← Ch.269 | Ch.271 → |
- Là vụ án kỳ quái mà chị nói với em đó sao?
Diệp Tiểu Manh nói tiếp:
- Là vụ án vô cùng quỷ dị đó?
- Ân!
Từ Mẫn gật gật đầu:
- Vừa mới lấy được tin tức, nạn nhân lần này cũng không phải người đầu tiên, mà đã là người thứ ba. Đã có hai nam nhân tử vong trước hắn. Chị luôn cảm thấy chuyện này tuyệt đối không phải ngoài ý muốn, hơn nữa tên hung thủ kia cũng không bị đem ra công lý, cho nên chị nghĩ tự mình đi tới quán bar kia gặp mặt nữ ca sĩ thần bí nọ, nhìn xem rốt cục nàng là hạng người gì.
- Như vậy chẳng phải là vô cùng nguy hiểm?
Diệp Tiểu Manh giật mình nói:
- Ngay cả một người đàn ông thân thể khỏe mạnh còn bị hại chết, chị bất quá là phụ nữ mà thôi, tự mình đi tới loại địa phương kia thật sự là quá nguy hiểm. Không được, em muốn đi cùng với chị!
- Ha ha, không có chuyện gì đâu, chị là cảnh sát, cũng không phải cô gái nhỏ yếu ớt trói gà không chặt!
Từ Mẫn cười nói:
- Hơn nữa nếu như thật sự có nguy hiểm, vậy càng không thể cho em đi cùng với chị. Nếu không để cho Minh Diệu hay biết, trở về còn không ăn thịt chị sao?
- Không được, dù sao em cũng không thể để cho chị một mình đi tới chỗ nguy hiểm như vậy.
Diệp Tiểu Manh cương quyết nói:
- Chị mang em về nhà trước đã, em mang theo công cụ cùng đi với chị!
- Công cụ? Công cụ gì vậy?
Từ Mẫn kỳ quái hỏi.
- Hắc hắc, đương nhiên là công cụ bắt quỷ chuyên nghiệp thôi!
Diệp Tiểu Manh dương dương tự đắc nói:
- Trước đó Minh Diệu có trang bị cho em công cụ chuyên môn đối phó với quỷ quái, rốt cục đã xem như có chỗ dùng!
Từ Mẫn thật sự không nói lại Diệp Tiểu Manh, không còn cách nào đành phải đưa nàng về nhà trước, sau đó cùng nàng đi tới quán bar kia. Diệp Tiểu Manh chạy nhanh lên lầu, vài phút sau lại đeo một chiếc túi chạy ngược trở xuống.
- Đây là công cụ mà em nói sao?
Từ Mẫn nhìn Diệp Tiểu Manh đang đùa nghịch một chiếc gậy điện lấy ra trong túi, dở khóc dở cười nói:
- Dân thành phố bình thường vốn không thể giữ được loại vũ khí này đi, Minh Diệu lấy từ chỗ nào đưa cho em?
- Đây là việc nhỏ thôi mà, chị không cần để ý.
Diệp Tiểu Manh cười hì hì nói:
- Vật này thật sự dùng tốt lắm, lần trước em dùng vật này đánh cho một con quỷ hồn không còn sức lực hoàn thủ đó!
Từ Mẫn bất đắc dĩ lắc đầu, lái xe chở Diệp Tiểu Manh đi về hướng quán bar kia.
Quán bar cũng không nằm trong đoạn đường phồn hoa, hoặc là có thể nói quán bar nằm ở vị trí tương đối hẻo lánh. Cơ hồ rất ít có người đi tới đây, tuy rằng nằm gần bờ biển, nhưng lại thuộc đoạn đường hoang vắng. Nếu như không có địa chỉ xác định, chỉ sợ rất ít người biết được nơi này còn có một quán bar như thế.
Trên tấm biển màu lam có viết bốn chữ Chu Trang Thủy Vận màu trắng. Từ Mẫn ngẩng đầu nhìn lên tấm biển, nếu như nàng nhớ không lầm, đây là tên của một bài văn xuôi. Một quán bar lại đặt cái tên có ý thơ như vậy, chủ nhân quán bar ước chừng cũng là một người thật lãng mạn đi.
Đẩy cánh cửa có chút nặng nề, Từ Mẫn cùng Diệp Tiểu Manh cùng nhau đi vào quán bar.
