Vay nóng Homecredit

Truyện:U Minh Trinh Thám - Chương 372

U Minh Trinh Thám
Trọn bộ 393 chương
Chương 372: Nhốt
0.00
(0 votes)


Chương (1-393)

Siêu sale Shopee


- Lại đi về phía trước, rẽ trái, chúng ta sắp đến rồi.

Thanh âm của nữ nhân trở nên càng ngày càng yếu, tựa hồ tùy thời đều có thể té xỉu. Vốn khuôn mặt xinh đẹp đều khiến nam nhân đỡ phòng bị, huống chi nữ nhân bên cạnh từ lâu đã suy yếu không chịu nổi, cản bản là không tạo ra bất kỳ uy hiếp nào với mình. Trần Lam không khỏi đem thân thể nữ nhân này ôm càng chặt. Nữ nhân nữ nhân đối với Trần Lam mà nói cũng không nặng, thế nhưng loại xúc cảm mềm mại này khiến hắn rất hưởng thụ.

- Phía trước là tới rồi, ngay ở trong phòng kia.

Trên mặt đất rẽ vài lần, hai người người tới trước cửa một căn phòng nhỏ.

- Ngươi ở đây chờ ta, đi lấy.

Trần Lam đem nữ nhân đặt dưới mặt đất, khẽ đẩy cửa phòng, cất bước đi vào.

Trong lòng hiện lên một tia cảnh giác, Trần Lam mạnh mẽ lui về phía sau một bước. Một trận hàn quang hiện lên, trên mặt đất cát đá bắn ra, một lợi trảo xuất hiện trong tầm nhìn của hắn.

- Cư nhiên không có đánh trúng.

Một thanh âm nam nhân từ trong bóng tối truyền ra. Cùng với tiếng bước chân trầm trọng, một khuôn mặt xuất hiện trước mắt của Trần Lam. Chính là những kẻ lúc sáng gặp qua, Trần Lam liếc mắt liền nhận ra được.

- Những kẻ đó đã tìm tới nơi này, đi mau.

Trần Lam nhanh chóng dùng linh lực bày một đạo kết giới trước mặt, lớn tiếng quát gọi nữ nhân kia.

- Ta dến ngăn cản bọn họ một chút.

- Không cần.

Sau lưng truyền đến một trận đau đớn, Trần Lam trong nháy mắt vô lực tê liệt ngã xuống trên mặt đất. Gương mặt mỹ lệ kia xuất hiện trước mặt hắn, hành động như thường, nào có yếu đuối bất kham.

- Kẻ ngốc.

Nữ nhân kia ngồi xổm xuống trước mắt Trần Lam cười hì hì nói rằng:

- Mụ mụ ngươi không có dạy ngươi, nữ nhân xinh đẹp đều không đáng tin sao?

Con mắt bị vải đen bịt kín, xuyên qua một tia sáng, để Trần Lam căn bản không thể phán đoán thời gian hiện tại, cũng không bản thân rốt cuộc đã hôn mê bao lâu. Hắn thử giãy dụa, thế nhưng bởi vì linh lực bị trói buộc, khiến hắn căn bản không thể dùng khí lực.

Có tiếng bước chân từ xa vọng lại, Trần Lam vội vã đình chỉ giãy dụa, làm bộ vẫn đang hôn mê chưa tỉnh. Tuy rằng không biết những kẻ này bắt mình có mục đích gì, nhưng hắn nghĩ hiện tại vẫn nên bảo trì trạng thái này thì tốt hơn. Để địch nhân buông lỏng cảnh giác, hắn mới có cơ hội bỏ trốn.

- Còn chưa tỉnh sao? Uy uy, tiểu tử, tỉnh lại.

Một bàn tay thô ráp vuốt lên mặt Trần Lam, vỗ hắn một cái rất đau. Thế nhưng hắn vẫn làm bộ không có ý thức, cũng không động đậy.

