Truyện ngôn tình hay

Truyện:Trần Duyên - Chương 475

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 475: Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

(Thắng thành Ngọc Bích, thua chết xuống Hoàng Tuyền)

Tề Thiên Hạ thấy mọi người đều không nói ra đáp án, hắn lại nhẹ nhàng gõ vào Phi Lai Thạch, nói:

"Có thế chứ! Tuy rằng các ngươi không hài sợ Chân tiên, nhưng các ngươi cũng không biết một chút nào về thực lực của hắn. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng hiện nay chỉ biết ta mà không biết người, hơn nữa trận này lại cần phải đánh, vậy thì đơn giản là cứ dốc toàn lực, đừng sợ chuẩn bị quá nhiều, cho dù là sau này chúng ta biết rằng đã đánh giá quá cao chân tiên thì cũng phải chuẩn bị thật nhiều, sư tử khi vồ thỏ thì cũng dùng toàn lực, chúng ta chỉ là đám người thường nay lại muốn đánh nhau với chân tiến, thận trọng sẽ là điều vô cùng cần thiết."

Tề Thiên Hạ chỉ một ngón tay về phía Vân Phong, nói:

"Hiện tại chúng ta cần biết trong tay mình có những gì. Vân Phong đạo trưởng người có thể nói ra tu vi của những người trong Đạo Đức Tông đã giao chiến với Thanh Khư Cung kể cả bọn họ am hiểu đạo pháp gì, pháp bảo ra sao kể ra một lần?"

Không chỉ là Vân Phong mà ngay cả những đệ tử của Đạo Đức Tông cũng không có một chút suy nghĩ rằng hành động này của Tề Thiên Hạ là vô lễ.

Vân Phong hơi suy nghĩ một chút, sau đó đem tu vị của các vị chân nhân, những đạo pháp am hiểu, loại phù chú tinh thông đặc biệt là pháp bảo nhiều như rừng nói ra, sau đó hắn lại nói về những hiểu biết trong trận đấu pháp giữa Thượng Thanh tu sĩ. Hắn tuy rằng đã nói ngắn gọn, nhưng phải tới một nén hương sau mới nói xong.

Tề Thiên Hạ lấy giấy bút ra ghi lại mọi thứ, sau đó hắn chỉ bút về phía Tô Hòa, nói: "Vị Tô tỷ tỷ này, ngươi có thể nói ra khả năng của mình không?"

Tô Hòa từ sớm đã nghĩ tới, thế nhưng khi nghĩ đến Thiên Hành Sơn, lập tức những ký ức điên cuồng kéo lại, trong lòng nàng xuất hiện một tiếng gọi lão tổ tông của bầy yêu, nàng nhất thời rung lên, khắp người toàn mồ hôi lạnh.

Khi nghe Tề Thiên Hạ nói vậy, đầu tiên nàng mím môi, suy nghĩ một lát, sau đó nàng đưa mười ngón tay về phía Tề Thiên Hạ, thản nhiên cười nói:

"Tỷ tỷ từ trước đến nay không nơi nương tựa, tuy rằng đã mọc ra mươi cái đuôi, nhưng cũng chỉ có thể dựa vào chính đôi tay này để kiếm ăn sống qua ngày!"

A Nhìn thấy mười ngón tay trắng như tuyết của Tô Hòa đưa tới. Tề Thiên Hạ nuốt miệng một cái, hắn nhanh chóng rút tay lại như sợ bị hai bàn tay của Tố Hòa chạm trúng. Tề Thiên Hạ quả thật là háo sắc, nhưng từ xưa tới nay hắn vẫn tự hiểu mình, hắn không bao giờ dám đem sắc tâm của mình hướng về phía Tô Hòa, cho dù hắn thật sự có chút sắc tâm thì hắn cũng không có chút sắc đảm nào.

Vì vậy Tề Thiên Hạ chỉ có thể viết lên giấy: "Tô Hoa, mười đuôi một đôi tay."

