Vay nóng Tima

Truyện:Vô Hạn Tương Lai - Chương 10

Vô Hạn Tương Lai
Trọn bộ 72 chương
Chương 10: Giá trị thực sự của Phong Thần bảng
0.00
(0 votes)


Chương (1-72)

Siêu sale Lazada


- Thật không ngờ... Nơi hai người chúng ta có thể chân thành nói chuyện với nhau lại là ở đây.

Lăng Tân cùng Trần Hạo Thao cùng ngồi ở trong phòng giam, cũng không biết cảnh sát cố ý hay là có âm mưu gì khác, bắt bọn họ xong lại không hề đưa đi thẩm vấn, chỉ nhốt lại cùng một chỗ, tình huống như vậy cũng đã được hơn mười hai tiếng, không thể xác định xung quanh có camera ghi hình lại hay không, nên hai người cũng không dám nói chút gì về Phong Thần bảng, chỉ yên lặng ngồi im. Cho đến hơn mười giờ có người đưa cơm đến, Trần Hạo Thao nói cần thuốc đau dạ dày, bởi vì hắn trước kia thường thức đêm học bài, nên bị mắc bệnh đau dạ dày, trên lý lịch của hắn cũng có viết, vì thế sau khi cảnh sát đến trường đại học thẩm tra lý lịch, đối với việc này cũng không thể tránh được, chỉ có thể cho hắn đi mua thuốc đau dạ dày. Thừa dịp đang chọn thuốc đau dạ dày, Trần Hạo Thao không biết dùng biện pháp gì sử dụng Phong Thần bảng, sau khi ăn xong hắn uống thuốc, đợi cho cảnh sát rời đi hắn liền quay lại nói chuyện với Lăng Tân. Lúc nói chuyện, ngón tay hắn đặt ở trước mặt Lăng Tân nhẹ nhàng làm động tác, ở trong mắt Lăng Tân liền xuất hiện một ít ý nghĩa một dòng văn tự. 

- Nơi này không có camera theo dõi, nhưng có máy nghe lén, cho nên không được nói ra điều gì về Phong Thần bảng.

Trong lòng Lăng Tân khẽ động, hắn liền mở miệng nói: 

- Đúng vậy, từ sau khi chúng ta tách ra, không ngờ lại có ngày nói chuyện với nhau tại đây.

Đồng thời ngón tay của hắn cũng nhẹ nhàng làm động tác.

- Ngươi cũng gọi nó là Phong thần bảng sao? Ngươi có bao nhiêu phần của Phong Thần bảng?

Trần Hạo Thao ngoài miệng cũng nói: 

- Đúng vậy... Ta muốn làm chuyện gì ngươi cũng không biết, làm sao ta có thể nói toàn bộ cho ngươi biết?

- Ước chừng một phần tám.

- Ngươi muốn làm gì?

Lăng Tân bỗng nhiên hét to một tiếng, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh tâm lý lại, ngoài miệng nói: 

- Căn bản không phải ngươi làm chuyện đó, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Hay là ngươi muốn thừa nhận chuyện giết La Phú Nhân là do ngươi làm sao? Ngu ngốc! Có chuyện gì chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp! Tại sao ngươi lại bỏ đi?

Trần Hạo Thao cũng không nói chuyện, trên ngón tay hắn không ngừng cử động. 

- Bởi vì cả đời này ta không bao giờ thay đổi tín niệm... Hay là ngươi còn kiên trì với cái cái tín niệm hiệp khách kia? Tỉnh lại đi, thế giới này không tồn tại cái gọi là kì tích, chỉ có lực lượng là chân thật! Ngươi có thật sự hiểu được ý nghĩa của Phong thần bảng không? Chỉ cần có đủ điểm nhân quả, lực lượng trên thế giới này trong mắt chúng ta chỉ là mây bay mà thôi! Trọng yếu chỉ có lực lượng, chỉ có điểm nhân quả! So với kẻ sắp đặt mọi chuyện sau lưng... thực lực của chúng ta vẫn còn rất yếu!

Lăng Tân đang muốn phản bác, không ngờ một thanh âm bỗng vang lên, làm hai người đều giật mình, bên ngoài phòng giam, một người cảnh sát hai mắt vô thần đang đứng. 

