← Ch.270 | Ch.272 → |
- Vốn tôi nghĩ rằng sự tình như vậy cũng đã xong, nhưng thật không nghĩ tới vài ngày sau nam nhân kia lại tới nữa, còn dẫn theo rất nhiều người. Hắn nói hắn xem trọng giọng hát của con gái tôi, muốn Khả Khả gia nhập công ty của hắn. Tôi cảm giác không đúng lắm, bởi vì hắn mang theo những người kia không giống như người tốt lành gì. Cho nên tôi có nhờ một người bạn hỗ trợ hỏi thăm dùm một chút. Kết quả làm cho tôi chấn động, bạn của tôi nói công ty đĩa nhạc của nam nhân kia kỳ thật chỉ mang theo chiêu bài công ty đĩa nhạc bề ngoài mà thôi, chỉ là bên trong chuyên làm nghề ma cô tìm kiếm thiếu nữ dâng cho những kẻ có tiền. Bọn hắn chuyên dùng đủ loại lời ngon tiếng ngọt lừa gạt những cô gái trẻ ra đời chưa sâu lại ôm mộng làm minh tinh, nói có thể ủng hộ họ trở thành sao kim, mà đợi sau khi mấy cô gái bị mắc lừa ký hợp đồng, bọn hắn sẽ dùng mọi thủ đoạn xấu xa bức những cô gái kia tiếp những ông chủ có tiền kia!
Nghe vậy Từ Mẫn không tự chủ được cau mày, ở xã hội hiện tại không ngờ còn có loại chuyện như vậy? Chẳng lẽ xã hội bây giờ đã sa đọa tới loại tình trạng này hay sao?
- Tuy rằng trong nhà chỉ có hai mẹ con tôi, nhưng may mắn lúc ấy có rất nhiều khách nhân vốn thích nghe Khả Khả hát cũng đang có mặt. Nam nhân kia cũng không dám làm ra chuyện gì quá đáng, vì vậy rời đi, thật lâu cũng không thấy trở lại.
Bối Lạp thở dài một hơi, tiếp tục nói:
- Vốn tôi luôn nghĩ sự tình cũng đã kết thúc, nhưng thật sự không ngờ mấy ngày trước có một quan chức chính phủ nói qua khu vực này chính phủ cần trưng dụng, muốn chúng tôi lập tức dời đi. Mà nam nhân kia đột nhiên lại tới nữa, vẻ mặt còn dương dương tự đắc nói với tôi, đây là kết cục phải nhận vì dám đối lập với bọn hắn. Lúc này tôi mới hiểu được nguyên lai đám người kia đã mua chuộc quan viên chính phủ hợp nhau khi phụ hai mẹ con chúng tôi!
- Thật là quá đáng!
Từ Mẫn phẫn nộ đấm một quyền lên vách tường:
- Tại sao lại có loại chuyện này!
- Từ Mẫn, tôi biết cô có lòng tốt muốn giúp chúng tôi!
Bối Lạp cau mày nói:
- Tuy rằng cô là cảnh sát, nhưng tôi nghĩ cô cũng chỉ là nhân viên mà thôi. Những người kia đều là người có tiền có thế, cô không thể đấu lại bọn họ đâu. Cùng lắm mẹ con chúng tôi dời nhà đi là được!
- Thế giới này chẳng lẽ sẽ không có lẽ trời sao?
Từ Mẫn nhìn Bối Lạp nói:
- Bối Lạp, cô cứ yên tâm, tôi trở về sẽ giúp cô nghĩ biện pháp. Nếu những tên kia thật sự dám ở trong bóng tối làm ra những chuyện xấu xa như vậy, tôi nhất định sẽ đem bọn hắn đưa ra công lý!
- Cô không nên vọng động!
Bối Lạp có chút lo lắng nói:
- Những người đó đều có liên hệ với quan viên chính phủ, như vậy nói rõ bọn hắn rất có thế lực!
- Yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho tôi!
Từ Mẫn nói:
- Tôi tin tưởng tà không thể thắng chính!
