← Ch.163 | Ch.165 → |
- Vì sao lại là nàng, theo ta được biết thì nàng cũng không có đắc tội với ngươi, hơn nữa theo như ta được biết thì quan hệ của hai người cũng không tệ.
- Đúng vậy, nàng đối với ta không tệ.
Tống Tân gật gật đầu.
- Nhưng mà nàng là người thích hợp nhất mà ta có thể nghĩ đến. Ta vội vã báo thù, căn bản là không kịp chậm rãi đi tìm. Hơn nữa trong xã hội bây giờ, muốn tìm được một người con gái trưởng thành, căn bản là còn trân quý hơn cả khủng long. Thời thế thay đổi, đạo đức xuống cấp. Những cô gái sau khi tốt nghiệp trung học mà vẫn còn là con gái căn bản là chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi. Hơn nữa Tô Nham cũng rất tin tưởng* ta, so sánh ra còn dễ dàng bị ta lừa hơn.
Diệp tiểu Manh vốn đang muốn lớn tiếng phản bác quan điểm của Tống Tân về con gái, nhưng mà suy nghĩ lại một chút, lại nói ra chuyện này đối với hai nam nhân, dường như là có chút không ổn, vì thế liền nuốt tức giận xuống.
- Ta gọi điện thoại cho Tô Nham, nói là ta gặp phiền toái muốn nhờ nàng giúp đỡ. Ta biết, Tô Nham rất thích tìm hiểu những chuyện tình vớ vẩn, lòng hiều kỳ rất lớn. Ta chỉ cần nói không rõ ràng một chút, nhất định nàng sẽ mắc mưu. Ta chuẩn bị được một ít thuốc mê, thừa dịp nàng không chú ý đã khiến nàng hôn mê. Thừa lúc rạng sáng không có ai để ý liền bắt cóc nàng đến nơi này.
- Chuyện tiếp theo thì các ngươi cũng biết. Ta để cho nữ quỷ dùng ảo giác tra tấn nàng, tra tấn suốt một ngày nàng mới không chịu nổi mà bị dọa chết. Nữ quỷ đã hấp thu oán khí trước khi chết của nàng, lại càng trở nên lợi hại hơn trước kia, sau đó các ngươi liền tìm tới nơi này. Ta nghĩ dù sao các ngươi cũng có lỗi với ta, ta cứ giết chết hai người các ngươi trước. Ta để cho nữ quỷ đi ra để đối phó với hai người các ngươi trước, sau này đối phó với Nghiêm Trọng sau. Nhưng mà nữ quỷ vẫn bị thất bại. Ta vốn muốn chạy nhưng lại đụng phải tên đại hồ tử kia. Hắn thấy ta cái gì cũng không nói liền động chân tay, đánh cho ta hôn mê bất tỉnh. Đợi cho đến khi ta khôi phục lại tri giác, liền chứng kiến mấy người các ngươi và cái đại hỏa cầu kia.
- Ngươi cũng là người đã học qua cao đẳng, chẳng lẽ lại không biết cái gì là tốt cái gì là xấu.
Diệp tiểu Manh nghe Tống Tân nói xong thì giận đến cắn chặt hàm răng lại.
- Cô gái vô tội tên là Tô Nham kia, tự nhiên bị loại lý do này của ngươi hại chết thật sự là oan uổng. Ngươi làm những chuyện này, không sợ sẽ bị thiên lôi đánh sao?
- Người tốt thì thế nào? Người xấu thì sao?
Tống Tân khinh thường nhổ nước bọt.
- Ta làm người tốt hơn hai mươi năm thì thế nào, không phải đều là bị người ta coi thường, sống mà không có tôn nghiêm sao. Trên đời này, người tốt vĩnh viễn không thể sống lâu hơn người xấu được.
- Ngươi tự cho là mình đã là người tốt hơn hai mươi năm sao?
Minh Diệu lắc lắc đầu.
