← Ch.037 | Ch.039 → |
Sau khi bọn Trịnh Xá chia tay đám O’Connell ở bến cảng, liền nhanh chóng hòa vào đám đông, tiến vào Cairo, vừa đi vừa nhanh chóng hội ý.
- Theo như kế hoạch đã bàn, trừ người mới, sáu thâm niên giả chúng ta phân chia như sau: Trương Kiệt và Zero một tổ, Zero bắn tỉa, Trương Kiệt bảo vệ, Triệu Anh Không và Chiêm Lam một tổ, Triệu Anh Không phụ trách ám sát, Chiêm Lam cung cấp phụ trợ tốc độ và sức bền. Tôi và Tề Đằng Nhất một tổ, tôi phụ trách tấn công tầm xa, Tề Đằng Nhất phiên dịch những chú ngữ. Nếu mọi người không có ý kiến thì tiến hành như vậy, liên lạc thông qua bộ đàm chúng ta mua ở chỗ Chủ Thần, vừa có thể liên lạc vừa có thể định vị.
Tiêu Hoành Luật vội vàng nói:
- Đưa máy liên lạc cho tôi xem. Có thể định vị được đội viên sao, vậy nếu như rơi vào tay đối phương thì sao? Mọi người đã nghĩ đến chưa?
Trịnh Xá cười nói:
- Tất nhiên, vì thế tôi định đưa ra khẩu lệnh chỉ chúng ta biết, một khi người dùng máy liên lạc không biết khẩu lệnh lại gần thì lại là cơ hội mai phục... ừ... tất nhiên là không thể để những người không phải đội viên biết, ba người bọn họ sẽ tách ra do ba tổ luân phiên bảo vệ, nếu thấy nguy hiểm thì giết ngay, không để họ gây ra tổn hại đến toàn thể.
Cao Hồng Lượng, Trương Hằng, Tần Chuế Ngọc ba người nghe đoạn liền giật bắn, Tiêu Hoành Luật gật đầu nói:
- Để tôi ở cùng bọn họ, không cần máy liên lạc nữa, khi giao chiến phải có một tổ bảo vệ bọn tôi. Nếu như rơi vào tình thế nguy hiểm thì bốn người chúng tôi làm mồi nhử, như đã nói từ đầu.
Tần Chuế Ngọc nghe vậy liền bất mãn, lớn tiếng:
- Đùa... đùa cái gì thế? Sáu người bọn họ mạnh thế, có vũ khí lại có máy liên lạc, sao còn bắt chúng tôi đi làm mồi nhử, rõ ràng là bắt chúng tôi đi chết. Này, tôi nói thật mà, sao lại nhìn tôi chứ?
Tiêu Hoành Luật cũng không thèm liếc nhìn cô nàng, chỉ cười lạnh, nghịch tóc nói:
- Chính vì không có thực lực nên người chết trước phải là chúng ta. Đây không phải thế giới thực, nơi người không có thực lực phải được bảo vệ. Ở đây mọi thứ phải phục vụ mục tiêu sống sót của toàn đội, nếu chúng ta làm mồi nhử, chỉ cần lực lượng chính còn nguyên vẹn, khả năng sống sót của chúng ta là 20 đến 30%, còn nếu lực lượng chiến đấu mất hết thì chúng ta chết là 100%, Ấn châu đội sẽ chắc chắn không bỏ qua đám điểm số biết đi này đâu.
Tần Chuế Ngọc nghe đến ngây người ra rồi bỗng đỏ mặt kêu lên:
- Nếu thế sao không chọn người có thể lực tốt làm mồi nhử? Nói thế nào tôi cũng không chịu làm mồi nhử, nếu tôi bị giết thì các người ráng mà chịu âm 2. 000 điểm nữa đi.
Tiêu Hoành Luật nhẹ nhàng nhổ ra một sợi tóc rồi đặt trên ngón tay thổi đi, cười lạnh nói:
- Nhường cô đấy... Tôi nghĩ hai người còn lại cũng nghĩ thế phải không? Nếu còn chưa phục thì chúng ta bỏ phiếu.
Trịnh Xá chăm chú quan sát, hắn kêu thầm một tiếng: "Chú nhóc này cư xử thật quá giống Sở Hiên, chỉ là còn có nhân tính. Còn Sở Hiên thì lý trí đến không cần quan tâm gì cả, ai phản đối cũng đều quy vào phe thiểu số, còn bản thân luôn được phân vào phe đa số, bất tri bất giác biến cách nhìn của mình thành chân lý, có lẽ đó là cách mà trí giả thích làm nhất chăng?"