Từ Mẫn an ủi Bối Lạp vài câu lại thở phì phì quay về trong xe.
- Chị Từ Mẫn, làm sao vậy, có ai lại chọc chị tức giận hay sao?
Nhìn thấy biểu tình vô cùng tức giận của Từ Mẫn khi quay trở lên xe, Diệp Tiểu Manh có chút kỳ quái hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Từ Mẫn bực tức kể lại chuyện Bối Lạp nói với nàng cho Diệp Tiểu Manh nghe, nghe được Diệp Tiểu Manh cũng vô cùng tức giận.
- Thật sự nhìn không ra nam nhân kia bộ dạng như vậy còn có thể làm ra loại chuyện này!
Diệp Tiểu Manh cũng thở phì phì nói:
- Chị Từ Mẫn, phải giáo huấn đám người kia một chút!
- Ân, chị trở về sẽ cho thủ hạ đi điều tra nội tình của đám người kia!
Từ Mẫn gật đầu nổ máy xe.
Nhìn thấy Từ Mẫn lái xe chậm rãi rời đi, khóe môi Bối Lạp thoáng nhếch lên, lộ ra dáng tươi cười mê người.
...
- Tiểu Manh, cô có cảm thấy được hôm nay chị Từ Mẫn có điểm gì kỳ quái hay không?
Tắm rửa xong đi ra khỏi phòng tắm, a Trạch vừa lau tóc vừa nói chuyện với Diệp Tiểu Manh đang nằm trên giường đọc sách.
- Ân? Không cảm thấy gì a?
Diệp Tiểu Manh có chút kỳ quái ngẩng đầu nhìn a Trạch:
- Có gì kỳ quái chứ?
- Không có việc gì, có lẽ cảm giác của tôi sai lầm!
A Trạch nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu nói:
- Đã muộn rồi, ngủ đi!
- Được rồi, cô ngủ giường tôi đi, tôi đi ngủ trên giường Minh Diệu!
Diệp Tiểu Manh khép sách lại, đứng lên khỏi giường.
- Vì sao vậy?
A Trạch kỳ quái hỏi:
- Giường của cô rộng rãi như vậy, cùng nhau ngủ không được sao?
- Nhưng Minh Diệu có nói hai cô gái nếu ngủ chung với nhau sẽ bị người gọi là bách hợp!
Diệp Tiểu Manh có chút mê mang nói:
- Hắn nói bách hợp cũng không phân đẳng cấp, nhưng hai chúng ta cũng không được xinh đẹp, tuy rằng tôi cũng không biết bách hợp là có ý tứ gì!
- Đừng thèm để ý lời nói của quái thúc thúc đó!
A Trạch liếc mắt nói:
- Đến đây đi, tôi ôm cô ngủ!
...
Nằm trên giường, Từ Mẫn lăn qua lộn lại mãi vẫn không sao ngủ được. Nghe được tình cảnh của Bối Lạp, nàng cảm giác trong lồng ngực mình có một ngọn lửa dâng trào làm nàng không chút thoải mái. Là một hình cảnh, tiếp xúc phần lớn bầu không khí không lành mạnh trong xã hội, đối với loại chuyện này nàng từng được nghe qua rất nhiều, lẽ ra không nên xúc động như hôm nay mới đúng. Chuyện tối nay Bối Lạp gặp phải nàng cũng từng tiếp xúc qua, nhưng chưa bao giờ lại nổi lên lòng đầy căm phẫn như tối nay.
Lăn qua lộn lại mãi cho tới hơn bốn giờ sáng Từ Mẫn mới ngủ được chốc lát, nhưng chưa tới bảy giờ nàng lại tỉnh giấc, rốt cục không thể tiếp tục ngủ.
Nhưng nếu đã không ngủ được nữa, vậy không bằng thức dậy đi làm, Từ Mẫn mặc vào chế phục lái xe chạy thẳng tới cục cảnh sát.
- Công ty Liên Xướng Phiến?
Tiểu Trương tiếp lấy danh thiếp do Từ Mẫn đưa qua, kỳ lạ hỏi:
- Có quan hệ gì với vụ án này sao?
