← Ch.1044 | Ch.1046 → |
Tuy nhiên, ngay sau đó, Diệp Trần bỗng nhiên cảm nhận được có một cỗ lực lượng thần niệm mênh mông đảo qua trên người mình!
Là lão tổ Cơ gia!
"Liệu có phát giác được không?"
Trong lòng Diệp Trần hơi xiết chặt lại, đã làm tốt chuẩn bị lúc nào cũng có thể xuất thủ.
Tuy nhiên chỉ một lát thì đạo thần niệm mênh mông kia lại biến mất không thấy.
"Trận đầu, Nam Cung gia, Nam Cung Đào, thắng!"
Sau khi đại trưởng lão của Cơ qua tuyên bố kết quả xong, mọi người ở xung quanh lại phát ra từng tiếng cười nhạo.
Nam Cung Hải đại trưởng lão của Nam Cung gia, càng là nhìn qua Đoan Mộc Phong, trên mặt hiện ra đầy vẻ chế giễu, nói:
"Đoan Mộc trưởng lão, ta còn chờ để xem Đoan Mộc gia các ngươi đại triển thần uy đây này! Thật là khiến người ta thất vọng a! Ha ha!"
Đoan Mộc Phong nghe được điều này thì vẻ mặt lập tức vô cùng khó coi, hắn tranh đua khoe khoang khoác lác, bây giờ lại bị đánh mặt trước mặt mọi người, trong lòng tự nhiên vô cùng buồn bực.
"Diệp huynh đệ, thể diện của Đoan Mộc gia chúng ta vậy coi như toàn bộ đều nhờ vào ngươi!"
Đoan Mộc Phong đành phải nhìn về phía Diệp Trần ở một bên, thông qua thần thức truyền âm nói.
Hắn thấy, chỉ cần Diệp Trần chịu ra tay, chỉ là một tên Nam Cung Đào, căn bản không đáng nhắc tới.
Tuy nhiên, Diệp Trần lại giống như không có nghe được, vẫn đứng ở phía sau, không có bất kỳ ý tứ muốn xuất chiến nào.
Vừa rồi lão tổ Cơ gia đã nổi lên lòng nghi ngờ đối với hắn, lúc này hắn tự nhiên không thích hợp để lập tức xuất hiện.
Đoan Mộc Phong làm sao biết được vấn đề mấu chốt trong đó, thấy Diệp Trần không có bất kỳ biểu hiện gì, không biết trong lòng của hắn nghĩ như thế nào, lại cũng chỉ được coi như thôi
Sau đó, mấy gia tộc lớn còn lại cũng thi nhau phát động khiêu chiến, mà Đoan Mộc gia có thực lực yếu nhất, tự nhiên lại trở thành mục tiêu công kích.
Sau đó năm trận liên tiếp trôi qua, trong đó có ba trận, Đoan Mộc gia đều là đối tượng khiêu chiến, mà Diệp Trần thì từ đầu đến cuối không có xuất thủ, còn lại ba người tham chiến, tự nhiên cũng đều thua, duy chỉ còn lại có một mình Diệp Trần.
Trận thứ sáu, đến lượt Cơ gia khởi xướng khiêu chiến, một tên nam thanh niên từ trong trận doanh của Cơ gia đi ra:
"Ta, Cơ ga, Cơ Vô Chương, khiêu chiến Đoan Mộc gia!"
Oanh!
Sau khi giọng nói của nam thanh niên này rơi xuống thì toàn trường lập tức xôn xao lên, sau đó lại có từng đợt tiếng cười vang lên.
"Đoan Mộc gia tộc hình như đã thua bốn trận rồi a?"
"Năm người dự thi chỉ còn lại một người cuối cùng, không nghĩ tới Cơ Vô Chương này không cho Đoan Mộc gia một chút thể diện nào a!"
"Xem ra đã định sẵn là sẽ bị loại ngay ở vòng đầu tiên! Ha ha!"
...