Bỗng nhiên, Trịnh Xá, Zero, Triệu Anh Không và Trương Kiệt đồng thời quay đầu nhìn ra ngoài xa, ở đó có một gã cơ bắp cuồn cuộn, rắn chắc như đã tảng, cao to đen hôi và một gã mũi khoằm, râu ria xồm xoàm, ánh mắt nham hiểm đang đứng cùng nhau. Một cảm giác kỳ quái khiến bốn người đều quay lại nhìn.
- Quả nhiên là thành viên của Ấn châu đội, sát ý thật mạnh mẽ. Ở đây, chúng ta có khả năng bị bắn tỉa, không biết xung quanh có còn người của họ không? Zero, đưa mọi người đi. Chiêm Lam, buff cho anh và Triệu Anh Không. Tiêu Hoành Luật tìm cách cắt đuôi họ, Triệu Anh Không chặn gã râu ria, nếu cần thì giết đi, tôi sẽ lo gã cơ bắp.
Trịnh Xá tự ra lệnh cho mọi người. Trải qua mấy bộ phim, lại thêm sự "uốn nắn" của Sở Hiên, hắn tự nhiên đặt mình vào vị trí đội trưởng, tuy còn chưa hoàn toàn hợp cách nhưng đang từ từ trưởng thành. Cho hắn thêm chút thời gian, hắn chắc chắn sẽ trở thành một đội trưởng tốt. Gã cao to đen hôi cười ầm ĩ, nói với gã mũi khoằm:
- Mohamed, bọn chúng phản ứng cũng nhanh đấy chứ, chỉ không biết thực lực ra sao? Cậu đã chọn được đối thủ chưa?
Tay Mohamed bỗng xuất hiện một vật, lóe lên một tia sáng hồng. Một khẩu tiểu liên màu hồng bỗng hiện ra, trên nòng súng còn cắm một con dao găm. Chỉ về phía Triệu Anh Không từ xa phóng tới, gã cười nham hiểm nói:
- Không cần chọn, bọn họ chọn thay chúng ta rồi... như thường lệ, ai giết địch trước sẽ thắng, thua bỏ ra 1. 000 điểm đổi đồ cho người thắng, mà hình như tôi có lợi đó nha.
- Ha ha ha, chưa chắc, cẩn thận kẻo bị thiến đó nha, ha ha ha...
Gã cao to đen hôi lại cười ầm ĩ, giơ nắm đấm táng một phát xuống đất, đã vụn bắn lên tung tóe. Đá vụn bắn ra đã không thua đạn súng ngắn, chỉ trong giây lát đã có mười mấy người dân xung quanh bị bắn chết. Trịnh Xá cũng bị đá vụn che mất tầm nhìn, khi hắn còn đang dùng dao đỡ đá thì một bóng đen xuất hiện trên đầu, gã cơ bắp vác cả một tảng đá mấy mét khối từ trên cao mấy mét ném xuống.
Trịnh Xá vốn không định liều mạng, hắn đạp chân xuống đất nhảy về phía sau."Oành" một tiếng, tảng đá do gã cơ bắp ném ra rơi xuống khiến bụi tung mù mịt, tạo thành một cái hố sâu cả nửa mét, còn chưa hết, gã lại xông tới giơ tảng đá lên. Trịnh Xá phản ứng rất nhanh, giơ tiểu liên lên bắn vào ngực gã cơ bắp, cự ly gần đến nỗi bản thân hắn cũng không thể tránh được. Vậy mà gã cao to đen hôi thản nhiên giơ ngực hứng đạn, những viên đạn chỉ đâm qua da rồi găm lại trên cơ ngực.
- Hô hô hô! Bắn nữa đi, con khỉ gầy kia!
Gã cơ bắp kêu lên, định ném tảng đá xuống đất, toàn thân cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, toàn thân cao lên đến 3 mét, đầu đạn bị cơ bắp đẩy ra khỏi cơ thể, rơi lách tách xuống đất. Gã móc trong túi ra một bộ găng tay như hổ trảo, đeo lên tây, hình dạng dữ dằn, hổ trảo trên tay như móc câu, chỉ cần vồ trúng là bị xé làm đôi.
