← Ch.210 | Ch.212 → |
- Tuy rằng tôi rất ghét Tiểu Vũ, nhưng mà chưa đến mức muốn giết nàng. Lại nói tiếp cũng buồn cười, bây giờ nghĩ lại, giữa chúng ta chẳng qua chỉ là chuyện ba cô bé không hiểu chuyện tranh đoạt người yêu mà thôi. Không có chuyện gì to tát cả, nhưng mà thật không ngờ lại phát triển thành như thế này.
- Nếu như nàng không chết, như vậy thì cô sẽ chết? đây là câu thứ hai hắn nói với tôi. Lúc ấy tôi đã sợ đến choáng váng, căn bản là không biết phải trả lời hắn thế nào!
- Kỳ thật cô có chỗ rất hữu dụng, ta cũng không muốn để cho cô chết.
Người đàn ông có tướng mạo đáng khinh dùng giọng điệu đầy ẩn ý nói.
- Nhưng mà ta muốn cô chứ không phải là người bạn cũng là sinh viên của viện y học kia. Hẳn là nàng cũng không kém cô bao nhiêu. Hoặc là ta có thể đi tìm nàng tâm sự.
- Vì...Vì sao phải giết nàng?
Lương Văn Văn run rẩy hỏi. Người đàn ông này...Tướng mạo đáng khinh và bộ dáng ghê tởm, dùng một loại ngữ khí chẳng thèm để ý chút nào để thảo luận chuyện sinh tử của người với nàng. Lương Văn Văn cảm thấy nhất định hắn không phải là người, có lẽ là...Quỷ?
- Không, không, không, cô nhần rồi, ta không thèm để ý xem là ai trong hai người sẽ chết, ta chỉ quan tâm đến kết quả thí nghiệm.
Người đàn ông này nhẹ nhàng khoát tay áo.
- Ta không phải đao phủ, cũng không phải là ác ma giết người không chớp mát gì đó. Ta chỉ là một nhà khoa học, so với người thường thì quá mức cuồng nhiệt mà thôi. Hơn nữa...
Người đàn ông khinh thường nói.
- Các cô đang tranh nhau tên nhà quê kia, không phải nàng là người thích hợp nhất sao? Ngay tại lúc ta đang phiền não thì các cô lại tới, thật là trời cũng giúp ta.
Nói tới đây, người đàn ông này lớn tiếng cười, tiếng cười phát ra có chút khàn khàn, giống như tiếng Dạ Kiêu kêu ban đêm vậy.
- Có lẽ ta có thể đều giết chết cả hai người, chỉ lưu lại cô gái hữu dụng kia với ta cũng được. Ồ không, như vậy rất phiền toái, hơn nữa ta cũng không phải là ác ma lấy việc giết người làm thú vui. Trên hai tay của ta không thể dính máu người dơ dáy được.
- Nếu cô không đáp ứng lời nói của ta, ta sẽ tưc giận, ta là một người sợ phiền toái.
Người đàn ông ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng lấy tay nâng cái cằm của Lương Văn Văn.
- Nếu nói vậy, ta sẽ tiếp tục tìm một cơ hội để đi thuyết phục cô gái kia, mà vận mệnh của cô chính là chết, biến thành vật thì nghiệm của ta, rõ chưa?
Lương Văn Văn sợ hãi, đã không còn biết phải trả lời thế nào. Lời nói của người đàn ông này không đầu không đuôi khiến cho Lương Văn Văn tin chắc người này nhất định là một người điên. Nhưng mà kẻ điên bình thường không thể nào sử dụng loại phương pháp quỷ dị này để vây nàng đứng nguyên tại chỗ. Nói như vậy, người kia...Đích thực là một con quỷ điên cuồng?
- Cứ làm theo lời ta nói, nếu không thì ta sẽ cải tạo cô thành cương thi nhân tạo, hiểu rõ chưa?
