← Ch.005 | Ch.007 → |
Thiếu niên dụi dụi con mắt, trấn định tinh thần mới biết là mình không phải đang hoa mắt, trước mắt mình đúng là có ba người đang ngồi. Nhưng mà hắn bỗng nhiên nhớ lại, hắn chưa từng nhìn thấy người nào đi vào trong đại sảnh.
Lẽ nào ba người này là yêu tà quỷ dị? Nghĩ tới điểm này, thiếu niên chợt rùng mình, Long Môn khách điếm đã nhiều năm bán canh xương, bánh bao thịt cũng bán không ít, nếu nói ở đây có ma quỷ hiện hình thì cũng không phải nói ngoa.
Ba người này vóc người trung bình, khuôn mặt vô tình, ăn mặc trang phục hết sức kỳ lạ, không giống như những nhân vật ở quanh đây. Khi thiếu niên kia bước vào đại sảnh, ba người đồng thời ngẩng đầu, sáu con mắt vàng sẫm nhất thời nhìn chằm chằm vào thiếu niên.
Người thiếu niên thất kinh, chỉ cảm thấy ánh mắt của ba người đó giống như sáu thanh vũ khí chém qua thân thể mình, trong lúc nhất thời cảm thấy đau đớn trong ngực, nhưng không thốt nên lời.
Toàn thân không còn chút sức lực nào, hắn nhẹ buông tay. Một tiếng "ầm" vang lên, thùng nước rơi xuống mặt đất, bọt nước văng khắp nơi. Thiếu niên xoay người chạy vào nhà, nhưng ngay lập tức hắn kinh hãi thất sắc, những bọt nước kia lại hóa thành một bức tường vô hình chắn trước mặt, sau đó nó bốc hơi thành những làn khói màu xanh, quỷ dị vô cùng.
Hán tử cao gầy nhướng mày, tay trái bắt quyết, những làn khói biến mất không dấu vết. Gã có vẻ không vui nói:
- Chúng ta chỉ là tới tìm người, không cần sinh sự! Ngươi thi triển đoạn hồn yên thì người khác sẽ lập tức biết là chúng ta đi qua đây. Điều này cũng không quan trọng, vạn nhất bị người khác tóm mất người mà tiên sinh muốn tìm, thì ngươi có chịu nổi trách nhiệm không?
Người kia không cho là đúng, gã hừ hừ nói:
- Ta đây đã sớm dùng thần thức lục soát qua, trong khách điếm này chỉ có ba người, xung quanh đây lại không có người ở thì người mà tiên sinh muốn tìm chắc chắn ở nơi này. Thế nhưng trong khách sạn này chỉ có ba người, hai người già thì khẳng định là không phải, chỉ có tiểu tử này mới có chút khả năng. Nhưng mà ngươi xem, quanh thân hắn làm gì có một chút tiên khí nào, sao có thể là người mà tiên sinh muốn tìm? Nếu như không thử bọn họ một chút, vạn nhất mang nhầm người đi thì đại công lại biến thành đại tội!
Hán tử cao gầy trầm ngâm một chút rồi nói:
- Đúng là có đạo lý, tiểu tử này đúng là quá khác với người mà tiên sinh muốn tìm, lẽ nào hắn ẩn giấu? Nếu như chúng ta lục soát quanh đây một lần nữa thì nhất định sẽ tốn không ít thời gian, vạn nhất người của phái khác cũng tới tranh đoạt thì đúng là không hay.
Người kia cười lạnh đáp:
- Tin tức này cực kỳ bí ẩn, chúng ta tu luyện ở quan ngoại, cách nơi này không xa, cho nên mới có thể tới trước. Người các phái khác cho dù có thủ đoạn thông thiên nhưng khi nhận được tin này lại cách xa thiên sơn vạn thủy, muốn cũng không tới ngay được. Mà cho dù có người tới thì chưa chắc đã là nhân vật lợi hại gì, chẳng lẽ chúng ta lại không đối phó được? Mà cho dù có là nhân vật khó chơi, nếu chúng ta đã tới trước thì họ cũng phải nể mặt tiên sinh, chúng ta sợ cái gì...
Câu này của hắn mới chỉ nói được một nửa, thì bên ngoài đã vang lên một âm thanh ôn nhu, quyến rũ:
- Sấu Thạch tiên sinh thể diện đương nhiên là lớn, thế nhưng danh tiếng của ba vị anh hiệp ra sao, tiểu nữ chưa từng được nghe qua.