- Không làm chuyện xấu không có nghĩa ngươi chính là người tốt, điều này chỉ có thể nói ngươi còn không có khả năng làm chuyện xấu mà thôi.
- Tất cả những chuyện ta làm đều là bị Nghiêm Trọng hại. Nếu không phải là tại hắn, ta cũng sẽ không lâm lạc phải kết cục như bây giờ.
Tống Tân lớn tiếng ngụy biện.
Minh Diệu cảm thấy có nói nhiều hơn nữa với người này cũng không có tác dụng. Đã hại chết hai cô gái vô tội đáng thương lại còn tìm lý do để đổ hết tội lỗi lên thân người khác. Tống Tân này đã không còn thuốc chữa. Tuy rằng bên trong cũng có tác dụng phụ khi sử dụng tà thuật, nhưng mà không vod lửa thì làm sao có khói, nếu không phải là tâm lý của hắn vốn đã đen tối thì cũng không biến thành bộ dáng như bây giờ!
Minh Diệu đứng dậy, đi đến trước mặt Tống Tân, thở dài.
- Ngươi...Ngươi muốn làm gì?
Giọng nói của Tống Tân có chút run rẩy. Cho dù đã từng trở nên giống như chúa tể có lực lượng nắm giữ sinh tử người thương, nhưng mà dù sao hắn vẫn là Tống Tân nhát gan, tâm lý có chút tự ti sợ phiền phức.
Minh Diệu không nói gì, một chưởng chặt vào gáy Tống Tân, khiến cho hắn hôn mê bất tỉnh.
- Không nghĩ tới lại có thể vì lý do như vậy mà động thủ giết người.
Diệp Tiểu Manh cau mày nói.
- Tâm lý của hắn thực sự có vấn đề.
- Một mặt thì là do tác dụng phụ của tà thuật. Hơn nữa hắn có được lực lượng nhưng không thể điểu khiển được lực lượng ấy khiến cho tâm lý trở nên méo mó.
Minh Diệu tìm một sợi dây thừng, nhân lúc Tống Tân đang té xỉu mà trói chặt Tống Tân lại.
- Một người bình thường, đột nhiên có được lực lượng không thể tưởng tượng nổi, tự nhiên là muốn thử một lần xem lực lượng này có thể mang đến cho mình chỗ tốt gì. Thế nhưng cố lực lượng bất ngờ này cũng khiến cho hắn không thể khống chế được tâm linh của mình. Mà dục vọng của nhân loại đều hướng về những thứ không tốt đẹp gì đó. Cho nên như loại người này sau khi chiếm được lực lượng, thường thường sẽ chỉ làm những chuyện xấu xa. Chỉ có không ngừng tu luyện lực lượng của chính mình đồng thời tu luyện tâm linh của mình mới là chính đạo.
- Hiện tại cũng đã rõ ràng rồi, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Diệp Tiểu Manh hỏi.
- Gọi điện thoại cho Từ Mẫn.
Minh Diệu phủi phủi tro bụi trên tay đi, móc một điếu thuốc từ trong túi ra.
- Loại chuyện này chúng ta không nhúng tay vào, vẫn là giao cho cảnh sát đến xử lý thì tốt hơn. Dù sao tội danh bắt cóc giết người này của hắn cũng có bằng chứng đầy đủ, tự nhiên là có pháp luật trừng trị hắn.
Không bao lâu sau khi gọi điện thoại, xa xa liền truyền lại tiếng còi xe cảnh sát. Từ Mẫn và một đám cảnh sát tiến vào.
- Đều đã xong xuôi rồi. Người kia chính là đầu sỏ.
Minh Diệu chỉ vào Tống Tân đang bị trói như cái bánh chưng, nói với Từ Mẫn.
