← Ch.170 | Ch.172 → |
Cơm nước xong, vốn dĩ Trần Tự Lực muốn đề nghị mọi người tụ hợp lại, cùng đánh bài, hay tán gẫu một chút để gắn kết tình cảm, nhưng mà ba nữ sinh đều nói không có hứng thú rồi tự mình trở về phòng. Trần Tự Lực cũng chỉ có thể bất đắc dĩ trở về phòng ngủ.
Ngô Thanh Thanh nằm ở tren giường, cầm một quyển sách trong tay. Phòng của Dương Nhan ở ngay sát vách. Cô bé này đang dùng sóng điện thoại để lên mạng, hơn nữa còn đang nói chuyện, thỉnh thoảng sẽ có tiếng cười và tiếng nói chuyện vang từ bên kia sang khiến cho Ngô Thanh Thanh cảm thấy có chút phiền.
Tâm không an tĩnh được, tự nhiên cũng không đọc sách được. Ngô thanh mở cửa sổ ra, ngắm cảnh vật ở bên ngoài cửa sổ. Ban đêm trong thị trấn rất được, không có tiếng động ầm ĩ và những ánh đèn nê ông muôn màu muôn vẻ, lộ ra một sự yên lặng an nhàn.
Một nam một nữ dọc theo chiếc cầu đá nhỏ đi vào trong nữ quán. Nương theo bóng đêm, Ngô Thanh Thanh đánh giá hai người. Hai người kia hẳn là cặp vợ chồng đã chiếm căn phòng mà bọn hắn đặt trước.
Ngô Thanh Thanh tự cảm thấy mình cũng là mỹ nữ, bộ dáng cũng thực sự là xinh đẹp. Nhưng mà so với người đàn bà đang đi tới kia, vô luận là bộ dạng hay là dáng người đều hơn hẳn một tầng so với Ngô Thanh Thanh. Điều này không khỏi làm cho nàng cảm giác thấy có chút ghen tỵ. Mà người đàn ông kia thì lại khác, dáng người thấp bé, bộ dáng có chút đáng khinh. Hai người này lại đi cùng với nhau, điều này làm nàng cảm thấy có chút không hài hòa.
Hai người kề vai nhau đi tới, người đàn ông kia còn thấp hơn người đàn bà kia một chút. Nhưng mà ở giữa hai người luôn có một chút khoảng cách. Dựa vào kinh nghiệm và cách nhìn người nhiều năm của Ngô Thanh Thanh thì hai người này không giống như là vợ chồng hoặc là tình nhân mà thật giống như là mỹ nữ cao ngạo và người theo đuổi đáng khinh.
- Có lẽ là một người giàu có, bao tiền cho tình nhân.
Ngô Thanh Thanh không khỏi ác nghĩ.
- Người đàn ông có tiền nhưng xấu xí, tiêu tiền để hưởng dụng thân thể mỹ nữ. Hai cái này đều cần thiết, loại chuyện này bây giờ đều rất bình thường,
Là một người con gái có bộ dáng xuất chúng. Ngày đầu tiên đi làm Ngô Thanh Thanh đã bị tên quản lý háo sắc để ý. Mấy năm trôi qua, mặc dù vẫn còn chưa thực sự bị chiếm cái tiện nghi gì, nhưng mà tâm đã từ từ thích nghi đối với loại chuyện này. Nhìn thấy người đàn bà kia, Ngô Thanh Thanh dường như liên tưởng đến chính mình. Có lẽ có một ngày, mình cũng sẽ bị một đống tiền quật ngã, tùy ý cho cái tên béo mập như heo kia hoạt động ở trên thân thể mê người của mình.
Nghĩ đến đây, Ngô Thanh Thanh cảm giác tâm tình có chút buồn bực, dùng sức gõ vách tường một chút.
- Đừng có tiếp tục làm ồn nữa, bà buồn ngủ rồi.
