Vay nóng Tima

Truyện:U Minh Trinh Thám - Chương 385

U Minh Trinh Thám
Trọn bộ 393 chương
Chương 385: Trong thân thể mỗi ma vương đều có một trái tim tự ngược
0.00
(0 votes)


Chương (1-393)

Siêu sale Lazada


Cao cao nhảy lên, đem đầu của La Sát chặn đường chém vỡ, a Trạch lại vung lắc máu đen dính trên thân kiếm. Tuy rằng thân thể đã có chút hiện ra dấu hiệu linh lực hao mòn, nhưng a Trạch cũng không dám thả lỏng chút nào. Hồi tưởng lại thân ảnh quen thuộc nhìn thấy trước đó, a Trạch còn có loại dự cảm không hay.

- Chờ một chút!

Ada đột nhiên dừng bước, nhìn cả đội ngũ chợt mở miệng nói:

- Các vị, mọi người có phát giác trong chúng ta tựa hồ thiếu một người!

- Tiến sĩ, vách tường bên ngoài khu B bị công kích, ngoại thể vách tường đã bị phá hư.

Một nhân viên công tác mặc áo thực nghiệm chạy vọt vào phòng thí nghiệm hốt hoảng nói:

- Chúng ta có nên...Oa a...ách...

Hắn còn chưa nói xong, liền kêu lên thảm thiết. Từ đỉnh đầu hắn bắt đầu chậm rãi hòa tan, cuối cùng biến thành một bãi chất lỏng màu vàng nằm trên mặt đất.

- Bất kể là ai, hiện tại dám tới quấy rầy tiểu tử của ta đều phải chết...

Hai mắt Eva đỏ đậm, cánh chim trắng đen không ngừng run rẩy:

- Chết chết chết chết chết...

- Phòng ngự nhất cấp, phong tỏa khu B, phái ra tiểu đội duy tu lập tức tu bổ đối với ngoại tường!

Tiến sĩ đi vào phòng lái, truyền đạt mệnh lệnh:

- Đợt công kích tiếp theo khi nào thì đến?

- Báo cáo, cũng không có phát hiện có đợt công kích tiếp theo nào tồn tại.

Nhân viên công tác đang bận rộn hồi đáp:

- Chỉ có đợt công kích vừa rồi mà thôi. Điểm phóng ra nằm ở chỗ giao giới của khu vực phòng thủ La Sát cùng thiên sứ, người công kích đã đồng thời giao thủ với bộ đội La Sát cùng thiên sứ một khoảng thời gian, sau đó đã lui vào trong rừng cây.

- Tuy rằng uy lực rất lớn nhưng sau khi cố sức xuyên qua khu vực phòng thủ của La Sát sau đó công kích nơi này một lần liền bỏ qua, điều này không phù hợp với lẽ thường!

Tiến sĩ cau mày lâm vào tự hỏi.

- Tuy rằng khoảng cách quá xa không nắm giữ được hình ảnh thật rõ ràng, nhưng căn cứ theo hình ảnh phóng đại mà xem, hẳn có một tiểu đội nhỏ thông qua khu vực phòng thủ của La Sát, nhưng ở thời gian công kích đã bị phát hiện, sau khi bị La Sát cùng thiên sứ vây công tổn thất thảm trọng, chỉ phóng ra thêm một lần công kích thì bỏ qua!

Nhân viên công tác đem hình ảnh mơ hồ hiện trên màn hình giải thích.

- Muốn sử dụng công kích từ xa đến phá hủy Địa Bảo là chuyện không thể nào, những người kia cũng không ngu xuẩn đến như vậy.

Tiến sĩ cảm giác có chút đau đầu. Nếu như dưới tình huống bình thường của Eva, những chuyện này hoàn toàn không cần hắn đến quan tâm, nương bằng sự khống chế với đại quân La Sát cùng thiên sứ, bất cứ chuyện gì cũng không tránh thoát được cảm giác của Eva. Nhưng hiện tại Eva không có tâm tư đi để ý việc này, chỉ có thể nhờ vào máy giám thị hình ảnh mơ hồ mà phán đoán.

- Chờ một chút, cho tiểu đội duy tu rút về trước đã.

Tiến sĩ bằng vào trực giác phán đoán sự tình tuyệt đối sẽ không đơn giản như thế.

