← Ch.385 | Ch.387 → |
- Nghe không hiểu!
Mị có chút mê hoặc nhìn Minh Diệu. Michael dùng tiếng Do Thái cổ nói chuyện, nàng nghe không hiểu một câu nào.
- Hắn đang nói cái gì?
- Nếu phiên dịch thành lời để cô có thể nghe hiểu được, đại khái có ý tứ như vậy...
Minh Diệu suy nghĩ nói:
- Ý tứ của hắn chính là nói, hai tên hỗn đản các ngươi, muốn đi qua đây thì xử lý ta rồi nói sau!
- Không phải chứ, hắn vừa nói một tràng dài mà sao anh phiên dịch ra thành một câu vậy?
Mị đối với lời giải thích của Minh Diệu ôm thái độ hoài nghi.
- Thì đại khái chính là ý tứ như vậy, chi tiết nhỏ nhặt cũng đâu cần để ý!
Minh Diệu lại nói, tâm niệm vừa chuyển, Hoài Tố trên tay trong nháy mắt đã biến thành một thanh trường kiếm.
- Tốc chiến tốc thắng đi!
- Để cho tôi tới đi, anh giữ lại chút thể lực đối phó Eva.
Mị ngăn trở Minh Diệu:
- Như vậy xác suất thành công sẽ nhiều hơn!
- Cũng tốt!
Minh Diệu nghĩ nghĩ, cảm thấy Mị nói rất có đạo lý, liền gật đầu. Căn cứ theo lời miêu tả của Lưu Thiên Minh trước đó, từ nơi ước thúc trở về Eva đã cường đại tới mức không thể tưởng tượng nổi, muốn chiến thắng nàng ta đích xác phải tận lực đừng lãng phí linh lực trên đám tiểu lâu la.
- Tội nhân, chẳng lẽ ngươi muốn kháng cự sự thẩm phán của thần? Bằng vào lực lượng một mình ngươi?
Michael nhìn thấy một mình Mị đi tới, cảm thấy lẫn lộn hỏi:
- Ngươi cũng phải biết lực lượng của thần là không thể kháng cự, ngươi làm như vậy chỉ bất quá là tự tìm hủy diệt!
- Hắn còn nói gì nữa?
Mị quay đầu lại nhìn Minh Diệu.
- Hắn nói chân của cô một dài một ngắn, bộ ngực một lớn một nhỏ, mông một tròn một vuông!
Minh Diệu tìm một địa phương ngồi xuống lấy ra điếu thuốc châm lửa nói:
- So sánh với hắn, thân hình của cô căn bản là yếu phát nổ!
- Hỗn đản, dám nói bộ ngực lão nương một lớn một nhỏ?
Mị nghiến răng nghiến lợi nhìn Michael quát:
- Cho dù một lớn một nhỏ cũng còn mạnh hơn tên yêu nhân ngay cả bộ ngực cũng không có như ngươi. Minh Diệu, giúp tôi phiên dịch!
- Không phải đâu, còn muốn phiên dịch?
Minh Diệu cả kinh rơi luôn điếu thuốc xuống mặt đất:
- Làm ơn đi, hai ngươi là tới đánh nhau, mà không phải tới cãi nhau, chuyên nghiệp một chút được không?
- Được, ta sẽ đem hai chân của ngươi đánh thành một dài một ngắn cho xem!
Thân thể Mị hóa thành một đoàn ảnh tử màu đen biến mất trên mặt đất.
- Biết sử dụng thuật pháp có thể ẩn tàng thân hình để tiến hành đánh lén linh năng giả sao?
Michael đem thánh giá trong tay giơ lên cao:
- Dưới sự chiếu rọi của Thẩm Phán Chi Quang, hết thảy tà ác cùng âm u đều không có chỗ che thân!
Mị vốn đang hóa thành ảnh tử xuyên toa trong những cái bóng, vô thanh vô tức quấn tới sau lưng Michael. Nhưng ngay lúc nàng vừa chuẩn bị ra tay, thánh giá trong tay Michael chợt phát ra quang mang chói mắt. Hào quang kia không chỉ chói mắt hơn nữa khi chiếu lên người làm cho Mị cảm giác như toàn thân lâm vào trong bùn lầy, thân thể khó thể nhúc nhích.
