← Ch.169 | Ch.171 → |
A Trạch bấm vào cái chuông ở trước cái bàn tiếp tân trong khách sạn. Từ trong buồng đi ra một người phụ nữ trung niên, trên mặt mang theo nụ cười thân thiết.
- Tiểu cô nương, cô muốn ở trọ sao?
- Đúng, có một người con trai tên là Trần Tự Lực đã đặt trước rồi.
A Trạch gật gật đầu.
- Đặt trước rồi?
Người phụ nữ trung niên kia nghĩ nghĩ, đột nhiên vỗ đầu một cái.
- Đúng rồi, đích thật là có chuyện như vậy. Thật đáng chết, tôi lại quên mất việc này. Các cô đặt trước bốn gian phòng đúng rồi? Thật ngại quá, trước kia tôi lại quên mất chuyện này. Vốn là có bốn phòng, nhưng sau đó lại có một đôi vợ chồng đến thuê mất một gian, hiện tại chỉ còn lại ba gian phòng mà thôi. Thật sự là xin lỗi, các cậu xem có thể thu xếp được không?
- Đưa cho tôi một cái chìa khóa phòng.
A Trạch vươn tay ra.
- Hai phòng còn lại để cho bọn họ tự sắp xếp đi.
Có lẽ cái loại thái độ khó gần này của A Trạch đã khiến cho bà chủ bị dọa. Bà ta liền ngây ngốc đưa một cái chia khóa phòng cho A Trạch. A Trạch cầm lấy cái chìa khóa, mang theo hành lý đi về tròng của mình.
Đợi cho đến khi Trần Tự Lực đã thuyết phục được hai đại tiểu thư bên ngoài xong, đưa các nàng vào bên trong khách sạn thì A Trạch đã sớm không thấy tăm hơi đâu.
- Cái gì? Không còn phòng?
Nghe được bà chủ nói như thế, hai vị đại tiểu thư đồng thời dùng ánh mắt oán hận nhìn Trần Tự Lực, khiến cho Trần Tự Lực thấy có chút đứng không yên.
A Trạch sớm đã tiến vòa cướp được một phòng, mà hắn lại là người con trai duy nhất ở trong đội ngũ, tự nhiên là không thể ở cùng một phòng với một nữ sinh được. Như vậy kết quả cuối cùng chính là hai vị đại tiểu thư này phải ở chung một phòng. Hai người này vừa mới công khai oán hận đối với cái khách sạn cũ nát này, không nghĩ tới sẽ xuất hiện sự tình như vậy, Trần Tự Lực cảm giác lần này đi du lịch thật sự là không thuận lợi.
- Cái này, bà chủ à.
Trần Tự Lực kéo bà chủ sang một bên.
- Không phải tôi đã nói với bà rồi sao, tôi muốn đặt bốn phòng. Bây giờ bà chỉ để lại có ba phòng, thật sự là làm tôi rất khó xử.
- Thật sự là rất xin lỗi.
Bà chủ xin lỗi nói.
- Vốn dĩ cái thị trấn nhỏ này của chúng tôi có rất ít người tới, nhưng mà không nghĩ tới lần này lại có nhiều người tới như vậy, là do tôi sơ sẩy. Nhưng mà các phòng khác cũng đã có người ở rồi, tôi cũng không thể đuổi người ta ra được.
- Không còn thừa một gian phòng nào nữa sao?
Trần Tự Lực thở dài.
- Hai vị này cũng không phải là người dễ nói chuyện, bắt hai người các nàng ở chung một phòng, chỉ sợ là không được.
- Vậy sao...
Bà chủ nghĩ nghĩ.
- Cậu vẫn là nói chuyện với hai nàng một chút đi, thật sự là không còn thừa phòng nào.
- Làm sao lại có thể như vậy chứ, rõ ràng là tôi đã đặt trước cơ mà.