- Để tiểu tổ an ninh tiến vào khu B tiến hành tra xét toàn diện, sau khi tiểu tổ ở khu B tiến vào phong tỏa toàn diện khu vực, đồng thời đem hình ảnh giám thị ở khu B tải về màn hình lớn!

- Phi phi phi phi...

Minh Diệu ôm đầu từ trong đống gạch vụn chui ra.

- Xong đời, quần áo mới thay đều bị dơ bẩn, sau khi trở về chỉ sợ lại bị Tiểu Manh oán hận!

Minh Diệu nhìn khắp chung quanh, hiện tại hắn đã xâm nhập vào bên trong Địa Bảo. Tuy rằng không biết rõ vị trí cụ thể, nhưng Minh Diệu phán đoán hiện tại mình hẳn đang ở tầng ngoài cùng của Địa Bảo. Mà vị trí cầm tù Tiểu Manh cũng không biết nằm ở địa phương nào trong Địa Bảo, hắn quyết định bắt giữ một người tra hỏi rõ ràng.

Trên đỉnh đầu đột nhiên lóe lên ngọn đèn màu đỏ, đồng thời vang lên tiếng cảnh báo. Đối với phản ứng nhanh chóng của địch nhân, Minh Diệu cũng không quá mức để ý. Dù sao cũng phải tìm bắt một người tra hỏi rõ ràng, vậy để địch nhân đến tìm hắn so với hắn phải đi tìm địch nhân càng phương tiện hơn rất nhiều. Hắn phủi phủi tro bụi dính trên quần áo, thật thong dong đi dọc theo thông đạo bên trong Địa Bảo.

Cuối thông đạo là một cánh cửa tự động thật vững chắc. Tài liệu tạo thành hoàn toàn giống như bên trong căn cứ mà Minh Diệu thấy qua tại tiểu đảo ở Châu Âu. Đối với loại tài liệu này Minh Diệu đã có kinh nghiệm, thấu hiểu thật rõ.

- Uy, Tiểu Ngọc, đến lượt cô lên sân khấu!

Minh Diệu nhìn nhẫn ngọc trên ngón cái của mình nói.

- Làm ơn mở cánh cửa dùm tôi đi!

- Loại cửa này anh chỉ cần dùng nhiều khí lực một chút là được thôi, vì sao còn muốn tôi ra tay.

Hoài Tố oán hận, hóa thành một mảnh kim loại mỏng dài cắm vào trong khe cửa.

- Còn nữa, đã nói bao nhiêu lần, phải gọi tôi là Hoài Tố, Hoài Tố, Hoài Tố...

Mảnh kim loại xuyên qua khe cửa, sau đó cắt đoạn thép bắt ngang thành hai nửa. Mũi nhọn chợt gấp khúc một trăm tám mươi độ cắm vào trong cửa kim loại, dễ dàng tách cánh cửa ra hai bên.

- Nhưng tôi vẫn cảm thấy gọi là Tiểu Ngọc nghe càng thân thiết hơn một chút!

Minh Diệu thong dong đi xuyên qua cánh cửa kim loại đã mở ra, hướng tận sâu trong Địa Bảo đi vào.

- Quả nhiên là hắn, quả nhiên lại là hắn!

Tiến sĩ nhìn thấy Minh Diệu đang hướng vào máy giám thị làm mặt quỷ, tuy rằng trước đó đã có dự cảm, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Nam nhân này từ lần đầu tiên gặp hắn tại Châu Âu, lại giống như con gián đánh mãi không chết, không ngừng phá hư toàn bộ kế hoạch của bọn hắn.

- Để cho tiểu đội thiên sứ trưởng ngăn hắn lại, vô luận sống chết!

Dùng cùng một thủ pháp mở cánh cửa kim loại chặn đường, nghênh đón Minh Diệu là mười họng súng tối om.

- Ta chỉ là tới tùy tiện đi dạo, thuận tiện đón Tiểu Manh của ta về nhà!

Nhìn những họng súng tối đen, Minh Diệu cười vẫy vẫy tay:

- Mọi người tùy ý sẽ tốt hơn, không cần riêng tiếp đón ta!

- Hai tay đặt lên đầu, bỏ vũ khí trong tay quỳ xuống!