Người đàn ông có chút không kiên nhẫn nói.
- Dù sao không phải là cô cũng chán ghét cái cô bé kia sao? Giết chết nàng, ta có thể lấy được tài liệu thí nghiệm, cô cũng có thể làm cho cái người cô ghét kia biến mất. Đây không phải là một cái đề nghị không tệ sao?
- Vì cái gì? Vì sao phải giết chúng ta, rốt cuộc thì ông là ai?
Lương Văn Văn vận dụng chút dũng khí cuối cùng trong cơ thể, mở miệng nói.
- Vì sao là tôi và Tiểu Vũ, vì sao không phải là Tiểu Tĩnh?
- Cô thật thích hỏi vì sao, đây là một cái thói quen không tệ.
Người đàn ông nhếch môi nở nụ cười, lộ ra một loạt đám răng ngả vàng.
- Ta cũng là một người thích hỏi vì sao, cho nên ta rất thích cô. Vì vậy giết chết cái cô bé kia là kết quả tốt nhất.
- Mà một cô gái ngoại thành là không thể thiếu. Ta đã điều tra kỹ, nàng có thể giúp được ta vì thế nàng được lựa chọn. Cho nên cô chết hoặc là nàng chết, lựa chọn của cô là cái gì?
- Vì sao mà nhất định phải có một người trong chúng tôi chết?
- Không tại sao, bởi vì ta ghét nhóm người các cô.
Người đàn ông đứng dậy, dùng một loại ánh mắt như là kiểm tra gia súc để ngắm tới ngắm lui trên người Lương Văn Văn.
- Các cô đã quầy rầy cuộc sống của ta, vì vậy cần phải trả một cái giá nhỏ. Thực hợp lý, không phải sao? Cô bé, đáp án của cô là gì?
- Tiểu Vũ.
Rất nhanh Lương Văn Văn liền nói ra lựa chọn của mình. Trong mắt nàng, người đàn ông phi dân loại trước mặt này rất ngang ngạnh. Đối với người như vậy, lựa chọn tốt nhất chính là bảo vệ tốt chính mình. Lý do bị giết? Bạn bè? Tất cả đều không quan trọng, quan trong là...An toàn của bản thân.
- Tốt lắm.
Người đàn ông có tướng mạo đáng khinh kia đưa một trang giấy cho Lương Văn Văn.
- Dựa theo những gì ghi ở trên đây mà làm. Nhớ kỹ, không thể có một chút sai lầm. Nếu không mà nói, cô sẽ biến thành vật thay thế. Những thứ đồ kia tôi sẽ giúp cô chuẩn bị tốt. Hy vọng cô mau chóng làm tốt, sự kiên nhẫn của ta có hạn.
Lương Văn Văn đờ đẫn tiếp nhận tờ giấy kia. Nhìn những dòng chữ trên đó, Lương Văn Văn hít sâu một hơi. Không chỉ là đơn giản giết người như vậy, còn phải hoàn thành theo những điều người đàn ông này viết. Nội dung trên tờ giấy này, càng khiến cho Lương Văn Văn xác định, nhất định người kia là một tên điên. So sánh ra thì chết rồi lại không đáng sợ. Đáng sợ hơn chính là sau khi chết thi thể của mình còn bị người ta tra tấn, vũ nhục, phân thây.
- Rốt cuộc là ông...
Lương Văn Văn ngẩng đầu, còn muốn nói cái gì đó, nhưng mà đã không còn thấy bóng dáng của người đàn ông kia.
- Những việc còn lại hẳn là các người cũng đã biết.
Lương Văn Văn vừa nói vừa gãi gãi cánh tay. Không biết tại sao, từ sau khi tỉnh lại nàng bắt đầu có cảm giác ngứa ngáy, càng gãi lại càng nghiêm trọng.