Vừa bước vào trong quán, trong tầm mắt toàn là một mảnh màu lam, tựa hồ chủ nhân nơi này có cảm tình rất đặc thù đối với màu sắc này. Quầy bar, bàn rượu, còn có sân khấu cách đó không xa đều được thiết kế thành hình dạng như những cơn sóng cuộn trào. Hơn nữa còn tới gần bờ biển, trong không khí có một cỗ vị mặn nhàn nhạt lan tỏa, đi vào trong quán, Từ Mẫn liền có loại cảm giác như đưa thân vào trong biển rộng.
Trên sân khấu cách đó không xa có một cô gái tóc dài đang ngồi ở giữa. Ngọn đèn trên sân khấu có chút tối tăm, không nhìn thấy rõ gương mặt cô gái, nhưng chỉ dựa vào thân ảnh yểu điệu mơ hồ cũng có thể đoán được cô gái kia nhất định là một mỹ nữ.
Âm nhạc không có bất kỳ nhạc đệm nào, nàng chỉ ngồi yên nơi đó, nhẹ nhàng ngâm nga. Làn điệu thật êm tai, nhưng giờ phút này Từ Mẫn lại nghe không ra nàng đang hát những ca từ gì. Ca khúc mà cô gái đang hát tựa hồ không thịnh hành, Từ Mẫn nghe ca từ kia, tuy không hiểu ý tứ ca từ nhưng không biết tại sao nàng vẫn có thể nghe ra được cô gái kia muốn biểu đạt điều gì đó. Trong bài hát như có vẻ ưu thương yên nhiên, lại có vẻ chờ mong đối với tương lai. Giống như một người sống kiếp này cũng không quá như ý, còn đang kỳ vọng kiếp sau sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn hiện tại.
- Hai người sao? Mời vào bên trong!
Một người phụ nữ trung niên mỉm cười đi tới, nhìn thẳng Từ Mẫn cùng Diệp Tiểu Manh.
- Ra vẻ hai vị là lần đầu tiên đi tới quán bar của chúng tôi đi!
- Ân, đúng vậy!
Từ Mẫn hàm hồ trả lời một câu. Nàng cùng Diệp Tiểu Manh tìm một bàn trống ngồi xuống, khách nhân trong quán cũng không nhiều, vì vậy còn thật nhiều bàn trống.
- Hai ly rượu này tặng cho hai cô!
Người phụ nữ trung niên đem hai ly rượu cốc tai tỏa ra ánh sáng màu lam bưng tới đặt trước mặt Từ Mẫn cùng Diệp Tiểu Manh.
- Hãy xem như quà tặng của quán bar chúng tôi dành cho hai vị đi. Tôi nhìn ra được hai vị là người có thể nghe hiểu được bài hát này!
- Một ly thì tốt hơn!
Từ Mẫn đẩy bàn tay Diệp Tiểu Manh đang định bưng ly rượu kia.
- Em là trẻ con, không được uống rượu!
- Hứ, em đã hai mươi tuổi!
Diệp Tiểu Manh bất mãn lẩm bẩm nói:
- Còn xem em là nhi đồng sao!
Từ Mẫn nhìn ly rượu màu lam chói mắt trước mặt, cảm giác có chút khát nước. Nàng bưng ly rượu uống một hơi cạn sạch. Chất rượu lạnh lẽo lướt qua yết hầu chảy vào trong bụng, một cỗ khí lạnh từ trong bụng tràn lên, vô cùng thoải mái.
- Vị tỷ tỷ này hát nghe thật êm tai a, tuy rằng em không hiểu ca từ là gì, nhưng em có thể nghe ra được ý tứ trong lời hát của nàng.
Diệp Tiểu Manh có chút say mê nói:
- Vị tỷ tỷ này thật lợi hại, hơn nữa giọng hát cũng thật êm tai!
- Ha ha, nếu để cho con gái của tôi biết được cô thích tiếng hát của nó như vậy, nó nhất định sẽ thật cao hứng!
Người phụ nữ trung niên cười nói.
- Con gái của cô?