Đầu lĩnh tiểu đội an ninh tuy rằng lạnh giọng hô to, nhưng biểu tình có chút mất tự nhiên của hắn vẫn bán rẻ ý tưởng trong nội tâm hắn. Có thể hướng ngay họng súng chĩa thẳng mà vẫn bảo trì diễn cảm bình tĩnh, điều này cũng đã nói rõ người kia hoàn toàn không để ý tới vũ khí mà bọn hắn cho rằng có uy lực nhất.

- Vũ khí? Ngươi nói vật này sao?

Minh Diệu chỉ chỉ vào Hoài Tố hiện tại đã biến thành mảnh kim loại, có chút bất đắc dĩ gãi gãi đầu:

- Không bằng như vậy đi, ngươi nói cho ta biết cô bé bị bắt cóc kia đang bị giam cầm ở chỗ nào, ta dẫn theo nàng lập tức rời đi ngay, ngươi tốt mà ta cũng tốt, mọi người cùng tốt mới thật là tốt, ngươi cảm thấy thế nào?

- Lời vô nghĩa của anh quá nhiều rồi, lưu lại đầu lĩnh, những người còn lại đều xử lý cho xong!

Thanh âm của Mị từ trong lòng Minh Diệu truyền ra. Một đạo hắc ảnh từ trong áo của hắn bắn ra ngoài, nháy mắt chui vào bên trong đội ngũ an ninh kia.

Tiếng súng, ánh lửa, tiếng kêu thảm thiết, qua vài giây sau, người còn đứng thẳng chỉ có Minh Diệu, Mị vừa hiện ra thân hình, hơn nữa còn đầu lĩnh vẫn còn cầm súng chĩa vào Minh Diệu. Trên mặt đất nằm dài hơn mười thi thể, từng thi thể đều hiện rõ một lỗ thủng đỏ tươi ngay giữa trán.

- A a...cô từ lúc nào...

Nhìn thấy Mị đột nhiên xuất hiện, lúc này Minh Diệu mới chợt hiểu ra. Chẳng trách ngay thời gian thi pháp Minh Diệu cũng không nhìn thấy thân ảnh của Mị, còn tưởng rằng Mị đang ẩn núp trong bóng tối quan sát kẻ chỉ huy quân đoàn La Sát. Nguyên lai Mị căn bản không hề tham gia cuộc chiến phòng ngự mà lẻn vào trong ảnh tử của áo khoác trên người Minh Diệu ẩn giấu.

- Lúc bắt đầu thi pháp!

Mị liếm liếm ngón tay dính máu:

- Anh đi một mình vào đây tôi lo lắng. Tiểu Manh là em gái của tôi, Eva chiếm dụng là thân thể mẹ của tôi, bất kể như thế nào tôi cũng phải thanh toán với cô ta!


- Bốc đồng, thất thường!

Minh Diệu bất đắc dĩ lắc đầu, vung tay lên. Một đoàn quang mang hiện ra, cây súng trong tay đầu lĩnh đội an ninh đã hóa thành một đống mảnh vụn trong nháy mắt.

- Hiện tại ngươi có thể nói!

Mị nắm lấy cổ của đầu lĩnh kia, đặt hắn áp sát lên tường:

- Em gái của ta bị giam ở đâu?

- Khái khái...

Đội trưởng đội an ninh bị nhấc rời khỏi mặt đất, đại não thiếu dưỡng khí khiến cho đôi mắt hắn bị trợn ngược lồi ra ngoài.

- Nè, cô tiếp tục như vậy hắn sẽ bị giết chết mất!

Minh Diệu tranh thủ kéo tay Mị rời ra, tên đội trưởng gần như hôn mê rớt xuống đất, bắt đầu ho khan kịch liệt.

- Đã thói quen, xuống tay hơi nặng!

Mị có chút ngượng ngùng thè lưỡi, chuẩn tắc của sát thủ là một kích trí mạng, toàn lực phóng ra không chút lưu tình. Mị đã quen với cuộc sống của sát thủ căn bản không hề có ý thức ra tay cần lưu thủ.

- Đã nói nhiều lần, muốn cô có một cuộc sống của người bình thường!

