← Ch.372 | Ch.374 → |
- Chờ một chút, chờ một chút.
Hai tay Trần Lam đã thoát khỏi trói buộc, vội vã cởi tấm vải đen che mắt ra, nhưng khiến hắn ngoài ý muốn là sau khí hắn mở mắt, lại vẫn là một mảnh tối đen, so với tháo miếng vải đen ra căn bản là không có gì khác nhau.
- Con mắt của ta, sao lại không thấy gì?
- Sao? Ngươi mù à?
Nam nhân kia quay đầu lại, Trần Lam run rẩy. Trong bóng tối, một đôi con ngươi lục sắc đang ở cách đó không xa nhìn chằm chằm vào hắn.
- Không, không phải.
Trần Lam nhìn bốn phía, lấy thị lực của hắn ở trong mảnh hắc ám này chỉ có thể nhìn được con mắt phát ra hôi quang kia, cái khác đều không rõ.
- Ở đây không có ánh sáng, ta cái gì cũng không nhìn thấy, sao ăn được a?
- Thực phiền phức mà, nên mới nói nhân loại các ngươi thật sự rất không thuận tiện.
Nam nhân kia chửi bới.
- Vậy ngươi muốn thế nào?
- Có thể cho ta một ngọn đèn hay không?
Trần Lam làm ra bộ dáng đau khổ cầu xin.
- Có chút ánh sáng... ít nhất... ta có thể an tâm một chút.
- Thực phiền phức... chờ chút.
Nam nhân nói xong, cặp mắt lục sắc biến mất trong bóng tối, chỉ có thể nghe được tiếng bước chân đang rời đi.
- Hai tay được giải phóng, như vậy càng dễ dàng.
Trần Lam ở trong bóng tối sờ lên linh cụ trói buộc trên cổ tay. Tuy rằng vẫn rất chặt, nhưng cảm giác so với lúc trước đã lỏng hơn, thời gian dài nỗ lực thật không có uổng phí.
- Đây, đừng có yêu cầu gì nữa, thực phiền phức.
Không bao lâu, nam nhân kia cầm một ngọn đèn dầu cũ đi xuống. Trong ánh sáng, Trần Lam tỉ mỉ đánh giá nam nhân này, cao to cường tráng, phỏng chừng công kích rất khó tạo thành thương tổn gì đối với hắn.
Đợi nam nhân kia đi rồi, Trần Lam bắt đầu quan sát gian phòng mình đang bị nhốt này. Ngọn đèn dầu kia tựa hồ đã lâu không dùng, do đó cũng không sáng, bất quá có thể miễn cưỡng để Trần Lam thấy rõ xung quanh. Bốn phía đều là tường đá, cách đó không xa mà một cầu thang bằng đá thông về phía trước mặt. Một cánh cửa gỗ đóng chặt, thoạt nhìn chỉ có một cửa ra đó. Trần Lam nhìn cơm nam nhân kia đưa tới. Là một hộp cơm sớm đã nguội lạnh. Loại thức ăn này nếu là bình thường, Trần Lam sợ rằng ngay cả nhìn cũng chẳng thèm. Chỉ là hiện tại bởi vì không có linh lực chi trì, hắn cần đồ ăn để bổ sung thân thể suy yếu, nên cũng không tính toán nhiều, lấy tay cầm lấy ăn một miếng lớn.
- Hắc, tiểu tử, lại tới giờ ăn.
Cửa gỗ bị mở ra, nam nhân cường tráng kia lại cầm một hộp đi vào, ném tới trước mặt Trần Lam.
- Ăn đi!
- Thật không, lại tới giờ ăn?
Trần Lam cúi đầu, nhìn hộp cơm trên mặt đất lẩm bẩm:
- Nói như vậy đã ba ngày rồi.
- Hắc hắc, không sai, thật không ngờ ngươi ba ngày này đều rất nghe lời.
Nam nhân nhếch môi cười.
- Vốn tưởng rằng ngươi sẽ làm ra không ít phiền phức, lại không ngờ ngươi nghe lời như vậy.
Trần Lam không nói gì, cầm lấy hộp đựng cơm trước mắt ăn miếng lớn. Nam nhân kia thấy hắn chỉ ăn cũng không tiếp lời nữa, cũng cảm thấy không hứng thú, liền xoay người rời khỏi.