Mị phát giác thân hình của mình đã bại lộ, đành phải bỏ qua công kích lần này, nhanh chóng rút lui tránh xa tìm kiếm cơ hội. Một kích không trúng chạy xa ngàn dặm, đây là chuẩn tắc của sát thủ. Chuẩn tác được khắc sâu trong lòng đã cứu Mị một mạng, một đạo kim quang hiện lên, cách thân thể Mị chỉ còn một đường.
Đầu ngón chân liên tục điểm nhẹ trên mặt đất, Mị rốt cục trốn ra ngoài phạm vi công kích của Michael. Nơi lồng ngực truyền đến cảm giác lạnh lẽo, Mị cúi đầu nhìn, lớp áo nơi lồng ngực nàng bị đánh rách một đường thật dài, tuy rằng không thương tổn tới da thịt nhưng bị lộ ra khe rãnh thật sâu giữa hai gò núi.
- Thật...hiểm...
Nhìn thấy Mị xoay đầu lại trừng hắn với ánh mắt như muốn giết người, Minh Diệu vội vàng xoa xoa nước bọt đem thanh âm vừa ủng hộ địch nhân bỏ thêm một câu:
- Xem ra cô đánh không lại hắn, không bằng để cho tôi tới đi!
- Không cần, thành thật ngồi đó mà xem cuộc vui đi, hôm nay tôi nhất định phải giết chết hắn!
Mị hung tợn nhìn Michael nói:
- Dám hạ thủ đối với bộ ngực của lão nương, vạn nhất có gì không hay ta chẳng phải không còn chút ưu thế so sánh với Tiểu Manh hay sao? Tên kia, tuyệt đối không thể tha cho ngươi!
Tiểu đội của Ada đi thật nhanh trong khu rừng rậm. Trải qua một cuộc chiến, tiểu đội lại tổn thất hai người. Hiện tại linh lực của a Trạch cũng không còn bao nhiêu, chỉ có thể đi giữa đội ngũ. Đem nhiệm vụ chống cự địch nhân giao cho Alie đã khôi phục được chút lực lượng cùng Thiên Tướng vẫn còn lực lượng.
- Còn xa lắm không?
Alie quay đầu lại hỏi.
- Đi thẳng đại khái chừng một cây số nữa.
Ada nhìn bản đồ trên tay hồi đáp:
- Dựa theo tốc độ bây giờ của chúng ta, nhiều nhất chừng mười mấy phút đồng hồ.
- Hi vọng Lilith điện hạ có thể phù hộ chúng ta thuận lợi trong quãng đường còn lại!
Alie gật đầu nói.
Đoạn đường này đã thuận lợi hơn khi trước rất nhiều, đã bắt đầu gặp phải La Sát ít hơn, ngẫu nhiên gặp được vài đội ngũ rải rác, đều bị Alie cùng Thiên Tướng dễ dàng xử lý.
- Tôi cảm thấy được sự tình có chút không bình thường.
A Trạch mở miệng nói:
- Vì sao đoạn đường này lại thuận lợi như vậy?
- Có lẽ do nguyên nhân sắp tiếp cận bìa rừng đi!
Ada nói:
- Chúng ta quanh quẩn bên trong rừng rậm, truy binh cũng có lẽ đã bị bỏ rơi!
- Tôi vẫn cảm thấy sự tình thuận lợi có chút không hợp với lẽ thường.
A Trạch lắc đầu nói:
- La Sát là loại sinh vật dựa vào khứu giác để phát hiện địch nhân, hẳn không thể dễ dàng bị bỏ rơi như vậy. Mà chúng ta đi lâu như vậy nhưng truy binh vẫn không theo kịp, tôi cảm thấy chúng nó đang có âm mưu gì!
- Giữ vững tinh thần tiếp tục đi tới!
Ada đồng ý phán đoán của a Trạch, trong lòng nàng cũng có một cảm giác không hay, nhưng vì làm đội trưởng nên loại ý nghĩ này nếu nói ra sẽ làm mất sĩ khí nên nàng không dám nói.