Minh Diệu vỗ vỗ gương mặt của mình, nỗ lực làm ra biểu tình hòa nhã dễ gần, mỉm cười nhìn đội trưởng đội an ninh còn đang hoảng hốt:

- Ngươi xem, chúng ta kỳ thật có thể dùng phương pháp hòa bình đạt đến những gì chúng ta muốn làm đi...ngươi có thể nói cho chúng ta biết cô bé bị bắt cóc đang bị nhốt ở đâu không? Như vậy đối với tất cả mọi người mới có lợi!

- Hẳn là ở...khu S...

Đội trưởng đội an ninh vừa mới quay về bên bờ sinh tử đưa mắt nhìn gương mặt mang theo diễn cảm tươi cười âm trầm của Minh Diệu, lo sợ bất an nói:

- Ở trong phòng thí nghiệm của tiến sĩ...

- Thật quá tốt, ngươi xem nói chuyện không phải là dễ chịu hơn sao, cứ kêu đánh kêu giết không phải là phong cách của ta.

Minh Diệu vỗ vỗ lên bả vai của đội trưởng đội an ninh kia, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn:

- Không bằng ngươi vẽ giúp ta một bản đồ đi...

Tiểu đội của Ada thật gian nan tiến bước bên trong khu rừng rậm. Sau khi tổn thất thêm ba người, thành viên của tiểu đội còn chưa đủ mười người. Đại quân La Sát công kích không ngừng, căn bản không cho bọn họ cơ hội nghỉ ngơi thở gấp. Ngoại trừ Thiên Tướng có thực lực mạnh mẽ, hiện tại toàn bộ mọi người cơ hồ đều đã kiệt lực.

- Hô...hô...còn xa lắm không...

A Trạch thở hổn hển hỏi. Sau khi liên tục giết chết ba đợt đánh úp của đàn La Sát, lòng hưng phấn ban đầu cũng đã bị mệt mỏi thay thế. Vì tiết kiệm linh lực, hai thanh băng kiếm cũng chỉ thu lại còn một thanh, hơn nữa còn nhỏ hơn một vòng so với trước đó.

- Nếu như thuận lợi thì còn khoảng bốn cây số nữa.

Ada xác định bản đồ cùng máy định vị trí đáp:

- Nhưng theo tình hình hiện tại, bốn cây số này chỉ sợ sẽ thật gian nan!

- Kiên trì tới cùng thôi, đừng quên tình cảnh hiện tại của Minh Diệu còn gian khó hơn chúng ta rất nhiều!

Giọng nói vốn có chút non nớt của Alie đã biến thành khàn khàn, là di chứng khi đã sử dụng sóng âm quá mức độ.

- Bắc Đẩu Thần Quyền áo nghĩa – Bắc Đẩu Phôi Cốt Quyền!

Ngón tay phải của Thiên Tướng thật nhẹ nhàng đâm vào trên trán con La Sát còn đứng cuối cùng, một giây sau đầu con La Sát liền mãnh liệt nổ tung. Trong mọi người cũng chỉ còn một mình Thiên Tướng vẫn có thể duy trì trạng thái ra tay nhanh nhẹn.

- Không cần tiếp tục khoe khoang kiểu đó đi hỗn đản!

Alie nhìn thấy bộ dáng của Thiên Tướng tức giận đến thở không ra hơi:

- Hiện giờ chúng ta đang lẩn trốn liều mạng, ngươi còn chơi!

- Chiêu thức miểu sát cần phải lớn tiếng kêu lên mới có khí thế thôi!

Thiên Tướng có chút ủy khuất nói.

- Kêu cái đầu của ngươi, chiêu tất sát cùng quần áo của ngươi căn bản là không phù hợp nhau có được không, ngươi đừng tưởng rằng ta không có xem qua Kim Cương Hồ Lô Oa cùng Bắc Đẩu Thần Quyền, căn bản chính là hai chuyện khác nhau!

Alie tức giận đến mức muốn nhào lên cắn cổ hắn, vừa trút giận vừa có thể giúp nàng khôi phục lực lượng.

- Không sao cả, ta sớm có chuẩn bị!

Thiên Tướng không chút hoang mang không biết từ nơi nào lấy ra một cây bút lông dầu vẽ bảy dấu chấm lên ngực.

- Như vậy sẽ tốt hơn đi, tình huống đặc thù, chi tiết nhỏ cũng đừng quá để ý!

-...

- Nếu như cứ tiếp tục như thế này, sợ là toàn bộ mọi người không cách nào đi ra khỏi phiến rừng rậm nơi đây!