Từ Mẫn đem lực chú ý đặt lên nữ ca sĩ quán bar chuyển sang trên người phụ nữ trung niên. Lúc này nàng mới chú ý tới người phụ nữ này thật xinh đẹp. Một mái tóc quăn cuộn lên như sóng biển tùy ý buông xõa mượt mà trên đầu vai, làm cho người ta có loại cảm giác thật ôn nhu. Cặp mị nhãn tản ra ánh sáng rọi mê người. Một thân váy dài tơ lụa màu xanh biển bao phủ trên thân thể đầy đặn mê người, dưới ánh đèn mờ mờ của quán bar, da thịt phơi bày bên ngoài mềm mại chẳng khác gì thiếu nữ. Vô luận là ai nhìn thấy được đều biết khi người phụ nữ này còn trẻ nhất định là một mỹ nhân. Hiện tại tuy rằng đã đến tuổi trung niên nhưng vẫn còn nguyên mị lực khiến đàn ông mê muội. Hơn nữa thanh âm lại ôn nhu cùng dáng tươi cười, đối với đàn ông mà nói loại phụ nữ có kinh nghiệm phong phú này có khi so với thiếu nữ càng thêm hấp dẫn.
*****
Tận đáy lòng Từ Mẫn đột nhiên nảy sinh một cỗ cảm giác ghen tỵ khó hiểu. Người phụ nữ trước mắt có một đứa con gái lớn như vậy, ít nhất cũng phải lớn hơn nàng ít nhất là mười tuổi. Một người đàn bà đã hơn bốn mươi tuổi không ngờ vẫn còn duy trì được dáng người hoàn mỹ đến như thế.
- Phải, người đang ca hát là con gái của tôi!
Nhìn cô gái đang chuyên chú biểu diễn trên sân khấu, trong đôi mắt người phụ nữ trung niên tràn ngập vẻ sủng nịch:
- Quán bar này là do tôi cùng con gái tôi cùng mở ra, tôi phụ trách quản lý mà nó phụ trách biểu diễn!
- Quán bar này là hai mẹ con cô mở sao?
Từ Mẫn có chút giật mình hỏi:
- Chỉ có hai người buôn bán tại đây thôi sao?
- Đúng vậy!
Người phụ nữ trung niên mỉm cười gật đầu, vươn tay hướng Từ Mẫn nói:
- Tôi gọi là Bối Lạp, rất hân hạnh được biết hai người!
- Tôi gọi là Từ Mẫn, đây là Diệp Tiểu Manh, là bạn của tôi!
Từ Mẫn vươn tay nắm tay Bối Lạp, trong lòng bàn tay truyền tới cảm giác mềm mại. Tay của người phụ nữ này thật sự giống như làm từ nước, mềm mại không xương.
- Biểu diễn trên sân khấu chính là con gái tôi tên Khả Khả, qua một lát nữa nó biểu diễn xong bài hát này, mời nó lại đây chào hỏi hai cô.
Bối Lạp mỉm cười nói:
- Khả Khả đã thật lâu không nhận thức bạn mới, nó nhất định sẽ thật cao hứng!
- Bối Lạp, tôi có thể gọi cô như vậy không?
Từ Mẫn lại hỏi.
- Đương nhiên có thể!
Bối Lạp mỉm cười gật đầu đáp:
- Chúng ta đã xem như bạn bè, có đúng không?
- Bối Lạp, tôi xin mạo muội hỏi một câu, vì sao quán bar này chỉ có hai mẹ con cô vậy?
Từ Mẫn mở miệng hỏi:
- Cha của Khả Khả đâu?
- Ha ha, ông ấy đã chết, đã chết từ rất lâu khi trước.
Tuy rằng trên mặt Bối Lạp vẫn lộ vẻ mỉm cười như trước, nhưng Từ Mẫn có thể từ trong ánh mắt người phụ nữ nhìn ra được vừa hiện lên một tia lãnh mang.
- Hiện tại chỉ còn hai mẹ con chúng tôi sống dựa vào nhau.
Từ Mẫn không nói gì, đã chết? Nếu như là người bình thường, khi nói tới loại chuyện này thường sẽ dùng từ "đi vắng nhân thế" hoặc là "đã qua đời" là những từ ngữ khá uyển chuyển để hình dung, sẽ không ai trực tiếp dùng từ "đã chết" để nói chuyện về chồng mình.