Câu này mang theo ngữ âm Giang Nam, tuy vô cùng ôn nhu nhưng dường như lại kèm theo một cỗ ma lực kỳ dị.
Người thiếu niên nghe xong, chỉ cảm thấy thanh âm này xâm nhập thẳng vào xương cốt, làm cho toàn thân hắn mềm nhũn. Mà đâu chỉ có vậy, âm cuối của nó giống như chui từ đất lên, khiến trong bụng hắn xuất hiện một luồng khí nóng, chạy thẳng lên óc.
Trong đầu thiếu niên này ầm vang một tiếng, lập tức trong thiên địa lúc này chỉ có giọng nói kia quanh quẩn trong đầu, hắn không tự chủ được mà đi tới chỗ tiếng phát ra. Nhưng khi hắn vừa đi được một bước thì trong ngực lại xuất hiện một dòng khí lạnh, trục xuất giọng nói kia ra ngoài.
Người thiếu niên nhất thời tỉnh táo lại, cả người mồ hôi toát ra như mưa, thân hình mềm nhũn, đứng còn không vững. Hắn lảo đảo một cái, vịn vào cái bàn, há mồm thở dốc, chẳng biết là chuyện gì đang xảy ra.
- A! Tiểu tử này đúng là không kém, lại có thể không có chuyện gì, quả thực là hiếm thấy!
Tiếng nói vang lên, từ ngoài cửa đã có thêm một thiếu nữ thướt tha bước vào.
Mọi người giương mắt nhìn lên, thì cảm thấy trước mặt mình sáng ngời, giống như có một ngọn lửa hồng ở trước mắt.
Nữ tử kia búi tóc cao, trán bóng như hoa, mi như xuân sơn, mắt như thu thủy, lúc ánh mắt lưu chuyển quyến rũ vô cùng, đúng là câu hồn đoạt phách.
Nàng mặc một bộ y phục đỏ thẫm, giống như một loại gấm vóc, bộ ngực sữa lộ một nửa ra ngoài, chỉ phủ lên một lớp lụa mỏng, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều uyển chuyển tự nhiên, phong tình vạn chủng. Sự mê hoặc này còn hơn vài phần so với Đắc Kỷ.
Nữ tử này vừa vào khách sạn, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào thiếu niên, không mảy may di động.
Thiếu niên kia lúc này lo sợ không yên, dường như cả lục phủ ngũ tạng của mình cũng bị nữ tử kia nhìn thấu.
Nhưng mà hắn lại không cách nào nhúc nhích được, ngay cả ánh mắt cũng không cách nào né tránh.
Nàng kia ngưng mắt nhìn trong chốc lát, bàn tay nhỏ vung lên, ba cái vòng phỉ thúy trên cổ tay va vào nhau, phát ra những tiếng đinh đang thanh thúy, nghe rất là êm tai.
Khi ba tiếng đinh đương vang lên thì sắc mặt của ba người kia biến đổi, nhất tề đứng dậy, hai tay nhấc lên chuẩn bị tư thế.
Thiếu niên kia không hiểu, ba người này đâu có mang theo binh khí tùy thân, nhưng mà mỗi người lúc này lại nắm trong tay một kiện binh khí hình thù kỳ lạ, theo thứ tự là một thanh Ngọc Xích (thước ngọc), một cái Luân Cứ Trảm (cưa), và một cái Tử Kim Bát (bát vàng).
Hành động của ba người đương nhiên là lọt vào trong mắt của thiếu nữ, nhưng nàng lại vươn tay chụp vào thiếu niên, đuôi mày nhướng lên, giống như là gió xuân thổi tới, nhẹ giọng nói:
- Tiểu đệ này thật sự rất tuấn tú, đúng là một người tuyệt vời. Tới đây, đừng sợ, tỷ tỷ mang ngươi tới một nơi rất đẹp, từ nay về sau không cần phải ở nơi hoang dã này chịu khổ nữa.
Ba người kia sắc mặt đại biến, lặng lẽ liếc mắt nhìn nhau, hán tử cao gầy ho khan một tiếng, nói:
- Cảnh Dư tiên tử, tiểu tử này là người mà Sấu Thạch tiên sinh muốn, tiên tử muốn mang đi, sợ rằng có chút không ổn đâu.
Nữ tử kia nhẹ nhàng cười, nói:
- Người mà Sấu Thạch tiên sinh muốn, đâu phải chỉ có một người?