Một linh năng giả toàn thân đầy máu mở miệng nói, trong giọng nói mang theo vẻ tuyệt vọng.

- Đừng buông tha như vậy, chúng ta còn sống, còn sống vẫn còn cơ hội!

Ada nhận ra người nọ là thành viên tinh anh mà nàng mang đến từ Châu Âu, là linh năng giả có danh tiếng ở Italy. Người này bị thương rất nặng, một cánh tay bị La Sát xé rách từ bả vai, nếu không có đồng bạn kịp thời cứu viện chỉ sợ cũng đã biến thành thực vật trong miệng đàn La Sát.

- Không, tôi chỉ muốn nói sự thật!

Người Italy ngẩng đầu, nghiêm trang nói:

- Nếu như cứ tiếp tục thế này, kết quả duy nhất chính là toàn quân bị diệt!

- Không, chúng ta còn chưa có...

- Thỉnh nghe tôi nói xong!

Người Italy ngắt lời Ada, hắn nhìn quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Alie:

- Ngài hẳn là Alie tiểu thư, trưởng lão Huyết tộc đi. Tôi từng may mắn gặp mặt ngài một lần trong một buổi tụ họp!

- Vậy sao, thật xin lỗi, ta không quá am hiểu nhớ kỹ gương mặt của nhân loại, dù sao chỉ là thực vật mà thôi.

Alie lắc đầu đáp.

- Không có vấn đề gì, có thể cùng những vị linh năng giả cường đại kề vai chiến đấu, tôi cảm thấy thật may mắn.

Người Italy cười như tự giễu:

- Linh lực của tôi đã cạn kiệt, đồng thời thân thể cũng đã bị trọng thương, nếu còn tiếp tục mang theo tôi cùng đi, chỉ sợ sẽ liên lụy tới các vị!

- Không, chúng tôi sẽ không buông bỏ bất kỳ người nào!

Ada nói như đinh chém sắt:

- Chúng ta đều là những anh hùng, vì cứu vớt thế giới mà chiến đấu, anh hùng cũng không nên dễ dàng buông tha tính mạng của mình như vậy!

- Ha ha, ý của tôi cũng không phải muốn các vị bỏ tôi lại tự mình rời đi, tôi chỉ cần các vị mang theo tôi cùng đi!

Người Italy vui vẻ nở nụ cười.


- ???

Tất cả mọi người bị lời nói của người kia làm hồ đồ. Thậm chí Ada cho rằng người nọ vì mất máu quá nhiều mà biến thành ngu ngốc.

- Alie tiểu thư, ngài là Huyết tộc, máu là nguồn suối lực lượng, chỉ cần ngài được bổ sung đầy đủ máu, như vậy lực lượng của ngài cũng sẽ khôi phục rất nhanh phải không?

Người Italy không lưu ý tới ánh mắt những người khác, tiếp tục nói.

- Trên lý luận chính là như thế.

Alie gật đầu:

- Nhưng máu của La Sát không hữu dụng, hút máu của bọn hắn chẳng những không thể bổ sung lực lượng, còn có thể phá hủy cơ năng thân thể của Huyết tộc chúng ta!

- Như vậy thỉnh ngài dùng máu của tôi đến bổ sung lực lượng cho ngài đi!

Người Italy mở cúc áo sơ mi của mình.

- Máu của ngươi?

- Phải!

Người Italy kiên định gật đầu:

- Nếu như tiếp tục đi như vậy, chúng ta căn bản không thể thoát khỏi đàn La Sát này mà rời khỏi rừng rậm. Dù sao kết cục cuối cùng đều phải cùng nhau trở về vòng tay của Thượng Đế, vậy bản thân tôi thà tình nguyện vì chính đồng đội của mình gia tăng thêm cơ hội sinh tồn!

- Ngươi...

Alie cảm thấy trái tim đã sớm không còn nhịp đập của mình lại bị lời nói của nhân loại hèn mọn trước mặt mình làm nhảy mạnh!

- Anh hùng, cần có cách chết của một anh hùng!

Người Italy nhắm mắt lại:

- Khiến cho tôi có được một cái chết của anh hùng thật sự đi!

- Nhân loại, ta không thể không thừa nhận ngươi làm cho ta cảm thấy ngươi vĩ đại!