- Bọn khỉ Trung châu, lại chơi nào. Tiếc là chú mày gầy gò quá, chỉ như mấy con vượn thôi!
Gã cơ bắp cười lớn, tiện tay ném ra một hòn đá, tảng đá như đạn đại bác xé không khí bay ngang bên tai Trịnh Xá. Sức mạnh có vẻ đủ, nhưng độ chuẩn xác thì lệch quá nhiều, hai người chỉ cách nhau 7-8 mét mà tảng đá bay cách Trịnh Xá đến hơn 1 mét, đập vào một bức tường làm nó vỡ vụn thành phấn, bụi bắn mịt trời.
"Độ chính xác rất tệ, nhưng lực ném quá mạnh."
Trịnh Xá thầm nghĩ, đoạn lao về phía đám bụi, gã cơ bắp rống lên, nhào về phía Trịnh Xá, vì sức mạnh của hắn quá mức nên mỗi bước chân đều lún xuống đất đến nửa mét, giống như chạy trong đầm lầy. Động tác của gã rất kỳ quái nhưng tốc độ không hề chậm, dù Trịnh Xá được buff tốc độ nhưng chỉ nhanh hơn một chút, hai người hầu như đồng thời xông vào đám bụi, "oành", hai người cùng phá vỡ bức tường đối diện, xông ra. Gã cơ bắp vừa phá vỡ tường bỗng thấy tay trái đau nhói, tay phải vô ý thức đánh tới, nắm đấm khổng lồ như gió rít, đánh tan hơn nửa bụi mù, chỉ nhìn thấy bên trái, Trịnh Xá vừa nhảy lùi ra, trên tay cầm con dao dính máu.
Trịnh Xá chạm đất là cảm thấy tức cả ngực, nắm đấm của gã cơ bắp tuy không trúng nhưng quyền phong cũng đủ khiến hắn khó thở, nếu bị đánh trúng thì không chết cũng tàn tật! Nghĩ đến đó, Trịnh Xá thầm nhủ may mắn. Gã cơ bắp lại không may như vậy, tay trái của gã hầu như bị chém đứt cả xương, chỉ còn 1/5 cơ bắp dính liền bắp tay với cẳng tay. Không thể phủ nhận, cơ bắp của gã cứng như sắt, đạn thường không thể bắn thủng, có điều đây là vết chém của Progressive Knife, cánh tay bị dễ dàng chém đứt. Gã cơ bắp lại tỏ ra hoành tráng, dùng tay phải giật đứt tay trái, nghe như bẻ gẫy thanh thép, phát ra một tiếng "tưng". Đáng sợ hơn, gã vứt cánh tay gẫy xuống đất, nhịn đau đấm mạnh vào chỗ tường vỡ. Trịnh Xá vừa định xông lên bỗng bị gạch vụn bắn ra như đạn súng máy chặn lại. Hắn vung dao lên chặn, chỉ là vài hòn gạch vỡ cũng khiến tay hắn tê dại cả đi.
"Không ổn, thử Hồng viêm xem sao..."
Trịnh Xá vừa quyết định, vừa dùng dao chặn gạch vụn, nhảy lùi về phía sau chục mét, gã cơ bắp rống lên lao về phía hắn. Trịnh Xá không ngừng lại mà đạp vào tường bắn ngược lên cao, gã cơ bắp như một chiếc xe tăng, đâm vụn bức tường, bụi và gạch vụn bắn tung tóe. Trịnh Xá rơi xuống đám bụi, con dao mang theo ngọn lửa Hồng viêm đâm mạnh vào ngực gã cơ bắp. Gã cơ bắp phản ứng cực nhanh, nghiêng người né sang một bên, dao chỉ kịp chém dọc cánh tay trái đã đứt. Cánh tay vốn còn một mẩu bị chém cho đứt nốt, hồng viêm cháy rực dọc theo đoạn gãy lên vai. Nói thì chậm, thật ra lại rất nhanh, quyền đầu bên phải của gã cơ bắp đấm trúng vai Trịnh Xá, khiến hắn bay xuyên qua hai căn nhà, đến cả mấy chục mét mới rơi xuống.
