← Ch.164 | Ch.166 → |
- Không, nhất định sẽ rất hạnh phúc.
Diệp Tiểu Manh tức giận phản bác nói.
- Chú luôn luôn biến những chuyện tốt đẹp thành những chuyện như vậy, thật sự là đáng ghét.
- Thế giới vốn dĩ là như vậy.
Minh diệu nhún nhún vai, bộ dáng không sao cả.
- Quỷ sứ đáng thương, nếu hắn sớm nói ra tình cảm của mình, có lẽ tất cả những chuyện này đều sẽ không phát sinh.
Ngữ khí của Diệp Tiểu Manh có chút thương cảm.
- Làm sao vậy, bắt đầu trở thành cô gái u buồn sao?
Minh Diệu cười cười.
- Nhìn không ra cô còn là một người đa sầu đa cảm.
- Không phải đa sầu đa cảm, tôi chỉ cảm thấy là nếu mình thích một người thì nên nói ra.
Diệp Tiểu Manh nói.
- Cho dù người kia không thích mình thì cũng tốt, ít nhất thì hắn cũng đã biết được tâm ý của mình.
- Cô nên thảo luận loại chuyện yêu đương này với bạn học của mình thì tốt hơn.
Minh Diệu cười lắc lắc đầu.
- Ta là một đại thúc trung niên, đã không còn hứng thú với loại chuyện này.
- Không phải là thảo luận, là quyết định.
Diệp Tiểu Manh gắt gao ôm cổ Minh Diệu.
- Để làm gì? Quyết địn cái gì?
Minh Diệu cảm thấy Diệp Tiểu Manh có chút kỳ quái.
Diệp Tiểu Manh đưa cái đầu lên, nhẹ nhàng hôn lên má phải của Minh Diệu một cái.
Minh Diệu ngây ngẩn cả người, như thế nào hắn cũng không ngờ được Diệp Tiểu Manh sẽ hành động như vậy.
- Tôi thích chú, cho nên tôi muốn nói cho chú biết.
Diệp Tiểu Manh từ trên lưng Minh Diệu nhảy xuống, nhẹ nhàng chạy mất.
Minh Diệu sững sờ tại chỗ, nửa ngày sau còn chưa lấy lại được tinh thần. Trên mặt hình như vẫn còn lưu lại cảm giác, Minh Diệu đưa tay sờ sờ, đây không phải là đang nằm mơ.
- Xong đời.
Minh Diệu thống khổ ôm cái đầu của mình, vì sao mà đêm hôm nay lại xảy ra nhiều sự tình đau đầu như vậy.
- Nếu bị Diệp Trọng biết ta có ý với con gái của hắn, không biết hắn có liều mạng với ta không nữa.
Minh Diệu từ trên giường bò dậy, lắc lắc cái đầu vẫn còn có chút mờ mịt. Ngày hôm nay không lười biếng được, hoặc là nói có muốn lười biếng ngủ tiếp cũng không được. Thư thông báo của hiệp hội đã gửi đến nhà. Như vậy những ngày tháng nhàn nhã cũng đã hết rồi.
Rửa mặt, đánh răng, chải đầu, cạo râu. Nhìn lại chính mình trong gương. Minh Diệu lắc lắc đầu. Không có thói quen, từ sau khi rời khỏi Tần gia, buổi sáng nhiều nhất thì cũng chỉ lau qua cái mặt của mình mà thôi. Một bộ trình tự trừ trên xuống dưới như hôm nay, cũng chưa từng làm qua.
- Đi ăn cơm đi.
Diệp Tiểu Manh từ trong phòng vệ sinh đi ra ngoài kêu một tiếng.
- Nếu không thì sẽ bị muộn giờ đấy.
- Ồ, biết rồi!
Minh Diệu lên tiếng. Thư thông báo của hiệp hội đã nói rất rõ ràng, chín giờ sáng hôm nay Minh Diệu phải đến trình diện. Ý tứ chính là thông báo cho ngươi một tiếng, không đi cũng phải đi. Đây cũng không phải là nhận lời mời gì đó của công ty, chỉ cần là sinh vật có linh lực sống ở trong phạm vi quản lý của hiệp hội, bất kể là người hay là yêu quái cũng được, đều sẽ phải phục tùng quản lý của hiệp hội, muốn không đi cũng không được. Nếu không sẽ bị* hiệp hội chụp cái mũ phá hư xã hội chủ nghĩa mà bắt lại. Cam đoan vơi ngươi là sống không bằng chết. Minh Diệu đánh giá lại chính mình ở trong gương, vẫn còn cảm thấy có chút không quen. Lấy tay vuốt lại mấy sợi tóc đã được chải chuốt chỉnh tề, khiến cho nó trở lên xù hơn một ít. Cuối cùng cũng nhìn thuận mắt hơn.
Cong chưa đi đến phòng khách, liền ngửi thấy một mùi hương thơm mê người, trên bàn bày đầy đồ ăn. Minh diệu nhìn một chút, còn có cả thịt kho tàu, chân gà nướng. Hắn không khỏi đổ mồ hôi.
