Truyện ngôn tình hay

Truyện:Trần Duyên - Chương 009

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 009: Nghịch duyên (5)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trong ba phái đương nhiên là có người bản lĩnh xuất chúng, khi tiếng hô vừa dứt đã có mấy người đạo hạnh cao thâm phi thân lên, nhanh như điện xẹt, đứng trước mặt thiếu niên.

Người đứng mũi chịu sào là Thất Thánh Sơn Thiên quân Lý Chi Diệu. Hắn cũng chẳng kịp tế xuất pháp bảo, mà dùng lực lượng của bản thân để cản thế kiếm hung mãnh của Vân Vũ Hoa.

Nhưng mà tất cả mọi người ngàn vạn lần cũng không ngờ được, khi Vân Vũ Hoa đã xuất một kiếm có uy lực cực đại như vậy mà vẫn còn có lực lượng điều khiển, một kiếm này xuất ra đã thay đổi đối tượng, mục tiêu không phải là thiếu niên mà lại là chém tới người trong ba phái.

Thủy triều cuồn cuộn lần thứ hai hiện lên, mang theo tất cả những gì có trong trời đất, ầm ầm lao tới vị trí người của ba phái. Mọi người lúc này đồng thời biến sắc, mắt thấy uy lực của sóng biển, trong lòng biết là khó có thể chống đỡ.

Phải biết rằng, đạo hạnh cao thâm đủ để dập tắt lửa trên người thiếu niên, dù mình có sử dụng tất cả pháp bảo, lực lượng thì có thể tự bảo vệ hay không?

Mắt thấy một kiếm này phá không bay tới, ai cũng ngưng thần đề khí, liều mạng dồn tất cả tu vi của mình lại, tạo thành chân nguyên hộ thể ngạnh đỡ một kiếm này.

Lúc này Lý thiên quân đã bay tới trước mặt thiếu niên, hắn mượn lực của mọi người, thi triển pháp bảo Thất Bảo Vân Nghê Tán (cái ô) ở trong tay, một tia sáng bảy màu hiện ra, hình thành một tấm màn ánh sáng miễn cưỡng che chắn trước sức mạnh của thủy triều, nhằm giữ lại cho thiếu niên một mạng.

Nhưng mà hắn không ngờ tới Vân Vũ Hoa lại có kiếm thứ hai, nên vừa sợ vừa giận, vội vàng quay về cứu viện đồng môn. Trong lòng hắn biết, giờ quay lại thì đã muộn, mọi người sẽ khó tránh khỏi họa, nhưng cũng đành phải làm.

Hiện giờ chỉ có thể trông chờ vào việc đồng môn có thể dùng chân nguyên duy trì trong chốc lát, đợi mình về cứu viện.

Nếu như đồng môn bị trọng thương, tổn hao đạo hạnh mà cứu được thiếu niên kia một mạng dưới kiếm của Vân Vũ Hoa thì cũng coi như là thành công.

Thế gian luôn thay đổi, tám chín phần mười không theo dự tính của con người.

Nhưng khi Lý thiên quân vừa mới phi thân trở lại cứu viện đồng môn thì Vân Vũ Hoa lại dựng cổ kiếm lên, chém ra kiếm thứ ba.

Cổ kiếm Thiên Quyền lúc này đen kịt như mực. Nó chỉ vừa mới huy động thì đợt thủy triều thứ ba đã lao ra như sấm giật, đùng đùng đánh về phía thiếu niên kia!

Lý thiên quân nghe thấy tiếng sấm nổ thì sợ hãi vô cùng. Hắn không có cách nào duy trì được nét mặt ung dung trầm ổn thường ngày nữa. Phải biết rằng, kiếm thứ nhất hắn đỡ được nhưng cũng đã kiệt lực, huống chi lại còn phải mượn lực của mọi người.

Vân Vũ Hoa có thể phóng ra kiếm thứ hai đã khiến hắn giật mình vô cùng, nhưng cũng có thể tạm chấp nhận. Nhưng mà đến khi Vân Vũ Hoa chém ra kiếm thứ ba, thì tu vi ấy đúng là thâm sâu không thể dò.

Cảnh Dư tiên tử ở phía xa xa nhìn thấy tình thế như vậy thì sắc mặt tái nhợt, không còn chút huyết sắc nào nữa.