Cảm nhận được ánh mắt oán hận của hai vị phía sau, Trần Tự Lực cũng có chút phát hỏa.
- Thiếu một phòng chúng tôi cũng không ở, tôi không tin là ở trong cả thị trấn này lại không có khách sạn nào có bốn phòng.
- Đừng, đừng, đừng.
Bà chủ nhìn thấy Trần Tự Lực mất hứng, liền vội vàng kéo hắn lại. Nếu hắn đi mất, như vậy thì việc làm ăn của khách sạn cũng sẽ bị ảnh hưởng.
- Chuyện này là do ta không đúng, ta sẽ bòi thường cho cậu. Hay là như thế này đi, vì bồi thường cho các cậu, điểm tâm mỗi ngày ta sẽ không lấy tiền.
- Không phải chuyện tiền nong.
Trần Tự Lực cau mày.
- Là vấn đề khong đủ phòng. Mấy nữ sinh này cũng không phải là dễ tính, muốn các nàng ở chung một phòng là không thể được.
Trần Tự Lực lại càng thêm hối hận vì trước khi đi không rủ thêm một người con trai. Nếu là có thêm một người con trai nữa, như vậy hai người con trai ở chung một phòng cũng không có vấn đề gì.
- Hay là bà thử liên hệ với người bạn nào đó cũng mở khách sạn xe, . Cũng không phải là chúng tôi không để cho bà cơ hội kiếm tiền.
- Đừng.
Bà chủ cắn môi, suy nghĩ một chút, dường như là đã hạ quyết tâm, dậm chân một cái.
- Bốn phòng thì bốn phòng, ta sẽ dọn cho các cậu.
- A! không phải bà đã nói chỉ còn thừa ba gian phòng sao? Sao bây giờ lại biến thành bốn gian rồi?
Trần Tự Lực có chút kỳ quái hỏi.
- Cái này...Hắc hắc...
Bà chủ cười có chút mất tự nhiên.
- Vốn là còn một cái nữa. Nhưng mà...Không quá thuận tiện để ở...Cho nên chúng tôi mới không cho thuê...
- Không thuận tiện? Làm sao vậy?
Trần Tự lập hỏi.
- Chuyện là sao? Hoàn cảnh không tốt sao? Không sao cả, tôi là một người đàn ông, không để ý đến mấy chuyện này, chỉ cần có thể an bài cho hai vị đại tiểu thư kia là được rồi.
- Cái này kì thật cũng không phải.
Bà chủ do dự trong chốc lát.
- Quên đi, các cậu cứ đi theo ta nhìn căn phòng này thì tốt hơn. Có thể ở được thì ở được, không được thì ta sẽ liên hệ một cái khách sạn khác cho các cậu.
- Chờ tôi một chút, tôi đi xem phòng với bà chủ.
Trần Tự Lực quay đầu hướng về hai vị đại tiểu thư nói.
- Rất nhanh sẽ trở về.
- Đi xem phòng làm gì? Không phải chỉ có ba gian phòng sao?
Dương Nhan bưng miệng hỏi.
- Tôi cũng không muốn hai người phải ở chung một phòng đâu.
- Không cần, bà chủ nói vẫn còn một gian phòng, vốn là không cho thuê. Nhưng mà vì bồi thường cho chúng ta, cho nên đặc biệt cho tôi đến xem một chút, nếu mà có thể ở đượ, vậy thì sẽ cho chúng ta thuê.
- Không cho thuê? Vì sao?
Ngô Thanh Thanh cau mày.
- Chẳng lẽ bình thường có người thuê cũng không cho sao?
- Có thể là kho hàng gì đó.
Dương Nhan tiếp lời nói.
- Nhưng mà tôi không ở kho hàng đâu.
- Không sao cả, tôi sẽ đi xem, nếu không có gì thì tôi sẽ ở chỗ đó.
Trần Tự Lực cười cười.
- Tôi là mọt người đàn ông, cũng sẽ không để ý nhiều như vậy.