Cửa gỗ "thình thịch" một tiếng liền bị đóng lại, trong mắt Trần Lam hiện lên đạo tinh mang đạo tinh mang. Hắn buông hộp cơm trên tay.
Tay trái linh cụ trói buộc đã có chút nới lỏng, thế nhưng còn xa mới đạt được trình độ thoát ra được. Nhưng thời gian còn lại cho Trần Lam không nhiều lắm, hắn quyết định vẫn thử một lần.
Có lẽ bởi vì hộp cơm kia quá mức rẻ tiền, cho dù nước canh bên trong cũng không có bao nhiêu, nên Trần Lam cảm giác hiệu quả bôi trơn cũng không được tốt. Thời gian cấp bách, hắn cũng bất chấp nhiều như vậy. Cắn răng một cái, tay chân cùng sử dụng, bắt đầu ra sức đem linh cụ trói buộc trên cổ tay kéo ra, linh cụ trói buộc thô ráp ma sát trên da, khiến da thịt trên cổ tay hắn bị xé rách, máu tươi liên tục bắn ra, rơi trên mặt đất.
Máu tươi chảy ra đầy cổ tay của hắn. Nhưng cũng có tác dụng nhất định, Trần Lam cảm giác được phách kết trên cổ tay đã có chút dấu hiệu buông lỏng.
- Có người không, bên ngoài có người không, người a, mau tới đây...
Từ trong phòng giam truyền ra tiếng hô của Trần Lam:
- Người đâu mau tới a, cứu mạng a!
- Hắc, tiểu thiếu gia kia đang gọi cái quỷ gì vậy?
Nam nhân cường tráng ngẩng đầu nói:
- Xẩy ra chuyện gì sao?
- Thời gian hẳn là không sai biệt lắm.
Nữ hồ yêu nhìn bóng đêm đen bên ngoài, có chút lo lắng nói với nam nhân kia:
- Cẩn thận chút.
- Yên tâm, trong lòng ta có cân nhắc, hắn không làm ra được trò gì đâu.
Nam nhân cường tráng vỗ vỗ tay nữ hồ yêu, đem một viên đan dược màu hồng ném vào miệng, đứng dậy đi về phía phòng giam.
- Sao vậy, còn không để người ta ngủ.
Nam nhân cường tráng đi xuống cầu thang, lại thấy Trần Lam đang cuộn mình quỳ trên mặt đất, run rẩy.
- Ta không được... bụng đau quá...
Thanh âm của Trần Lam cực độ thống khổ.
- Rốt cuộc làm sao?
Nam nhân kia thân thiết đi tới trước mặt Trần Lam, ngồi xổm xuống kiểm tra tình huống thân thể của Trần Lam.
- Sẽ không phải bởi vì hộp cơm vừa rồi dầu mỡ ôi thiu làm ra chứ, ăn vào hại bụng đi sao!
Trần Lam mạnh mẽ ngẩng đầu lên, một tia hung quang từ trong mắt hiện ra. Nam nhân cường tráng cường tráng chỉ sửng sốt một chút, chỗ ngực liền truyến đến một trận đau đớn kịch liệt. hắn cúi đầu, một cánh tay đã xuyên qua ngực hắn.
- Chết đi!
Trần Lam hét lớn một tiếng, nam nhân cường tráng thống khổ ngã trên mặt đất, linh lực chi hỏa không ngừng tán toạn trong thân thể hắn, bởi vì đau đớn quá mức cả người hầu như co rút thành một đoàn.
- Hỗn đản, quả nhiên thân thể cường tráng, Linh Năng Lực Giả bình thường sớm đã chết rồi.
Trần Lam nhìn nam nhân cường tráng đang không ngừng run rẩy trên mặt đất mắng một câu. Một kích vừa rồi, tập trung toàn bộ linh lực của hắn. Lại thêm Tà Viêm cường đại học được từ chỗ A Nhã, đủ để trong thời gian ngắn đem Linh Năng Lực Giả bình thường giết chết. Đối mặt với hồ yêu thân thể cường tráng này, Trần Lam căn bản không có bảo lưu. Nhưng là hồ yêu cường tráng kia dưới tình huống không có phòng bị cũng không chết ngay tức khắc. Mà là ngã trên mặt đất không ngừng run rẩy, co quắp.
