Hà Bắc là địa bàn của ta, phía Đông Đồng Quan, phía Bắc Hoàng Hà, đều là dân chúng của ta. Không có sự đồng ý của ta, đừng nói chi là Sử Tư Minh, cho dù An Lộc Sơn tự mình đến thì ta cũng không để cho hắn muốn làm gì thì làm, bốn người các ngươi có thể xuất binh."

Kỷ Nhược Trần đã quyết định như vậy, chư tướng cũng không nhiều lời nữa. Sau khi bốn tướng quân lĩnh mệnh, xuất phát, Kỳ Nhược Trần lại nhìn chư tưởng một chút, nói:

"Các ngươi cho rằng trận chiến tranh này còn có thể kéo dài bao lâu?"

Chư tướng hai mặt nhìn nhau, có chút không hiểu ra sao, tướng quân tuy nhiều, nhưng phần lớn đều là những yếu tố có biểu hiện xuất sắc nên được bổ nhiệm làm tướng quân.

Hai tháng trước, hơn phân nửa trong số này cũng chỉ là những binh lính bình thường mà thôi, bọn họ làm gì biết cái gì gọi là quân lược? Có một số ít trong đó có xuất thân từ sĩ quan cao cấp, nhưng bọn họ chưa từng chỉ huy quân đội với số lượng lớn tất nhiên không hiểu câu nói của Kỷ Nhược Trần có ý nghĩa như thế nào.

Kỷ Nhược Trần cũng không giải thích gì, hắn hạ lệnh cho chư tướng trở về chuẩn bị mọi thứ, ba ngày sau sẽ xuất quân Tây chinh đánh thắng về Trường An.

Không nói tới việc bố trí của Kỳ Nhược Trần, hơn mười ngày sau, Sử Tư Minh nhận được một xe đầu người, hắn tức giận tới xanh mặt, liên tục nghiến răng nghiến lợi!

Những tướng quân bên cạnh càng tức sùi bọt mép, có người muốn hỏi tôi Kỷ Nhược Trần, có người muốn đi gặp An Lộc Sơn kiện cáo, còn phần lớn tướng lĩnh thì muốn xua quân tấn công vùng đất Hà Bắc vì nó là một vùng vô cùng phì nhiêu.

Dù sao Kỷ Nhược Trần chỉ có mấy vạn binh mã, Sử Tư Minh liên tục chiến tranh, quân đội dưới trướng lúc này đã hơn hai mươi vạn. Sư Tư Minh nhiều là cân nhắc, cuối cùng hắn cũng thở dài, hắn quyết định để chuyện này sang một bên, In vẫn không dám cùng Kỳ Nhược Trần quyết trận tử chiến.

Sau khi tất cả tướng lĩnh rời đi, Kỳ Nhược Trần lại ai một gã thần binh đi mời Tề Thiên Hạ đến.

Sau khi Nguyên Thần của Kỷ Nhược Trần quay về, bên chánh đường hắn tập hợp tướng lĩnh bàn việc tiến quân Tây Kinh. Còn bên trong Shi Bị Phủ, Tô Hòa, Trương n n, Vân Phong Cơ Băng Tiến, cùng với đám đệ tử của Đạo Đức Tổng tập hợp trong phòng nghe Tề Thiên Hạ khoác lác.

Thủ Bị Phủ của Đồng Quà vô Reng có khí thế, nơi này vốn có công dụng làm một phòng khách không chính quy, tuy rằng không bằng chánh đường được trang trí đẹp đẽ, những nơi này cũng rất rộng rãi, có thể chứa đựng hơn mười người mà vẫn còn dư thừa.

Lúc này, bên trong phòng vốn có một cái bàn nay đã bị lật úp nằm một bên, ngay chính giữa là một cái mâm gỗ, dài một trường cao một trường, nó to gấp đôi so với những cái bàn Bát Tiên bình thường phía trên nó để một đống những hạt kim loại màu xanh đậm, chia đều ra bốn góc.

Nhìn kỹ lại, thứ này không phải là vật thường bên trong nó đã tự thành thiên địa, bên trong núi non sông ngòi đều đầy đủ, phía trên núi sương mù nhẹ thôi, dưới đáy cốc nước chảy từ từ, nếu như mặt đủ tốt, thậm chí còn có thể nhìn thấy trên núi có người đang đốn củi, phía dưới có người đang thả câu, trong rừng những loài chim thỉnh thoảng kêu lên, dưới dòng suối những con cá nhảy lên mặt nước.

Trong ngọn núi phía trên đỉnh núi có một tòa đạo quán, phía trên là mái ngói xanh phía dưới là bức tường trắng tòa đạo quán này tỏa ra một hơi thở trong lành vào sáng sủa, nó giống như hóa hợp với khu rừng khe suối xung quanh.

Đạo Tâm và khí tức có thể cùng với thiên địa dung hòa như trong hình ảnh trước mặt, ở đây chỉ có một mình Tô Hòa là có thể miễn cưỡng được tính.