Phì một tiếng. Trương n n cười ra tiếng Vấn Phong Cơ Băng Tiên cũng không nhịn được mỉm cười. Hai tay của Tô Hòa vẫn giữ nguyên ở trên không trung năng giữ yên cũng không được mà thu về cũng không xong đôi mắt của nàng lúc này đã có chút híp lại, chỉ vì bảo toàn hình tượng Thiên Hổ, nên nàng mới nhìn xuống dục vọng tát Tề Thiên Hạ một cái bay ra ngoài.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, thân binh của Kỷ Nhược Trần chạy đến bên ngoài báo tin:

"Đại tướng quân mời Tể quân sự đến chánh đường thương lượng chuyện quan trọng!"

Tâm tình của Tô Hòa lúc này không tốt, nàng lạnh nhạt nói:

"Bây giờ còn có việc gì quan trọng?! Nếu thật sự có chuyện thì kêu tên Kỳ tiểu tử đến đây! Ngươi cứ quay về nói như vậy!"

Thân binh vô cùng khó xử, nhưng hắn biết Tô Hòa có thân phận đặc thù, vì vậy chỉ còn cách quay về chánh đường nói lại nguyên văn với Kỷ Nhược Trần.

Thân binh vừa dứt lời, Kỷ Nhược Trần đã biến mất ngay tại chỗ, trong chớp mắt, hắn đã đứng bên ngoài căn phòng hắn đẩy cửa vào, hắn thấy được hình ảnh Thanh Thanh sơn thu nhỏ trên bàn, hắn liền hiểu mọi người đang bàn tính gì, hắn mỉm cười nói:

"Các ngươi đang nghĩ cách lên Thanh Khư Cung giết người phóng hỏa ư?"

Tề Thiên Hạ lập tức nói lại tất cả những thử vừa nói sau đó đưa tờ giấy cho Kỳ Nhược Trần. Tuy khuôn mặt Kỷ Nhược Trần luôn lạnh bằng nhưng khi hắn thấy những gì ghi trên tờ giấy hắn không nhịn được mỉm cười. Khi sắp cười ra tiếng. Kỷ Nhược Trần cảm giác được phía sau có một luồng khí lạnh, dường như có một chiếc châm đâm vào phía sau hắn, lúc này hắn đang căn thẳng như lâm đại địch vậy.

Cũng may hắn coi như là đã đọc qua Xuân Thu, khi thời khắc nguy hiểm đến nụ cười trên mặt hắn bỗng nhiên biến mất, thay vào đó là khuôn mặt không chút tình cảm, hắn nhìn Tề Thiên Hạ nói:

"Rất tốt, cứ làm như vậy đi, hôm nay thành Trường An đã không còn gì, bên trong không có bao nhiêu tu sĩ. Sau khi ta chiếm được Tây Kinh, các ngươi hãy theo viện quân của Đạo Đức Tông, đợi khi mọi việc hoàn tất chúng ta sẽ tấn công lên núi Thanh Thành!"

Trương n n bỗng nhiên nói: "Không nên!".

Ánh mắt của mọi người đều rơi lên người Trương n n, nàng khẽ cắn môi dưới, than thơ: "Vì sao nhất định phải tấn công Thanh Khư? Ngươi từ địa phủ trở về, ta cũng không có chết. Vừa rồi Tệ tiên sinh cũng đã nói, kỳ thực ai cũng không biết Trích Tiên rốt cuộc là có thần thông gì chúng ta tấn công Thanh Khư không biết sẽ chết bao nhiêu người. Trích Tiên dù sao cũng không ở lại nhân gan được bao lâu, sau không để cho hắn trở về tiên giới đi? Nhược Trần, hãy đem ân oán trong quá khứ quên đi, chúng ta cùng đi tìm Thanh Y. Tuy rằng nàng không chịu gặp huynh nhưng muội biết nàng không bao giờ quên huynh. Nàng chỉ là... chỉ là muốn thành toàn cho chúng ta mà thôi. Nhược Trần, không nên báo thù, cứ sống tốt tới hết đời, không tốt sao?"

Trương n n nói trắng ra như vậy, không chỉ có Kỷ Nhược Trần không ngờ, người khác cũng ngày người, tuy nếp sống của triều đại này đã khai hóa, nhưng mà người tu đạo cũng cần chúy thanh tâm quả dục, nữ hài dám nói trắng ra giống như Trương n n quả thật là vạn người có một.