- Tôi trở về phòng mình trong khách sạn đã phát hiện ra cái bình người đàn ông kia lưu lại để đựng máu. Còn có một cái bình nhỏ không biết là đựng chất lỏng trong suốt gì đó. Tôi tìm một cơ hội để lừa Tiểu Vũ. Nói là muốn thảo luận với nàng, thừa dịp nàng không chú ý, tôi liền dựa theo lời nói của người đàn ông kia, đem cái chất lỏng trong suốt kia bỏ vào cái chén của Tiểu Vũ.
- Tiểu Vũ không có phát giác, nàng cầm cái chén kia lên uống hết. Thật không ngờ vật kia lại lợi hại như vậy, chưa đầy ba giây đồng hồ, Tiểu Vũ liền ngã xuống mặt đất. Mặc dù tôi học y, cũng thường xuyên bào chế thuốc, nhưng mà chưa từng gặp qua độc dược lợi hại như vậy. Tiểu Vũ liền nằm im trên mặt đất, trên mặt cũng không có biểu tình gì, tựa như là đang ngủ vậy. Tôi ngồi xuống, thử kiểm tra lại mạch của nàng, nàng đã chết. Ba giây đồng hồ trước còn ngồi trước mặt tôi nói chuyện, ba giây sau đã chết rồi.
- Tôi càng thêm chắc chắn, người đàn ông kia tuyệt đối không phải là người, lại càng không dám không nghe lời của hắn. Bởi vì hắn đã nói qua, nếu tôi làm hỏng việc này, như vậy tôi sẽ trở thành vật thay thế tiếp theo.
- Vừa lúc sau đó Tiểu Tĩnh trở lại. Tôi dọa nạt nàng, để cho nàng cùng làm với tôi. Bởi vì trong tờ giấy người đàn ông kia đưa cho đã viết rất rõ ràng. Để cho Tiểu Tĩnh tách toàn bộ xương cốt trong thi thể Tiểu Vũ ra, chỉ để lại một bàn tay mà không được phá hư thi thể quá lớn. Người đàn ông này nhất định biết rất rõ chúng ta. Nếu không mà nói hắn không thể biết được loại chuyện này chỉ có Tiểu Tĩnh mới có thể làm được.
*****
- Trong lúc Tiểu Tĩnh giải phẫu thi thể. Tôi đứng ở một bên, thân thể không nhịn được mà run rẩy. Tôi rất căng thẳng, không phải vì cái gì khách. Bởi vì tôi biết nếu Tiểu Tĩnh thất bại, như vậy thì tiếp theo người nằm ở nơi này sẽ là tôi. Tôi nghĩ nên bảo Tiểu Tĩnh cẩn thận một chút, lại không dám lên tiếng, sợ Tiểu Tĩnh phân tâm.
- Sau khi hết thảy đã chuẩn bị xong, tôi và Tiểu Tĩnh liền lén đi ra khỏi khách sạn. Đi đến chỗ người đàn ông kia đã chuẩn bị, chôn xương cốt và máu xuống đó. Chờ đến khi hết thay đều đã làm xong, hai người chúng ta liền trở lại khách sạn. Nhưng lúc ấy lại phát hiện ra thi thể của Tiểu Vũ đã biến mất. Lúc ấy tôi mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, bởi vì tôi biết, nhất định là thi thể Tiểu Vũ đã bị người đàn ông đáng sợ kia mang đi. Như vậy đã nói nên rằng chúng tôi đã thành công, tôi sẽ không chết.
- Cửa ải này đã qua, nhưng dù sao tôi cũng đã giết người, tránh được ma quỷ không tránh khỏi cảnh sát tra hỏi. Chuyện này chỉ có tôi và Tiểu Tĩnh biết. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều biện pháp, uy hiếp Tiểu Tĩnh, không cho nàng nói ra chân tướng sự việc. Cảnh sát đến đây, tuy rằng trong lòng của tôi rất khẩn trương, nhưng mà không thể biểu lộ ra. Nhưng mà hoàn hảo, có lẽ vì chúng tôi là người từ bên ngoài, cũng có thể là vì cái thị trấn nhỏ này quá mức hẻo lánh, cảnh sát không có làm lớn chuyện. Nên đã xử lý chuyện này như một vụ mất tích bình thường.