- Núp lại!
Alie đang đi phía trước chợt vẫy tay thật nhanh. Chứng kiến thủ thế của nàng mọi người vội vàng ngừng lại. Là Huyết tộc luôn có mẫn cảm cực độ đối với mùi máu tươi, vì vậy đảm nhiệm dò đường rơi xuống trên người của nàng.
- Có bao nhiêu?
Ada lặng lẽ tiến tới hỏi.
- Rất nhiều!
Vẻ mặt Alie nghiêm túc đáp. Tuy rằng có thể ngửi ra được mùi vị của địch nhân, nhưng muốn dựa vào điều này phán đoán ra nhân số kẻ địch thì có chút không đủ.
- Đi vòng đi!
Ada nhìn bản đồ trên tay:
- Chúng ta đi hướng tây, tuy rằng phải nhiễu thêm một vòng nhưng có thể tránh được chiến đấu không cần thiết!
Tiểu đội lặng lẽ chuyển hướng, tiếp tục đi tới. Chỉ là bọn họ đều không phát giác có một ảnh tử từ rất xa đi theo phía sau bọn họ, quan sát hành động của họ.
Mị cùng Michale đánh không ngừng nghỉ, mà Minh Diệu nhìn một lúc thấy có chút buồn ngủ.
Động tác của Mị nhanh nhẹn vô cùng, Michael muốn bắt giữ ảnh tử của nàng thật có chút khó khăn. Nhưng Mị cũng không thể xúc phạm tới Michael, một khi nàng lẻn vào ảnh tử muốn đánh lén từ phía sau, Michael lại lợi dụng Thẩm Phán Chi Quang đem nàng bức đi ra, loại quang mang làm cho nàng không thể di động linh hoạt khiến cho Mị chỉ có thể rút lui, tránh né khỏi phạm vi công kích của hắn.
Hai người cứ lặp đi lặp lại cuộc chiến, giống như hai diễn viên đang phối hợp khiêu vũ.
- Nè, hai người các ngươi đánh nhau gần 20 phút đồng hồ rồi mà không có chút tiến triển nào!
Minh Diệu nhìn Mị hô:
- Để tôi đánh đi!
- Không, anh ngồi yên đó cho tôi!
Mị xoay người tránh thoát kiếm quang của Michael, mở miệng hô:
- Còn thiếu chút nữa thôi...
Mị tránh thoát công kích của Michael, đợi Thẩm Phán Chi Quang tiêu tán lại tiềm nhập vào trong ảnh tử.
- Tội nhân, sự chống cự của ngươi đều là phí công, vẫn nên buông tha đi.
Michael lại giơ cao thánh giá trong tay, quang mang chói mắt từ thánh giá nhấp nhoáng, đem toàn bộ hắc ám đều hóa thành ban ngày, chỉ còn lại bản thể của Mị lưu trên mặt đất.
- Không xong!
Minh Diệu thấy ánh sáng chiếu rọi đến Mị, trong lòng cả kinh. Có lẽ do nguyên nhân quá sốt ruột cầu thành, lần này Mị cách Michael rất gần. Bị ánh sáng chiếu trúng Mị giống như lâm vào bùn lầy không thể tới cũng không thể lui ra sau.
- Ta đại diện chính nghĩa, tội nhân, ta ban cho ngươi lời thẩm phán!
Nhìn thấy địch nhân của mình bị ánh sáng chiếu trúng không thể nhúc nhích, Michael giơ cao thanh kiếm trong tay:
- Sám hối đi, sau đó trả giá tính mạng của ngươi!
Minh Diệu thấy Mị gặp nguy hiểm vội vàng ném điếu thuốc vọt tới. Nhưng Michael tựa hồ giống như bị trúng tà, kiếm giơ cao trên không trung cũng không hạ xuống, biểu tình trên mặt cũng thật kỳ quái.
- Trừ bỏ bắn ra thiểm quang đạn ngươi cũng không còn chiêu số gì khác sao?
