← Ch.186 | Ch.188 → |
- Còn có một việc.
Lão Lưu suy nghĩ một lát nói.
- Vì sao nó phải giết từng người một? Tôi nhớ được hôm Trần Tự Lực bị giết. Hắn và Ngô Thanh Thanh đều ở cùng một phòng, nhưng mà Trần Tự Lực thì bị giết, mà Ngô Thanh Thanh lại còn sống. Nhưng mà đêm qua, nó lại lẻn vào trong trại tạm giam giết chết Ngô Thanh Thanh. Nếu mà vốn muốn giết Ngô Thanh Thanh, như vậy thì vì sao mà ngay từ đầu không giết chết cả hai người đi, mà lại chỉ giết có một mình Trần Tự Lực?
- Chuyện này cũng thật kỳ quái.
A Trạch gật gật đầu.
- Nếu có thể biết được nó là quái vật gì, có lẽ có thể biết được một chút đặc tính và nhược điểm của nó. Đáng tiếc là tôi đã tra thông tin ở trên mạng rồi, nhưng mà lại không có thu hoạch được gì. Rạng sáng ngày hôm qua, con quái vật kia cũng tới khách sạn. Nó chui vào trong căn phòng trước kia Ngô Thanh Thanh ở, nhưng mà lúc tôi đuổi theo thì lại không phát hiện được tung tích của nó. Thì ra là nó tới tìm Ngô Thanh Thanh, phát hiện Ngô Thanh Thanh không có ở trong phòng liền đi mất.
- Chẳng lẽ cô không có đồng nghiệp nào sao, có thể hỏi thăm tình hình của con quái vật kia một chút?
Lão Lưu hỏi.
- Đồng nghiệp sao...
Trong đầu A Trạch hiện lên một người đàn ông có bộ dáng lôi thôi lếch thếch. Có lẽ hắn sẽ biết chút gì đó. Nhưng mà nếu mà gọi điện cho hắn mà xin giúp đỡ. Như vậy chẳng khách nào là thừa nhân bản thân mình không thể tự làm được cái gì sao? Nghĩ đến đây, A Trạch hồi đáp như đinh đóng cột.
- Không có.
- Vậy thì thật phiền toái.
Lão Lưu xoa xoa bàn tay.
- Ngộ nhỡ tôi cũng không thể chống lại khả năng thôi miên của con quái vật kia thì phải làm sao?
- Còn một người.
Đôi mắt của A Trạch đột nhiên sáng ngời.
- Có lẽ nàng có thể giúp chúng ta.
- Vậy thì còn chờ gì nữa, mau gọi điện thoại cho người kia.
Lão Lưu nói.
- Tôi không có số điện thoại của nàng.
A Trạch lắc lắc đầu.
- Lại nói tiếp, tôi với nàng chẳng qua chỉ là mới gặp mặt vài lần mà thôi, chưa tình là bạn bè.
- Vậy thì phải làm sao bây giờ?
- Ông có xe không?
A Trạch nhìn Lão Lưu nói.
- Tôi cần phải ở bên cạnh Dương Nhan để bảo hộ nàng, không bằng ông giúp tôi đi tìm người kia đi.
- Ở ngay trong cái khách sạn trước kia chúng tôi ở, có một cô gái, nàng tên là Mị, nhất định nàng có thể trợ giúp cho chúng ta.
- Cái thị trấn nhỏ kia sao?
Lão Lưu nghĩ một lát.
- Hiện tại bởi vì tuyết rơi lớn, đường không dễ đi. Tốc độ tuyệt đối là không thể nhanh được. Bình thường thời tiết tốt, đi đến rồi về cũng mất sáu giờ, mà dưới tình hình giao thông bây giờ. Tôi sợ là không kịp trở về trước khi rạng sáng. Nếu mà như vậy thì chỉ còn mình cô bảo vệ cô bé này, sẽ gặp nguy hiểm mất. Không bằng như vậy đi, tôi sẽ phái người trong cục đi liên hệ với cô gái tên Mị kia. Tôi ở lại đây, đối phó với con quái vật kia với cô. Cho dù là bọn hắn không kịp trở lại thì tôi cũng có thể giúp đỡ cô.