Nếu là bình thường, Trần Lam tự nhiên sẽ hảo hảo lợi dụng cơ hội này làm nhục đối phương một phen. Nhưng hiện tại thời gian có hạn, bị nhốt ở đây, Trần Lam cũng không phải rất rõ ràng đã qua bao lâu, còn thời gian để đến kịp hiệp hội hay không. hắn không để ý tới hồ yêu cường tráng ngã trên mặt đất chưa tắt thở, túm đứt xiềng xích dưới chân, phóng về phía cửa gỗ.
Tuy rằng hồ yêu cường tráng kia đã bị công kích cũng không có phát ra thanh âm gì lớn, nhưng Trần Lam vẫn không dám sơ ý. Hắn cũng không biết bên ngoài rốt cuộc có bao nhiêu người canh giữ, muốn chạy thoát, phương pháp tốt nhất là xuất kỳ bất ý.
Trần Lam cố sức đẩy cửa gỗ, lại phát hiện cái gì cửa gỗ không chút sứt mẻ. Mà ngay khi hắn đang phát sầu, ngoài cửa lại truyền đến tiếng ầm ĩ.
Hắn ghé vào cửa tỉ mỉ nghe dò, đó là thanh âm đánh nhau, tựa hồ bên ngoài phát sinh xung động kịch liệt gì đó. Hơn nữa từ thanh âm phán đoán, nhân số không ít.
*****
- Là nội chiến sao? Đó là cơ hội tốt.
Trần Lam lui ra phía sau hai bước, cố sức dùng vai đánh vào cửa gỗ, mà cửa gỗ rắn chắc kia, không chút sứt mẻ.
- Cánh cửa này... thật là phiền toái...
Hắn lui ra phía sau vài bước, hít sâu một hơi, dùng hết khí lực toàn thân mạnh mẽ lao về phía cửa gỗ.
Chỉ là không đợi được hắn vọt tới trước cửa, cửa gỗ kia đã két một tiếng mở ra. Trần Lam không kịp dừng lại, lao vào lòng một người. Dùng sức quá mạnh, Trần Lam và người nọ đều va trên mặt đất vài cái mới dừng lại được.
Đầu óc choáng váng, Trần Lam không đợi đại não mê muội khôi phục lại, vội vàng từ mặt đất nhảy lên, tiến về phía người nọ, tay phải bùng lên hồng sắc hỏa diễm hướng phía ngực người nọ đâm tới.
- A, đau quá, đau quá, đâm chết ta!
Người nọ loạng choạng đứng dậy, thấy Trần Lam lao về phía mình, sợ hãi vội vã hô lên:
- Oa, bộ trưởng, ngươi đang làm gì thế, là ta, là ta a, đừng a...
Trần Lam nghe được thanh âm rất quan thuộc kia, vội vã dừng lại, giương mắt nhìn lên, phát hiện người mình vừa đụng vào không ngờ là thư ký của mình.
- Chuyện gì xảy ra?
Trần Lam túm cổ áo thư ký, tàn bạo nói:
- Sao ngươi lại ở đây? Thì ra là thế, phản đồ theo lời bọn họ nguyên lai chính là ngươi?
- Bộ trưởng, ngươi đang nói cái gì vậy?
Thư ký thấy Trần Lam vẻ mặt hung tơn, không hiểu gì nói:
- Ta là dẫn người tới cứu ngươi a!
- Dẫn người tới cứu ta?
Trần Lam nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện có rất nhiều nhân viên ngoại cần mặc chế phục hắc y đang bắt giữ hồ yêu đã bắt cóc hắn.
- Tên ngu ngốc này, ta bị bắt tới ba ngày, sao giờ ngươi mới đến?
- Cái đó bộ trưởng, thời gian không kịp, trên đường ta sẽ chậm rãi giải thích với ngươi!
Thư ký túm tay áo Trần Lam vội vã đi ra ngoài.
- Xe đang chờ bên ngoài.
Trần Lam lúc này mới phát hiện thời gian không kịp, vội vã theo bí thư lao ra khỏi giáo đường cũ nát kia, tiến vào khoang xe cách đó không xa. Thư ký khởi động xe, chạy nhanh vào đường nhỏ.