- Chúng tôi đã đến chậm một bước, cái cô gái bị bắt cóc kia đã chết rồi, thi thể vẫn còn nằm ở trong phòng bên kia, hiện trường tình huống như* thế nào chúng tôi cũng không rõ lắm, vì sợ gặp phiền toái nên chúng tôi cũng không có đi vào xem.
Từ Mẫn gật gật đầu, nói với người đồng nghiệp bên cạnh vài câu, mấy cánh sát cùng đi đến phòng bên cạnh.
- Thật không ngờ.
Từ Mẫn nhìn thấy Tống Tân đang nằm trên mặt đất, thở dài.
- Vốn dĩ tôi còn tưởng rằng hắn là người thành thật, lại không ngờ được tất cả những chuyện này đều do hắn mà ra.
- Người thành thật mới dễ làm nên đại họa.
Minh Diệu dập tắt điếu thuốc.
- Một người luôn luôn bị đè nén và khi phụ, đột nhiên có thể trở nên giỏi hơn, có được lực lượng áp đảo người thường, đây cũng không phải là chuyện gì tốt.
- Không nên ném tàn thuốc linh tinh.
Từ Mẫn liếc mắt lườm Minh Diệu một cái.
- Anh làm như vậy sẽ gây rất nhiều phiền toái cho công tác giám định của chúng tôi.
- Còn giám định cái rắm à.
Minh Diệu nhún vai không thèm để ý.
- Phạm nhân ở đây, chờ khi hắn tỉnh lại, các vị cứ trực tiếp lấy khẩu cung hắn là được, tôi đã dọa cho hắn một trận, cam đoan những lời hắn nói đều là sự thật.
- Đúng rồi, tôi muốn hỏi chuyện vừa rồi một chút.
Diệp Tiểu Manh ghé vào bên tai Minh Diệu.
*****
- Vừa rồi chú đã cho hắn ăn cái gì vậy? Đan dược gì có thể khiến cho người ta nói thật vậy?
- A, cái kia hả.
Minh Diệu nở nụ cười.
- Là cứt mũi của ta, ta chỉ dọa nạt hắn mà thôi.
- Ách...
Diệp Tiểu Manh lộ ra một biểu tình ghê tởm.
- Lại có thể móc ra một đống cứt mũi lớn như vậy, thực ghê tởm.
- Không có biện pháp.
Minh Diệu bất đắc dĩ xòe tay ra.
- Bây giờ bầu không khí trong thành phố rất bụi mà.
Vài tên cảnh sát đi tới phòng âm nhạc ở bên cạnh. Còn chưa mở cửa ra liền đã ngửi thấy một cỗ tinh huyết nồng đậm.
- Mùi máu nồng đậm như vậy, rốt cục là ở trong này có cái gì.
Một người cảnh sát trẻ tuổi bịt mũi lại, nhẹ nhàng đầy cánh cửa ra.
Cánh cửa gỗ chậm rãi mở ra, nương theo ánh sáng của ngọn đèn pin mà nhìn lại, mấy tên cảnh sát đều sợ ngây người.
Máu, tất cả đều là máu. Màu máu đỏ sậm đặc dinh che kín cả sàn nhà ở trong phòng, căn bản là không cho người ta chỗ nào để đặt chân.
Một cô gái toàn thân trần trụi nằm ở trên bàn làm việc. Hai tay hai chân đều xích sắt trói lại, thân thể đã sớm cứng đờ, lại che kín vô số vết thương. Những vết thương kia thực là quỷ dị, không giống như là do ẩu đả tạo thành mà nhìn qua lại giống như từ bên trong cơ thể bộc phát ra. Động mạch ở tứ chi đều bị cắt một vết không sâu lắm, máu tơi chính là từ bốn vết thương này chảy ra. Giống như là rất cả máu tươi ở trong cơ thể đều đã bị chảy ra hết, thi thể của cô gái này trở nên tái nhợt cực độ, thậm chí hơi khô quắt lại. Biểu tình trên mặt cô gái kia, chỉ sợ là cả đời này mấy người cảnh sát kia cũng không thể quên được. Hai con mắt mở rất lớn, giống như nhìn thấy một thứ gì cực kỳ đáng sợ vậy, toàn bộ khuôn mặt trở nên vặn vẹo, đặc biệt là cái miệng, gần như là lệch hẳn sang bên phải.