Đợi khi quang mang chớp qua, Mị chớp mắt nở nụ cười:
- Rốt cục bị ta bắt được ngươi đi?
- Uy, Mị, cô không sao chứ?
Minh Diệu vội vàng vọt tới trước mặt Mị:
- Làm sao vậy, người này sao lại bất động? Không điện hay rớt mạng sao?
- Ảnh tử của hắn bị tôi giẫm lại!
Mị chỉ chỉ trên mặt đất, theo ngón tay Mị nhìn lại, Minh Diệu mới phát giác ra tuy rằng Mị đã hiện ra thân hình, nhưng chân của nàng vẫn duy trì trạng thái ảnh tử, cùng ảnh tử của Michael trên mặt đất dung hợp với nhau. Mà bị trí bị chân nàng giẫm phải chính là ảnh tử đang giơ kiếm của Michael.
- Cô học được loại chiêu số này hồi nào?
Minh Diệu vui vẻ hỏi:
- Thật lợi hại, nếu cứ giẫm ảnh tử của hắn như vậy, có phải hắn vẫn luôn luôn không thể nhúc nhích được sao?
- Lợi dụng ảnh tử của mình trói buộc hành động của địch nhân là thuật pháp cao cấp của Ảnh Mị bộ tộc, tôi cũng vừa mới luyện thành chưa lâu.
Mị lắc đầu:
- Hơn nữa bị hạn chế thời gian. Với lực lượng hiện tại của tôi, nhiều nhất chỉ có thể hạn chế hắn được ba phút, không thể quá dài. Đương nhiên nếu đối mặt với địch nhân còn mạnh hơn hắn thì thời gian càng ít hơn!
- Ba phút đã không tệ rồi, nếu đối diện với một kẻ mà trong ba phút cũng không thể giết chết hắn, còn không bằng tìm sợi mì thắt cổ cho xong!
Minh Diệu cười đem mặt kề sát gương mặt hoàn mỹ của Michael, lại xoay người nhặt nhanh tàn thuốc lên tay.
- Nè, anh làm gì vậy?
Mị cau mày hỏi.
- Nhìn thấy khuôn mặt này liền không thoải mái, lại dám soái hơn cả tôi.
Minh Diệu cầm tàn thuốc đi tới:
- Tôi muốn vẽ một bức tranh lên mặt hắn, còn viết chữ lên đó!
- Đừng làm rộn, mau nhanh giết chết hắn!
Mị tức giận nói:
- Tôi không thể kiên trì quá lâu!
- Không phải cô đòi tự mình động thủ sao?
Minh Diệu kỳ quái hỏi.
- Vô nghĩa, nếu như tôi có thể di động cũng không cần tìm anh làm gì.
Mị trực tiếp lườm Minh Diệu.
- Hắn không nhúc nhích được, tôi cũng không nhúc nhích được, vừa động sẽ không thể định trụ hắn!
- Vậy cô còn không nói sớm!
Minh Diệu cả kinh vội triệu ra Hoài Tố, một kiếm vung xuống, gương mặt hoàn mỹ cùng thân thể của Michael lập tức chia thành hai nửa, dòng máu phun trào từ miệng vết thương nơi cổ họng.
- Này, hỏi anh một vấn đề!
Nhìn thi thể không đầu ngã trên vũng máu màu lam, Mị nhìn qua Minh Diệu nói:
- Bộ ngực của tôi thật đúng là một bên lớn bên nhỏ sao?
- Chuyện này phải cho tôi quan sát một chút mới có thể kết luận.
Minh Diệu nghiêm trang nói:
- Nếu không cô cởi bỏ quần áo cho tôi nhìn kỹ xem?
- Nằm mơ sao? Nghĩ đẹp!
Mị xem thường liếc mắt lườm Minh Diệu, bỏ lại hắn đi về phía trước.
- Uy, đừng đi a, chúng ta có thể ôm một loại thái độ cẩn thận nghiêm túc xâm nhập nghiên cứu vấn đề đó thử xem sao.
Minh Diệu vội vàng đi theo.