- Xin cô, đây là ăn sáng sao?
Minh Diệu thực bất đắc dĩ xoa cái trán.
- Cô đã thấy vị đại biểu nhân dân toàn quốc nào ăn sáng có chứa nhiều dầu thực vật như vậy chưa?
- Không sao cả, dù gì những thứ chú thích ăn tôi đều đã làm rồi, còn chuẩn bị cả đồ ăn trưa để lát nữa chú mang đi nữa.
Diệp Tiểu Manh cao hứng vuốt vuốt tóc, cái bím tóc đuôi ngựa phía sau lưng vẫy qua vẫy lại, nhìn qua có vẻ tâm trạng vô cùng tốt.
Minh Diệu cảm giác vừa mới thanh tỉnh một chút thì đầu óc lại trở nên hồ đồ. Từ sau cái đêm thổ lộ hôm đó, quan hệ giữa hai người đã trở nên có chút vi diệu. Sau đêm hôm đó, Diệp Tiểu Manh cũng không có nhắc lại chuyện đêm hôm đó, Minh Diệu tự nhiên cũng rất ăn ý, giả bộ như cái gì cũng chưa từng xảy ra. Nhưng mà dường như giữa hai người có thêm một chút gì đó mà trước kia không có. Điều này khiến cho Minh Diệu cảm giác thấy có chút xấu hổ. Một cô bé mình nuôi nấng từ bé lại bỗng nhiên biến thành bạn gái. Chuyện này nếu là xảy ra ở trong trò chơi, để chơi đùa thì cũng thôi, nhưng mà đặt ở trong hiện thực thì thật sự là có chút quái dị. Đáng sợ nhất chính là mình lại trở thành nhân vật chính bên trong cái trò chơi này. Điều phiền phức chính là bây giờ cha của Diệp Tiểu Manh vẫn còn sống, hơn nữa vừa mới gặp Minh Diệu xong. Minh Diệu thậm chí đã có thể tưởng tượng được Diệp Trọng rít gào biến thành một con chồn bạc, xé xác chính bản thân mình thành cái khăn lau.
- Cái này...Hôm nay cũng chỉ là đi trình diện mà thôi, cũng không phải là làm việc chình thức, không cần phải mang cơm.
Minh Diệu xoa huyệt thái dương ngồi xuống, cảm giác cả người đều đau.
- Hơn nữa nếu mà thật sự đi làm việc thì người ta cũng nấu cơm cho mình.
- Không sao cả, để lại cho chú ăn trưa và ăn tối cũng được.
Diệp Tiểu Manh cười híp mắt nhìn Minh Diệu.
- Ừ! Cô muốn đi ra ngoài sao?
Minh Diệu húp một ngụm cháo, ừ không tệ, trình độ nấu ăn của cô bé luôn luôn rất tốt, hơn nữa gần đây còn có tiến bộ.
- Ừ, A Trạch đã về rồi, tôi đã hẹn với nàng cùng nhau đi dạo phố, tìm một chỗ tâm sự một chút, buổi tối sẽ không về ăn cơm.
Diệp Tiểu Manh gật gật đầu.
- A, tiểu cô nương tò mò kia đã trở lại sao?
Trong lòng của Minh Diệu vui hẳn. Như vậy cũng tốt, ít nhất thì sau này khi trở về cũng không còn xấu hổ khi hắn và Diệp Tiểu Manh ở nhà nữa.
- Đi nói chuyện một lúc cũng không sao cả, không nên trở về quá muộn là được rồi.
- Ừ, tôi đi thay quần áo đây.
Diệp Tiểu manh chạy về gian phòng của mình, trước khi đóng cửa lại còn thò đầu ra hướng tới Minh Diệu nói một câu.
- Cửa của tôi không cso khóa, không được nhìn lén nha.
Phốc.
Minh Diệu vừa mới húp được một miếng cháo liền ói trở ra. Xin cô, cô thì có cái gì để xem chứ. Minh Diệu cảm giác có chút bất đắc dĩ. Tuy rằng hai người đều rất ăn ý, không có nói ra chuyện đêm hôm đó. Nhưng mà Diệp Tiểu Manh dường như nói chuyện càng ngày càng...Càng...Càng đen tối? Đúng rồi, chính là đen tối, trong lời nói không minh bạch dường như luôn mang theo ba phần khiêu khích. Chuyện này thực khiến cho Minh Diệu phát điên. Mỗi lần đều phải giả bộ như nghe không hiểu.
Ăn hết đi nhanh lên, cô gái nhỏ hiện tại dường như học thói xấu, có vẻ như muốn quyến rũ chú của mình. Nói không chừng lát nữa sẽ làm ra sự tình cái gì đó khóa của quần áo không kéo lên được, muốn tìm Minh Diệu hỗ trợ.
← Ch. 164 | Ch. 166 → |