- Như vậy cũng được.
A Trạch gật gật đầu.
- Lúc trước cô gái kia đã đồng ý giúp tôi đối phó với con quái vật kia rồi, có lẽ nàng sẽ không nuốt lời.
- Việc này không nên chậm trễ, tôi lập tức đi an bài ngay.
Lão Lưu đứng dậy.
- Cô gái kia họ là gì?
- Không biết.
A Trạch lắc lắc đầu.
- Tôi chỉ biết nàng tên là Mị, không biết họ của nàng!
Nhìn thấy thời gian từng giây từng phút trôi quan, tâm trạng của A Trạch cũng càng ngày càng bất an. Người Lão Lưu phái đi cũng không tìm được Mị ở trong khách sạn kia. Cả cái khách sạn trống trơn, một bóng người cũng không có, đồ đạc trong phòng cái gì cũng không còn. Xem ra dường như Mị đãn rời khỏi nơi này.
Không tìm thấy người có thể ỷ lại được, trong lòng A Trạch có chút sợ hãi. Vốn dĩ còn tưởng rằng chỉ cần dựa vào ý chí của mình là có thể kháng cự lại khi bị con quái vật kia thôi miên. Nhưng mà từ tình huống đêm hôm qua, A Trạch đã hiểu được chỉ dựa vào ý chí của mình thì không thể chống lại được cỗ cảm xúc hung mãnh như là sóng biển khi bị con quái vật kia thôi miên. Nếu khuya hôm nay cong quái vật kia xuất hiện, như vậy chỉ dựa vào sự trợ giúp của Lão Lưu, liệu có thể kháng cự lại được không? Trong lòng A Trạch cũng không có nắm chắc.
- Sắp đến mười hai giờ.
Lão Lưu nhìn đồng hồ, mở miệng nói:
- Chỉ có ba người chúng ta, sẽ không có vấn đề gì chứ?
Dương Nhan không nói gì, dùng ánh mắt chờ mong nhìn A Trạch. Hiện tại người duy nhất có thể trông cậy vào ở chỗ này chính là cái cô gái lạnh như băng kia. Trần Tự Lực đã chết, Ngô Thanh Thanh cũng đã chết. Đội ngũ bốn người đi tới. Bây giờ chỉ còn lại có hai người A Trạch và Dương Nhan còn sống. Nếu khya hôm nay mục tiêu của con quái vật kia là A Trạch thì ít nhất nàng còn có sức liều mạng. Nhưng nếu mục tiêu của con quái vật là Dương Nhan...Ông trời phù hộ, Dương Nhan chỉ có thể đem hy vọng sống sót ký thác lên người A Trạch.
- Không thành vấn đề.
A Trạch đứng lên.
- Tôi sẽ bảo vệ hai người.
Nghe thấy lời nói của A Trạch, nội tâm của Dương Nhan hơi buông lỏng một chút. Nhìn thấy A Trạch tự tin như vậy, tự nhiên nàng cũng chỉ có thể tin tưởng vào sức mạnh của A Trạch.
- Cùng lắm thì cũng chỉ chết mà thôi.
A Trạch thầm nói trong lòng.
- Dù sao thì mọi người cũng đều phải chết. Chẳng qua chỉ là chết sớm hay muộn mà thôi.
A Trạch cũng không có phát giác, tâm tình bây giờ của nàng đối với cái chết, đã không còn quyết liệt như trước. Có lẽ cái chết so với cuộc sống còn thoải mái hơn một chút. Trong lòng A Trạch đột nhiên hiện ra một cái ý niệm như vậy.