- Nhìn một chút cũng sẽ không mang thai. Nếu không tôi không nhìn, sờ thôi cũng được...
Hiện tại rốt cục a Trạch đã hiểu được vì sao đoạn đường vừa rồi mọi người đi được thuận lợi như thế, cũng rốt cục hiểu được vì sao trong lòng nàng luôn có loại dự cảm không hay. Trước đó thuận lợi cũng không phải do ông trời chiếu cố, cũng không phải vận khí của họ tốt, mà là do La Sát cố ý thả lỏng cho họ. Có người chỉ huy La Sát bố trí cạm bẫy, mà bọn họ cũng thật phối hợp nhảy xuống.
Sau khi thay đổi đi về hướng tây, Alie bắt đầu cảm giác được không thích hợp. Chỉ cần là phương hướng đi ra khỏi khu rừng rậm, đều có rất nhiều La Sát chặn lại. Càng xâm nhập vào, bọn họ càng phát hiện không biết bắt đầu từ khi nào, La Sát đã bao vây bên ngoài khu rừng, hơn nữa còn đang không ngừng thu lại vòng vây.
Hiện tại điều duy nhất mà họ có thể làm chính là phá vây. Nhưng tựa hồ đã nhận ra ý đồ của họ, La Sát liền liên tục tấn công, tiêu hao lực lượng đã không còn thừa lại bao nhiêu của tiểu đội. Hơn nữa phương hướng họ muốn phá vây đều có thật nhiều địch nhân đang chờ đợi họ đến.
- Có người đang chỉ huy bọn hắn!
Ada vừa làm phép vừa nói:
- Nhất định phải đem người chỉ huy giết chết, nếu không chúng ta không còn bất kỳ cơ hội nào!
- Người chỉ huy...nữ La Sát!
A Trạch nhớ tới gương mặt quen thuộc mình đã chứng kiến trước đó. Nàng chém rụng đầu một con La Sát xông tới, tiếp theo lớn tiếng hô:
- Đi ra, Bạch Huyên, ta biết ngươi đang ở đây!
- Ha ha ha ha, bạn học cũ, chúng ta đã lâu không gặp mặt!
Đại quân La Sát tạm thời dừng cuộc tấn công, từ giữa tách ra một con đường, một cô gái tóc dài tuổi tác tương đương a Trạch đi ra:
- Phải biết rằng lúc ban đầu nhìn thấy ngươi ta còn cảm thấy kinh hãi đâu. Bạn cùng phòng đại học của ta lại là linh năng giả, thật đúng là bất ngờ!
- Xem ra tuy rằng biến thành quái vật, nhưng đầu của ngươi tựa hồ còn chưa bốc mùi!
A Trạch lãnh băng băng nói:
- Lúc ấy trường học một mảnh hỗn loạn, ta còn tưởng rằng ngươi đã chết rồi, không nghĩ tới ngươi lại có thể biến thành quái vật!
- Quái vật? Ha ha, quái vật, ta là quái vật!
Cô gái dữ tợn nở nụ cười:
- Quái vật thì thế nào, có thể thống lĩnh mấy trăm con La Sát ở trong nháy mắt sẽ đem ngươi xé thành mảnh nhỏ, có đôi khi làm quái vật tốt hơn làm người!
- Ngươi thật đáng thương, ta cảm thấy lẽ ra ngươi nên chết lúc đó đối với ngươi mà nói còn tốt hơn một chút.
A Trạch đưa tay đặt sau lưng, bắt đầu thủ thế đánh ra Lôi Quyết, nàng đang chờ đợi cơ hội này. Với sự hiểu biết của nàng về Bạch Huyên, cô ta đối với quyền lực có một loại cuồng nhiệt khó hiểu, hơn nữa còn tự phụ cùng keo kiệt. Dẫn cô ta rời khỏi đàn La Sát sau đó đánh lén, là phương pháp tốt nhất để giải quyết vấn đề hiện tại. Nhưng hiện tại linh lực của nàng gần như khô kiệt, muốn phóng thích Lôi Quyết cũng cần phải có thời gian tích góp chút linh lực.
← Ch. 385 | Ch. 387 → |