Gương mặt Alie không chút thay đổi nói:

- Có chuyện ta phải nói cho rõ ràng, trong truyền thuyết nhân loại bị Huyết tộc hút máu mà chết, linh hồn của họ sẽ không trở lại được vòng tay Thượng Đế của các ngươi, rất có thể sẽ bị rơi nhập vào vực sâu địa ngục!

- Địa ngục vực sâu sao?

Người Italy nở nụ cười:

- Nghe không tồi, hẳn là càng tốt hơn dạ dày của bọn La Sát kia đi!

Ada há miệng thở dốc, muốn nói gì đó nhưng lại không nói được ra miệng mình. Nàng biết những lời của người kia cũng đều là sự thật, mà lựa chọn của hắn cũng là cách thực hiện tốt nhất. Tuy rằng trong lòng tràn ngập áy náy lẫn bất nhẫn, nhưng hiện tại điều duy nhất mà Ada có thể làm chính là quay đầu sang nơi khác, đem bản thân mình xem như chưa từng nhìn thấy một màn như vậy.

- Nhân loại, tên của ngươi!

Alie đi tới trước mặt người kia, một đôi răng nanh bén nhọn lộ ra khỏi miệng.

- Giulio, Giulio Di Cappio!

Người kia nhô lên đồi ngực kiêu ngạo của mình.

- Giulio, ngươi là một quý tộc chân chính, một chiến sĩ chân chính!

Răng nanh của Alie đâm vào cổ người kia:

- Ta thừa nhận ngươi là chiến hữu của ta!

...

- Anh làm dơ bẩn người tôi a, lau sạch sẽ cho tôi!

Hoài Tố không ngừng cằn nhằn than thở trong đầu Minh Diệu, làm Minh Diệu cảm giác có chút đau đầu.

- Làm ơn đi chị cả, bây giờ cô là vũ khí của tôi đó!

Minh Diệu vung tay, đem máu dính trên thân kiếm giũ văng lên tường.

- Chẳng lẽ để cho tôi dùng tay không đánh nhau với người khác sao? Phải đánh nhau đương nhiên khó tránh việc dính máu có được không?

- Máu này dơ bẩn quá, tôi không cần!

Hoài Tố tiếp tục dỗi hờn trêu chọc, kỳ thật nàng không phải thích oán hận, mà là nàng đem việc đối chọi với Minh Diệu biến thành niềm vui của chính mình.

Trên mặt đất tràn đầy thi thể không trọn vẹn của các thiên sứ. Minh Diệu cảm thấy những thiên sứ này càng cường đại hơn những thiên sứ mình đã từng gặp, tựa hồ càng đi sâu xuống bên dưới Địa Bảo, lực lượng của địch nhân lại càng thêm cường đại. Nếu không phải có Hoài Tố hỗ trợ, chỉ sợ hắn cũng bị làm luống cuống cả tay chân.

- Tốt lắm, tiếp tục đi tới đi!

Lau vết máu màu lam trên ngón tay, Mị mở miệng nói. Càng xâm nhập sâu hơn, Mị cũng càng cảm thấy thật áp lực. Mấy thiên sứ này cũng khó đối phó, nếu không phải nàng có năng lực xuyên toa trong ảnh tử, hơn nữa một mình Minh Diệu cũng đã giải quyết đại bộ phận địch nhân, chỉ sợ hiện tại nàng cũng đã bị thương.

- Vì sao mỗi ma vương đều ngu xuẩn như vậy? Nếu không phải bọn hắn cứ cố chấp phái đại lượng thủ hạ đi ra cho dũng giả giết chết để thăng cấp, dũng giả nhất cấp làm sao có cơ hội đem ma vương đẩy ngã đây?

Minh Diệu hướng máy giám thị trên đỉnh đầu đưa ra ngón giữa:

- Cho nên ta mới nói, kỳ thật mỗi ma vương đều có một trái tim tự ngược a!

- Tựa hồ là cần từ nơi này đi xuyên qua mới được!

Minh Diệu nhìn bản đồ trong tay cùng cánh cửa trước mặt, quay đầu nhìn Mị nói. Bản đồ trên tay là do Minh Diệu tươi cười "hòa ái" cùng ngón tay băng sương huyết tinh của Mị cưỡng bức, đội trưởng đội an ninh kia mới bất đắc dĩ vẽ lại. Sau khi lấy được bản đồ, Minh Diệu cũng rất giảng chữ tín không giết chết hắn mà chỉ đánh gãy chân tay hắn.