Lớn tiếng cảnh báo Dương Nhan ở cách vách tường một tiếng, Ngô Thanh Thanh chui vào trong chăn.
Có lẽ là quen ngủ ở trên giường rồi, đêm nay Ngô Thanh thanh ngủ cũng không ngon lắm. Không biết là tại sao, Ngô Thanh Thanh luôn có một loại cảm giác bị người ta theo dõi. Thật giống như là có người trốn ở trong một chỗ kín đáo nào đó, nhìn trộm Ngô Thanh Thanh đang ngủ ở trên giường, khiến cho nàng có cảm giác lông tóc cũng dựng đứng cả lên.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Ngô Thanh Thanh đột nhiên nghe thấy có thanh âm, là từ trong ngăn tủ vang lên. Cái thanh âm rất nhẹ, dường như là tiếng ma sát của gỗ vậy, nhưng mà ở trong đêm khuya thanh vắng, âm thanh này vang lên rất rõ ràng.
- Âm thanh gì vậy?
Ngô Thanh Thanh nằm ở trên giường, vẫn còn chưa mở mắt ra.
- Loại cảm giác này ở nông thôn thật đúng là khiến người ta không thể chịu được.
Không lâu sau, tiếng ma sát của mảnh gỗ đã dừng lại.
- Tác...Tác...Tác.
Tiếp theo là lại đến thanh âm của vải bông hay là quần áo gì đó cọ xát vào nhau.
- Không phải là có chuột chứ.
Ngô Thanh Thanh đột nhiên hiểu ra. Túi của mình vẫn để ở trong ngăn tủ kia. Nữ sinh ra khỏi nhà, những thứ mang theo tự nhiên là không ít. Vốn dĩ lúc ban ngày những thứ đồ đạc không cần thiết đều bỏ vào bên trong cái tủ quần áo. Khiến cho ba cái ngăn bên trên đều đã được bỏ đầy. Sau đó lại phát hiện cái ngăn tủ cuối cùng không thể mở ra được. Dường như là bị cái gì mặc kẹt lại. Ngô Thanh Thanh cũng không quá mức để ý. Dù sao thì những quần áo linh tinh kia nàng cũng không có tính toán để ở trong cái tủ không biết đã bao lâu rồi chưa có dùng đến kia. Ở trong đó mặc dù nàng đã tự mình lau qua, nhưng mà vẫn còn bẩn vô cùng. Ngô Thanh Thanh đã để một ít quần áo và đồ dùng chưa bỏ hết đặt ở trong túi hành lý của mình rồi lại ném vào ngăn tủ bên cạnh. Thanh âm này chính là từ cái ngăn tủ ấy truyền tới, chẳng lẽ có con chuột nào đang cắn túi hành lý của mình sao? Nếu để cho chuột cắn, như vậy thì quần áo bên trong cũng sẽ bị rách mất.
- Cứu mạng.
Ngô Thanh Thanh giật mình ngồi dậy, chạy ra khỏi phòng lớn tiếng kêu lên.
- Làm sao vậy, làm sao vậy?
Ba người trong đoàn du lịch đều bị tiếng hét kinh sợ của Ngô Thanh Thanh trong đêm khuya đánh thức. Vội vàng chạy đến căn phòng của Ngô Thanh xem có chuyện gì xảy ra.
- Chuyện gì vậy?
Người đi vào phòng đầu tiên chính là Dương Nhan. Cô bé này dùng máy tính lên mạng nói chuyện phiếm với bạn cho tới tận đêm khuya, nằm ngủ cũng chưa được bao lâu thì đã bị tiếng kêu kinh hãi của Ngô Thanh Thanh làm cho tỉnh giấc.
- Có con chuột, ở chỗ đó có con chuột.
Ngô Thanh Thanh chỉ vào cái túi hành lý ở góc nhà lớn tiếng kêu lên.
- A! Có chuột.