- Hôm nay là ngày nào?
Trần Lam ngồi trên xe, dùng vải băng bó cổ tay mình. Vì có thể thoát khỏi linh cụ trói buộc, cổ tay Trần Lam hầu như là một mảnh huyết nhục không rõ. Bất quá còn may, vết thương da thịt mà thôi, không quá nghiêm trọng.
- Ngày 18, hiện tại là...
Thư ký cúi đầu nhìn đồng hồ điện tử trên tay.
- 3h45" sáng...
Trần Lam cũng ngẩng đầu nhìn nhìn đồng hồ điện tử trên xe, bên trên hiện rõ: Ngày 18 3:45p.
- Xem ra còn kịp, đẩy nhanh tốc độ.
Mắt thấy còn chút thời gian, lúc này Trần Lam mới thở ra một hơi lớn.
- Đúng rồi, sao ngươi biết ta bị nhốt ở đây?
- Ba ngày trước, ta ở trên phân bộ thấy xe của người đậu ở đường cái gần hiệp hội. Ngươi tựa hồ đang cùng một người nào đó trên xe nói chuyện. Ta vừa định đi qua cùng ngươi nói chuyện. Ngươi liền vội vàng phóng xe đi mất.
Thư ký vừa lái xe, vừa nói:
- Ta thấy có chút kỳ quái, liền bắt một chiếc xe taxi bám theo phía sau, kết quá tới đây lại phát hiện xe của ngươi đang đậu. Ngươi thì không thấy đâu.
- Ta thấy sự tình có chút kỳ quái, tìm một địa phương trốn đi. Kết quả qua một hồi, một nam nhân cường tráng từ trong giáo đường bỏ đi kia đi tới, đem xe của ngươi chạy đến một nơi bí mật cất giấu. Ta tỉ mỉ quan sát một chút, tổng cộng có bốn nam, một nữ ra vào giáo đường, hơn nữ trên người yêu khí rất đậm. Còn ngươi lại không có xuất hiện nữa. Ta biết nhất định đã xảy ra chuyện gì đó. Vì vậy ta nhanh chóng trở về hiệp hội triệu tập nhân thủ, đem nơi này lặng lẽ bao vây, tìm kiếm cơ hội xông vào.
- Một đám thùng cơm, bất quá là bốn hồ yêu mà thôi, cư nhiên thời gian dài như vậy mới xông vào cứu ta.
Trần Lam buồn bực cố sức vỗ một cái vào gáy thư ký.
- Không còn sớm, chạy nhanh một chút, hại lão tử thiếu chút nữa đem cổ tay cắt đứt.
- Ta cũng không muốn a, bộ trưởng.
Thư ký vẻ mặt tội nghiệp nói.
- Ngươi cũng thấy mấy gia hỏa này tuy rằng ít người, nhưng sức chiến đấu tương đối cường hãn. Hơn nữa chúng ta không biết tình hình của ngươi, nên mới sợ ném chuột vở đồ không dám động thủ. Bởi vì thời gian thật sự quá dài, cho nên mới không thể làm gì khác hơn là quyết định mạnh mẽ công vào.
- Một đám phế vật, ngay cả mấy hồ yêu cũng không làm gì được, phế vật!
Trần Lam mắng một câu, đem ghế ngồi hạ xuống, nhắm mắt lại.
- Lập tức chạy về hiệp hội, càng nhanh càng tốt.
- Không cần đi y viện băng bó một chút sao?
Thư ký nhìn cổ tay Trần Lam nói:
- Thoạt nhìn tựa hồ rất nghiêm trọng.
- Ta bảo ngươi thế nào thì ngươi cứ theo đó mà làm. Đừng có nhiều lời vô ích như vậy.
Trần Lam mắng.
- Biết rồi, đến nơi ta sẽ gọi ngươi dậy, bộ trưởng nghỉ ngơi một chút đi sao.
Thư ký gật đầu, thấy Trần Lam nhắm mắt lại, trong ánh mắt một tia oán hận hiện lên, nhưng trong nháy mắt biến mất không thấy. Trong đêm đen, ô tô lại tăng tốc, chạy như bay về phía hiệp hội.