Lúc này nàng mới hiểu, khi hai người chiến đấu thì Vân Vũ Hoa không dốc hết toàn lực chắc là do cố kỵ các phái rình lén. Nếu như nàng ta dốc toàn lực thì sợ rằng nàng đã hương tiêu ngọc vẫn, hồn phi phách tán từ lâu rồi.

Vân Vũ Hoa liên tiếp phát ra ba kiếm, người trong ba phái đều lâm vào tình trạng hiểm nghèo, chỉ còn cách dốc hết sức chống đỡ thế công, lấy đâu ra sức mà đánh trả.

Hiện giờ bọn họ đã loạn vô cùng, ốc còn mang không nổi vỏ, thì lấy đâu ra thực lực chiếu cố cho thiếu niên kia? Chắc chắn sẽ bị nước Minh Hà ăn mòn xương cốt, thực hồn đoạt phách, vạn kiếp không được siêu thoát.

Trong lúc tình thế nguy cấp, từ trên không trung bỗng truyền tới một tiếng thở dài, một thanh âm như chuông đồng vang lên:

- Thiện tai, thiện tai, Vân tiên tử tuổi còn trẻ mà sao sát khí lại nặng như vậy? Chắc là dưới cổ kiếm Thiên Quyền đã có không ít oan hồn rồi!

Lời vừa dứt thì trên người thiếu niên đã xuất hiện một tầng Phạn văn đại chú (chú ngữ bằng chữ Phạn), tạo thành một tầng kim quang sáng như ngọc lưu li. Kim quang vừa hiện thì Minh Hà đã vọt tới, đụng luôn vào Kim quang.

Đột nhiên, mấy chữ Phạn văn đại chú bỗng nhiên sáng bừng lên, sóng nước Minh Hà vốn có thế như sấm sét đã dừng lại, tựa như thủy triều rút xuống biển, biến mất không thấy tăm hơi.

Nhưng ánh sáng có mấy chữ Phạn văn đại chú thì lại không mất, chỉ mờ mờ đi, khó tìm thấy tung tích. Một phát kiếm của Vân Vũ Hoa cuối cùng cũng được ngăn cản.

Chỉ trong một thời gian ngắn, sự sống chết của thiếu niên đã biến đổi mấy lần! Tất cả là phúc, hay là họa?

Khi một kích kia thất bại, Vân Vũ Hoa không còn duy trì được biểu tình lạnh nhạt nhất nữa, mà dựng đứng thanh cổ kiếm chỉ xéo bầu trời, lạnh nhạt hỏi:

- Hay cho Đại Bi Bàn Nhược Chú, người tới có phải là Nam Sơn tự Tuệ Hải đại sư?

Câu nói của Vân Vũ Hoa giống như đất bằng dậy sóng, làm cho người trong ba phái cả kinh, chỉ biết hai mặt nhìn nhau.

Nam Sơn tự truyền thừa đã hơn ngàn năm, trong chùa cao tăng đạo đức, diệu pháp thượng sư tầng tầng lớp lớp, là một trụ cột của chính đạo. Nếu bàn về thanh thế, thì chỉ kém có ba phái Đạo Đức Tông, Vân Trung Cư và Thanh Khư Cung mà thôi.

Mà Tuệ Hải đại sư lại là cao tăng đắc đạo của Nam Sơn tự, đã nổi danh qua hơn trăm năm. Bình thường cao tăng đắc đạo của Nam Sơn tự rất ít ra ngoài, nay Tuệ Hải đại sư lại tới nơi biên ải hoang vắng, chắc chắn là vì thiếu niên này.

Từ trên không trung truyền tới tiếng hết lớn, giống như là sư tử gầm, sấm sét vang:

- Yêu nữ to gan, pháp húy của sư phụ ta, ngươi có thể tùy tiện gọi hay sao?

Vân Vũ Hoa cười lạnh một tiếng nhìn lại phía đó, thì thấy kim quang đã hiện lên 3 thân ảnh.

Ở giữa là một vị lão tăng trên người khoác một cái áo cà sa đỏ thẫm mạ vàng trên cổ đeo một chuôi Nam Hải trảm hương châu, trong tay cầm Cửu Hoàn Kim Cương phục ma trượng phật quang ẩn hiện, bảo vật trang nghiêm, quả nhiên là Nam Sơn Tuệ Hải. Bên trái lão là một trung niên tăng nhân xem ra là đệ tử của hắn. Người quát vừa nãy đúng là vị trung niên tăng nhân thân hình to lớn này.