Làm sao lại nghĩ như vậy. Ý nghĩ này vừa xuất hiện, A Trạch cũng cảm thấy có chút không thích hợp. Nàng dùng sức vỗ lên đầu một cái, cố gắng dùng đau đớn để cho đầu óc mình thanh tỉnh lại một chút. Chẳng lẽ con quái vật kia lại tới sao? Không đúng, còn chưa có. Thế nhưng làm sao loại cảm giác uể oải này lại giống như cái cảm giác khi gặp con quái vật kia vậy. Chẳng lẽ trong hai lần tiếp xúc, bất tri bất giác con quái vật kia đã làm ảnh hưởng đến đầu óc của mình sao?
- Cô làm sao vậy? Không sao chứ.
Lão Lưu chứng kiến A Trạch mạnh mẽ đập vào đầu của mình một cái, không hiểu có chuyện gì xảy ra liền vội vàng hỏi.
A Trạch khoát tay áo, tỏ vẻ không có việc gì.
Thời gian đã không sai biệt lắm, tôi muốn để cho đầu óc duy trì vẻ tỉnh táo. Nếu khuya hôm nay thất bại, mặc kệ mục tiêu của con quái vật kia là Dương Nhan hay là tôi, như vậy thì tính mạng của mình cũng đã được bàn giao rồi. Chẳng qua chỉ là sớm một ngày hay là chậm một ngày mà thôi.
A Trạch đi đến phía trước cửa sổ, mở cái cửa sổ ra. Không khí lạnh như băng thổi vào, theo đường hô hấp đi vào trong phổi. A Trạch hít sâu một hơi. Cái loại rét lạnh này khiến cho toàn thân được kích thích. Khiến cho đầu óc tỉnh táo lại.
Ngày hôm nay trăng rất tròn, cũng rất sáng. Bởi vì tuyết rơi lớn nên xung quanh đều là một mảnh trắng xóa. Tuyết màu trắng phản xạ lại ánh trăng, càng toát lên vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng.
*****
Liệu có phải là ta đã có chút qua mức tự tin hay không? Hoặc là giống như Minh Diệu nói, ta là loại tự đại cuồng vọng. Là một cô gái ngu xuẩn tự cho mình là đúng? Chẳng những không thể làm được việc gì mà còn có thể làm liên lụy đến người khác?
A Trạch nhìn ánh trăng được phản xạ dưới lớp tuyết trắng mà ngơ ngác.
- Mười hai giờ đúng. đọc truyện mới nhất tại truyện y. y chấm c. o m
Lời nói của Lão Lưu khiến cho A Trạch từ trong suy nghĩ tỉnh lại.
- Từ giờ trở đi, chúng ta phải chuẩn bị tinh thần sẵn sàng.
A Trạch quay đầu.
- Dương Nhan, bất kể như thế nào cũng không được rời khỏi bên cạnh tôi. Lão Lưu, nếu ông thấy tôi có hành động hoặc là diễn cảm không bình thường, như vậy thì bất kể là dùng phương pháp gì thì nhất định đều phải đánh thức tôi.
Dương Nhan và Lão Lưu gật gật đầu, bộ dáng như sắp lâm đại địch, vẻ mặt cực kỳ khẩn trương.
- Tốt lắm, còn lại thì phải nhờ vào chính mình.
A Trạch nhẹ nói, vừa như là nói chuyện với người khác vừa như là lẩm bẩm một mình.
- Đến tột cùng là tự tin hay là tự phụ, còn phải xem lúc này đây.
Ba người đều không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng ngồi ở một chỗ. Dương Nhan đột nhiên cảm giác thấy có buồn bực ngồi khóc, cứ ngồi như vậy chờ thời gian từng phút từng giây trôi qua, giống như là tử tù tùy thời đều có thể bị hành hình vậy. Cái loại tâm tình này, làm cho người ta rất dễ sụp đổ.