Ca khúc đã chấm dứt, theo âm phù cuối cùng rơi xuống, cô gái trên sân khấu đứng lên hướng bên dưới cúi người chào. Số khách nhân cũng không nhiều trong quán đều phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Khả Khả lại chậm rãi khập khiễng đi xuống sân khấu.
- Bối Lạp, chân của Khả Khả...
Từ Mẫn có chút kinh ngạc nhìn Bối Lạp.
- Là di chứng trước đây lưu lại thôi!
Bối Lạp cười nói:
- Trời cao luôn công bằng, cho Khả Khả giọng hát thật hay nhưng lại lấy đi đôi chân khỏe mạnh của nó!
- Mẹ!
Khả Khả có vẻ gắng sức đi tới, Bối Lạp tiến lên dìu nàng.
- Khả Khả, mẹ giới thiệu cho con một chút!
Bối Lạp đỡ Khả Khả ngồi xuống ghế, mở miệng nói:
- Vị này chính là Từ Mẫn, vị này là Diệp Tiểu Manh, là hai người bạn mẹ vừa mới quen!
- Chào hai người!
Khả Khả nhìn Từ Mẫn cùng Diệp Tiểu Manh gật gật đầu, xem như chào hỏi.
Một cô gái thật ngoan ngoãn, đây là ấn tượng đầu tiên của Từ Mẫn về Khả Khả. Gương mặt của Khả Khả rất giống Bối Lạp, chẳng khác gì từ một khuôn mẫu in ra. Nhưng trên người Khả Khả thiếu khuyết loại phong vận thành thục của Bối Lạp, có chút ngây ngô. Nhưng phần ngây ngô này đã hình thành một loại mị lực thật độc đáo cho nàng. Hơn nữa bởi vì cảm giác nhu nhược do bị tàn tật, lại càng dễ làm cho người ta sinh ra loại cảm xúc muốn đem nàng ôm chặt vào lòng mà bảo hộ.
Hai mẹ con ngồi chung một chỗ lại chẳng khác gì một đôi chị em. Từ Mẫn tuyệt không hoài nghi nếu đem hai mẹ con này đưa tới địa phương khác, nhất định sẽ có rất nhiều kẻ biến thái muốn lấy cả hai mẹ con luôn vây quanh bên người họ.
- Chị Khả Khả, chị hát nghe thật hay!
Gương mặt Diệp Tiểu Manh đầy vẻ sùng bái nói:
- Nhưng chị hát ca từ em nghe mà không hiểu, là ngôn ngữ gì vậy?
- Là phương ngôn của quê hương tôi.
Khả Khả ngượng ngùng nói:
- Khi chúng tôi mới đi tới nơi này, tôi lại không quen nói tiếng Phổ Thông, cho nên chỉ biết hát một ít ca khúc của quê hương tôi mà thôi.
- Vậy sao?
Từ Mẫn tiếp lời hỏi:
- Như vậy hai người từ nơi khác tới sao?
- Ân, là một chỗ rất xa nơi này!
Bối Lạp cười nói:
- Chỉ là quê hương của chúng tôi cũng dựa vào biển, cho nên chúng tôi đối với loại khí hậu nơi này cũng khá thích ứng.
- Mẹ, hắn không có đến sao?
Khả Khả ngẩng đầu nhìn Bối Lạp, đột nhiên hỏi.
- Không có, hôm nay hắn chưa có tới!
Bối Lạp dùng tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của Khả Khả, lắc lắc đầu nói:
- Đứa ngốc, con thật quá dễ dàng tin người khác, hắn chỉ lừa gạt con thôi!
- Vậy sao? Con lại bị gạt sao?
Ánh mắt Khả Khả trở nên có chút ảm đạm, nàng cúi đầu tựa hồ suy nghĩ gì đó, mấy phút sau nàng lại ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn:
- Không có vấn đề gì, thời gian nghỉ đã sắp hết rồi, con vào hậu trường chuẩn bị một chút.
Nói xong nàng miễn cưỡng đứng lên, khập khiễng đi vào bên trong.
- Này...Bối Lạp, để cho nàng đi một mình như vậy không sao chứ?
Từ Mẫn nhìn bước chân tập tễnh của Khả Khả, có chút bận tâm nói:
- Để cho Tiểu Manh dìu nàng đi thôi!
- Không cần!