Vừa nghe thấy như vậy, Dương Nhan sợ tới mức mạnh mẽ lui về phía sau.
- Tôi sợ nhất thứ này.
- Hơn nửa đêm rồi, hai người các cô ầm ĩ cái gì vậy.
Trần Tự Lực xoa xoa đôi mắt vẫn còn đang ngái ngủ, * đi vào trong phòng của Ngô Thanh Thanh.
- Có còn để cho người ta ngủ hay không, ngày mai còn phải dậy sớm đấy.
- Có con chuột, có con chuột.
Hai người Ngô Thanh Thanh và Dương Nhan đồng thời bắt lấy cánh tay của Trần Tự Lực.
- Nhanh đi bắt nó đi.
- Con...Con chuột...
Trần Tự Lực vừa mới đi vào phòng của Ngô Thanh Thanh nghe thấy những lời này thì cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất.
- Ở... Ở đâu?
- Đang ở bên đó, tôi vừa nghe thấy bên đó có tiếng động.
Ngô Thanh Thanh chỉ vào cái tủ trong góc, nàng và Dương Nhan cùng nhau đứng ở phía sau Trần Tự Lập.
- Anh là đàn ông, nhanh chóng bắt con chuột kia đi, mặc kệ là dùng phương pháp gì.
- Ồ...
Tuy rằng ngoài miệng Trần Tự Lập có nói như vậy, nhưng mà chân lại lui về phía sau hai bước.
- Anh làm gì thế, còn không đi bắt nó đi.
Dương Nhan ở phía sau đẩy Trần Tự Lập lên.
- Này...Này...
Trần Tự Lực cười có chút miễn cưỡng.
- Nếu là con gián thì tôi cũng không sợ, nhưng mà là con chuột thì...
- Ồn ào cái gì.
Một cái thanh âm lạnh như băng từ phía sau ba người truyền đến.
- A Trạch, phòng có con chuột, phải làm sao bây giờ.
Ngô Thanh Thanh vội vàng nói.
- Tôi cũng không dám ngủ ở trong phòng này đâu.
- Con chuột?
A Trạch nhíu mày, đi theo phương hướng mà Ngô Thanh Thanh chỉ, đến chỗ cái túi ở trong góc.
*****
- Ở chỗ này sao?
- Ừ, tôi nghe thấy thanh âm, chính là vọng đến từ chỗ đấy.
Ngô Thanh Thanh gật gật đầu.
- Có chuột sao?
A Trạch không thèm để ý cầm cái túi lên.
- Cái gì cũng không có.
- A! kỳ quái, rõ ràng là tôi nghe thấy có tiếng động mà.
Ngô Thanh nơm nớp lo sợ đi tới.
- Chạy mất rồi sao?
- Thật vô dụng, một người đàn ông còn sợ con chuột.
Cảnh báo được giải trừ, trước tiên là Dương Nhan lên tiếng xem thường Trần Tự Lực.
- Này...
Trần Tự Lực vốn định biện minh cho chính mình, tuy nhiên lại không nói lên lời.
- Không có chuột.
A Trạch buông cái túi xuống.
- Cái gì cũng không có.
- Nhưng mà rõ ràng tôi đã nghe thấy có tiếng động mà,
Ngô Thanh cau mày nói.
- Nhất định là nó chui vào trong góc nào, ẩn nấp đi rồi. Tôi cũng không dám ngủ ở trong phòng này nữa.
Ngô Thanh Thanh nhìn Dương Nhan, lại nhìn A Trạch, cuối cùng là dừng ánh mắt đặt ở trên người Trần Tự Lập.
- Hai người chúng ta đổi phòng.
Ngô Thanh Thanh cầm lấy cái cốc ở trên giường.
- Tại sao lại là tôi?
Vẻ mặt của Trần Tự Lập khổ sở vô cùng.
- Tôi cũng sợ chuột.
- Ai bảo anh là đàn ông.