Trần Tự Lực đi theo bà chủ nhà đi lên hành lang ở trên lầu hai khách sạn. Dương Nhan là một người không chịu ngồi yên cho nên cũng đi theo. Mà Ngô Thanh Thanh cảm thấy một mình mình chờ ở dưới này cũng không có chút thú vị, đành phải cùng đi lên.
Đi đến cuối hành lang, bà chủ đứng ở trước cửa một căn phòng, cúi đầu, dường như là đang lo lắng cái gì.
- Chính là gian phòng này sao?
Trần Tự Lực thật không có quá mực để ý. Chứng kiến bà chủ dùng bước, liền đưa tay đẩy cánh cửa phòng ra, lại thật không ngờ căn phòng này đang bị khóa. Không chỉ là ổ khóa ở trên cánh cửa, mà còn có cả một cái móc khóa khác ở bên ngoài căn phòng. Cái móc khóa này đã bị rỉ sét, dường như là rất lâu rồi không được mở ra.
- Như thế nào ở bên trên đó lại có nhiều khóa như vậy.
Trần Tự Lực nhức đầu.
- Cũng không phải là kho bạc của ngân hàng, dùng nhiều khóa như vậy làm gì?
- Nếu không...
Bà chủ cau mày.
- Quên đi, ta mở ra các cậu thử nhìn xem. Cảm thấy ở được thì ở, không ở được thì ta liên hệ khách sạn khác cho các cậu.
- Tiếp tục nữa thì còn phải đi đến nơi nào.
Trần Tự Lực thầm nghĩ trong lòng.
*****
- Dù sao thì cũng không có khả năng bừa bãi hơn phòng của ta được.
Là một tên trạch nam, căn phòng của Trần Tự Lực gần như có thể coi là một cái bãi rác loại nhỏ. Có thể sống được ở bên trong hoàn cảnh đó, nhất định là một người không để ý đến vệ sinh. Trần Tự Lực đã quyết định chủ ý. Chỉ cần không phải tứ phía đều có gió lùa thì hắn sẽ ở.
Bà chủ lấy cái chìa khóa ở trong túi quần, mở cánh cửa ra.
Đẩy cảnh cửa ra, ba người đều ngây ra một lúc. Nhìn vào cái móc khóa han rỉ ở ngoài cửa căn phòng kia, hẳn là thật lâu rồi chưa từng mở ra. Vốn tưởng rằng căn phòng sẽ tràn đầy mùi ẩm mốc. Nhưng mà trong không khí một chút mùi lạ cũng không có. Dường như so với bên ngoài thì còn tươi mát hơn. Trong không khí còn thoang thoảng mùi hương hoa nhài thơm ngát. Khiến cho mọi người cảm thấy thoải mái.
- Bà chủ, không phải bà nói là căn phòng này luôn không cho ai thuê sao?
Trên mặt Trần Tự Lực mang theo vẻ nghi hoặc.
- Vì sao vậy? Nơi này có ý nghĩa đặc thù sao?
Mặc dù không thấy căn phòng này có vấn đề gì, nhưng mà Trần Tự Lực cảm thấy được, chỉ sợ sẽ rất khó có thể tìm được gian phòng nào tốt hơn gian phòng này. Tuy rằng căn phòng này ở cuối hành lang, nhưng lại có ba cái cửa sổ mở ra ba phương hướng khác nhau. Bên trong căn phòng có ánh mặt trời chiếu vào, rất sáng sủa. Các đó không xa có đặt một chiếc giường gỗ khắc hoa, mặt trên mặc dù là không có chăn đệm, nhưng mà lại làm cho người ta có cảm giác nằm trên đó nhất định là rất thoải mái. Một chiếc bàn gỗ đặt ở trung ương căn phòng, mà ở góc tường có đặt một cái tủ làm bằng gỗ. * Ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy con sông nhỏ ở cách đó không xa, trên sông kia còn có một cây cầu đá cổ kính. Trần Tự Lực thề, hắn chưa từng gặp qua căn phòng lớn như vậy ở bất kì khách sạn nào. Căn phòng này so với khách sạn năm sao còn thoái mái hơn. Giống như là ở trong một căn nhà cổ vậy.