Bối Lạp kéo lại Diệp Tiểu Manh vừa mới đứng lên, lắc lắc đầu:
- Từ nhỏ Khả Khả vẫn rất quật cường, cũng rất mạnh mẽ. Tuy rằng chân của nó từ nhỏ đã không phương tiện, nhưng cho tới bây giờ nó chưa từng cần ai dìu đỡ!
- Một cô gái thật kiên cường!
Trong lòng Từ Mẫn đã đưa ra đánh giá đối với Khả Khả. Một cô gái có bề ngoài ngượng ngùng nhưng nội tâm mạnh mẽ, sẽ là một người vì tiền bảo hiểm mà đi giết người hay sao?
Mười phút sau, cả quán bar lại vang lên thanh âm tiếng hát như thiên nga êm ái khoan khoái. Trong bài hát mang theo vẻ mất mác, tựa hồ bởi nguyên nhân người mình chờ đợi không thấy xuất hiện.
- Khả Khả đang chờ đợi ai sao?
Từ Mẫn nhìn Bối Lạp nói.
- Khả Khả rất đơn thuần, cho nên rất dễ dàng bị người lừa dối.
Bối Lạp thở dài một hơi nói:
- Trước đây có một nam nhân mỗi ngày đều tặng hoa cho nó, hình như là muốn theo đuổi nó. Mà Khả Khả cũng đã ước định với hắn, nếu mỗi tối nam nhân kia đều tới đây, như vậy trong tuần lễ này nàng sẽ cùng hắn ra ngoài ước hẹn. Nhưng bắt đầu từ đêm qua nam nhân kia cũng không còn thấy xuất hiện qua. Cho nên nó cảm thấy thất vọng.
Ngữ khí của Bối Lạp có chút lạnh lẽo:
- Những nam nhân kia ôm đủ loại mục đích khác nhau, thấy Khả Khả làm người đơn thuần, nên hay dùng một ít thủ đoạn dối lừa thiếu nữ ngây thơ mà gạt nó. Nam nhân kia đã không phải là người đầu tiên!
Trái tim Từ Mẫn nhảy mạnh, nam nhân mà Khả Khả đang chờ đợi có phải là Tôn Kiệt đã bị chết chìm bên trong phòng tắm trong nhà hay không? Như vậy theo lời của Bối Lạp, Tôn Kiệt không phải nam nhân đầu tiên có phải là muốn nói là hai nam nhân bị chết đuối bên bờ biển hay không?
*****
- Cô có biết tên của nam nhân kia hay không?
Từ Mẫn thăm dò hỏi:
- Tôi có một người bạn là thám tử tư, có lẽ hắn có thể cung cấp chút bối cảnh điều tra về nam nhân kia.
Từ Mẫn nhìn thấy vẻ mặt Bối Lạp nhìn mình như kỳ quái, giải thích:
- Tôi thấy Khả Khả đơn thuần như vậy, cũng ngại nàng bị nam nhân có mục đích xấu lừa gạt mà thôi.
- Đúng vậy, chị Khả Khả vừa nhìn là biết không phải người có tâm cơ, thật dễ dàng bị người lừa gạt.
Diệp Tiểu Manh cũng ngồi một bên tiếp lời nói:
- Để cho Minh Diệu đi điều tra thân phận bối cảnh của nam nhân kia, miễn cho chị Khả Khả bị nam nhân xấu xa lừa dối!
- Vậy thì không cần, bất kể như thế nào vẫn phải cảm ơn hai người!
Bối Lạp khẽ cười nói:
- Nam nhân kia đã hai ngày chưa tới, đại khái chắc là đã bỏ đi!
Nam nhân kia sẽ không đến đây, sau này cũng sẽ không đến nữa, bởi vì hắn đã chết. Trong lòng Từ Mẫn nói thầm, nàng thật muốn hỏi thăm Bối Lạp, có biết chuyện Tôn Kiệt đem tiền bảo hiểm nhân thọ để lại cho Khả Khả thừa hưởng hay không, nhưng nàng vẫn nhẫn nhịn không mở miệng.
Bây giờ còn chưa phải thời gian đi truy vấn, Từ Mẫn cố gắng kiềm chế lòng hiếu kỳ của mình, nếu hiện tại nàng hỏi ra miệng, như vậy rất dễ dàng làm cho Bối Lạp cảnh giác. Vô luận Khả Khả có phải là hung thủ hay không, đối với việc điều tra về sau sẽ rất bất lợi.