Ngô Thanh Thanh không để ý đến phản bác của Trần Tự Lập. Cầm chăn lôi Trần Tự Lập đi sang phòng của hắn. Chỉ trong thời gian không lâu sau, liền chứng kiến Trần Tự Lập vẻ mặt khổ sở mang theo chăn mền của mình đi ra.
- Thật vô dụng, một người đàn ông còn sợ con chuột.
Dương Nhan khinh thường lay động cái đầu của mình một chút, cũng trở về phòng của mình.
Ô ô ô...
Trần Tự Lập bây giờ cảm thấy khổ không nói lên lời. Là thanh viên nam giới duy nhất ở trong đội ngũ, lại là trưởng nhóm nên đã biết được cảm giác bị áp bức.
- Yên tâm đi, trong phòng hẳn là không có chuột.
A Trạch vỗ vỗ bả vai Trần Tự Lực.
- Tôi đã nhìn qua xung quanh rồi, cũng không có dấu hiệu hoạt động của chuột.
- A Trạch, cô thật là tốt.
Trần Tự Lực vừa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi nhưng mà câu nói tiếp theo của A Trạch lại khiến cho hắn hôn mê bất tỉnh.
- Không phải tôi đã nói cho anh biết rồi sao? Thông thường căn phòng cuối cùng của hành lang ở trong khách sạn đều sẽ có những thứ gì đó không sạch sẽ. Có mấy thứ này ỏ trong phòng chắc chắn là sẽ không có chuột.
A Trạch hướng về Trần Tự Lực khẳng định chắc chắn.
Trần Tự Lực run sợ trong lòng nằm lên trên giường. Không biết có phải vì nỗi sợ hãi đối với quỷ thần chiến thắng cẳm giác với con chuột không hay là vì ban ngày thật sự đã quá mệt mỏi. Nằm xuống không bao lâu, Trần Tự Lập liền lăn ra ngủ.
Trên đường A Trạch trở về phòng của mình, trước mặt là một cánh cửa phòng mở ra một cái khe nhỏ. Nơi này hẳn là căn phòng của đôi vợ chồng kia. A Trạch nhìn vào bên trong cái khe cửa kia thì thấy được một khuôn mặt nữ nhân xinh đẹp.
- Có chuyện gì xảy ra sao?
Nữ nhân kia mở miệng hỏi, trong giọng nói mang theo một tia bất mãn.
- Không có việc gì.
A Trạch cũng không biết là tại sao, cảm giác cô gái trước mặt này rất quen thuộc, nhưng lại không nhớ được là đã gặp ở chỗ nào rồi.
- Không có việc gì thì buổi tối cũng đừng có gào lên như vậy chứ.
Cô gái kia đóng mạnh cửa phòng lại.
Đã từng gặp ở đâu vậy?
A Trạch cau mày suy nghĩ cả nửa này.
Kỳ quái, loại cảm giác quen thuộc không hiểu ra sao này là từ đâu tới?
Tác tác tác tác.
Thanh âm ma sát của quần áo lại từ trong góc căn phòng vang lên. Âm thanh này rất nhỏ, nhưng mà tiếng ngáy của Trần Tự Lập đã lấn áp thanh âm này. Cũng không mang đến bất kỳ ảnh hưởng nào đối với giấc ngủ của hắn. Ai cũng không có phát hiện, cái ngăn tủ không mở ra được ở dưới cùng kia, không biết từ khi nào đã lộ ra một cái khe hở tinh tế.
Sáng hôm sau, A Trạch thức dậy rất sớm. Đối với nàng mà nói, lãng phí thời gian cho chuyện ngủ là một loại chuyện tình xa xỉ. Hôm qua nàng đi vào trong thị trấn đã nghe được không ít tin tức. Đối với vụ án cô gái ở thôn làng phía tây thị trấn mất tích mười năm này, nàng rất có hứng thú, Nàng quyết định hôn nay liền đi đến thôn làng của người thiếu nữ kia. Trước tiên thì đến nhà cô gái kia xem một chút. Xem có thể phát hiện manh mối nào liên hệ giữa vụ án này và sự kiện linh dị hay không.