Lão Lưu chìa bàn tay ra, sờ sờ bên hông. Cái cảm giác lạnh như băng khi tiếp xúc với kim loại để cho hắn an tâm một ít. Mặc kệ con quái vật kia là cái gì, cũng không quản rốt cuộc A Trạch có bản lãnh gì. Súng lục là vũ khí của hắn, chỉ có nó mới có thể làm cho hắn an tâm.
Thời gian chậm rãi trôi qua, ba người đều không nói lời nào. Trong căn phòng không tính là rộng rãi, chỉ có tiếng hít thở của ba người và thanh âm đều đều của kim đồng hồ. Ngoài cửa sổ thì có thêm ánh trăng quạnh quẽ được tuyết phản chiếu vào.
- Tí tách...Tí tạch...
Dương Nhan đột nhiên nghe thấy có tiếng nước rỏ xuống. Nàng nhìn xung quanh một lần cố gắng tìm kiếm nơi phát ra thanh âm này.
- Làm sao vậy...
Lão Lưu vừa mở miệng, Dương Nhan liền làm một cái động tác chớ có lên tiếng, rồi lại quan sát xung quanh.
- Hai người nghe thấy không? Dường như là có thanh âm nước nhỏ giọt.
Dương Nhan nhỏ giọng nói.
- Dường như...Là từ ngoài cửa vọng vào...
Nhìn theo hướng ngón tay Dương Nhan chỉ, A Trạch và Lão Lưu đều mạnh mẽ đứng dậy. Từ chỗ cái khe bên dưới cánh cửa, liền lộ ra một cái bóng đen che ánh sáng đi. Dường như là có thứ đồ vật gì đó đang đứng ở ngoài cửa.
- Chính là thứ kia sao?
Lão Lưu rút khẩu súng lục ở bên hông ra, chỉ vào cửa.
- Không biết, cho đến bây giờ tôi vẫn còn chưa có cảm giác gì.
A Trạch lắc lắc đầu. Nàng đi từng bước một đến chỗ cửa phòng. Còn cách cái cửa phòng kia ngày càng gần, Dương Nhan cảm giác theo từng bước chân của A Trạch thì trái tim của nàng cũng đập ngày càng nhanh.
Cánh tay của A Trạch đặt ở trên nắm đấm cửa, hít sâu một hơi. Chính là con quái vật kia sao? A Trạch cũng chưa có cảm thấy cái loại cảm giác bi quan như đưa đám, nàng cũng không dám chắc.
A Trạch mạnh mẽ mở của, cánh cửa vừa mở ra, mộng bóng người ngã lăn quay trước cửa.
- Ui da, đau chết mất.
Âm thanh của một người đàn ông vang lên. Ba người thấy rõ, thì ra là quản lý khách sạn.
- Cậu tới đây để làm gì?
Lão Lưu giắt lại khẩu súng lục vào hông, tức giận nói.
- A, không có gì, không có gì.
Quản lý từ trên mặt đất đứng lên, thần tình mỉm cười.
- Cái kia...Cảnh sát, khách sạn này của chúng tôi có rất nhiều phòng...Ừ, ngài xem, nơi này chỉ là phòng giành cho một người mà thôi. Cô bé này đến đây thì cũng ở chung trong phòng này. Bây giờ ngài đến nơi này, lại chen chúc vào trong đây. Không bằng tôi dành riêng co ngài một căn phòng riêng để nàng nghỉ ngơi cho thoải mái.
- Không cần, cút đi ngay. Cảnh sát đang phá án, nếu cậu còn đến nữa, tôi sẽ bắt cậu về đồn, tố cáo cậu cản trở người thi hành công vụ.
Lão Lưu cau mày nói.
- Trở về thì trở về.
Quản lý nhỏ giọng than thở, xoa xoa cánh tay đi ra khỏi phòng. A Trạch mạnh mẽ đóng của phòng lại, tiếng đóng cửa dọa cho hắn nhảy dựng lên.
- Cảnh sát, cảnh sát thì giỏi lắm sao.