- Bất tỉnh không phải tốt hơn sao?

Thanh âm của nữ nhân kia vang lên, Trần Lam nghe ra nữ nhân này chính là hồ yêu đã dụ dỗ mình tới đây.

- Bớt được rất nhiều phiền phức.

- Hắn đương nhiên tỉnh chậm càng tốt, chúng ta cũng đỡ tốn tinh lực để canh giữ hắn.

Nam nhân kia nói:

- Chỉ là chúng ta đem hắn đến đây mục đích là vì muốn kéo dài thời gian, chứ không phải giết chết hắn. Ngươi hẳn sẽ không hạ thủ dùng dược quá nặng chứ?

Nam nhân kia có chút lo lắng dò hỏi:

- Phải biết rằng Nhân Tướng đại nhân mệnh lệnh là phải sống, hắn nếu chết hoặc hôn mê bất tỉnh, chúng ta sẽ chịu không nổi đâu.

- Kẻ vô dụng, ta vốn cho rằng hắn có thể ngồi ở vị trí cao như vậy trong hiệp hội, thế nào cũng sẽ có chút bản lĩnh, do đó hơi tăng liều thuốc một chút. Nhưng thật không ngờ kẻ này lại vô dụng như thế, đã qua một ngày đêm còn chưa tỉnh lại.

Nữ hồ yêu kia tựa hồ cũng có chút lo lắng, Trần Lam cảm giác được một bàn tay lạnh lẽo, tinh xảo đang ra sức nhéo mặt hắn, nhéo tới mức hắn cảm thấy đau đớn.

- Nhanh tỉnh lại đi, hỗn đản, lão nương cũng không muốn bởi vì phế vật như ngươi lại bị Nhân Tướng đại nhân mắng a.

- Thì ra ta đã hôn mê một ngày đêm, nói như vậy, hiện tại hẳn là sáng thứ hai...

Từ hai người đối thoại Trần Lam rốt cục đạt được một tin tức hữu dụng.

- Hỗn đản, đừng có nhéo nữa, da mặt cũng sắp bị dứt ra rồi.

Tuy rằng giả bộ không hề hay biết, nhưng trong lòng Trần Lam đã đem tổ tông của nữ hồ yêu này ân cần hỏi thăm vài lần. Gương mặt đã không còn cảm giác đau, hoặc phải nói là đã đau tới chết lặng rồi.

- Xem ra thực hạ dược có chút hơi nặng.

Thấy Trần Lam vẫn không nhúc nhích, nữ hồ yêu rốt cục buông tha gương mặt đã sắp sưng phù của hắn, bất đắc dĩ nói.

- Bất quá hẳn là không chết, loại thuốc này hẳn là sẽ không chết người.

- Vậy là tốt rồi.

Thanh âm của nam nhân kia vang lên.

- Hai tiếng đồng hồ sau trở lại xem sao, có thể khi ấy hắn đã tỉnh.

Nói xong, hai người dần dần đi xa, cuối cùng biến mất không thấy.

- Bắt cóc ta mục đích là nhốt ta ở chỗ này sao?

Đợi được hai người đi rồi, Trần Lam bắt đầu suy nghĩ hai người nói chuyện lúc trước.

- Nhân Tướng trong lời nói của bọn họ... Đúng rồi, nữ hồ yêu kia đã từng nhắc tới qua, là cháu gái của lão đầu đã chết kia. Hơn nữa cùng Minh Diệu có quan hệ không cạn. Nói như vậy... hẳn là Minh Diệu hỗn đản kia phái Nhân Tướng dụ ta đến nhốt ở đây. Thế nhưng đem ta nhốt lại, cũng không giết ta, mục đích của bọn chúng đến tột cùng là...

- Là ba ngày sau... Không, là Địa vực đại hội hai ngày sau sao?

Trần Lam mạnh mẽ giật mình một cái.