Giáo đường nhốt Trần Lam kia thật sự là cách khu vực thành thị quá xa. Khi ô tô đứng ở cửa hiệp hội, thì sắc trời đã sáng. Trần Lam mở mắt nhìn đồng hồ báo thức điện tử, đã là hơn tám giờ sáng rồi. Hắn đẩy cửa xe, vội vàng chạy về phía đại lâu hiệp hội.
- Bộ trưởng các phân bộ đều đến đông đủ rồi chứ?
Trần Lam nói với bảo an đứng ở cửa đại lâu.
- Đã đến đông đủ rồi, chỉ còn chờ bộ trưởng ngài.
Bảo an gật đầu.
- Hai tên hỗn đản... Tần phó hội trưởng và Minh Diệu cũng đến sao?
Trần Lam vội vã truy vấn.
- Không có!
Bảo an lắc đầu:
- Từ lúc hội trưởng qua đời, vẫn không có phát hiện tung tích của hai người bọn họ.
- Xem ra là biết kế hoạch thất bại nên không dám tới sao?
Khóe miệng Trần Lam rốt cục lộ ra dáng tươi cười:
- Bỏ đi, cho dù tới cũng vô dụng, xem ra vẫn là ta tương đối may mắn. Đại hội vừa qua, ta muốn đem hai hỗn đản các người trở thành chuột chạy qua đường người gặp người đánh.
Nghĩ tới đây, không khỏi tâm tình tốt hơn, thả chậm cước bộ, hướng phí phòng họp của hiệp hội đi tới.
- Phái người bảo vệ cửa, nếu như Minh Diệu và Tần Khai kia xuất hiện, nhất định phải bắt bọn chúng lại, sau đó lập tức báo cho ta biết.
Trần Lam nói với thư ký đi phía sau.
- Những kẻ khác hết thảy không cho phép để bọn họ tiến vào đại môn hiệp hội, biết không?
- Đã biết.
Thư ký gật đầu, vôi vàng rời khỏi.
- Các vị, thật xin lỗi, ta tới chậm, ra ngoài làm việc làm lỡ thời gian một chút.
Đẩy cửa phòng họp ra, Trần Lam thấy sáu bộ trưởng phân bộ các nơi đều đã ngồi trong phòng hội nghị chờ hắn, vội vã mở miệng nói.
- Trần hội trưởng trẻ tuổi bận rộn, chúng ta những lão nhân này cũng không sống được vài năm nữa, chờ một chút thì có sao, thời gian của chúng ta không đáng tiền a.
Một lão nhân tóc bạc, vẻ mặt uy nghiêm mở miệng châm chọc nói. Trần Lam nhận được, người nọ là bộ trưởng họ Tôn của phân bộ Tây Bắc, cũng coi như lão nhân của hiệp hội, hơn nữa cùng Tần gia có quan hệ tương đối tốt.
*****
- Tôn bộ trưởng nói như vậy thì có chút quá mức rồi.
Mở miệng nói là bộ trưởng phân bộ địa khu Hoa Trung.
- Đối với người thanh niên mà, phải khoan dung một chút, không thể luôn ỷ vào tư lịch của mình đè ép được.
Nói xong, còn liếc mắt với Trần Lam, lộ ra vẻ tươi cười.
Trần Lam hướng về phía bộ trưởng địa khu Hoa Trung gật đầu. Người nọ là năm đó được phụ thân Trần Lam khi tại vị đề bạt. Phụ thân Trần Lam rốt cuộc đối với hắn có ơn tri ngộ, nên tự nhiên đối với Trần Lam chiếu cố nhiều hơn.
- Ngày hôm nay mục đích mọi người đến đây, ta nghĩ ta sẽ không phải nói nhiều nữa.
Trần Lam đi tới trước bàn hội nghị, nhìn quanh một vòng. Tuy rằng lúc trước hắn lợi dụng quyền lực của mình phát lệnh truy nã với Tần Khai và Minh Diệu, thế nhưng dù sao địa vị của Tần gia tại Linh giới và thân phận của Tần Khai đều tương đối trọng yếu, nếu muốn chính thức cho Tần gia một kích trí mạng, cần phiếu ủng hộ của bộ trưởng các phân bộ. Có hơn phân nửa số người đồng ý mới có thể chính đại quang minh thực thi kế hoạch tiếp theo của hắn.