Tính tình của Trương n n cứng rắn, quyết đoán, Kỳ Nhược Trần thì tung hoành ngang dọc ở Thương Dã, chẳng lẽ hắn lại là người để ý tới mấy thứ lề nghị vay hay sao?

Kỷ Nhược Trần nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Trương Ấn, mỉm cười nói:

"Chuyện tới lúc này thì tấn công Thanh Khư Cung đã là chuyện phải làm. Không nói đến việc nàng suýt nữa mất mạng trong tay Thanh Khư Cung Văn Ngâm Phong mượn danh trời, tự ý sử dụng tiến nộ, ảnh hưởng tới số mạng thiên hạ một thứ giục tu sĩ tấn công Đạo Đức Tông có biết bao nhiêu tính mạng bị hắn làm hại? Hàn là tân tiến, thì nên biết mỗi hành động của mình đều có thể làm cho tất cả tu sĩ trong thiên hạ phải bon chen, cầu khi hắn trở về tiên giới thì mình sẽ được hưởng một phần lợi ích. Nói hắn nhìn Đạo Đức Tông không vừa mắt, thì hắn có thể tự mình ra tay, cho dù là sanh. ng Đạo Đức Tông thì người khác cũng phục, hắn cần gì phải xui khiến tu sĩ trong điện làm việc này?"

Đạo lý này, Trương n n cũng hiểu, thế nhưng trong mơ hồ, lòng nàng xuất hiện một chút sợ hãi, nó làm cho nàng mấy khe can Kỷ Nhược Trần.

Có một việc khác mà trong lòng mọi người đều hiểu rõ, nhưng mà Kỳ Nhược Trần chưa nói ra, Trương An An cũng không hề nhắc tới.

Đây cũng là vết sẹo trong tim hắn, tiện kiếm trảm duyên.

Giống như sau khi liều mạng mà còn sống, họ sẽ quý trọng sinh mạng của mình, lúc nàng dùng máu tràm duyên thì vô cùng quyết liệt, nàng không hề nghĩ tới luân hồi kiếp sau, nhưng mà trải qua trận chiến với Thanh Khư Cung nhưng không chết, nàng phát hiện Kỳ Nhược Trần không ngờ đã trở lại nhân gian, lúc đó nàng liên mừng như điên, lúc đó nàng phá lệ muốn cùng hắn sống tốt hết cuộc đời này.

Dù cho không có đạo pháp có thể dời non lấp bề, dù là cuộc sống không hề vinh hoa phú quý, dù cho không có con nối dõi, dù cho không có kiếp sau thì nàng cũng được sống với hắn, khi sống chỉ cần một chiếc váy vải thô, hai mẫu đất cằn, một cái khách điếm, cơm trắng rau dưa, ngồi ngắm mặt trời lặn rồi mặt trăng lên, cho đến khi già vẫn thương yêu nhau. Cuộc đời nếu được như vậy, cho dù là tiền đề cầm tiên thiên đại đạo đến đối với nàng nàng cũng không đổi!

Cho nên nàng không muốn Kỳ Nhược Trần lên Thanh Khư Cung, nàng không muốn hắn gặp nguy hiểm, dù cho là việc này làm cho hắn không vui, nàng cũng muốn thử khuyên can.

Ký Nhược Trần chăm chú nhìn vào hai mắt của Trương n n, một lát sau hắn thở dài, hắn vận chân nguyên, tay trái vươn ngang trên bàn tay có lấm tấm vài ngôi sao, đoạn đường mấy trăm dặm từ Đồng Quan đến Trường An hiện ra trước mắt mọi người.

Kỷ Nhược Trần một tay thi triển ra đạo pháp này, Vân Phong Cơ Băng Tiên lập tức động dung ngay cả Tô Hòa cũng có chút kinh ngạc.