- Di, là a Trạch kìa!
Diệp Tiểu Manh đột nhiên nhìn về một bàn trong góc vẫy vẫy tay:
- Nhìn xem chị Từ Mẫn, a Trạch ngồi ở chỗ kia. Nàng cũng đang ở trong quán bar, thật là trùng hợp a!
A Trạch ngồi ở trong góc cũng vừa nhìn thấy Diệp Tiểu Manh, liền bưng theo đồ uống đi tới.
A Trạch nhìn Từ Mẫn gật đầu, xem như là chào hỏi. Tiếp theo trên mặt nàng hiện lên nụ cười, nhìn Diệp Tiểu Manh nói:
- Sao trùng hợp như vậy, sao cô cũng tới nơi này?
- Là chị Từ Mẫn dẫn tôi tới!
Diệp Tiểu Manh đáp:
- Chị Khả Khả hát thật hay đi!
- Ân, tiếng hát của nàng rất tuyệt!
A Trạch gật gật đầu:
- Đủ so sánh với tiếng hát tuyệt vời của hải yêu!
Thời gian đã tới hai giờ đêm, quán bar đã sắp đóng cửa, Từ Mẫn chào từ biệt Bối Lạp, cùng Diệp Tiểu Manh và a Trạch rời khỏi quán bar.
- A Trạch, sao cô lại tới nơi này?
Diệp Tiểu Manh đem túi ném ra sau xe, kỳ quái hỏi.
- Là người khác giới thiệu, nói nơi này có ca sĩ hát rất êm tai, cho nên tôi tới nghe một chút.
A Trạch hồi đáp:
- Tôi thật thích tìm kiếm những nơi tốt mà không có bao nhiêu người biết, có cảm giác hưng phấn như rút số trúng thưởng.
- Cô có đi qua quán bar của Âu Phàm đúng không?
Từ Mẫn mở miệng hỏi:
- Bây giờ còn đi không?
- Ít đi lắm!
A Trạch hồi đáp:
- Tuy rằng ông chủ chơi đàn ghi ta thật khá, nhưng giai điệu của hắn quá bi thương, cho nên gần đây rất ít đi qua.
- Lên xe đi, tôi đưa hai cô về nhà!
Từ Mẫn nổ máy xe:
- A Trạch đi nơi nào? Về nhà sao? Ký túc xá trường học hẳn đã đóng cửa chứ?
- A Trạch, theo tôi về nhà ngủ đi!
Diệp Tiểu Manh nói:
- Dù sao Minh Diệu cũng không có ở nhà, một mình tôi ở nhà quá tịch mịch!
- Được!
A Trạch gật đầu.
Thu hoạch đêm nay cũng không cao, nhưng cuối cùng cũng nhìn thấy được nữ ca sĩ tên Khả Khả kia. Một cô gái bề ngoài nhìn như nhu nhược nhưng nội tâm thật kiên cường, sẽ là hung thủ đã liên tục giết chết ba người đàn ông hay sao? Từ Mẫn không biết tại sao, tuy rằng hôm nay chỉ là lần đầu tiên gặp mặt nhưng nàng lại có hảo cảm đặc thù đối với hai mẹ con Bối Lạp cùng Khả Khả.
- Đúng rồi a Trạch, trước đó tôi có gọi điện thoại cho cô, nhưng mãi mà không có người nghe.
Diệp Tiểu Manh kỳ quái hỏi:
- Cô không mang theo di động sao?
- Tôi có mang theo a!
A Trạch kỳ quái lấy di động ra khỏi túi nhìn nhìn:
- Tôi không có nhận được số điện thoại của cô a? Cô xác định không gọi lộn số đi?
- Số điện thoại của cô tôi ghi vào trong di động, làm sao lại gọi sai được.
Diệp Tiểu Manh đem di động lấy ra, đưa cho a Trạch xem bản ghi chép.
- Kỳ quái! Chẳng lẽ là di động của tôi bị hư mất rồi hay sao?
A Trạch cũng cảm thấy kỳ lạ vì sao di động của mình không tiếp sóng được với di động của Diệp Tiểu Manh.