Bên trong tiếng cười vang của mọi người, Diệp Trần cũng không thể không lắc đầu, cuối cùng chậm rãi đi ra ngoài.
Hắn vốn không muốn xuất thủ sớm như vậy, thế nhưng bốn tên tuyển thủ khác của Đoan Mộc gia, thật sự quá kém, bây giờ năm người tham gia dự thi thì cũng chỉ còn lại có mình hắn, hắn không xuất thủ cũng phải xuất thủ!
Đoan Mộc Phong nhìn thấy Diệp Trần cuối cùng cũng chịu đứng dậy, lập tức thở phào nhẹ nhõm, trên mặt bốn người còn lại, tất cả cũng đều hiện ra vẻ mong chờ.
Diệp Trần chậm rãi bước vào giữa sân, đứng đối mặt với Cơ Vô Chương kia.
"Tiểu tử! Đoan Mộc gia các ngươi không chịu được một kích như thế, bản công tử vốn là cũng không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, muốn cho Đoan Mộc gia các ngươi giữ lại mấy phần mặt mũi, đáng tiếc muốn trách thì trách ngươi không biết sống chết, cũng dám vô lễ đối với lão tổ nha ta! Lão tổ nhà ta rộng lượng, không so đo với một tên tiểu bối, cũng không đại biểu cho bản công tử có thể chịu!"
Cơ Vô Chương liếc qua Diệp Trần, chậm rãi mở miệng nói, trên cả khuôn mặt đều hiện ra vẻ khinh miệt.
"Tiểu tử, ngươi nếu như thức thời, bây giờ lập tức dập đầu xin lỗi, sau đó thì trực tiếp nhận thua, bản công tử sẽ tha tội ngươi vô lễ trước đó, như thế nào?"
Ở trong suy nghĩ của Cơ Vô Chương thì nhân tài kiệt xuất bên trong Đoan Mộc gia kia nhất định chỉ có Đoan Mộc Bằng Vân, ngoài Đoan Mộc Bằng Vân ra, những người khác căn bản không đủ tư cách để hắn xuất thủ, nếu như không phải là bởi vì chuyên lúc nãy, để Cơ Vô Chương phải ra mặt giáo huấn Diệp Trần thì hắn thậm chí chẳng thèm đi khiêu chiến với Đoan Mộc gia!
Hai mắt Diệp Trần buông xuống, giống như không có nghe được lời nói của Cơ Vô Chương, cúi đầu im lặng không nói, dường như đang suy nghĩ về điều gì đó.
Hoá ra:
Ngay tại vừa rồi lúc hắn vừa đi ra thì hắn rõ ràng cảm nhận được, vị lão tổ của Cơ gia đang ngồi ở chỗ cao trên đỉnh núi kia, chắc là đang để ý tới hắn!
Rất rõ ràng, trước đó Diệp Trần sử dụng phù văn Hỗn Độn pháp tắc dường như đã tạo ra sự hoài nghi cho ông lão này!
Diệp Trần bây giờ không dám chắc, nếu như chính mình sử dụng phù văn Hỗn Độn pháp tắc một lần nữa thì không biết ông lão này sẽ đối đãi với chính mình như thế nào?
Cơ Vô Chương thấy Diệp Trần cúi đầu không nói, hoàn toàn không để ý tới hắn thì hai mắt lập tức hơi trừng một cái, sau đó thì trên mặt hiện ra nụ cười lạnh:
"Được! Tiểu tử ngươi được! Ngươi đã không biết tốt xấu như vậy, vậy thì bản công tử sẽ thành toàn cho ngươi!"
Ầm ầm!
Diệp Trần không thèm để ý tới, đã kích hoạt lửa giận của Cơ Vô Chương, Cơ Vô Chương lập tức hét lớn một tiếng, trên người dâng lên một cỗ khí tức cuồng bạo, thậm chí ngay cả không gian xung quanh hắn ở dưới cỗ khí tức cuồng bạo này đều bị mạnh mẽ đè ép cho vỡ nát!