Gã cơ bắp như phát điên, dẫm mạnh chân xuống rồi lao về phía trước, đúng lúc đó, trên nóc mấy ngôi nhà hiện ra một bóng người. Người mới đến mặc đồ bác sĩ, tóc vàng rực, thân hình gầy nhom, chạc 30, đột ngột xuất hiện cạnh gã cơ bắp. Gã to cao đen hôi hầu như phát điên, vung tay đấm vào người mới đến, gã mặc đồ bác sĩ nghiêng người tránh, trên tay lóe lên ánh sáng bạc, tay phải của gã cơ bắp xuất hiện một vết thương như sợi chỉ, vô lực hạ xuống, đến lúc đó mới nhận ra người mới tới, vội kêu lên:
- Aladas! Sao lại tấn công tôi? Mau tấn công thằng vừa rồi, hắn bị đánh trúng rồi!
Aladas cười lạnh nói:
- Đừng ngớ ngẩn, khi hắn bị đánh trúng, hai chân đã đạp vào bụng cậu, bên ngoài có vẻ bị thương nặng, nhưng thật ra thì tốt lắm cũng chỉ đánh trúng được ba thành lực thôi... chú em muốn chết hay sao...?
Vừa dứt lời, hắn nhoáng cái chuyển sang bên trái gã cơ bắp, ánh sáng bạc lấp loáng, vai trái của Imani cả thịt lẫn xương rơi xuống một khối. Imani vừa định chửi bới, bỗng thấy khối thịt rơi xuống liền bị hồng viêm thiêu thành tro bụi trong nháy mắt, lúc này ngọn lửa mới tắt.
- Hắn cường hóa Vampire, kỹ năng đó rất giống Hồng viêm, còn nhớ khi chúng ta đấu với Nam Đại Tây Dương đội không? Để hắn lại cho đội trưởng giải quyết... ngoài ra, hành động trinh sát kết thúc tại đây... Mohamed bị bọn họ tóm sống rồi!
Khi Trịnh Xá đang giao chiến cùng gã khổng lồ cơ bắp ở phụ cận cảng Cairo, thì một đồng bọn khác của gã là Mohamed đã bị Triệu Anh Không dụ tới chỗ khu dân cư san sát trong thành Cairo. Ở đây ngõ nhỏ ngang dọc sâu hun hút, bất cứ chỗ nào trông cũng đều giống như vậy, người tới nơi này lần đầu tiên chắc chắn sẽ bị lạc đường. Trong lúc bất tri bất giác, Mohamed đã mất dấu Triệu Anh Không.
-Đừng có ý định chạy trốn! Thánh Allah không bao giờ tha thứ cho kẻ nhát gan chạy trốn! - Mohamed lớn tiếng gầm lên.
Hắn giơ một cánh tay lên rồi chĩa vào bức tường trước mặt, chỉ thấy cánh tay kia không ngờ gập ngược lại, xương ống cánh tay không ngờ lại là ống tuýp rỗng ruột. Tiếp theo từ bên trong mạnh mẽ bắn ra vài viên đạn pháo nhỏ. Một trận nổ vang, bức tường này tức thì bị nổ tan thành mảnh vụn.
Triệu Anh Không luôn nín thở ẩn náu phía sau bức tường đó, đây là kỹ xảo tiềm hành đặc biệt của thích khách thế gia, đem tất cả sát khí và thanh âm che lấp toàn bộ, bản thân hóa thành một bộ phận hắc ám, cho dù là người mở ra cơ nhân tỏa cũng không có thể dễ dàng cảm giác được sự tồn tại của nàng, mà đây lại là kỹ xảo tiềm hành nổi tiếng nhất của thích khách thế gia.
Thế nhưng ngay khi Mohamed giơ tay chuẩn bị công kích, dự cảm nguy hiểm của Triệu Anh Không chợt lóe lên. Nàng nhảy dựng lên, ngay lập tức chạy về phía lối vào của gian phòng, vừa kịp đá văng cửa từ trong phòng, lao ra thì toàn bộ gian phòng ngay lập tức ngập trong biển lửa. Lực xung kích cực lớn đẩy văng Triệu Anh Không ra ngoài. Cô bé cũng rất nhanh nhẹn, nàng ở giữa không trung xoay người lại, tiếp theo hai chân đạp vào bức tường trước mặt, lúc này mới đứng vững lại.
Nàng vừa đứng vững, bỗng nhiên đã cuộn người lăn ngay tại chỗ. Tại vị trí nàng vừa đứng đã tràn ngập mấy chục lỗ đạn, vết đạn này còn đuổi theo sát phía sau nàng cho đến sau khi nàng nấp được vào một bức tường khác, cuối cùng vết đạn này mới ngừng lại.