- Có thể sẽ có điểm quan hệ.
Từ Mẫn gật đầu:
- Tôi nghe nói công ty đĩa nhạc này ở mặt ngoài là một công ty đứng đắn, nhưng ở bên trong lại có hoạt động xấu xa, anh đi tra xét gốc gác của bọn hắn thử xem!
- Không thể nào!
Tiểu Trương có chút kỳ quái gãi gãi đầu:
- Tôi nghe nói công ty này kinh doanh rất đúng pháp luật a!
- Đã bảo anh đi làm thì cứ đi đi, sao lại nhiều lời vô nghĩa như vậy!
Từ Mẫn có chút không kiên nhẫn quát:
- Như thế nào, lời của tôi nói không tác dụng gì sao?
- Tôi đi tôi đi, đại tỷ đừng tức giận!
Tiểu Trương bị một tiếng rống của Từ Mẫn làm hoảng sợ, hốt ha hốt hoảng chạy mất.
Từ Mẫn thở phào một hơi, không biết vì sao hôm nay lại cảm thấy vô cùng buồn bực.
- Như thế nào? Bị mắng sao?
Chứng kiến Tiểu Trương ủ rũ từ trong văn phòng Từ Mẫn đi ra, một đồng sự nhích tới trêu ghẹo nói:
- Lại chọc giận đại tỷ nữa đi!
- Không có a!
Tiểu Trương ủy khuất nói:
- Tôi chỉ nói thêm một câu đã bị đại tỷ rống lên một trận. Ra vẻ hôm nay tâm tình của đại tỷ đặc biệt không tốt đi!
- Phụ nữ nha, luôn luôn thay đổi như vậy!
Đồng sự cười vỗ vỗ bả vai Tiểu Trương.
- Có nhiệm vụ gì mới sao?
- Đại tỷ bảo tôi đi điều tra công ty đĩa nhạc này!
Tiểu Trương nói:
- Còn đặc biệt bảo tôi chú ý!
*****
- Công ty đĩa nhạc này? Không phải là một công ty kinh doanh rất đàng hoàng hay sao?
Đồng sự tiếp lấy danh thiếp trong tay Tiểu Trương kỳ quái hỏi:
- Tôi có một người bạn học làm việc ở nơi này, để tôi giúp anh hỏi thăm thử xem!
- Vậy thật quá tốt! Đa tạ!
Tiểu Trương cười vỗ vai đồng sự:
- Giữa trưa mời anh ăn cơm!
- Anh xác định đại tỷ yêu cầu anh tra người có tên trong danh thiếp sao?
Không bao lâu sau, đồng sự đầy vẻ hoang mang đi tới trước mặt Tiểu Trương nói:
- Có phải cô ấy đã lầm hay không?
- Không biết nữa, làm sao vậy?
Tiểu Trương lạ lùng hỏi.
- Tôi gọi điện thoại cho bạn học của tôi, hắn nói cho tôi biết người trong danh thiếp là tổng thanh tra của công ty bọn họ.
Đồng sự đáp:
- Nhưng vị tổng thanh tra kia đeo mắt kính, bộ dạng thật nhã nhặn ôn văn, không phải là người có thần tình dữ tợn mà anh đã nói đâu!
- Chẳng lẽ có người lấy danh nghĩa của vị kia để đi lừa đảo?
Tiểu Trương nghĩ nghĩ nói:
- Hỏi thăm bạn học của anh một chút xem, xem thử ở bên đó có ảnh chụp của vị kia hay không, truyền qua một phần đưa cho đại tỷ xem thử có phải là một người không đã!
Một lúc sau Tiểu Trương cầm tấm ảnh do đồng sự lấy được từ chỗ bạn học đi vào văn phòng của Từ Mẫn.
- Đại tỷ, cô để cho tôi tra xét là người này hay sao?
Tiểu Trương đem ảnh chụp đưa cho Từ Mẫn.
- Phải a, làm sao vậy? Có vấn đề gì?