Cửa phòng vừa mở ta, A Trạch lại đối mặt với cô gái ở căn phòng đối diện kia. * Cô gái kia chỉ là lặng đi một chút, sau đó là mặt không đổi sắc bước đi.
A Trạch đột nhiên cảm giác đầu óc có một đạo linh quang hiện nên. Bởi vì hôm qua đêm đã khuya, ngọn đèn không sáng lắm, hơn nữa chỉ có thể thấy một chút khuôn mặt nên tuy rằng A Trạch cảm giác thấy cô gái này có chút quen thuộc, nhưng mà cũng không biết là quen thuộc ở chỗ nào. Nhưng mà vừa rồi mặt đối mặt, đột nhiên ở trong đầu của A Trạch liền nhớ lại một người.
Cô gái kia hôm nay đi ra ngoài, đại khái là bởi vì tiện lợi, nàng liền buộc mái tóc ở sau gáy, chính là mái tóc đuôi ngựa đơn giản. Nhưng mà kiểu tóc này lại khiến A Trạch nghĩ ra. Bộ dáng của cô gái này và Diệp Tiểu Manh rất giống nhau. Tuy rằng khí chất và dáng người khác nhau rất lớn, nhưng mà khuôn mặt, còn có đôi mắt, miệng. Thật sự là cực kỳ giống Diệp Tiểu Manh.
Trên thế giới này, người giống người cũng có không ít. Nhưng mà cực kỳ giống nhau như thế thì thật là hiếm thấy. A Trạch nghĩ nghĩ, nếu mà Diệp Tiểu Manh có thể thấy được cô gái này thì tốt rồi. A Trạch rất muốn chứng kiến biểu tình kinh ngạc ở trên mặt Diệp Tiểu Manh.
A Trạch đi xuống lầu, thấy người đàn bà kia đi cùng với một người đàn ông có dáng người còn thấp hơn nàng. Tuy rằng không nhìn thấy khuôn mặt, nhưng mà A Trạch lại có thể cảm giác được một cỗ khinh thường từ trên người nam nhân kia. Đây chính là một tên đàn ông đáng khinh bỉ thượng hạng. Người có thể nhìn bóng dáng liền cảm nhận được một cỗ khí chất đáng khinh bỉ như thế cũng không nhiều.
- A, cô bé dậy thật là sớm.
Bà chủ từ trong buồng đi ra, đôi mắt có chút đen, dường như là ngủ không được ngon giấc.
- Tối hôm qua có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không. Ta nghe thấy tiếng thét chói tai của một cô nữ sinh. Khiến cho ta sợ tới mức cả đêm ngủ không ngon giấc.
- Không có việc gì.
A Trạch chỉ vào bóng dáng một nam một nữ đã đi khá xa kia.
- Hai người kia là ai vậy?
- A, cô nói hai người bọn họ à.
Bà chủ nói với A Trạch.
- Đó chính là một đôi vợ chồng đã đến ở trước các cô vài ngày. Cô dừng thấy bộ dáng của người đàn ông kia lấm la lấm lét. Hắn lại có một người vợ vô cùng xinh đẹp nhé. Người đàn ông này thật đúng là có phúc khí tốt. Nhưng mà cô gái kia dường như không quá ưa thích người đàn ông kia. Chồng xấu vợ đẹp, đàn ông tự nhiên là không thể có được sắc mặt quá tốt rồi. Đêm qua thật sự là không có việc gì chứ?
- Cũng không có chuyện gì.
A Trach tiếp tục hỏi.
- Ngày hôm qua tại sao lại không thấy hai người bọn họ?
- Hai người bọn họ chính là như vậy.
Bà chủ giải thích nói.
← Ch. 170 | Ch. 172 → |