Nhìn vào bản đồ trên tay, Minh Diệu không thể không thừa nhận người kia đích thật là một nhân tài. Có thể dùng bút bi vẽ ra một bản đồ đủ so sánh với bản đồ quân dụng tinh tế tỉ mỉ, điều này cũng cần có thiên phú. Thậm chí Minh Diệu còn muốn đem người kia trực tiếp trói trở về, để cho hắn phụ trách vẽ linh phù cho mình mỗi ngày. Tuy rằng hiện tại Minh Diệu đã không cần dựa vào phù chú sử dụng đại bộ phận thuật pháp, nhưng có chút thuật pháp công năng đặc thù vẫn cần dùng phù chú mới xong, mà thường thường loại phù chú kia lại thật phức tạp. Những chuyện này trước kia thường xuyên giao cho Hoài Tố đi làm, Minh Diệu cảm thấy được người kia có lẽ có thể chia sẻ một ít công tác giúp Hoài Tố.

Đương nhiên loại sự tình này chỉ ngẫm nghĩ lại xem như là tiêu khiển. Mục đích chủ yếu lần này tới đây là vì cứu ra Tiểu Manh, mà nhiệm vụ kế tiếp là xử lý Eva. Trước khi hai sự tình này làm xong, ngoài ra những việc khác cũng chẳng cần quan tâm.

Dựa theo trên bản đồ miêu tả, nơi này hẳn là một đại sảnh thực nghiệm dùng để quan sát tình huống sức chiến đấu của thiên sứ thành phẩm. Theo lời của đội trưởng đội an ninh kia nói ra tin tức, bên trong thân thể của thiên sứ thành phẩm vẫn có sai biệt nhau tương đối lớn, chủ yếu là do sự thích ứng với hạch năng. Đối với hạch năng bị mạnh mẽ nhổ trồng vào trong thân thể, có một vài thiên sứ nhiều nhất chỉ phát huy được một thành lực lượng, bọn người kia đều bị đưa ra Địa Bảo đảm đương người thủ vệ bên ngoài. Mà thiên sứ có thể phát huy được ba thành lực lượng được xưng là thiên sứ trưởng, dùng phụ trách công tác an toàn bên trong Địa Bảo. Mà những tên có thể đem hạch năng phát huy ra năm thành lực lượng, được xưng là đại thiên sứ, xem như là tồn tại cường đại nhất. Nhưng nghe nói loại thiên sứ này chỉ thành công được ba tên.

- Hoan nghênh đi vào Địa Bảo!

Mở ra cánh cửa trước mặt, một thanh âm nữ nhân cất lên có vẻ uy nghiêm.

Minh Diệu theo thanh âm nhìn tới, một người mặc áo trắng sau lưng có cánh trắng đang đứng cách đó không xa lạnh lùng nhìn hai người bọn họ.

Mái tóc dài màu đỏ buông xuôi tới tận hông, trên trán mang theo một dây xích vàng nhấp nháy. Trường bào màu trắng tuyết, tay trái đặt trước ngực cầm một thánh giá màu đỏ thật lớn, tay phải buông xuôi theo người, trong tay cầm một thanh trường kiếm sắc bén. Gương mặt xinh đẹp không thể soi xét, thậm chí cũng không thể rõ ràng phân biệt được giới tính.

- Nam nhân? Nữ nhân?

Minh Diệu chợt vỗ trán:

- Ngượng ngùng, ta quên thứ đồ vật như các ngươi căn bản không có giới tính!

- Ta vốn là đại thiên sứ Michael, thiên sứ từ bi, thiên sứ chính nghĩa, hoàng tử của thần!

Người nọ đối với câu chế nhạo của Minh Diệu cũng không thèm để ý.

- Ta tức là chính nghĩa, ta tức là pháp luật. Đến nơi đây, phải nhận ta thẩm phán. Nếu là có tội, như vậy hãy bắt đầu cầu nguyện đi. Ta sẽ tẩy rửa sạch sẽ tội lỗi của các ngươi, để các ngươi quay về vòng tay của Chúa!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-393)