← Ch.1045 | Ch.1047 → |
Ầm ầm!
Quyền ấn của hai người ở trên không trung hung hăng va chạm vào nhau, không gian xung quanh trong nháy mắt sụp đổ, hóa thành một mảnh hư vô.
Đợi không gian ổn định lại một lần nữa thì mọi người nhanh chóng nhìn vào, lập tức tất cả đều kinh ngạc đến ngây người tại chỗ.
Chỉ thấy, Diệp Tràn được mọi người đánh giá là không biết tự lượng sức mình, đứng im tại chỗ không hề động đậy một chút nào.
Mà ở trong suy nghĩ của mọi người thì Cơ Vô Chương chiếm ưu thế tuyệt đối thì lại bay ngược ra ngoài, trọn vẹn lùi lại vài trăm mét mới miễn cưỡng đứng vững thân hình lại, khóe miệng cũng đã xuất hiện một vệt máu.
"Cái này..."
Tất cả mọi người nhìn thấy kết quả này thì lập tức tất cả đều trợn tròn mắt.
Cho dù là ai cũng không nghĩ tới, một tên tiểu bối vô danh xuất từ Đoan Mộc gia, chẳng những dựa vào nhục thân chống được một quyền của Cơ Vô Chương, thế mà còn đánh Cơ Vô Chương bay ra ngoài!
"Ông trời của ta, ta không phải đang nằm mơ đó chứ? Cơ Vô Chương được biết đến bởi lực lượng của mình, cứng đối cứng thế mà thua bởi tên tiểu tử vô danh kia?"
"Hơn nữa hắn dường như là lấy nhục thân mạnh mẽ chống lại công kích của Cơ Vô Chương, thân thể này đến cùng là cường hãn bao nhiêu?"
"Không thể tưởng tượng nổi a! Tiểu tử này đến cùng là có lai lịch gì a? Vì sao trước đó chưa từng nghe nói qua bao giờ?"
...
Trong lúc nhất thời, mọi người thi nhau kinh hô lên, tất cả đều hiện ra vẻ mặt không thể tin nổi.
Mà trước đó những người mở miệng chế giễu Diệp Trần, chế giễu Đoan Mộc gia, từng tên càng là giống như gặp quỷ, quả thực không thể tin vào hai mắt của mình. Còn về mấy người Đoan Mộc Phong thấy cảnh này thì vừa mừng vừa sợ, hiển nhiên cũng không nghĩ tới, tu vi nhục thân của Diệp Trần thế mà cũng cường đại như thế!
Dùng đúng thế mạnh của đối phương đi đánh bại đối phương, chỉ sợ không có sự nhục nhã nào hơn cái này!
"Không! Đây không có khả năng!!"
Sau khi Cơ Vô Chương ổn định lại thân hình thì lập tức giận dữ gầm thét lên, trên người đằng đằng sát khí đã rơi vào biên giới của sự nổi điên.
Hắn là thật không nghĩ tới, một cái Đoan Mộc gia nho nhỏ thế mà có người có thể đánh bại hắn, hơn nữa còn lấy thế mạnh về tu vi nhục thân của hắn đàng hoàng đánh bại hắn!
Hắn thực sự không thể nào tiếp nhận được kết quả này!
"Địa Sát Bồ Đề côn!"
Sau khi Cơ Vô Chương quát lớn một tiếng, một vệt kim mang từ trong cơ thể hắn bắn ra!
Đây là một cái trường côn màu vàng kim tỏa ra hào quang óng ánh, hiện ra sát khí nộng đậm kinh người, trong nháy mắt dài ra tới mấy ngàn mét, giống như một cây cột chống trời, hướng Diệp Trần hung hăng đập xuống!
Mọi người ở xung quanh nhìn thấy cảnh này thì lập tức thi nhau hướng về phía sau lùi lại, đồng thời cũng đã có người kinh hô lên:
"Chuẩn Thần khí! Lại là một cái chuẩn Thần khí!"
"Nghe nói Thiên Sát Bồ Đề côn chính là lấy rễ cây của Bồ Đề cổ thủ để luyện chế, Cơ gia hao phí tới tận hơn ngàn năm mới luyện hóa được nó trở thành pháp bảo!"
"Không nghĩ tới a, bây giờ thế mà rơi vào trong tay Cơ Vô Chương!"
"Bản thân Cơ Vô Chương có nhục thân cường hãn, bây giờ lại có Thiên Sát Bồ Đề côn trong tay, chỉ sợ ngay cả cường giả cảnh giới Độ Kiếp bình thường cũng có lực đánh một trận!"
"Tiểu tử kia nếu không có pháp bảo chuẩn Thần khí để chống lại thì chỉ sợ sẽ thua thiệt lớn!"
"Nói đùa! Ngươi cho rằng Thần khí là rau cải trắng sao? Nội tình phong phú của Cơ gia thì Đoan Mộc gia làm sao có thể so sánh được?"
...
Ở bên trong tiếng bàn tán của mọi người, Địa Sát Bồ Đề côn này đã hung hăng hướng về phía Diệp Trần ở phía dưới mà đập xuống.
Diệp Trần khẽ chau mày, ở lúc pháp bảo của đối phương rơi xuống, hiểm mà lại hiểm né tránh đạo công kích này.
Tuy nhiên, Cơ Vô Chương lúc này đã ở vào trạng thái bùng nổ, lập tức vung cây côn lớn kia lên, trên không trung lưu lại ngàn vạn đạo côn ảnh bao phủ Diệp Trần vào trong đó.
"Tiểu tử! Đi chết đi!"
Sát ý của Cơ Vô Chương hiên ra sõ ràng, hiển nhiên là không lưu thủ một chút nào, chuẩn bị một lần hành động tiêu diệt Diệp Trần.