Ngay khi Từ Mẫn định lái xe rời đi, lại đột nhiên nghe được có thanh âm tiếng khắc khẩu cãi nhau vang lên. Hẳn là của một nam một nữ, mà thanh âm của người đàn bà kia tựa hồ là của Bối Lạp, Từ Mẫn có chút tò mò nên bước xuống xe theo thanh âm đi tới.
- Tôi nghĩ tôi đã nói thật rõ ràng, con gái của tôi cũng không muốn làm sao kim gì, nó chỉ muốn được yên tĩnh ca hát mà thôi.
Bối Lạp đứng ngay cửa quán rượu, trước mặt nàng có một nam nhân đang đứng. Bởi vì nam nhân kia đưa lưng về phía Từ Mẫn, cho nên Từ Mẫn không thấy rõ bộ dạng của hắn. Nhưng biểu tình của Bối Lạp rất lạnh lùng, vẻ ôn nhu khi trò chuyện bên trong quán bar trước đó đã không còn nhìn thấy, đổi lại là biểu tình có chút phẫn nộ.
- Xin ông không nên tiếp tục đến quấy rầy hai mẹ con chúng tôi nữa!
- Hắc, cô đây là thái độ gì?
Nam nhân kia tựa hồ bị thái độ không chút lưu tình của Bối Lạp chọc giận, hắn nắm lấy tay Bối Lạp nói:
- Tôi xem cô là đàn bà nên không muốn so đo với cô thôi, đừng nghĩ rằng tôi sợ cô!
- Đừng tưởng rằng tôi không biết công ty của các người là loại công ty gì!
Bối Lạp giãy tay khỏi tay nam nhân kia:
- Các người chỉ bất quá là một đám ma cô khoác da người làm âm nhạc mà thôi, tôi sẽ không để con gái của tôi làm loại chuyện này!
- Giỏi lắm, vậy cô cứ đợi quán rượu của cô bị dỡ xuống đi!
Nam nhân kia ném một câu hăm dọa, phẫn nộ bỏ đi. Khi nam nhân đi ngang qua trước mặt Từ Mẫn, còn trừng mắt liếc Từ Mẫn một cái, thần tình hắn thật dữ tợn, đôi mắt tam giác, nhất định không phải là người tốt. Từ Mẫn trong nháy mắt đã đánh giá nam nhân này.
- Bối Lạp, đã xảy ra chuyện gì?
Từ Mẫn tiến lên ân cần hỏi han.
- Người đàn ông kia đang định làm gì?
- Một chút chuyện nhỏ mà thôi, không sao cả đâu!
Bối Lạp cười nói:
- Chẳng qua là một tên lưu manh thấy hai mẹ con chúng tôi dễ khi dễ nên muốn hưởng chút tiện nghi mà thôi!
- Cô đem sự tình nói rõ cho tôi nghe một chút đi, nói không chừng tôi có thể giúp được cô thì sao?
Từ Mẫn làm cảnh sát đã nhiều năm như vậy, nàng có thể thật xác định nam nhân vừa rồi nhất định không phải là người tốt. Nàng rất muốn giúp đỡ hai mẹ con Bối Lạp một phen.
- Trước đó tôi không nói cho cô biết rõ, kỳ thật tôi là một cảnh sát!
- Nguyên lai cô là cảnh sát sao?
Bối Lạp lắp bắp kinh hãi.
- Phải, nam nhân vừa rồi nhìn qua không giống người tốt, nếu hắn tìm cô làm phiền, tôi có thể giúp cho cô.
Từ Mẫn nói:
- Kể lại cho tôi nghe một chút đi!
- Chuyện này kỳ thật nói ra thật thẹn thùng.
Bối Lạp thở dài một hơi, đem danh thiếp đưa cho Từ Mẫn.
- Nam nhân kia đã tới dây dưa hai mẹ con chúng tôi thật nhiều lần. Hắn nói hắn là người chuyên môn truy tìm nhân tài cho công ty đĩa nhạc gì đó, muốn con gái của chúng tôi ký hợp đồng với công ty của hắn. Tôi vốn nghĩ là một chuyện tốt, cho nên hỏi qua ý kiến của Khả Khả. Nhưng Khả Khả lại nói không muốn làm sao kim gì, chỉ muốn được yên tĩnh ca hát, cho nên tôi đã cự tuyệt hắn!
← Ch. 269 | Ch. 271 → |