-Ha ha, không nên nghĩ tới chạy trốn. Ngươi đã đem bản thân đặt vào tuyệt cảnh, ở trong hoàn cảnh như vậy, ngươi căn bản là ngay cả trốn cũng trốn không thoát! Ta có thể vây hãm ngươi ở giữa ba nóc nhà dân. Ta dùng hỏa tiễn truy tìm loại nhỏ, ta có mắt laser, chỉ cần ngươi còn sống thì tuyệt đối vô pháp tránh được tầm mắt của ta, đừng nghĩ tới ẩn núp, đừng nghĩ tới chạy trốn, quang minh chính đại đi ra chiến đấu cùng ta đi! Thánh Allah phù hộ!
Năm ngón tay ở cánh tay còn lại của Mohamed toàn bộ đều tách ra từ giữa, năm ngón tay trông phảng phất như nòng súng đang bốc khói xanh đậm. Hắn lớn tiếng quát lên rồi không ngừng đi đến phía nhà dân đang bập bùng ánh lửa.
"Mắt laser? Còn sống thì vô pháp thoát khỏi tầm mắt? Lẽ nào ý của hắn là..."
Bên trong tầm mắt của Mohamed, mắt trái có thể trông thấy màu sắc như người bình thường thấy, thế nhưng mắt phải nhìn ra lại thấy nhiệt phổ phản ứng nhiệt độ. Trong phạm vi khu dân cư này chỉ có nhiệt độ cơ thể của Triệu Anh Không là phản ứng cực kì mãnh liệt, mỗi một lần hoạt động của nàng, cơ nhục trông phảng phất như đang bị thiêu đốt, lực lượng của mỗi một cái động tác đều tràn ngập lửa. Đây là thân thể thiên chuy bách luyện của nàng, tố chất thân thể của một thích khách.
-Vô dụng thôi, ngươi chạy không thoát đâu! - Mohamed cười ha ha nói.
Hắn cảm thấy bản thân phảng phất như là thợ săn đang lần theo dấu vết thỏ con vậy. Chỉ thấy cánh tay vừa bắn ra đạn pháo lại giơ lên, mấy phát đạn pháo bắn ra, bắn nát một gian nhà dân. Một bóng đen từ trong đó bỗng vọt ra. Hắn ngây lập tức giơ lên năm ngón tay súng kia bắt đầu xả đạn, một trận xả đạn liên tục, bắn đuổi đến mức bóng đen kia phải vật vả chạy trốn.
Mohamed đang muốn cười vang lần nữa thì đã thấy bóng đen này sử dụng một loại bộ pháp mà hắn rất quen thuộc vọt tới về phía hắn. Phảng phất như là một đạo bóng ảnh, ngoặt trái ngoặt phải vài cái đã vọt tới trước mặt hắn. Tiếp theo trên hai cánh tay hắn xẹt qua hai vết thương thật nhỏ, sau khi Triệu Anh Không làm ra một loạt động tác này, mới ung dung đứng ở trước mặt Mohamed.
-Ngươi cũng là người của thích khách thế gia sao? Đám người các ngươi đều thật là biến thái, chỉ nhẹ nhàng khua qua đã dễ dàng cắt đứt gân tay của ta... Ngươi cho là như vậy thì có tác dụng đối với ta sao? Đừng ngớ ngẩn thế chứ! Chiến sĩ của Thánh Allah há lại sợ gân tay bị cắt đứt thì không thể tiếp tục chiến đấu sao? - Mohamed sửng sốt một chút, rồi bỗng nhiên phẫn nộ rống lên.
Tiếp theo hắn nhấc tay tung một quyền kích mạnh về phía Triệu Anh Không.
Triệu Anh Không tựa hồ đã sớm có phòng bị, nàng lại dùng bộ pháp vừa rồi lướt về phía sau. Tiếp theo nàng chạy lướt xung quanh Mohamed, dần dần không ngờ nàng lại hóa thành mấy nhân ảnh. Động tác của mấy nhân ảnh này đều là chạy lướt qua bên cạnh Mohamed, trông giống như là mấy Triệu Anh Không cùng xuất hiện.