- A! đẹp quá.
Dương Nhan bước nhanh vào trong, đặt mông ngồi lên cái tượng điêu khắc trên giường.
- Cái phòng này thật đẹp, cảnh sắc bên ngoài cũng không tệ.
- Ừ! Đúng là không tệ.
Ngô Thanh Thanh cũng gật đầu cười, quay đầu lại nhìn bà chủ.
- Tôi rất thích căn phòng này, tôi muốn.
- Này, vì cái gì chứ, là tôi đi xem trước mà.
Dương Nhan ở trên giường nhảy dựng lên,
- Tôi muốn ở trong gian phòng này.
- Vậy thì sao, là tôi nói trước tiên mà.
Ngô Thanh Thanh hướng về phía Trần Tự Lực làm một cái chớp mắt vô cùng mê hoặc. Trần Tự Lực không khỏi sợ đến tun cả người, cảm giác không thoải mái truyền từ chân lên đến đầu.
- Đội trưởng, tôi muốn ở trong căn phòng này, anh đưa tôi cái chìa khóa có được không?
- Ồ...Được...Cô nói như thế nào thì sẽ là như vậy...
Trần Tự Lực nuốt nước miếng nói.
- Hừ, dùng mỹ nhân kế, vô liêm sỉ.
Dương Nhan hướng về phía Ngô Thanh Thanh làm một cái mặt quỷ.
Trong lúc hai người còn đang tranh luận xem căn phòng thuộc về ai thì Trần Tự Lực đã đi theo bà chủ xuống lầu, lấy thêm hai cái chìa khóa nữa. Mặc kệ cuối cùng là ai ở nơi này. Ít nhất thì vấn đề không đủ phòng đã được giải quyết, điều này khiến cho Trần Tự Lực có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi.
- Các cậu khẳng định là ở trong căn phòng này?
Bà chủ định đưa cái chìa khóa của căn phòng vừa rồi và hai cái chìa khóa khác cho Trần Tự Lực, trong lòng vẫn còn có chút do dự.
- Bà chủ, rốt cuộc là bà muốn nói gì, có phải là muốn đòi thêm tiền hay không?
Trần Tự Lực nhíu nhíu mày, bà chủ này nhiều lần do dự, hắn nhìn ở trong mắt thì cảm thấy dường như là không tình nguyện muốn cho bọn hắn thuê phòng.
- Vốn dĩ tôi đã đặt trước bốn phòng với bà, nhưng mà bà lại cho người ta thuê mất một gian. Đây chính là sở sẩy của bà. Không thể giở trò sau lưng chúng tôi được. Căn phòng kia không tệ, chúng tôi thuê, nhưng mà bà cũng không thể đòi thêm tiền được.
- Cũng không phải là vấn đề tiền.
Bà chủ trầm ngâm trong chốc lát rồi đưa cái chìa khóa cho Trần Tự Lực.
- Quên đi, không có việc gì.
- Thật sự là một người phụ nữ kỳ quái.
Trần Tự Lực vừa cầm cái chìa khóa vừa than thở.
- Đàn bà trong tuổi mãn kinh thật là phiền toái.
Cuối cùng thì vấn đề tranh giành phòng cũng kết thúc, vẫn là Ngô Thanh Thanh chiếm thượng phong. Nhìn thấy biểu tình tức giận kia của Dương Nhân, Trần Tự Lực cảm giác vừa rồi mình lựa chọn rời đi quả là sáng suốt. Ít nhất sẽ không bị kẹt giữa cuộc cãi vã của hai cô gái này.
- Cảm ơn, đội trưởng.