Bộ trưởng phân bộ cộng thêm hắn tổng cộng có bảy người, trong đó Đông Bắc phân bộ, Tây Bắc phân bộ và Tần gia quan hệ đều tương đương tốt, bản thân cùng Hoa Trung phân bộ là chiến hữu cùng một trận tuyến, phân bộ, Hoa Đông phân bộ và Hoa Nam phân bộ coi như phái trung lập. Hiện tại Trần Lam muốn làm chính là ngăn chặn những người này.
- Không cần phải nói nhiều như vậy, những chuyện đó đã viêt rất rõ ràng trên báo cáo. Lần này mục đích chúng ta đến đây là muốn tận mắt nhìn thấy chứng cứ.
Bộ trưởng phân bộ Tây Bắc mở miệng nói:
- Nếu như nói hội trưởng thực sự là Tần Khai giết chết, phân bộ chúng ta tự nhiên không có gì nói, nhưng nếu như ngươi muốn chỉ bằng một ít đồ vật không rõ ràng đổ oan cho Tần Khai, hừ hừ...
- Bớt nói nhảm đi!
Lão nhân họ Tôn vỗ bàn.
- Ta và Tần Khai quen biết vài chục năm, tính cách của hắn ta rất rõ ràng, ta không tin. Muốn ngăn cái miệng của ta, rất khó.
- Nếu nói như vậy, không bằng chúng ta trực tiếp tới xem thi thể của hội trưởng đi sao!
Trần Lam vừa cười vừa nói:
- Thấy nó, mới là chân thực nhất.
Trong tầng hầm ngầm có chút âm lãnh, thi thể của hội trưởng yên tĩnh năm ở bãi đá trung ương. Thi thể dùng bí thuật vẫn duy trì dáng dấp một khắc trước khi tử vong, nhìn qua rất là thê lương. Vài bộ trưởng phân bộ tuổi tác khá lớn thấy thi thể của hội trưởng, đều không khỏi thở dài. Nguyên lai lão nhân phong cảnh vô hạn kia sau khi mất không được yên bình, không chỉ không thể xuống mồ, thậm chí ngay cả thể diện một chút cũng không có.
- Được rồi các vị, tất cả mọi người đều là nhân sĩ chuyên nghiệp, cũng không cần ta tốn nhiều miệng lưỡi nữa.
Trần Lam mở miệng nói:
- Thi thể của hội trưởng vẫn duy trì bộ dáng một khắc trước khi qua đời, toàn bộ chứng cứ đều ở trên đó, xin tự mình phán đoán đi sao!
- Chỗ vết thương này là bị lợi khí hình lưỡi câu cắt đứt, theo ta được biết Tần Khai dùng vũ khí là trường thương.
Lão nhân họ Tôn chỉ vào một vết thương chỗ ngực thi thể.
- Trường thương không có khả năng lưu lại vết thương dài như vậy.
- Ta nghĩ bộ trưởng Tôn có thể là tuổi đã lớn, trí nhớ chút suy yếu.
Bộ trưởng Hoa Trung kỳ quái nói:
- Trên báo cáo lúc trước có ghi rõ, hành hung bộ trưởng cùng Tần Khai còn có một gã hồ yêu, vết thương là bị hồ yêu kia gây ra, có vấn đề gì?
Vừa nói, vừa lắc đầu:
- Chậc chậc, không nghĩ tới đường đường một gã phó hội trưởng, cư nhiên lại cùng yêu nghiệt câu kết, phạm phải tội trạng bực này.
- Trên báo nói ngươi là người chứng kiến.
Bộ trưởng Tây Bắc ngẩng đầu nhìn Trần Lam nói:
- Nói như vậy người nhìn thẩy cả quá trình? Ta nghĩ ngươi kể lại tình cảnh lúc đó cho chúng ta một chút, ngươi tận mắt thấy Tần Khai giết chết hội trưởng sao?
- Thật đáng tiếc, ta cũng không có thấy một màn Tần Khai giết chết hội trưởng.
Trần Lam cười cười:
- Muốn từ trong lời nói của ta tìm ra chút sơ hở đắc tội với lão già kia Tần Khai kia sao? Thực đem ta trở thành tiểu hài tử không hiểu chuyện.