Từ Mẫn nhìn ảnh chụp gật đầu nói.
- Chuyện này...không có gì!
Tiểu Trương cau mày có chút muốn nói lại thôi. Thoáng do dự chốc lát, diễn cảm Tiểu Trương có chút kỳ quái đi ra khỏi văn phòng của Từ Mẫn.
- Thế nào, đại tỷ nhìn thấy là người này hay sao?
Đồng sự bước tới hỏi.
- Đại tỷ nói chính là người này.
Tiểu Trương gật đầu:
- Bạn học của anh có khi nào truyền sai ảnh chụp hoặc là ảnh này đã chụp thật lâu trước kia không?
- Không biết nữa, tấm ảnh này mới chụp hai ngày trước trong buổi tụ họp của công ty họ, sao vậy?
Đồng sự hỏi.
- Tấm ảnh này làm gì có chuyện thần tình dữ tợn hung ác mà thêm đôi mắt tam giác gì chứ!
Tiểu Trương cười khổ nói:
- Người này rõ ràng có bộ dáng thư sinh tay trói gà không chặt đi!
Bên trong tấm hình đưa tới là một nam tử trẻ tuổi khóe môi đang mỉm cười, đeo một kính mắt thật tú khí. Cả người hắn nhìn qua thật gầy yếu, hoàn toàn không có chút gì với hình tượng người đàn ông hung bạo vạm vỡ mà Từ Mẫn đã miêu tả.
- Hay là do ấn tượng chủ quan ban đầu của đại tỷ chính là như vậy?
Đồng sự nghĩ nghĩ nói:
- Lãnh đạo lên tiếng tra xét ai thì cứ tra đi đã, quản nhiều như vậy để làm chi!
Tiểu Trương bất đắc dĩ thở dài, bắt đầu thu thập tin tức của công ty đĩa nhạc kia. Theo tình báo thu thập được mà xem, đây rõ ràng là một công ty đĩa nhạc vô cùng chính quy, tuy rằng công ty không lớn nhưng không hề có hoạt động nào mờ ám, vô cùng sạch sẽ, căn bản không hề có dấu hiệu làm trái pháp luật hay phạm tội gì.
Từ Mẫn mang theo thân thể mệt mỏi quay về nhà, có lẽ do đêm qua ngủ không được ngon giấc nên nàng cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
- Mẹ, mẹ đã về rồi!
Nhìn thấy Từ Mẫn mở cửa, Tiểu Quất liền chạy ra đón.
- Tiểu Quất ngoan, mẹ mệt quá, con tự mình đi chơi đi!
Từ Mẫn miễn cưỡng nở nụ cười thật khó xem, vỗ vỗ đầu Tiểu Quất, sau đó đi về phòng nằm xuống giường không nhúc nhích.
Tiểu Quất có chút mất hứng đứng trong phòng khách. Ngày hôm nay Từ Mẫn có chút bất đồng với ngày thường. Trước kia vô luận trở về nhà trễ thế nào hoặc công tác mệt ra sao chỉ cần vừa về tới nhà thì Từ Mẫn luôn ôm cô nhỏ, nhưng hôm nay Từ Mẫn chỉ qua loa vỗ đầu cô bé, sau đó cũng không còn tiếp tục để ý tới.
Nằm trên giường, trong đầu Từ Mẫn chỉ nghĩ về chuyện công ty đĩa nhạc kia. Theo tình huống Tiểu Trương báo cáo mà xem, công ty đĩa nhạc kia kinh doanh đàng hoàng, căn bản nhìn không ra có bất kỳ sơ hở nào. Nhưng Từ Mẫn vẫn tin vào phán đoán của mình, nàng làm cảnh sát nhiều năm như vậy ánh mắt nhìn người vẫn phải có. Tổng thanh tra công ty đĩa nhạc kia tuyệt đối không phải là người tốt, điểm này Từ Mẫn thật xác định.
Có lẽ do ngày hôm qua ngủ quá ít, hôm nay Từ Mẫn vẫn chìm sâu vào giấc ngủ. Cũng không biết ngủ được bao lâu, nàng nghe được mẹ mình gọi bên tai nàng.