Quản lý khách sạn khinh thường vừa đi vừa nói.
- Ta thấy nhất định là mượn danh nghĩa đến phá án mà chiếm tiện nghi của hai cô bé kia. Đã khuya như thế này, còn ở trong phòng của hai cô bé kia không chịu đi. Nhất định không phải là có ý tốt.
Một cỗ cảm giác kỳ quái toát ra từ trong lòng của tên quản lý. Trong lúc hắn còn chưa kịp phản ứng xem đây là loại cảm giác gì thì cái cảm giác này đã tiêu thất trong nháy mắt. Quản lý sờ sờ đầu, có chút khó hiểu.
- Kỳ quái, vừa rồi là bị làm sao vậy?
Quản lý khách sạn nhìn xung quanh một lần, cái gì cũng không có.
- Nhất định là gần đây phải xử lý qua nhiều việc, cho nên đầu óc có chút mệt mỏi. Vẫn là quay về phòng đi ngủ thì tốt hơn.
Hắn vừa nhỏ giọng than thở, vừa bước nhanh về phòng.
- Hô, làm ta giật cả mình.
Lão Lưu trở lại chỗ ngồi một lần nữa.
- Tên gia hỏa xen vào việc của người khác này, thực hận không thể đánh cho hắn một chận, làm tôi sợ tới mức thiếu chút nữa thì tim cũng nhảy ra ngoài.
Dương Nhan cũng thở dài một hơi. Nàng vừa muốn nói chuyện, lại pát hiện ra biểu tình của A Trạch hình như không đúng lắm, dường như là rất thống khổ.
- A Trạch, cô làm sao vậy?
Dương Nhan vội vàng hỏi.
- Cẩn thận một chút...Nó đến đấy.
A Trạch cực kỳ thống khổ bám vào vách tường. Cái loại cảm giác buồn bã như đưa đám này trong nháy mắt truyền khắp toàn thân nàng.
Cái loại cảm giác vô lực, uể oải, mất đi khát vọng đối với sinh mạng hiện ra từ trong đáy lòng. Trong nháy mắt, Dương Nhan liền mất đi tri giác. Lão Lưu nằm úp sấp ở trên mặt đất, há mồm thở dốc, tuy nhiên có cảm giác không có bất kỳ tia dưỡng khí nào tiến vào phổi. Cái loại cảm giác này giống như là trái tim mình bị người ta nhéo mạnh rồi sau đó lại mạnh mẽ chà đạp này, khiến cho hắn không thở nổi. Hắn cảm giác bộ não của mình bắt đầu thiếu không khí, dường như tùy thời đều có thể mất đi tri giác.
Nhìn thấy Lão Lưu cũng chầm chậm nằm trên mặt đất, rồi không hề nhúc nhích. A Trạch cảm thấy có chút tuyệt vọng.
- Cho dù là người có ý chí kiên định, thì nhiều lắm cũng chỉ có thể cố gắng thêm một chút thôi sao?
A Trạch cắn môi, cố gắn không để cho mình ngất đi.
- Người có linh năng lực thì có thể chống đỡ lâu hơn người thường một lát. Nói như vậy, có thể khả năng thôi miên này là dựa vào độ chênh lêch linh lực. Nếu là người có linh lực dồi dào hơn, hắn là cũng không cần phải lo ngại loại tấn công trên tinh thần này... Quả nhiên, ta là người không biết tự lượng sức mình.
A Trạch cảm thấy trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ. Ý thức cũng dần dần trở nên không thanh tỉnh. Ở trong ánh trăng mờ, nàng mơ màng nhìn thấy, có một bóng đen chậm rãi bò từ trong cái tủ treo quần áo ra. Giống như là động vật nhuyễn thể vậy, mấp máy bò ở trên mặt đất, bò lên trên giường, ghé vào trên lưng Dương Nhan.
← Ch. 186 | Ch. 188 → |