Sắc mặt của Diệp Trần cũng lập tức trở nên có chút ngưng trọng, hắn bây giờ làm mất đi Diệt Thế Ma đao, Trường Sinh chung thì lại không thể dùng, phù văn Hỗn Độn pháp tắc cũng phải giấu đi, tự nhiên có chút bó tay bó chân.
Vốn là không để cho lão tổ Cơ gia nổi lên lòng nghi ngờ, chỉ muốn đánh bại đối phương, mọi chuyện dễ tính, nhưng không có nghĩ tới, phản ứng của Cơ Vô Chương kia thế mà lớn như vậy, một lòng muốn đẩy hắn vào chỗ chết!
Coi như bùn nhão cũng có mấy phần hỏa khí chứ nói chi tới là Diệp Trần?
"Ta vốn không muốn trêu chọc rắc rối, ngươi đã không biết tốt xấu như thế, vậy thì cũng đừng có trách ta!"
Ở trong lòng Diệp Trần khẽ quát một tiếng, bỗng nhiên ổn định lại thân hình, không né tránh nữa.
Sau đó, ở bên trong ánh mắt khó có thể tin nổi của mọi người, Diệp Trần vậy mà giơ nắm đấm của mình lên, hướng về phía cây côn lớn kia đang rơi xuống ngay lập tức đập tới!
Vào lúc này, hai mắt của tất cả mọi người đều trợn ngược lên, từng người quả thực cũng hoài nghi chẳng lẽ bị hoa mắt.
"Má ơi! Ta không có nhìn nhầm chứ? Tiểu tử này đây là chuẩn bị dùng nắm đấm của mình đi chống lại công kinhc của pháp bảo chuẩn Thần khí?"
"Hắn đây là điên rồi sao? Cho dù là cường giả Độ Kiếp hậu kỳ, ở dưới tình huống không có pháp bảo phòng ngự cũng tuyệt đối không dám làm chuyện như vậy a!"
"Chẳng lẽ ở trên người hắn có cất giấu pháp bảo phòng ngự lợi hại gì sao? Cho dù thật là như thế cũng quá mức bất cẩn đi? Hắn đây quả thực là đang liều mạng a!"
...
Tất cả mọi người đều vừa sợ lại vừa ngạc nhiên, ngay cả vị lão tổ Cơ gia kia từ đầu đến cuối vẫn luôn nhẹ như mây giờ thì bây giờ trên mặt cũng không thể không hiện ra vẻ nghi hoặc.
Cơ Vô Chương kia đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó thì trong đôi mắt hiện ra sát ý nồng đậm:
"Lão tử cũng không tin! Quả đấm của ngươi còn có thể cứng hơn so với Địa Sát Bồ Đề côn của ta? Chết đi cho ta!"
Ầm ầm!
Côn lớn giáng xuống, những nơi đi qua, không gian đều vỡ vụn, không trung run rẩy giống như có thể phá hủy mọi thứ.
Mà vẻ mặt của Diệp Trần thì lại không vui không buồn, một quyền kia vẫn được đánh ra vô cùng kiên quyết.
Tuy nhiên, ngay vào lúc nắm đấm của Diệp Trần sắp va chậm với Địa Sát Bồ Đề côn thì trong nắm tay của Diệp Trần đột nhiện hiện lên một đạo ánh sáng nhàn nhạt thần bí, dường như hiện ra một cục đá!
Chỉ có điều, ở trong cái chớp mắt này, căn bản không có người nào có thể phát giác ra sự khác lạ này, cho dù là vị lão tổ kia của Cơ gia cũng không thể!
Còn về phần hòn đá kia thì chính là Vĩnh Hằng chi thạch chưa được Diệp Trần luyện hóa hoàn toàn!
Diệp Trần nghĩ dưới tình huống không sử dụng Trường Sinh chung và phù văn Hỗn Độn pháp tắc, át chủ bài duy nhất mà Diệp Trần có thể sử dụng thì chỉ còn lại khối Vĩnh Hằng chi thạch này.
Phải biết, Vĩnh Hằng chi thạch chính là Hỗn Độn Linh Bảo, hơn nữa là tồn tại mà ngay cả Hạo Thiên đại đế năm đó vắt hết óc cũng không thể luyện hóa!
Mức độ cứng cấp thậm chí vượt xa Thần khí!
Huống chi trong tay của Cơ Vô Chương vẻn vẹn chỉ là một kiên chuẩn Thần khí mà thôi.
Ầm ầm!
Người ở bên ngoài nhìn thấy, nắm đấm kia của Diệp Trần vô cùng nhỏ bé, hung hăng va chạm với cái côn lớn như trụ chống trời kia thì Diệp Trần vốn nên bị một côn đánh bại, thế mà lông tóc lại không hư hại chút nào!
Mà cây côn to lớn giống như cột chống trời không gì không thể phá kia ngược lại lập tức bị đánh bay ra ngoài.
"Phốc!"
Cơ Vô Chương cảm nhận được một cỗ lực lượng phản phệ vô cùng cường đại, cả người trực tiếp điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, lại bay ngược ra đằng sau một lần nữa, suýt chút nữa thì ngất.
"Tại sao có thể như vậy?!!"
Cơ Vô Chương hò hét trong lòng một tiếng, thậm chí cũng bắt đầu nghi ngờ vào cuộc sống.
Dưới tình huống hắn sử dụng một kiện chuẩn Thần khí, thế mà bị đối phương tay không tấc sắt đánh bại?
Tuy nhiên, còn chưa đợi hắn lấy lại tinh thần thì một bóng người đã giết tới trước mặt!
← Ch. 1045 | Ch. 1047 → |