Vân Vũ Hoa thản nhiên nói:

- Tuệ Hải đại sư không ngại gian khổ, thiên sơn vạn thủy tới đây, lẽ nào chỉ vì một yêu nữ như ta? Sợ rằng đại sư cũng tới vì thiếu niên này. Cùng là cướp người, như vậy thì cao tăng như ngài làm gì có tư cách chỉ trích người khác?

Tuệ Hải rủ mi không nói không ngừng niệm phật hiệu, đệ tử cao lớn bên cạnh hắn không nhịn được nữa, tiến lên một bước, quát lớn:

- Yêu nữ chớ có ở đây hồ ngôn loạn ngữ! Tấm lòng từ bi của sư phụ ta sao có thể nghi ngờ, sao có thể ngồi nhìn thiếu niên vô tri này rơi vào tay của yêu tà! Ngươi còn dám phỉ bảng mê hoặc người khác, đừng trách bảo trượng vô tình!

Vân Vũ Hoa nhìn chăm chú vào tăng nhân này một hồi lâu, nàng thu hồi kiếm, định thần nhìn chăm chú vào tăng nhân này. Tăng nhân này tâm hồn không được tự nhiên, cảm thấy trong lòng huyết khí cuồn cuộn, mê mẩn nói:

- Nàng nhìn ta như vậy, không biết là vì sao? Chẳng lẽ nói...

Sau một lát, đôi môi anh đào của Vân Vũ Hoa hé mở, thản nhiên cười, băng tuyết trên khuôn mặt tan đi, đất đai lại hồi xuân, tăng nhân kia nhìn thấy như vậy thì tâm thần kích động không thể dời đôi mắt.

Ngay sau đó, nàng nhìn tăng nhân này mà ôn nhu nói:

- Đại sư nếu đã nói bảo trượng vô tình vậy thì xin chỉ giáo một chút đi? Vũ Hoa mặc dù phải liên tiếp chiến đấu, thần khốn thân bì (tinh thần bị quấy nhiễu, thân thể mệt mỏi), nhưng nếu dùng 10 kiếm mà không chém được cái đầu bóng của đại sư xuống, Vũ Hoa cam nguyện tự sát tạ tội. Ngài thấy thế nào?

Tăng nhân kia khuôn mặt đỏ lên, mê mẩn biến mất, nhưng lại thay vào đó là sự tức giận vô cùng. Cho dù như vậy, hắn cũng không dám cùng Vân Vũ Hoa đơn độc đổi chiến. Vừa rồi thấy oai lực một kiếm của nàng chỉ e là chưa tới mười kiếm, có khi dùng tới ba kiếm thì hắn đã viên tịch rồi.

Dù sao hắn cũng là danh gia đệ tử, chuyện như vậy cũng có thể nhận biết được. Nhưng Nam Sơn tự là danh môn chính đạo không thể lấy nhiều đánh ít. Tăng nhân này mặc dù tức giận đến run cả ngươi, nhưng cũng không dám lên tiếng trả lời.

Trong lúc hắn tiến thoái lưỡng nan, xấu hổ vô cùng, từ trên không trung lại truyền tới tiếng cười nhạt:

- Đông Đô Lạc Dương đột nhiên có Tử Hỏa Thiên Lôi rơi xuống thiên hạ to lớn, gieo quẻ là đoán được âm dương, người biết thiên cơ, không chỉ có mấy giáo phái yêu tà của các ngươi! Ta nếu như không tới, chẳng phải là tiện nghi cho loại yêu nghiệt các ngươi, tùy ý ở đây làm loạn hay sao?

Trong khi tiếng nói còn vang lên, thì từ trên không trung đã hạ xuống một đạo tường vân, trong mây ản hiện có hơn 10 người, toàn là nhân sĩ của giáo phái chính đạo. Lý Chi Diệu biến sắc, thấp giọng nói:

- Chuyện hôm nay không thể làm nữa rồi. Chúng ta đi!

Hắn vung tay lên, mang theo người của Thất Thánh sơn chậm rãi rút lui. Hắn đã đi, hai phái còn lại cũng không ở lại, đồng thời rời đi. Vậy còn Cảnh Dư tiên tử thì sao? Nàng vốn đã thấy thời cơ không ổn, yên lặng rời xa từ lâu. Lúc này chỉ còn mỗi Vân Vũ Hoa chống kiếm đứng một mình nơi đây.