Trong này thứ có thể làm cho người khác chú ý nhất chính là tòa đạo quan này, nếu như thị lực đủ tốt thì có thể nhìn thấy mấy chữ cực nhỏ được viết trước cửa: Thanh Khư Cung Hóa ra này mọi thứ này chính là dãy núi Thanh Thành.

Trên tay Tề Thiên Hạ cầm một chiếc đũa nhỏ bằng ngà voi chi về Thanh Khư Cung giống như chỉ điểm giang sơn, phán xét anh hùng.

Tuy rằng xung quanh hắn lúc này đều là những người có tu vi vô cùng cao trong Tu Chân Giới lúc này, thậm chí có người còn là tuyệt đỉnh nhân vật, mà Tề Thiên Hạ bất quá chỉ là một người thường, thế nhưng lúc này hắn đang nước miếng tung bay, khí thể tỏa ra không chút nào yếu kém Vân Phong, Cơ Bằng Tiến, thậm chí có chút lấn át cả Tô Hòa.

"Thánh nhân có dạy, dụng binh phải như sấm sét, nó có hai ý nghĩa. Một là hợp binh một chỗ, dùng thể Lôi Đình vạn quân phá địch giành chiến thắng, Hại cũng là dùng thể sét đánh không kịp bịp tại để tấn công, cũng là hành quân thần tốc, có điều đối thủ chính là thủ lĩnh bên địch, khi tiêu diệt được hắn thì quân địch sẽ tự động tan rã. Dùng lời dạy của Thánh nhân để suy xét, các ngươi lần trước đánh Thanh Khư, một-không biết thực hư quân địch; hai lại không tập hợp bạn hữu, có thì bất quá chỉ có vài ba người không làm nên được việc gì; ba các ngươi lại từng bước tấn công lên núi, khi tấn công còn thêm mắm thêm muối, làm sao mà không thất bại?!"

Tề Thiên Hạ nói tới đây rồi ngừng lại một chút, liếc xéo về phía Tô Hòa một cái, ý nghĩ không cần nói cũng biết. Tô Hòa mặc dù đã sống mấy nghìn năm nhưng cũng không nhịn được phải đỏ mặt, khuôn mặt của nàng lúc này vô cùng xinh đẹp làm cho Tề Thiên Hạ thấy cũng phải ngẩn ngơ, nàng giống như chợt nhớ lại chuyện xưa sau đó thở dài một hơi.

Tề Thiên Hạ nói không sai, nếu như lúc trước nàng không làm bậy thì hơn phân nửa đã có thể giữ được mạng của Nhất khi hắn giao đấu với Ngâm Phong Chỉ dùng có hai người để đi tấn công Chân tiên quả thật là vô cùng qua loa, hơn nữa còn chia nhau trước sau ra tay, để cho Ngâm Phong nắm được cơ hội mà tiêu diệt từng bộ phận.

Lúc này, hắn nhắc lại cho mọi người biết trước khi giao chiến phải chuẩn bị chu đáo mọi thứ, trong câu nói hắn cũng có ý trách cứ Tô Hòa.

Tô Hòa mặc dù thể hiện bộ dáng tiếp thu giáo huấn, nhưng Tề Thiên Hạ cũng là một người thông minh, hắn từ sắc mặt kính cận của bọn người Vân Phong Cơ Băng Tiên thì đã đoán ra được một chút thực lực của con Thiên Hồ này, tuy hắn không ngừng nói những ánh mắt vẫn luôn quan sát nét mặt nàng, hắn cũng có chừng mực nên nhanh chóng chuyền đề tài.

Cạch một tiếng, chiếc đùa nhỏ bằng ngà nhẹ nhàng đánh vào Thanh Khư Cung một cái, Tề Thiên Hạ nhìn mọi người sau đó đặt câu hỏi:

"Chư vị đều là người thành công trong việc tu đạo, ai có thể nói cho ta biết, tên Chân Tiền này có bao nhiêu thần thông phải dùng bao nhiêu người mới có thể thắng hắn?".

Mọi cười trong phòng hai mắt nhìn nhau, họ căn bản không thể trả lời, khả năng của thần tiên từ lâu đã vượt qua sự suy đoán của con người, hơn nữa trong đạo thư cũng không hề có ghi chép.

Tô Hòa tuy rằng đã từng đánh nhau với Ngâm Phong nhưng mà vừa động thủ thì nàng đã bị thu vào Trấn Yêu Tháp rồi bị Tiên Lôi luyện thể.

Tuy rằng lúc sau nàng có thể đánh nát Trấn Yêu Tháp của Ngâm Phong nhưng cũng chỉ tạm thời ngang tay mà thôi, Ngâm Phong còn có vô số tiền gia pháp bảo, còn có vô số tiền pháp mà hắn chưa từng sử dụng. Vân Phong, Cơ Băng Tiên lại càng không biết Chân Tiên là cái thứ gì.

Crypto.com Exchange

Chương (1-521)