"Nhìn non sông vạn dặm, nghìn vạn lê dân, nàng có cảm giác gì?" Kỳ Nhược Trần ngừng lại một chút sau đó nói:

"Có phải là cuộc sống cực khổ, dân chúng chỉ là con kiến? Ta ngang dọc ở Thượng Dã mười năm, những yêu ma quỷ quái chết dưới tay ta đâu chỉ trăm vạn? Ngay cả cửa thành nơi m Ti ta cũng từng đập qua! Trong mười năm này, ta không coi bất cứ yêu ma quỷ quái này vào đâu, nó chỉ thoảng qua mà thôi. Cho tới bây giờ, cho dù là Quỷ Xa hay là Ác Thú thì nếu ta muốn ta có thể nhẹ nhàng tiêu diệt chúng ta căn bản không để tâm. An An, nàng hiện tại đã biết rõ chưa?"

Trương n n mơ hồ có chút hiểu ra.

Kỷ Nhược Trần không đợi nàng trả lời mà liếc mắt nhìn mọi người, nói: "Chúng sinh trên nhân gian, cho dù là con người hay tu sĩ thì trong mắt Chân Tiên cũng giống như yêu ma, trong mắt ta chỉ là con kiến mà thôi! Ngâm Phong mệnh lệnh cho tu sĩ trong thiên hạ vây công Đạo Đức Tông, cả những việc sau này, trong mắt hắn bất quá chỉ là một đám kiển hội đang đánh nhau mà thôi, hắn nào có đề trong lòng? Một bầy kiến hôi như chúng ta hắn cần gì phải tự mình ra tay, nếu là bởi vậy mà làm ảnh hưởng tới việc phi thăng thì không tốt chút nào. Hắn nghĩ như thế, làm như thế cũng không sai. Chỉ tiếc, thất phu giận dữ, máu tươi trải mười dặm! Con kiến hội như ta nhìn Chân Tiên hắn không vừa mắt, ta không biết tự lượng sức mình xúc phạm tới tiện nộ của hắn thì sao!"

Trương n n khẽ thở dài, nàng không khuyên hắn nữa, nàng đã nghe rất rõ, Kỳ Nhược Trần lựa chọn tấn công lên Thanh Khư Cung không phải vì ân oán cá nhân, hắn đã gánh vác tất cả ân oán của nàng của Thanh Y, của Đạo Đức Tông vào của những người khác với Chân Tiến lên vai mình. Lẽ nào đây chính là nam nhân giống như lời Tô Hòa nói hay sao?

Mộng tưởng của nàng theo tiếng thở dài dần dần tan biến, giấc mộng đơn giản này của nàng lặng yên xuất hiện và không tiếng động tan biến, cuối cùng nó cũng chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Là Chân Tiên, có lẽ Ngâm Phong làm không sai, đối với những chân nhân của Đạo Đức Tông có lẽ là có ân tình khác, có lẽ bọn họ cũng không sai. Mà kiếp kiếp trước của Kỳ Nhược Trần, sự tranh chấp, vướng víu, nhẫn nhịn hay điên cuồng thì cũng không sai, nó gọi là đạo bất đồng mưu không hợp mà thôi.

Kỷ Nhược Trần nhìn Tề Thiên Hạ, nói: "Chuyện về Thanh Khư Cung xin làm phiền tiên sinh."

Sau khi Tề Thiên Hạ nói 'sẽ cố gắng hết sức', hắn nhìn Kỳ Nhược Trần một cái, lại liếc mắt về phía Trương n n một cái, hắn bỗng nhiên thở dài một hơi, lắc đầu nói: "Đều là người trốn trần thế khổ nhọc, sao lại không biết cánh cửa giải thoát cơ chứ? Mà thôi, mà thôi, ta đành phải cố gắng sử dụng bộ xương già này vậy! Nhớ ngày xưa ta vốn là Thần Long du hí nhân gian, sống một cuộc sống như thế nào? Sao bây giờ lại dính vào nhiều chuyện như thế chứ?".

Nhìn Tề Thiên Hạ đang tự hối tiếc, lại tự biên tự diễn, tất cả mọi người kể cả Tô Hòa, Vân Phong Cơ Băng Tiên không biết tại sao lại cảm thấy có chút buồn cười.

Ba ngày sau, cửa Tây của Đồng Quan mở ra, Kỷ Nhược Trần thống lĩnh năm vạn đại quân thẳng tiến Tây Kinh.

Crypto.com Exchange

Chương (1-521)