- Không sai, hẳn là như thế. Hắn nhất định là tìm được sơ hở gì đó có thể lợi dụng hoặc phương pháp khác, có thể giúp hắn lật lại bản án. Sau đó đem sự tình đem cái chết của lão đầu kia đẩy lên người ta. Hắn không giết chết ta, là vì sau khi chuyện này hoàn thành, có thể đem ta làm công lao giao ra. Vì Tần gia bọn họ đổi lấy càng nhiều lợi ích. Để ta làm hung thủ giao ra, mà hắn cũng trở thành công thần, công lao và lòng người đều có được, nói như vậy, mục đích của hắn hẳn là vị trí hội trưởng.

- Không phải ngay mặt cùng ta đối chất mà là đem ta nhốt lại, đợi sau khi địa vực đại hội kết thúc lại đem ta giao ra, hẳn là hắn vẫn rất kiêng kỵ ta.

Đại não của Trần Lam vận chuyển rất nhanh.

- Nói như vậy, hắn không có chứng cứ khiến ta không thể phản bác, do đó, mới đem ta nhốt lại. Nếu như ta có thể ra ngoài, thì kế hoạch của hắn nhất định thất bại.

Nghĩ tới đây, hắn càng thêm kiên định muốn tìm cách mau chóng trốn khỏi nơi này.

Thời gian cũng không còn đủ, dựa theo nữ hồ yêu và đồng bạn nói chuyện mà phán đoán, bản thân từ lúc bị trói, đã hôn mê một ngày một đêm. Mà Địa vực đại hội thời gian tổ chức là sáng sớm hai ngày sau. Tính toán như vậy, liền cho hắn thời gian tìm cách trốn chạy, trở về hiệp hội. Chỉ còn bốn mươi tám tiếng đồng hồ ngắn ngủi mà thôi.

Trần Lam nhớ kỹ lúc đó nữ hồ yêu dẫn hắn đi tới giáo đường bỏ đi kia, vị trí tương đối hẻo lánh. Nếu như bọn họ đem Trần Lam sau khi hôn mê cũng không có dời đi, mà là giam ở dưới đường ngầm của giáo đường bỏ đi kia, vậy từ nơi này đến hiệp hội, thời gian hắn dùng để tự cứu mình, chạy trốn cũng không còn nhiều.

*****

Việc đầu tiên phải làm chính là từ trong xiềng xích này chạy ra. Trần Lam phán đoán hai tay hai chân của mình bị xiềng xích trói lại, hẳn là cùng linh cụ trói buộc của hiệp hội không khác nhau lắm. Lợi dụng phương thức áp bách phách kết ngăn cản linh lực trong cơ thể vận chuyển tụ tập. Loại đồ vật này hắn đã từng dùng khi bắt Minh Diệu, thế nhưng lại không biết vì sao Minh Diệu có thể dễ dàng chạy trốn. Chuyện này hắn đã từng hoang mang rất lâu, đối với linh cụ trói buộc cũng có nghiên cứu một thời gian khá dài, muốn tìm được phương pháp đào tẩu của Minh Diệu. Hắn cũng từng tìm được vài loại phương pháp có thể thoát khỏi linh cụ trói buộc, chỉ là đều không thể giống như Minh Diệu không hề phá hủy nó mà bỏ trốn. Tuy rằng vẫn không có làm rõ phương pháp Minh Diệu sử dụng, thế nhưng hắn cũng nghiên cứu ra vài loại phương pháp khác, hiện tại đã phát ra công dụng.

Nguyên lý căn bản của linh cụ trói buộc, chính là lợi dụng phương thức áp bách phách kết của linh năng lực giả. Phách kết có một loại huyệt đạo đặc thù, dùng để trữ tồn linh lực hút lấy từ ngoại giới, khi cần lại bộc phát ra. Mà phách kết bị ngăn chặn, Linh Năng Lực Giả tự nhiên không thể từ ngoại giới hấp thu linh lực, còn linh lực vốn tồn trữ trong phách kết cũng vì bị áp bách mà tiêu tán. Linh Năng Lực Giả tự nhiên sẽ biến thành một người bình thường.

