← Ch.187 | Ch.189 → |
- Mục tiêu lần này là Dương Nhan sao...
Ý thức của A Trạch dần dần biến mất.
- Nhanh như vậy mà đã không chịu nổi sao?
Thanh âm của một nữ nhân đột nhiên truyền đến bên tai, nhưng mà lại giống như là một tiếng sấm vậy. A Trạch cảm giác màng tai cũng sắp bị thủng mất. Tiếng ù ù trong tai và cảm giác đau đớn ở trong mang tai khiến cho nàng thanh tỉnh lại trong nháy mắt.
- Chúng ta đã hẹn rồi mà.
Thân ảnh một nữ nhân đứng ở trên cửa sổ, ánh trăng màu bạc chiếu vào khuôn mặt tinh xảo, trên mặt nàng lộ ra một nụ cười cao ngạo.
- Xem ra vẫn chưa tính là muộn. Cô cũng biết, bởi vì tuyết rơi, thật sự là đường rất khó đi!
- Mị?
A Trạch thấy rõ bộ dạng của người đàn bà kia, khuôn mặt cao ngạo mang theo nụ cười nhạt kia không phải là Mị thì là ai?
- Làm sao cô biết mà đến, tôi đã nhờ người đến khách sạn tìm cô nhưng lại phát hiện cô không có ở đó.
- Việc này để sau hãy nói đi. Nếu cô không nhanh lên thì người bạn của cô sẽ bị giết chết đấy.
Mị nhẹ nhàng cười, chìa một ngón tay chỉ lên giường.
- Ta chỉ đáp ứng đánh thức cô từ trạng thái thôi miên tỉnh lại, cũng không có nói là sẽ giúp cô giải quyết chuyện kia. Chuyện này cần phải dựa vào chính cô.
Nghe nói như thế, A Trạch mới nhớ ra, con quái vật kia vẫn còn ở trong căn phòng này. Nàng quay đầu lại, rốt cục có thể thấy rõ bộ dáng của quái vật kia.
- Hình như là một con người, nhưng lại không quá giống. Rốt cuộc thì A Trạch cũng hiểu được vì sao mà tư thế của con quái vật này luôn quỷ dị như vậy. Nếu như con quái vật quỷ dị này là do người biến thành, như vậy thì xương cốt trong cơ thể người này nhất định đều đã bị nát rồi. Nhìn qua bộ dạng của cả con quái vật này, giống như là quần áo bị bàn ủi là phẳng vậy. Bề rộng cực mỏng, nếu nhìn từ bên cạnh thì giống như là một trang giấy vậy.
Con quái vật kia đã ghé lên trên người Dương Nhan đang bị mất đi tri giác. Giống như là Dương Nhan đang ngủ và đắp trên người một cái chăn mỏng vậy. Bàn tay khô héo kia không ngừng sờ soạng ở trên người Dương Nhan, dường như là đang tìm kiếm cái gì đó.
- Quái vật kia cách Dương Nhan quá gần. Nếu dùng lôi bí quyết thì rất dễ làm tổn thương Dương Nhan. Cánh tay phải của A Trạch nhẹ nhàng tin lên, một thanh kiếm băng trong suốt sắc bén xuất hiện ở trên tay nàng.
- Trước tiên cứ đuổi nó sang một bên, sau đó sẽ chậm rãi thu thập nó.
Cánh tay của con quái vật kia đình chỉ động tác sờ soạng trên người Dương Nhan. Cái tay kia nâng lên cao cao. Một thanh đao nhọn sắc bén xuất hiện ở trong tay của nó. Thanh đao nhọn kia lóe lên hàn quang, nhằm ngay vào hậu tâm của Dương Nhan.
- Quái vật, đối thủ của ngươi là ta.
A Trạch hét lớn một tiếng, phi thân tiến lên, kiếm quang trực chỉ vào con quái vật đang chuẩn bị giết chết Dương Nhan.
Nghe thấy tiếng la của A Trạch, con quái vật kia dường như có chút chậm chạp. Nó thong thả quay cái đầu lại, nhìn thấy A Trạch đang xông tới. A Trạch có thể thấy rõ khuôn mặt của nó, đây không phải là khuôn mặt người. Hoặc có thể nói đây là một cái đầu không có khuôn mặt. Mất đi sự nâng đỡ của khung xương, cả khuôn mặt giống như là một quả bóng bị xì hơi, cơ thể hoàn toàn là do bộ da tạo thành, cả khuôn mặt rủ xuống, nếu không cẩn thận phân biệt, căn bản là không thể nhận ra con quái vậy này cũng đã từng là con người.