- Như vậy vì sao ngươi lại khẳng định là Tần Khai giết chết hội trưởng?
Bộ trưởng Tây Bắc truy vấn:
- Nếu không có tận mắt nhìn thấy cảnh hành hung, ngươi dựa vào cái gì khẳng định?
- Bởi vì ta nhìn thấy Tần Khai từ bên cạnh hội trưởng rời khỏi, sau đó hội trưởng ngã xuống đất.
Trần Lam nói rõ ràng từng chữ:
- Hắn thấy ta từ xa tới gần, liền vội vã rời khỏi bên cạnh hội trưởng, chạy về một hướng khác. Mà ngay khi hắn rời khỏi, hội trưởng mới ầm ầm ngã xuống đất. Khi ta đến bên cạnh hắn, hội trưởng mới trút hơi thở cuối cùng. Từ vết tích tại hiện trường cùng vết thương trên người hội trưởng mà xem, trước lúc chết ngài xác thực cùng Tần phó hội trưởng chiến đấu.
- Bỏ chạy, hừ... !
Lão nhân họ Tôn hừ lạnh một tiếng, dùng ánh mắt khinh thường đánh giá Trần Lam.
- Nếu quả thật Tần Khai làm, nhìn thấy ngươi tới, cần gì phải bỏ trốn? Chỉ bằng chút bản lĩnh ấy của ngươi, Tần Khai hoàn toàn có thể giết ngươi diệt khẩu, không phải càng bớt chuyện hay sao?
- Thật đáng tiếc, hắn không làm được.
Trần Lam nhún nhún vai.
- Lúc đó Tần phó hội trưởng và hồ yêu kia đều đầy người thương tích, hẳn là bị thương rất nặng, e là đã vô lực đối phó ta. Ngươi cũng biết, hội trưởng lực lượng mạnh mẽ như vậy, muốn giết chết hắn không trả một giá lớn căn bản là không có khả năng.
- Không sai, tuy rằng đại bộ phận vết thương trên người hội trưởng đều là sét đánh tổn thương, thế nhưng đã có vết tích là do thuật gia truyền của Tần gia để lại.
Bộ trưởng Hoa Trung gật đầu nói rằng.
- Mà nguyên nhân dẫn đến tử vong?
Lão nhân họ Tôn nói:
- Lực lượng của hội trưởng ở đây ai nấy đều rõ ràng, chút thương tích ấy, với hắn mà nói, căn bản không tính là gì, sao lại trí mạng?
- Thật đáng tiếc, Tần Khai tựa hồ là sử dụng bí thuật gì đó mà chúng ta không hiểu, phá hư kinh mạch toàn thân của hội trưởng, cho nến mới dẫn đến hội trưởng bỏ mình.
Trần Lam xòe tay ra nói:
- Loại bí thuật này rất đặc biệt, không có lưu lại vết tích gì cả.
Vài bộ trưởng phân bộ hai mặt nhìn nhau. Hiện tại khoa học xã hội phát triển cực kỳ, rất nhiều thuật pháp trước đây đã thất truyền. Tần gia tại Linh giới coi như là đại hộ, có một ít pháp thất truyền đã lâu cũng rất bình thường. Trước khi chết hội trưởng thật sự cùng Tần Khai có xung đột kịch liệt. Bảng tường trình của Trần Lam cũng chứng minh, hắn tận mắt thấy hội trưởng tử vong, Tần Khai vội vã bỏ trốn. Hiện tại Tần Khai lại thất tung, rất khó không khiến người ta đem việc hắn thất tung liên tưởng đến bỏ trốn.
Toàn bộ chứng cứ bất lợi đều chỉ hướng Tần Khai, hai bộ trưởng phân bộ có ý muốn giúp Tần Khai thoát tội, cũng nghĩ không ra biện pháp khác.
- Cái này, ta xem các ngươi còn gì để nói?
Trần Lam ôm khuỷu tay, khóe môi nhếch lên dáng tươi cười âm lãnh.
- Làm đồng lõa giết cha ta, ta muốn toàn bộ các ngươi đều phải trả giá.
← Ch. 372 | Ch. 374 → |