Muốn thoát khỏi linh cụ trói buộc, dùng sức mạnh là cách trực tiếp nhất. Chất liệu chế tác linh cụ trói buộc cũng không phải chất liệu đặc biệt cứng chắc gì cả. Loại chất liệu này đối với Linh lực giả bình thường mà nói, chỉ cần hơi dùng chút linh lực là có thể trực tiếp vặn thành bánh chèo. Thế nhưng thật đáng tiếc, khi ngươi muốn đem nó vặn cong, thường thường đều là lúc không thể sử dụng linh lực. Mà một người thường, coi như là từ nhỏ ăn thịt lão hổ lớn lên, cũng bất lực. Ngươi có thể làm chỉ là mượn ngoại lực.

Trần Lam rất may mắn, đám hồ yêu bắt cóc hắn tựa hồ đối với loại linh cụ này của hiệp hội cũng không quen thuộc. Dù sao đồ vật này chỉ hữu hiệu đối với nhân loại có linh lực, do đó sẽ không nghiên cứu quá sâu. Linh cụ trói buộc quan trọng chở chỗ áp bách phách kết, mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất của nó, một khi lệch khỏi quỹ đạo một chút, sẽ gặp phải sai lệch tương đối lớn. Mà linh cụ trói buộc Trần Lam tuy rằng trói rất chặt, nhưng hai tay của hắn trói buộc lại cũng không chuẩn xác, cái này đã tạo cơ hội cho Trần Lam.

Coi như là một người thường, trong cơ thể ít nhiều cũng sẽ có chút linh lực. Tuy rằng nhỏ bé không đáng kể, nhưng sẽ phát huy tác dụng vào lúc quan trọng. Không có linh lực, nhân loại sẽ trở nên thập phần yếu đuối, đặc biệt là dễ sinh bệnh. Hiện tại Trần Lam muốn làm lại là đem chút linh lực nhỏ bé đó tất cả đều tản mát ra. Tuy rằng làm như vậy thân thể sẽ trở nên thập phần suy yếu, nhưng hắn cũng không lo lắng. Chỉ cần có thể thoát khỏi linh cụ trói buộc, như vậy hắn liền có thể trong thời gian ngắn tụ tập được linh lực. Chỉ là cần chịu đựng một chút thống khổ suy yếu mà thôi. Chỉ cần đem toàn bộ linh lực còn sót lại trong người tản mát ra, như vậy phách kết sẽ trở nên khô quắt, dần dần thu nhỏ lại. Trần Lam chính là muốn lợi dụng cơ hội này, đem linh cụ trói buộc buộc trên cổ tay không phải quá chuẩn xác kia thoát khỏi.

Đem linh lực vốn không còn nhiều ở trong thân thể tản mát ra là một quá trình rất dài và thống khổ. Nếu chỉ là loại cảm giác suy yếu thống khổ cũng được, nhưng hiện tại Trần Lam thiếu nhất là thời gian.

Thân trong bóng tối, đối với khái niệm thời gian từ từ trở nên không rõ. Cũng không biết đến tột cùng qua bao lâu, Trần Lam lại nghe được tiếng bước chân tiến lại gần.

- Các ngươi đến tột cùng là ai, đem ta bắt đến đây có mục đích gì?

Trần Lam nghĩ nếu như tiếp tục giả bộ hôn mê bất tỉnh nhất định sẽ bị hoài nghi, nên thẳng thẳng mở miệng trước:

- Các ngươi làm vậy có biết sẽ có kết cục gì không?

- Ha hả, không cần mấy thứ đó của các ngươi ra dọa chúng ta, đối với ta là vô dụng.

Nữ hồ yêu kia nói.