Cỗ thi thể này, cho dù là người thân của cô gái thấy được, chỉ sợ cũng không thể nhận ra nàng được. Rốt cuộc là cô đã thấy được chuyện tình đáng sợ đến cỡ nào, nhận lấy bao nhiêu tra tấn, mới có thể khiến cho một cô gái trẻ tuổi tràn ngập sức sống biến thành một cỗ thi thể khủng bố đến cực độ như vậy.
- Mọi chuyện cần thiết cũng đều làm xong rồi, * những chuyện còn lại chúng tôi không can thiệp vào nữa.
Minh Diệu nói với Từ Mẫn.
- Lấy khẩu cung linh tinh rất phiền toái. Cô giúp chúng tôi bịa ra một chút thì tốt rồi. Dù sao nếu từ miệng của tôi nói ra chân tướng sự việc thì những người đồng nghiệp này của cô cũng sẽ không tin tưởng, còn có thể tưởng rằng ta bị bệnh tâm thần.
- Được rồi, tôi biết rồi, anh đi về nghỉ ngơi đi.
Từ Mẫn sờ sờ đầu Diệp Tiểu Manh một chút, trừng mắt lườm Minh Diệu một cái.
- Lại có thể đem Tiểu Manh đi giúp anh làm loại chuyện này, anh đúng là biến thái.
- Không từng trải thì không thể gỡ bỏ cái vỏ nhi đồng được.
Minh Diệu hướng về phía Từ Mẫn vẫy tay chào.
- Đi thôi, về nhà ngủ nào.
- Chị Từ Mẫn, bọn em đi nha.
Diệp Tiểu Manh khoác cái túi lên lưng, đi theo Minh Diệu rời khỏi.
Trên đường trở về nhà, Minh Diệu hồi tưởng lại lời nói của Tống Tân. Một tên đàn ông không thấy rõ diện mạo, dạy cho Tống Tân một loại phương pháp nuôi quỷ tà thuật, sau đó lại dạy cho hắn cấm thuật giúp tăng cường năng lực của nữ quỷ. Đây tuyệt đối không phải là chuyện ngẫu nhiên. Nếu đơn thuần là một vị lão tiền bối chuyên nuôi quỷ, gặp được một tên tiểu bối đột nhiên cảm thấy hứng thú muốn chỉ dạy một chút thì còn có thể. Nhưng mà sau này lại đặc biệt tìm tới cửa, dạy cho Tống Tân cái loại cấm thuật thương thiên hại lý, như vậy chỉ có thể nói rõ ràng là người này có âm mưu. Thế nhưng rốt cuộc là hắn muốn làm cái gì?
Minh Diệu không nói gì, Diệp Tiểu Manh đi ở phía sau dường như cũng có chút tâm sự. Chuyện tối hôm nay dường như đã tác động mạnh đến thần kinh của Diệp Tiểu Manh. Nữ quỷ, Tống Tân quỷ sứ, siêu cấp xấu xa, một cuộc tình tay ba dường như chỉ có thể chứng kiến ở trong TV. Ba người có tình cảm thân thiết, lại có hai người bị hại. Nữ quỷ kia tuy rằng thoạt nhìn thực thảm, bị người ta lừa gạt, làm rất nhiều chuyện sai. Còn cả quỷ sứ nữa? Cứ ngây ngốc hy sinh như vậy, nhưng mà chưa từng hướng tới nữ quỷ biểu lộ tấm lòng. Tuy rằng việc này nhìn qua thật là bi thảm, nhưng mà những việc bi thảm này rõ ràng có thể không phát sinh.