- Tôi vốn tưởng rằng hết thảy đều đã là quá khứ, nhưng ngay trước đêm tôi và Tiểu Tĩnh rời khỏi thị trấn nhỏ kia, người đàn ông kia lại đột nhiên xuất hiện ở trong phòng của tôi. Hắn nói với tôi, tôi làm tốt lắn, vì báo đáp tôi mà hắn muốn nói cho tôi biết một chuyện rất quan trọng.
- Không nên trở về nơi này nữa. Hắn nói với tôi. Căn phòng này, khách sạn này, cái thị trấn nhỏ này, vĩnh viễn cũng không được quay lại. Tôi vốn cũng không có ý định tiếp tục ở lại nơi đáng sợ này, liền gật đầu đáp ứng.
- Trước khi người đàn ông kia đi, trong lúc vô tình có nói một câu. Hắn phải đi, phải rời khỏi nơi này. Sau khi hắn rời đi, có rất nhiều thứ không thể mang đi, như là thi thể của Tiểu Vũ. Hắn nói với tôi, tuy rằng thực nghiệm thành công, nhưng mà hoàn toàn không giống so với hắn tưởng tượng, cũng không sai biệt lắm so với thất bại. Thi thể của Tiểu Vũ đối với hắn mà nói, đã không có tác dụng gì, hắn sẽ để lại cho tôi làm kỷ niệm.
- Vừa nói dứt lời, người đàn ông kia đã không còn thấy tăm hơi. Chỉ để lại một đống gì đó màu đen giống như là khăn lông được xếp ngay nhắn. Tôi có chút kỳ quái, liền đi qua, mở cái thứ kia ra.
- Thứ này, chính là thi thể của Tiểu Vũ. Tôi sợ tới mức ném thứ đồ vật kia xuống đất. Cái người đàn ông đáng sợ kia, lại có thể biến thi thể của Tiểu Vũ thành cái dạng này, giống như một tấm thảm có thể tùy ý gấp lại.
- Ném đi, nhất định phải tìm chỗ nào ném cái này đi. Đây chính là ý niệm đầu tiên trong đầu khi tôi hồi phục lại tinh thần. Nhưng mà ném ở đâu được đây? Trời đã sáng, tôi nhìn ra ngoài cửa, trên đường đã có rất nhiều người đi lại, thứ này không thể nào trực tiếp cầm ra ngoài để tìm chỗ ném. Thật sự không còn cách nào cả, tôi liền nghĩ ra một chủ ý. Tôi cố nhịn ghê tởm và sợ hãi, gấp gọn thi thể Tiểu Vũ, nhét vào trong cái ngăn kéo cuối cùng ở cái tủ năm ngăn kia, còn dùng đinh đóng chặt cái ngăn kéo kia lại.
- Thì ra còn Quầy Linh ở trong phòng kia là do cô làm.
A Trạch gật gật đầu.
- Như vậy thì đã sáng tỏ rồi.
- Cô cho là trong mười năm này, mỗi ngày chỉ có cô là ngủ không yên sao.
Lương Văn Văn nhìn Vương Tĩnh, nói.
- Tôi so với cô còn sợ hãi hơn nhiều. Tôi sợ người đàn ông đáng sợ kia lại tìm tới cửa, nói với tôi là thí nghiệm thất bại, cần lấy tôi ra làm vật thí nghiệm gì đó. Tôi sợ có người phát hiện ra thi thể của Tiểu Vũ ở trong ngăn kéo, cảnh sát sẽ tìm tới của. Tôi còn sợ hãi cô sẽ đến đồn cảnh sát để tự thú, nói ra những việc mà tôi đã làm, tôi sợ...