- Chậc chậc, thật không ngờ đường đường một bộ trưởng phân bộ lại có thực lực yếu ớt không tương xứng với chức vị, cư nhiêu lâu như vậy mới khôi phục tri giác.

- Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì với ta, mau thả ta ra, ta có thể không truy cứu chuyện này.

Trần Lam giả bộ thất kinh nói.

- Không cần lo lắng, chúng ta sẽ không giết ngươi, thậm chí sẽ không thương tổn ngươi.

Nữ hồ yêu cười khanh khách.

- Chỉ cần ngươi nghe lời, tới lúc chúng ta tự nhiên sẽ thả ngươi ra, lông tóc vô thương. Đương nhiên, nếu như ngươi trong thời gian này không hợp tác, chúng ta thật ra không ngại lưu lại chút vết thương trên người ngươi. Vả lại ngươi cũng lớn lên xấu xí, ta nghĩ coi như là ở trên mặt ngươi vẽ mấy con rùa hẳn là cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống của ngươi.

- Mục đích của các ngươi là tiền sao? Ta có thể cho các ngươi, chỉ cần để ta gọi cho thứ ký...

Trần Lam tận lực đem biểu hiện của mình giống như một con tin bình thường, vẻ mặt thấp thỏm lo âu.

- Thứ đó chúng ta không có hứng thú.

Có lẽ là bị hành động của Trần Lam đả động, hồ yêu hồ yêu đối với Trần Lam không hề có chút phòng bị, nàng thậm chí cũng không tới kiểm tra linh cụ trói buộc và trạng thái thân thể của hắn, mà trực tiếp xoay người rời khỏi. Bất quá như thế khiến Trần Lam thở phào một hơi, nếu nữ hồ yêu này thật muốn tỉ mỉ kiểm tra tình huống thân thể của hắn, như vậy nhất định sẽ phát hiện ra có điểm kỳ quái.

Sau một khoảng thời gian nhất định sẽ có người tới xem một lần, cũng không tới gần Trần Lam, mà chỉ là từ xa liếc mắt nhìn. Chỉ cần thấy hắn thành thật ở đó, liền nhanh chóng rời đi. Như thế tạo cho Trần Lam cơ hội tốt, phách kết ở cổ tay thậm chí đã khô quắt, Trần Lam từng chút đem linh lực tản ra, tạo cơ hội có thể thoát khỏi linh cụ trói buộc.

- Tiểu quỷ, cho ngươi ăn này.

Một nam nhân đi vào lớn tiếng nói.

- Vì sao lâu như vậy mới cho ta ăn.

Trần Lam oán giận nói:

- Là cơm trưa hay là cơm tối?

- Ngươi bị trói, không phải là đang nghỉ phép.

Nam tử kia nói:

- Một ngày đem liền cho ăn, thích ăn hay không?

- Có thể thả ta ra không?

Trần Lam cầu xin.

- Vả lại linh lực của ta cũng bị các ngươi trói buộc, căn bản cùng một người bình thường tay trói gà không chặt giống nhau, cần gì phải trói ta lại?

- Ngươi rất nhiều chuyện sao?

Nam nhân kia nghĩ một hồi, nói:

- Cũng được, thả ngươi ra để ngươi tự mình ăn, ta đỡ phải cho ngươi ăn.

"Leng keng" hai tiếng giòn tan, Trần Lam cảm giác hai tay của mình được thả ra.

Nam nhân kia tựa hồ cũng không phải dùng chìa khóa, mà trực tiếp dùng sức mạnh đem chìa khóa bẻ gãy. Thân thể của hắn cường hãn, nếu là chính diện đối kháng sợ rằng rất khó thủ thắng. Trần Lam trong lòng ước định thực lực của đối thủ.

- Được rồi, ta cảnh cáo ngươi, chớ nên làm trò, nếu không sẽ chịu khổ đấy.

Nam nhân kia đem một bát cơm đặt trước mặt Trần Lam, xoay người liền chuẩn bị rời khỏi.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-393)