Mohamed vội vàng dùng con mắt laser bên phải nhìn kĩ, lại trông thấy tất cả bóng người này đều mang theo nhiệt độ giống nhau. Hắn vội vàng sử dụng súng trên ngón tay bắn ra, nhưng chỉ thấy tử đạn xuyên thấu qua mấy thân ảnh như là bắn vào không khí vậy. Mấy thân ảnh đó của Triệu Anh Không không hề tổn hại một cọng lông, tiếp tục chạy lướt xung quanh hắn.
- Ở trong thế giới hiện thực, đã xuất hiện người cải tạo một nửa là người máy, lần đầu khiêu chiến cùng bọn họ, bởi vì xuất hiện máy dò nhiệt phổ nhiệt độ nên làm cho người của chúng ta tổn thất nặng nề. Sau đó chúng ta liền sáng tạo ra loại bộ pháp này, dùng tốc độ cực nhanh đều đều mà chạy, mỗi một bước chỉ cách nhau vài ly, tốc độ di động lại là gấp hơn mười lần so với người thường. Như vậy thì có thể khiến cho nhiệt phổ lưu lại ở mỗi một bước di động của chúng ta. Tuy rằng bên trong cơ thể ngươi có rất nhiều bộ phận máy móc, nhưng mà ta muốn hỏi... Ngươi còn có linh hồn không?
Triệu Anh Không trong lúc di động, đồng thời nàng rút ra Minh Hỏa Chi Nha, trên thanh chủy thủ này mang theo hỏa diễm có thể thiêu đốt linh hồn. Cả thanh chủy thủ trông giống như là răng nanh của con chó dữ canh giữ cửa địa ngục, tạo nên hình dạng sắc bén mà dữ tợn vô cùng.
Trong lúc nhất thời, Mohamed lại phát hiện mấy thanh chủy thủ như vậy cùng xuất hiện. Trong lúc hắn hơi mất tập trung, Triệu Anh Không đã vọt đến bên cạnh hắn, vung chủy thủy đâm tới, cắm thẳng vào chỗ khớp xương ở vai trái. Một trận tiếng ma sát kim loại truyền đến. Cánh tay trái có thể phóng ra đạn pháo của Mohamed tức thì rũ xuống. Nhưng cái này cũng chưa phải là tất cả, ngay sau đó một loại thống khổ kịch liệt quái lạ từ chỗ vai trái truyền đến, thống khổ này thật sự là quá mức kinh khủng. Thế nên hắn liền gào thét, cái loại cảm giác này... phảng phất như là linh hồn đang bị thiêu đốt!
-Máy móc cũng có các khớp nối, chỉ cần tìm đúng biện pháp, thì máy móc có mạnh hơn nữa cũng vẫn chỉ là máy móc mà thôi!
Triệu Anh Không lạnh lùng cắm chủy thủ vào vai bên kia của Mohamed, đồng thời nàng nói:
-Không nên có bất kỳ động tác gì, nếu không... giết. Không nên nói chuyện, nếu không... giết. Tốt nhất là cầu cho ta không gặp phải đồng bọn của ngươi, bằng không ta chỉ có thể cho rằng là ngươi đã âm thầm liên lạc với bọn họ, nên cũng đành... giết!
Răng Mohamed lập cập như sốt rét, loại thống khổ linh hồn bị thiêu đốt này thật sự là không thể dùng lời nói mà hình dung được. Hắn thậm chí không thể động đậy, đáng lẽ thân thể cường hóa cơ giới phải làm hắn cảm thấy an toàn, nhưng lúc này lại mỏng manh như tờ giấy mỏng. Da và cơ nhục của thân thể có thể chống đỡ được thiêu đốt từ hỏa diễm, thế nhưng thân thể máy móc đó lại trực tiếp đem hỏa diễm thiêu cháy truyền tới chỗ sâu trong linh hồn.
Hắn thậm chí ngay cả mở miệng cầu xin tha thứ hoặc là tự bạo tìm chết đều không làm được, chỉ có thể mặc cho Triệu Anh Không mò mẫm đống xương sống máy móc phía dưới cái cổ hắn, tiếp theo chỉ thấy Triệu Anh Không rút mạnh chủy thủ ra rồi lại nhẹ nhàng đâm vào trong cột sống. Trong nháy mắt, trước mắt hắn trở nên tối sầm rồi nhanh chóng ngất đi...
← Ch. 037 | Ch. 039 → |