Tuy rằng cái đầu của con quái vật kia chuyển động rất chậm, nhưng mà cái tay kia lại phản ứng không chậm. Keng một tiếng, thanh kiếm băng của A Trạch bị chặn lại, bắn ra một vài mảnh băng nhỏ. Tuy rằng A Trạch không có đánh trúng con quái vật kia, nhưng mà xung lượng công kích vẫn đánh cho nó bay sang bên cạnh Dương Nhan.
Quái vật kia bị A Trạch đánh bay lên, phiêu diêu rơi xuống mặt đất. Đúng vậy, là bay xuống, cái tư thế quỷ dị kia khiến cho A Trạch ngẩn người. Giống như là một tờ giấy bị ném lên giữa không trung, nhờ vào lực cản của không khí nên chậm rãi rơi xuống.
Con quái vật kia quỳ rạp trên mặt đất, nó chậm rãi ngẩn đầu lên, con mắt được tơ máu ché kín gắt gao nhìn chằm chằm vào cô gái vừa phá hỏng chuyện tốt của nó. Hàn ý trong đôi mắt kia của nó khiến A Trạch sợ đến run rẩy cả người. Cảm giác từ đáy lòng dâng lên một cỗ hơi lạnh. A Trạch không khỏi lặng đi một chút.
- Công kích tinh thần.
Thanh âm của Mị lại truyền đến bên tai, khiến A Trạch đang thất thần tỉnh lại.
- Năng lực của nó thiên về công kích tinh thần, tập trung linh lực lại bảo vệ tâm linh, như thế sẽ không bị nó thôi miên nữa.
A Trạch thu hồi kiếm băng, hai tay tạo thành hình chữ thập, nhắm hai mắt lại. Tâm linh...Hẳn là ở vị trí phía sau tim...Con quái vật kia mỗi lần giết người đều là đâm vào vị trí này mà giết chết người ta.... Thì ra công kích tinh thần cũng là từ chỗ này sao...
Quái vật kia nhìn thấy tinh thần công kích đối với A Trạch cũng không có tác dụng gì, nó giơ cái đao trong tay lên, rất nhanh liền từ trên mặt đất đứng lên. Đông tác cũng không còn thong thả như lúc trước nữa, mà giống như là độc xà mổ mồi.
A Trạch bay nhanh lùi về phía sau, nới rộng khoảng cách của con quái vật kia. Nếu đem tụ linh lực lại ở tâm linh, đích thật là không sợ tinh thần công kích của con quái vật kia. Nhưng mà cứ như vậy thì A Trạch cũng mất đi thủ đoạn công kích. Mà nếu muốn công kích con quái vật này thì A Trạch lại phải vận linh lực đến trên tay, như vậy thì tâm linh lại bị bỏ trống, chỉ sợ lại lâm vào trạng thái mê mang. A Trạch không dám xác định tiếp theo Mị có còn giúp nàng tỉnh lại được hay không.
Làm sao bây giờ...Chỉ có thể trốn sao... A Trạch không ngừng vòng quanh ở trong phòng cùng với con quái vật kia. Bởi vì cần tập trung tinh thần bảo vệ cho tâm linh, cho nên biên độ động tác của A Trạch cũng rất nhỏ, tốc độ cũng không nhanh. Tuy rằng động tác của con quái vật kia rất nhanh, nhưng do chỉ có thể cử động một bàn tay, chuyển hướng cũng không có linh động. Cho nên một người một quái vẫn luôn luôn duy trì một khoảng cách. Nhưng mà gian phòng cũng không lớn, cho nên địa phương có thể dùng để xê dịch cũng không có nhiều. Vì vậy khoảng cách dần dần bị kéo vào.
Một loại cảm giác nguy hiểm lóe lên trong lòng, A Trạch mạnh mẽ cúi đầu. Một đạo hàn quang hiện lên, không biết con quái vật kia dùng phương pháp gì, từ trên mặt đất nhảy dựng lên như một con cá vậy. Thanh đao nhọn xẹt qua đầu A Trạch, chắt đứt cái búi tóc đuổi ngựa của A Trạch. Nàng chứng kiến dường như tốc độ của con quái vật kia càng ngày càng nhanh. A Trạch đã không còn thấy rõ động tác của con quái vật đang bò sát trên mặt đất. Thanh đao trên tay nó chỉ còn là một mảnh tàn ảnh.
- Không xong...Người này muốn đùa cợt ta sao...
A Trạch liếc mắt ra ngoài cửa sổ. Có lẽ hoàn cảnh rộng rãi bên ngoài thích hợp để giao chiến với con quái vật này hơn... A Trạch đang lo lắng có nên nhảy ra ngoài cửa sổ hay không.