Vân Vũ Hoa nhìn xung quanh một vòng thấy mọi người trong chính đạo đều giương mắt hổ, hiển nhiên là ai cũng có sự đề phòng lẫn nhau, cho nên cười lạnh một tiếng, đút kiếm vào vỏ, xoay người định rời đi.

Đột nhiên có một nữ tử trung niên kêu lên:

- Yêu nữ chớ đi! Ngươi đả thương người vô tội hại tính mạng của họ, vậy mà cứ định như vậy rời đi hay sao?

Vân Vũ Hoa dường như không nghe thấy, thân hình phiêu nhiên bay lên, chậm rãi rời đi, hoàn toàn không coi sự khiêu khích của trung niên nữ tử kia vào mắt. Nữ tử kia tức giận hắng giọng, nhưng thấy đồng bạn xung quanh không nói câu nào, nàng đương nhiên cũng không dám đơn độc đuổi theo. Nghiến răng nghiến lợi nửa ngày, nàng chỉ đành âm thầm nuốt hận vào trong lòng.

- Chư vị đạo hữu, hôm nay chính là ngày vui của tệ tông cho nên không muốn thấy tai ương đổ máu. Vân Vũ Hoa tuy rằng liều lĩnh, nhưng cũng biết tiến thoái, khẩn cầu các vị nể mặt tệ tông hôm nay tạm thời buông tha nàng. Không biết ý của các vị đạo hữu ra sao?

Bỗng có một giọng nói hồn hậu dễ nghe vang lên.

Lúc này có một đạo Tử Hà (mây tía) ở giữa không trung hiện lên, bảy màu giao thoa cảnh trí huyên diệu không nói hết. Ở giữa có hơn 10 người hiện ra gió nhẹ chuyển động.

Ở giữa cό một vị chân nhân trên đạo bảo có thêu mặt trời Đông Hải, phía sau đeo một cổ kiếm màu đồng xanh, trên mặt hiện bảo quang bộ râu dài phất phơ theo gió, tiên phong đạo cốt, chỉ nhìn là có thể nhận ra ngay.

Người trong chính đạo sắc mặt khẽ biến, ai nấy đều ghé tai vào nhau, thấp giọng bàn tán. Tuệ Hải thấp giọng niệm một tiếng phật hiệu, hai hàng mi dài nhướng lên, chậm rãi nói:

- Hóa ra là Tử Dương chân nhân Đạo Đức tông. Thất lễ thất lễ! A, Ngọc Hư chân nhân và Thái Vi chân nhân cũng đã tới, đúng là khó gặp. Ba vị chân nhân di dời tiên giá tới đây, tuy chỉ nói đây là hoang cảnh nơi tái ngoại nhưng cũng sẽ trở thành tiên cảnh.

Tử Dương chân nhân chắp tay đáp lễ, cười nói:

- Tuệ Hải đại sư quá khen, đạo học của ta còn thấp, không nhận nổi hai chữ chân nhân.

Đạo Đức tông vốn là tông phái đứng đầu chính đạo, ở Tây Huyền Sơn xây Thái Thượng Đạo Đức Cung lịch sử đã có hơn 3000 năm. Đạo Đức tông có 3 động tiên, chủ mạch có chín chi, các chi thứ là 60, đạo đồ ba vạn, khí thế bao trùm khắp thiên hạ. Chưởng giáo Tử Vi chân nhân công tham tạo hóa đạo hạnh viên mãn đã hơn 30 năm không rời Thái Thượng Đạo Đức cung một bước.

Tục truyền Tử Vi chân nhân đã tu luyện hơn trăm năm, sớm có hi vọng phi thăng, nếu nói ra đúng là đệ nhất nhân trong chính đạo hiện nay. Tử Dương chân nhân, Ngọc Hư chân nhân và Thái Vi chân nhận đều là người đứng đầu một mạch của Đạo Đức tông, cũng là những nhân vật thanh danh hiển hách hiện nay.

Các nhân vật tầm thường muống gặp một lần cũng khó khăn, hôm nay ba vị chân nhân lại đồng thời tới khó tránh khỏi thanh thế rầm rộ. Mười vị đệ tử mà ba vị chân nhân mang theo, tu vi cũng không phải là bình thường, mỗi người đều có tài riêng, hiển nhiên là có chuẩn bị mà tới, trong khi các phái khác toàn là vội vã tới.