Ba người lại liếc mắt nhìn nhau, không nói thêm lời nào mà đột nhiên đồng thời giơ tay lên, một thanh Ngọc Xích, cái Luân Cứ Trảm và một cái Tử Kim Bát bay lên, trong miệng niệm chú ngữ, tay thì bắt quyết, trong nháy mắt hào quang của pháp bảo tỏa ra bốn phía, kêu lên ầm ầm, bầu trời đang u ám thì lúc này lại sáng rực rỡ.
Tay phải của nữ tử kia chụp vào thiếu niên có chậm lại, nhưng tay trái lại vung lên.
Ba cái vòng phỉ thúy trong tay nàng va chạm điên cuồng, giống như là tiếng mưa rào, âm thanh sát phạt này làm cho ba người kia đứng như tượng đất tại chỗ, không động đậy gì nữa.
Nhưng mà nữ tử kia đúng là đã dốc hết sức lực, mồ hôi trên trán chảy ra như mưa.
Nhưng mà nàng vẫn nghiến răng, vẫn vung cánh tay nhỏ dài chụp vào thiếu niên kia.
Người thiếu niên chỉ cảm thấy mình như bị vô số xích sắt trói lại, ngay cả cử động một ngón tay cũng không được. Hơn nữa khi cái vòng phỉ thúy kia vang lên một tiếng thì hắn lại cảm thấy thân hình mình như bị xẻ ra, giống như trên người như có vật nặng ngàn cân, hai chân bị ép tới mức đau nhức, chỉ thấy bàn tay của thiếu nữ đã đưa tới yết hầu của mình.
Nhất thời, cuồng phong nổi lên, hào quang bắn ra tứ phía, đồng thời lại còn có những thanh âm như sấm động.
Thiếu niên kia chỉ cảm thấy lực ép lên thân mình đã nặng vô cùng, như có vô số ngôi sao nhảy múa trước mắt, chẳng nhìn thấy gì từ lâu.
Khi mà hắn sắp không duy trì được nữa thì cuồng phong trong khách sạn dừng lại, áp lực trên người biến mất. Cảm thấy trong cổ họng có cái gì đó ngòn ngọt, hắn bỗng nhiên phun ra một ngụm máu rồi ngửa mặt gục xuống.
Ngay khi hắn còn đang mơ mơ màng màng thì có một thanh âm băng lãnh vang lên:
- Người này ta muốn!
Ở cái vùng khỉ ho cò gáy này, trong một tiểu điếm hoang dã nhất thời khách nhân kéo tới ùn ùn.
Người thiếu niên lúc này như rơi xuống vực sâu không đáy, hai mắt toàn là bóng tối, không có đường quay về, chẳng còn biết tình hình trong khách sạn như thế nào nữa.
Tuy mắt không nhìn thấy được, nhưng tai hắn vẫn có thể nghe, tri giác vẫn còn cảm nhận được.
Mà lúc này, tứ chi của hắn giống như bị dìm vào trong dung nham của địa ngục, có cảm giác như đang bị lửa nóng thiêu đốt, như kim đâm vào tận xương, hắn hận mình tại sao lúc này lại không ngất đi cho rồi?
Thế nhưng con người càng mong muốn kịch liệt lại thường không được, sự đau đớn lúc này chỉ có tăng mà không giảm, càng lúc càng kịch liệt. Trong mơ hồ, mũi hắn dường như ngửi thấy mùi khét, những thanh âm ti ti vang lên bên tai không dứt.
Ngay khi người thiếu niên cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa thì nhất thời có một luồng gió mát thổi vào mặt. Hắn cảm thấy gió mát thì sự đau đớn giảm bớt, hắn như muốn nâng mình lên mà đón lấy cơn gió này.
Thiếu niên kia vất vả lắm mới ngưng tụ được một chút sức lực còn sót lại, đang muốn nhổm dậy thì từ đâu đó lại vang lên một cỗ lực đạo thật mạnh, ép hắn trở lại mặt đất.
Ngay sau đó bên tai lại vang lên thanh âm Giang Nam ôn nhu:
- Muốn hưởng gió mát từ con tiểu tiện nhân Minh Hà kiếm phong kia? Đúng là muốn chết, ngoan ngoãn ở bên cạnh tỷ tỷ, có nóng một chút nhưng mà nó không đốt chết ngươi đâu.
← Ch. 005 | Ch. 007 → |