Mọi người ở xung quanh thấy cảnh này thì lập tức thi nhau kinh hô lên:
"Đều nói Cơ Vô Cương này là thiên tài đệ nhất của Cơ gia, nghĩ không ra thực lực của Cơ Vô Chương này vậy mà cũng đã đạt tới mức độ cường đại như thế!"
"Chỉ nói riêng về khí tức, vậy mà đã có thể dễ dàng nghiền nát không gian, e là cho dù đi so sánh với Độ Kiếp Đế Quân chân chính cũng không kém quá nhiều!"
"Cơ gia không hổ là gia tộc đệ nhất núi Huyễn Diệt, nội tình này quả nhiên đáng sợ!"
"Còn về phần tiểu tử của Đoan Mộc gia kia, ngược lại là vô cùng lạ mắt, hơn nữa khí tức dường như cũng không mạnh, chỉ sợ ngay cả mười chiêu chắc cũng không chịu nổi a?"
...
Ở bên trong tiếng bàn tán của mọi người, dưới chân Cơ Vô Chương bỗng nhiên giẫm một cái, sau đó thì tung ra một quyền, không trung lập trức trở nên hỗn loạn run rẩy!
Ầm ầm!
Một đọa quyền ấn vô cùng sáng chói bá đạo, giống như một con cự long xuyên qua thời không, trong nháy mắt đã đánh tới trước mặt Diệp Trần.
Mọi người ngay lập tức cảm thấy kinh ngạc:
"Cơ Vô Chương thế mà không lưu thủ chút nào!"
"Xem ra hắn là thật sự tức giận!"
"Tiểu tử Đoan Mộc gia kia chỉ sợ phải xui xẻo!"
...
Diệp Trần nhìn thấy một quyền này của Cơ Vô Chương, cũng không thể không khẽ chau mày.
Thực lực của Cơ Vô Chương này so với Đoan Mộc Bằng Vân còn phải hơi cao hơn một bậc.
Đương nhiên, nếu như Diệp Trần sử dụng lực lượng pháp tắc, một chiêu là có thể đánh bại hắn!
Thế nhưng bây giờ, vị lão tổ của Cơ gia kia hiển nhiên đã để ý tới chính mình, hắn không thể không có chỗ thu liễm.
Lực lượng pháp tắc tạm thời là không thể dùng!
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần không tránh không né, vậy mà trực tiếp tiến lên một bước, cũng đánh ra ngoài một quyền, hơn nữa là một quyền không có gì đặc sắc, chân nguyên hoàn toàn thu lại vào bên trong cánh tay.
Hắn lại muốn lấy nhục thân ra đối kháng một quyền này của Cơ Vô Chương!
Xoạt!
Mọi người thấy cảnh tượng này thì lập tức thi nhau lắc đầu.
Công phu mà Cơ Vô Chương tu luyện là lấy xu hướng bá đạo cường hoành mà phát triển, Diệp Trần thế mà lựa chọn cứng đối cứng với hắn thì quả thực chính là không biết sống chết a!
"Không biết sống chết!"
Cơ Vô Chương thấy cảnh này thì trên mặt không thể không hiện ra nụ cười lạnh.
Bản thân hắn chính là thiên tài đi theo con đường luyện thể, chỉ nói về so đấu lực lượng thì cho dù là ở trong tam đại thiên tài, hắn cũng không sợ chút nào.
Đối phương lại dám lấy nhục thần ra chọi cứng với hắn, há không phải là đúng như hắn muốn sao?
Ngay cả Đoan Mộc Phong thấy cảnh này thì sắc mặt cũng thay đổi lớn, trong lòng thầm mắng Diệp Trần quá ngu.
Hắn thấy, Diệp Trần sử dụng lực lượng pháp tắc là đã đủ để đánh bại Cơ Vô Chương một cách dễ dàng, thế nhưng lại hết lần này tới lần khác lại đi lấy nhục thân của mình liều mạng với Cơ Vô Chương, hắn đây là điên rồi sao?
← Ch. 1044 | Ch. 1046 → |