Mị chính là giống như không có việc gì làm, khoanh tay trước ngực đứng ở một bên nhìn. Lại nói tiếp cũng kỳ quái, con quái vật kia chỉ không ngừng đuổi theo A Trạch nhưng mà còn không có dám tiến đến gần người Mị. trong lúc A Trạch trốn tránh, nếu như đến quá gần chỗ của Mị, con quái vật kia liền dừng lại, đứng nguyên tại chỗ, không hề dám đi tới. Mà dường như Mị cũng không có ý muốn để A Trạch tiến lại gần mình, không ngừng thay đổi vị trí, tùy ý để con quái vật kia và A Trạch đuổi nhau trong phòng.
- Nếu cô chỉ muốn chạy trốn lấy mạng, như vậy thì có thể nhảy ra ngoài. Còn nếu là cô muốn tiêu diệt quái vật thì cũng đừng có nghĩ đến đi ra bên ngoài đánh với nó.
Mị mở miệng nói.
- Bên ngoài rộng rãi, nếu nó chạy cô sẽ không thể nào đuổi được nó, hơn nữa ta cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi, ta cũng chỉ có thể hỗ trợ cô một lần. Nếu lần sau nó tái xuất hiện, ta cũng không có nhiều thời gian mà lại đến chơi cùng cô như vậy.
Chỉ có thể đánh... Ở trong căn phòng này sao... A Trạch có cảm giác, dường như mình là con khỉ bị người ta đùa giỡn trong tay. Mà Mị thì giống như người đang xem biểu diễn. Dứt bỏ cái ý nghĩ không thực tế này trong đầu, A Trạch vừa kéo dãn khoảng cách với con quái vật kia, vừa suy nghĩ thủ đoạn công kích.
Nếu như có thể có trong nháy mắt...Chỉ cần có trong nháy mắt thì được rồi.
A Trạch dựa vào vách tường, thở hổn hển. Tốc độ của con quái vật kia càng lúc càng nhanh, khu vực tránh né của A Trạch cũng càng ngày càng nhỏ. Dần dần, A trạch bị dồn đến góc tường.
- Chỉ được đến đây thôi sao...
A Trạch cắn môi. Nếu tập trung linh lực để công kích, như vậy chỉ sợ công kích còn chưa kịp phát ra liền sẽ bị lâm vào trạng thái mê man trước. Nhưng mà cứ dùng toàn lực để bảo vệ tâm linh, như vậy thì cũng không thể tấn công con quái vật kia được.
A Trạch nhìn thấy con quái vật kia thong thả bước tới. Dường như là đã biết A Trạch không còn chỗ nào để tránh nữa. Nó chậm rãi tiến tới, cái khuôn mặt ghê tởm khủng bố kia tiến sát đến chân A Trạch. Bởi vì A Trạch cần phải bảo vệ tâm linh nên không thể sử dụng linh lực công kích.
- Chỉ cần trong nháy mắt là được rồi... Có thể dời lực chú ý của con quái vật này đi trong nháy mắt là được rồi...
A Trạch trơ mắt nhìn con quái vật kia chậm rãi dọc theo chân bò lên trên người của nàng. Giống như là một cái thảm vậy, cuốn tròn thân thể của nàng lại. Cái đao nhọn chói lọi kia ở ngay trước mắt nàng. Thậm chí nàng có thể thấy rõ được nếp nhăn trên bàn tay cầm đao của con quái vật.
- Định chuyển đổi linh lực trong nháy mắt sao?
Mị ôm khuỷu tay, đứng xa xa nhìn, không có bất kỳ ý tứ ra tay giúp đỡ nào.
- Gà mờ không hiểu rõ lực lượng của chính mình thì còn không thể sống lâu được hơn người bình thường.
Đán cuộc một lần...
A Trạch tùy ý để khuôn mặt ghê tởm của con quái vật kia gắt gao dán tại khuôn mặt của mình. Chỉ cần trong nháy mắt sẽ tốt hơn.
A...
Trong cổ họng của con quái vật phát ra một tiếng kêu khô khan. Thanh đao nhọn trong tay giơ lên, dường như là đang tìm góc độ để xuống tay.
Oành!
Một tiếng vang thật lớn. Thân thể của con quái vật kia đột nhiên lắc một chút. A Trạch cảm giác cỗ công kích tinh thần vốn mãnh liệt như thủy triều đột nhiên biến mất. Nàng không do dự, chính là cơ hội trong nháy mắt này, nàng phải nắm bắt được nó. Quang mang màu xanh hiện lên trên tay phải của nàng. Kiếm băng trong suốt vung lên, mũi kiếm sắc bén chặt đứt thân thể của con quái vật đang quấn quanh người nàng. Cắt con quái vật kia thành hai đoạn.