Lúc này Đạo Đức tông đến đây với quy mô như vậy, thì tiên cơ đã chiếm hết thể cục đã sớm năm trong tay. Ba vị chân nhân đồng thời xuất hiện ở nơi hoang dã này, ý đồ như thể nào ai nấy đều có thể biết.

Chỉ là Tuệ Hải vẫn hỏi:

- Tử Dương chân nhân vừa mới nói hôm nay là ngày vui của quý tông, không biết là ngày vui từ đầu tới?

Tử Dương chân nhân nhìn xung quanh một vòng sau đó mới mỉm cười đáp:

- Chuyện vui thứ nhất, là chưởng giáo của tông ta Tử Vi chân nhân giờ Thìn hôm qua đã xuất quan.

Mọi người lập tức "A" lên một tiếng, tiếp tục nghị luận, ngay cả Tuệ Hải đại sư nghe vậy cũng mở lớn hai măt đôi mi dài không gió mà đung đưa.

Tử Vi chân nhân bế quan hơn 30 năm, lần này xuất quan, đúng là một đại sự oanh động chính đạo. Từ lúc chân nhân bế quan cho tới nay, thì đã có tin đồn là Tử Vi chân nhân thanh tu, tìm ra phương pháp bạch nhật phi thăng. Lúc này xuất quan chắc chắc là đã đạt được ước nguyện, có khi lại muốn phi thăng.

Trong lịch sử tu luyện của chư giới (các giới, ý nói là đạo, tăng ma, yêu... ), thì người phi thăng gần đây nhất chính là Thanh Khư Cung Thanh Linh chân nhân. Thanh Linh chân nhân tính ra tu luyện ở Thanh Khư Cung cũng không được bao lâu, thuở nhỏ hắn vô cùng thông minh, lại có trí tuệ, chỉ nhìn các loại cổ kinh đạo tạng một lần là không thê quên, có thể đọc lại vanh vách. Người này có nghị lực lớn, chịu đựng nỗi khổ mà người khác không chịu được, đồng thời có một quyết tâm lớn, đó là nguyện phổ độ cho những người mê muội trong thiên hạ.

Sau này, khi mà đạo hạnh của Thanh Linh chân nhân ngày một thâm hậu, lại tích được công đức vô số, sau lại được sự chỉ dẫn của tiên nhân, học được bí quyết vô thượng, khổ tu hơn ba mươi năm cuối cùng cũng phi thăng.

Từ sau khi Thanh Linh chân nhân vũ hóa phi thăng có lưu lại bốn quyển Thượng Hoàng Kim Lục, ngoài ra còn để lại một số đồ vật, đó chính là ngọc bội tùy thân. Nó đã nhiễm tiên khí mà tự thông linh, lại càng đáng sợ hơn, chính là pháp khí tiên kiếm của lão.

Thanh Khư Cung vốn là một tiểu quan đã suy yếu lâu ngày, nhưng khi Thanh Linh chân nhân phi thăng, người ngưỡng mộ như thủy triều không dứt, người cầu đạo lại liên miên bất tuyệt, cho nên trở thành một trong những đại phái.

Nhưng mà chuyện Thanh Linh chân nhân phi thăng đã là chuyện của hơn ngàn năm trước. Cho dù Tử Vi chân nhân đạo hạnh còn chưa đủ, công đức chưa viên mãn, nhưng cũng sẽ kết được chính quả thành tiên.

Tu vi tối thiểu có thể đứng vào hàng ngũ tán tiên, đó cũng là việc trọng đại của chư giới tu luyện trong hơn ba trăm năm qua. Đạo Đức tông cho dù là nhân tài hay là kinh điện, tàng thư, tiên khí đều đứng đầu. Lại có Tử Vi chân nhân tu thành chính quả địa vị của Đạo Đức tông sẽ tăng thêm một bậc, trong vòng hơn trăm năm nữa, địa vị đứng đầu chính đạo sẽ không suy chuyển.

Tuệ Hải niệm một tiếng phật hiệu, hướng về Tử Dương chân nhân nói:

- Tử Vi chân nhân xuất quan chính là một đại sự trong chính đạo ta, từ nay về sau Đạo Đức tông đứng đầu chính đạo, thiên hạ yêu tà sẽ không dám tác loạn. Sau khi trở về, ta sẽ báo cáo phương trượng chọn ngày tới Tây Huyền Sơn, chúc mừng Tử Vi chân nhân công thành viên mãn.

Crypto.com Exchange

Chương (1-521)