- Tiểu Mẫn, thức dậy ăn cơm đi!
Mẹ của Từ Mẫn nhẹ giọng gọi bên tai nàng:
- Cơm đã làm xong, dậy ăn rồi ngủ tiếp!
- Con không ăn!
Từ Mẫn hàm hồ nói:
- Ở nhà ăn đi, để cho con ngủ thêm một lát.
- Như vậy sao được chứ.
Mẹ của Từ Mẫn lại nói:
- Dù sao cũng phải ráng ăn chút cơm đi, không ăn cơm thân thể làm sao chịu được. Có phải con cảm thấy có chỗ nào không thoải mái hay không? Hay là đến bệnh viện khám thử xem đi?
- Mẹ có thấy phiền hay không chứ!
Từ Mẫn cảm thấy trong lòng có cỗ lửa giận không chỗ phát tiết, lớn tiếng quát:
- Để cho con ngủ thêm một lát, đừng nói dài dòng nữa đi!
Mẹ của Từ Mẫn cũng không nói gì thêm, bà bất đắc dĩ lắc đầu, cầm mền đắp lên người Từ Mẫn, xoay người đi ra khỏi phòng đóng cửa lại.
Mệt chết đi, mệt chết đi...Tựa hồ mỗi một tế bào toàn thân đều không muốn cử động. Từ Mẫn vẫn duy trì tư thế nằm úp sấp lúc đầu chìm sâu hơn vào giấc ngủ.
Nàng nhìn thấy một giấc mộng. Nàng mộng thấy mình mặc bộ áo tắm hai mảnh thật xinh đẹp ngồi trên bờ cát ngay bãi biển. Nhưng làm cho nàng cảm thấy không chút cao hứng chính là tuy rằng nàng mặc bộ áo tắm hai mảnh gợi cảm xinh đẹp nhưng trên bờ cát lại không có một bóng người nào. Thật khó được bản thân nàng có thể hạ quyết tâm mặc vào áo tắm xinh đẹp như vậy nhưng lại không có ai thưởng thức. Từ Mẫn hiện tại cảm thấy thật phẫn nộ!
- Đại tỷ, chuyện này thật không hợp quy củ.
Tiểu Trương đầy mặt khó xử nhìn Từ Mẫn, nói:
- Chúng ta không có chút chứng cớ nào, căn bản không có lý do mang người ta về thẩm vấn a!
- Anh cứ nói là cho hắn đến cục cảnh sát hiệp trợ điều tra.
Từ Mẫn tức giận nói:
- Cứ quyết định như vậy, đi ra ngoài đi!
Tiểu Trương há miệng thở dốc, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt buồn bực của Từ Mẫn, vẫn đem lời nói nuốt trở vào.
Ba giờ sau, bên trong phòng thẩm vấn cục cảnh sát.
- Cảnh quan, các vị nói để cho tôi tới hiệp trợ điều tra, tại sao lại bắt tôi mang còng tay?
Nam nhân thần tình dữ tợn hung hăng nhìn Từ Mẫn nói:
- Điều này không hợp quy củ đi?
- Quy củ? Tôi chính là quy củ!
Từ Mẫn dùng sức vỗ mạnh bàn:
- Đừng tưởng rằng những chuyện anh làm không có ai hay biết, tôi cho anh biết, những chuyện xấu xa các anh làm trong bóng tối chúng tôi đều biết được rõ ràng. Nếu hiện tại anh chịu thẳng thắn khai ra, chúng tôi còn có thể xem như anh lập công chuộc tội. Nếu không kết cục của những kẻ ngoan cố thế nào chính anh cũng biết rõ!
- Cô đang nói cái gì đây, tôi nghe mà không hiểu một câu nào!
Nam nhân vẻ mặt khinh thường, còn ngoáy ngoáy lỗ tai:
- Tôi nghĩ có phải các người đã lầm người rồi không?
← Ch. 270 | Ch. 272 → |