A...A...
Con quái vật kia bị chặt đứt thân thể thì không ngừng quay cuồng, vặn vẹo lên. Trong miệng không ngừng phát ra tiếng kêu.
- Chết đi... Dám chọc giận ta, còn khiến ta phải trả giá.
Hai tay A Trạch tạo thành chữ thập, làm ra tư thế của lôi bí quyết.
- Lôi!
Một đạo điện xà thô to từ trên trời giáng xuống. Điện quang kia chói mắt như thế khiến cho người bình thường không mở được mắt ra.
Hào quang đã qua, trên mặt đất chỉ còn lại dấu vết bị cháy đen và một cô gái quá sức mà trở nên hư thoát.
- Hô...
Rốt cục thì Lão Lưu cũng thở dài nhẹ nhõm môt hơi. Có lẽ là bởi vì ý chí kiên định, nên hắn đã tỉnh từ trạng thái thôi miên. Vừa mở to mắt liền chứng kiến A Trạch bị con quái vật dồn đến góc tường, nhằm thẳng vào con quái vật kia. Nhưng mà ngay tại góc độ này, phía sau con quái vật kia chính là A Trạch. Lão Lưu rất sợ viên đạn sẽ xuyên qua thân thể con quái vật kia mà bắn trúng A Trạch, cho nên mới do dự mà không dám nổ súng.
Mắt thấy con quái vật kia xoay người bò lên thân thể A Trạch, cái đao nhọn chói lọi du động ở trên khuôn mặt A Trạch, Lão Lưu cũng chẳng quan tâm nhiều như vậy nữa, nhằm ngay đầu con quái vật kia mà nổ một phát súng.
Chính là lúc bị thương này mà lực chú ý của con quái vật kia bị phân tán khiến A Trạch có cơ hội ra tay.
- Cô có làm sao không?
Lão Lưu cố sức từ trên mặt đất đứng lên. Không biết có phải là vì trúng tinh thần công kích của con quái vật kia không mà hắn cảm giác trái tim có chút quặn đau, nhưng mà vẫn trong phạm vi có thể chịu đựng được.
- Có chút hết hơi.
A Trạch quỳ rạp xuống đất, nhìn qua thực suy yếu.
- Không sao cả, nghỉ ngơi một chút là được rồi. Ông đi xem Dương Nhan thế nào.
Lão Lưu gật gật đầu, đi đến bên người Dương Nhan. May mắn, Dương Nhan chỉ bị hôn mê thôi, không có nguy hiểm gì.
- Ta đã thành công.
Từ trong đáy lòng A Trạch cảm thấy vui sướng.
- Đa tạ cô...Mị?
Ngẩng đầu nhìn lại chỗ Mị đứng vừa rồi. Cô gái này trong lúc bất tri bất giác đã rời khỏi căn phòng, giống như là chưa từng đến đây vậy.
- Lão Lưu, ông có thấy người đàn bà kia không?
A Trạch mở miệng nói.
- Đàn bà? Nơi đó làm gì có người đàn bà nào?
Lão Lưu không hiểu ra sao.
- Từ khi tôi tỉnh lại, ngoại trừ ba người chúng ta ra thì trong phòng không có người nào cả.
- Một con gà mờ chỉ biết cậy mạnh, không có giá trị gì.
Mị đi ở trên đống tuyết nhưng không hề để lại một giấu chân nào.
- Như vậy là có thể giết chết con quái vật kia sao? Quá ngây thơ rồi.
Ở chỗ cháy đen của căn phòng trong khách sạn, một miếng vải nho nhỏ khỗng nhúc nhích, chui vào khe hở sàn nhà, biến mất không thấy gì nữa!
Tuyết rơi suốt ba ngày sau đó mới ngừng lại. Ánh mặt trời chiếu lên mặt tuyết phản xạ lại quang mang chói mắt.
- Thật sự là không biết nói gì cho phải.
Trong đại sảnh sân bay, Lão Lưu nhìn cô gái cắt tóc ngắn ở trước mặt này, trong lòng tràn đầy cảm khái.
- Trải qua loại chuyện này, có nói chỉ sợ cũng sẽ không ai tin tưởng.
- Vậy thì cứ chôn chặt nó ở trong bụng là được rồi.
Bộ dáng của A Trạch vẫn là lạnh như băng.
- Dù sao thì loại chuyện này đối với người bình thường mà nói, chỉ có thể phát sinh ở trong mộng hoặc là ở trong TV gì đó, thế giới chân thật chính là cái dạng mà ông đã được nhìn.
← Ch. 187 | Ch. 189 → |