Có lẽ là quá tập trung suy nghĩ, Diệp Tiểu Manh đi đứng không cẩn thận liền bị vấp vào một hòn đá hơi nhô lên. Kết quả là bị trật chân.
- A! làm sao vậy?
Nghe thấy tiếng kêu to của Diệp Tiểu Manh, Minh Diệu vội vàng chạy tới, nhẹ nhàng xoa chân cho Diệp Diểu Manh.
- Tiểu Bạch Si, chẳng lẽ vừa đi đường vừa ngủ? Tảng đá lớn như vậy mà cũng không nhìn thấy.
- Ô ô ô, đau quá, không thể đi tiếp được.
Cái miệng của Diệp Tiểu Manh cong lên, giống như là sắp khóc vậy.
- Đừng có giả bộ.
Minh Diệu dùng sức vỗ đầu Diệp Tiểu Manh một cái.
- Rõ ràng là không có việc gì mà.
- Tuy rằng nhìn qua không có việc gì, thế nhưng mà có thể bị nội thương.
Diệp Tiểu Manh ôm lấy chỗ vừa bị Minh Diệu đánh, cãi lại.
- Người ta đã bị thương lại còn đánh đầu tôi, chú không có lương tâm mà, sau này chú già tôi sẽ không nuôi chú.
- Ta sợ cô rồi.
Minh Diệu bất đắc dĩ liếc mắt, xoay người đưa lưng về phía Diệp Tiểu Manh.
- Đến đây đi, ta cõng cô.
- Ha ha, coi như chú thức thời.
Diệp Tiểu Manh cao hứng, trực tiếp nhảy lên trên lưng Minh Diệu, nào có một chút biểu hiện không đi được.
Diệp Tiểu Manh gục ở trên lưng Minh Diệu, ngửi thấy cái hương vị độc đáo trên người Minh Diệu, nàng thoải mái nhắm mắt lại.
- Đang nghĩ cái gì thế, tảng đá lớn như vậy mà cũng không nhìn thấy.
Hay tay của Minh Diệu đỡ lấy bắp đùi của Diệp Tiểu Manh. Cô gái này dường như đã bắt đầu dậy thì, có chút đặc điểm của nữ nhân rồi.
- Suy nghĩ những chuyện tối hôm nay.
Diệp Tiểu Manh thở dài.
- Chú nói xem, là nữ quỷ kia thảm hơn hay là quỷ sứ kia thảm hơn?
- Tên quỷ sứ kia so sánh ra thì thảm hơn.
Minh Diệu nghĩ nghĩ.
- Dù sao thì nữ quỷ kia mặc dù là bị người ta lừa, nhưng mà tốt xấu thì khi còn sống cũng đã hưởng thụ qua cảm giác có người yêu. Còn quỷ sứ kia thì thảm hơn, bất kể là khi còn sống hay* là đã chết đều luôn cô độc. Lại chỉ có thể thầm yêu, cái gì cũng đều không có.
- Chú nói xem, nếu ở thời điểm nữ quỷ và quỷ sứ kia vẫn còn sống. Quỷ sứ thổ lộ với nữ quỷ, như vậy nhất định bọn họ sẽ rất hạnh phúc, ít nhất thì so với hiện tại cũng hạnh phúc hơn.
Diệp Tiểu Manh nói.
- Có lẽ thế, ai mà biết được. Có thế là sẽ hạnh phúc, hai người chung sống với nhau, cùng nhau già rồi cùng nhau chết đi, một lần nữa lại đầu thai làm người. Cũng có thể chỉ hạnh phúc trong một thời gian, vì một ít chuyện tình vụn vặt mà lại giận nhau, sau đó lại chia tay nhau.
Minh Diệu cười cười.
- Những điều này đều là giả định mà thôi, chuyện không phát sinh ra, ai cũng không thể nói chính xác được nó sẽ như thế nào.
← Ch. 163 | Ch. 165 → |