Ngô Thanh Thanh hướng về phía Trần Tự Lực lại làm một cái mị nhãn nữa, khiến cho Trần Tự Lực lại choáng váng từ đầu đến chân, đi ra đóng cửa phòng lại.
Trần Tự Lực lâng lâng đi về gian phòng của mình. Khi đi qua phòng của Dương Nhan, thấy nàng đang hí hoáy với cái điện thoại màu trắng của mình. Dường như cô bé này mỗi ngày đều phải trêu trọc đám con trai ở trên mạng thì mới chịu được.
- A! Cô định đi đâu?
Chứng kiến A Trạch từ trong phòng của mình đi ra, Trần Tự Lực kỳ quái hỏi.
- Xung quanh.
A Trạch phun ra hai chữ, trả lời câu hỏi của Trần Tự Lực.
- Dọc đường đi đã mệt mỏi rồi, cứ nghỉ ngơi một chút trước đi.
Trần Tự Lực đã quen dần với loại phương thức trả lời này của A Trạch.
- Trời sắp tối rồ, đợi sáng mai chúng ta cùng nhau đi thăm xung quanh cũng được.
- Trước tiên anh cứ đi giải quyết vấn đề không đủ phòng đi đã.
A Trạch liếc mắt nhìn Trần Tự Lực một cái.
- Tôi làm việc tự có chừng mực.
- Chuyện tình thiếu phòng đã được giải quyết xong rồi.
Trần Tự Lực cảm giác nói chuyện với A Trạch tùy thời có thể làm đứt mạch máu não mất.
Bà chủ đã thu xếp lại rồi, chính mà một căn phòng ở cuối hành lang, Ngô Thanh Thanh đã ở đó rồi.
- Ồ?
A Trạch nở nụ cười.
- Vậy thì có trò hay để xem rồi.
- Hả? Trò hay gì cơ.
Trần Tự Lực cảm giác A Trạch hình như đang cười vui sướng khi người khác gặp họa.
- Chẳng lẽ anh không biết là khi ở khách sạn, không được ở phòng cuối hành lang sao?
A Trạch nhẹ giọng nói ở bên tai Trần Tự Lực.
- Thông thường ở loại địa phương này đều sẽ có những thứ không sạch sẽ.
- À? Ha ha ha.
Trần Tự Lực nở nụ cười,
- Không nghĩ tới cô cũng tin tưởng mấy chuyện này.
Khóe môi của A Trạch khẽ nhếch lên, không có nói thêm gì nữa, đi xuống dưới lầu. Trần Tự Lực chỉ nhìn thấy một cái bóng lưng yểu điệu.
- Chỉ cần không nói lời nào, vẫn còn là một cô gái khiến cho người ta cảm thấy không tệ.
Trần Tự Lực xoa nhẹ cái mũi.
- Nhưng mà vừa nói ra liền làm cho người ta cảm thấy khó chịu.
Thời gian dùng cơm buối tối, A Trạch mới trở lại. Bốn người ngồi xung quanh cái bàn, chuẩn bị ăn cơm. Khách sạn tư nhân tự nhiên là không có đồ ăn quá phong phú. Toàn bộ đồ ăn đều là bà chủ tự mình đi mua rồi về chế biến. Tuy rằng chỉ là những món ăn bình thường. Nhưng mà sắc hương đều đủ, hương vị cũng rất không tồi. Chẳng qua là bởi vì sự việc tranh phòng buổi chiều mà Ngô Thanh Thanh và Dương Nhan vẫn còn chưa nói chuyện với nhau. A Trạch vốn đã nói rất ít rồi. Trần Tự Lực cảm giác trong không khí có chút ngột ngạt. Muốn nói cái gì đó, lại nghĩ không ra cái chủ đề gì hay. Bữa cơm này, Trần Tự Lực cũng không ăn được nhiều.
← Ch. 169 | Ch. 171 → |