- Đó là do cô tự chuộc lấy.
A Trạch lạnh lùng cắt đứt lời nói của Lương Văn Văn.
- Chính mình làm thì tự mình phải gánh chịu hậu quả. Đạo lý này đứa trẻ mười tuổi cũng hiểu được.
- Không, tôi không có sai, là người đàn ông kia ép tôi, là hắn ép tôi.
Lương Văn Văn điên cuồng hét to.
- Nói đến người đàn ông kia...Cô có thể miêu tả rõ ràng một chút được không?
Không biết như thế nào, trong đầu A Trạch đột nhiên hiện nên người đàn ông có bộ dạng đáng khinh kia. Trên thế giới này không có sự trùng hợp như vậy chứ. Người đàn ông đi cùng với Mị kia, rốt cuộc là ai?
Người đàn ông kia và Quầy Linh đánh nhau đến không còn biết gì nữa. Lực cảm ứng chậm chạp khiến hắn căn bản là không có nhận thấy phía sau có thêm một người nữa. Đối mặt người người đàn ông da dày thịt béo không sợ bị đánh này, Minh Diệu cũng không dám khinh thường, trực tiếp dùng Yêu Lân cắt đầu hắn xuống. Bởi vì vừa rồi đã bị thương không nhẹ khi đánh nhau với Quầy Linh, cho nên cũng không có chảy được ra bao nhiêu máu. Điều này cũng làm cho Minh Diệu đỡ bị bẩn quần áo, không cần lo lắng trở về sẽ bị Diệp Tiểu Manh quở trách.
Quầy Linh đã không còn đối thủ, ngơ ngác ở tại chỗ, cũng không có động đậy. Xuất phát từ bản năng, nó đã nhớ kỹ, người đàn ông này so với nó thì mạnh hơn rất nhiều. Nó đánh không lại cho nên cũng không phản kháng. Ngoan ngoãn mặc cho Minh Diệu nhốt nó vào bên trong bình sứ.
Quầy Linh vốn là phát minh ra để làm trợ thủ cho linh môi sư. Tuy rằng chỉ số thông minh không cao, nhưng mà còn có thêm bản năng sinh vật. So sánh ra thì hẳn là chỉ số thông minh cũng không sai biệt lắm so với con chó. Nếu biết phương pháp sử dụng thích hợp thì nó cực kỳ nghe lời.
Minh Diệu ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra thi thể của người đàn ông kia. Trải qua một phen quan sát vừa rồi, Minh Diệu đã đưa ra kết luận, người đàn ông này đã không còn là người nữa rồi. Minh Diệu từng cẩn thận thử qua. Nguyên bản ba hồn bày vía của người sống ở đã rối loạn toàn bộ. Bên trong là thứ gì đó hỗn loạn. Tuy rằng rốt cuộc không biết rốt cuộc là cái gì, nhưng mà tuyệt đối không phải là thứ của con người. Tuy rằng có chút tương tự với hồn phách của con người, nhưng mà có rất nhiều chỗ bất đồng. Càng giống như là thứ gì đó do con người chế tạo ra.
Thứ này, Minh Diệu nhớ rõ, hình như đã thấy ở chỗ nào rồi. Ở nơi nào đây? Minh Diệu không ngừng suy tư.
Thứ này là do còn người chế tạo...Quầy Linh cũng là do con người chế tạo, giữa hai người này có liên hệ với nhau không? Lê bàn tử đã từng nói qua, phương pháp chế tạo Quầy Linh đã bị thất truyền. Hiện tại hẳn là không còn ai biết. Thứ này được chế tạo ra...Kỹ thuật thất truyền...Hồn phách giống thật mà lại là giả...
Nghĩ lại, cái vụ án quỷ yêu từng gặp kia, chẳng phải là con quỷ yêu kia cũng là được người ta chế tạo ra sao?
← Ch. 210 | Ch. 212 → |