- Đúng, Trần Hạo Thao nói rất đúng, Phong thần bảng này so với các ngươi tưởng tượng càng cường đại hơn rất nhiều, nó là vũ khí xác suất nhân quả mạnh nhất, cũng là vật duy nhất có thể đột phá ra khỏi chiếc hộp...

Lăng Tân cùng Trần Hạo Thao đều làm động tác đề phòng, Lăng Tân mở miệng nói trước: 

- Khó trách có thể xác định sự việc xe cảnh sát va chạm nhau, vốn dĩ ngươi là cảnh sát, tất cả những chuyện này là do ngươi lên kế hoạch? Ngươi là người có nhiều mảnh Phong thần bảng nhất?

- Là ta, mà cũng không phải là ta...

Khi nói chuyện viên cảnh sát này không hề nháy mắt lấy một lần: 

- Hệ thống nghe lén nơi này đã bị ta chặn, chỉ nghe được một vài lời nói vô nghĩa, tạm thời sẽ không có ai đến quấy rầy chúng ta, tên cảnh sát này bị ta thôi miên, tạm thời có thể thay thế ta nói chuyện với các ngươi... Trước tiên nói vào chuyện trọng yếu đi, ta cho các ngươi thời gian một tháng, một tháng này ta sẽ không công kích các ngươi, trong một tháng này các ngươi phải nghĩ hết các biện pháp kiếm thật nhiều điểm nhân quả, một tháng sau, ta sẽ bắt đầu tấn công các ngươi, hoặc nói đúng hơn, là người giữ Phong Thần bảng, nếu các ngươi không thể kháng cự... Nhất định sẽ phải chết.

- Vì sao?

Lăng Tân cùng Trần Hạo Thao đồng thời hỏi, tiếp đó liếc mắt nhìn nhau, cả hai lựa chọn im lặng, để cho đối phương có quyền nói, cứ như vậy hai bên đều im lặng vài giây, Lăng Tân thở dài vỗ vai Trần Hạo Thao. Trần Hạo Thao cũng không khách khí, hắn khẽ gật đầu rồi hỏi: 

- Vì sao phải nói cho chúng ta biết điều đó, vì sao không giết chúng ta luôn, vì sao chúng ta lại có Phong thần bảng, còn có... vì sao ngươi biết sự hiện hữu của chúng ta, ta nói là trước khi chúng ta bị bắt, đều không để lộ dấu vết, vì sao ngươi lại biết sự hiện hữu của hai chúng ta?

- Hôm nay ta đến chính là muốn nói cho các ngươi biết một việc, bởi vì thực lực của các ngươi quá yếu, cho nên các ngươi cần trở nên mạnh mẽ, như vậy mới có quyền biết mọi chuyện... Đầu tiên ta trả lời trước tại sao lại nói cho các ngươi biết việc này, bởi vì thực lực các ngươi còn quá yếu, vô luận là trí lực, hay thực lực của bản thân, hay đối với cách sử dụng Phong Thần bảng, thực lực của các ngươi yếu đến nỗi làm ta không thể tiếp nhận trình độ như vậy, cho nên hôm nay ta xuất hiện ở trước mặt các ngươi.

Thần thái viên cảnh sát không hề có một chút thay đổi, ngữ khí không hề biến hóa, hắn tiếp tục: 

- Một số việc ta không thể nói cho các ngươi biết, nếu muốn biết chân tướng, vậy hãy dùng lực lượng của mình để biết đi, hiện tại ta muốn hỏi các ngươi, cái gì là lực lượng?

Lăng Tân cùng Trần Hạo Thao nhìn nhau, Lăng Tân bỗng nhiên mở miệng nói: 

- Lực lượng là sức mạnh kinh tế, quan hệ xã hội, địa vị xã hội, nếu tính cả Phong thần bảng thì gồm bố cục của cá nhân, trình độ suy luận, năng lực phân tích, những thứ này là bộ phận tạo thành lực lượng.

Trần Hạo Thao nghe vậy cũng gật đầu, không ngờ viên cảnh sát kia lại nói: 

-... Khó trách các ngươi lại thất bại, các ngươi chỉ là sinh mệnh tại thế giới các ngươi lớn lên mà thôi, cho dù có được Phong Thần bảng, suy nghĩ của các ngươi cũng chỉ đến cực hạn ở trình độ người bình thường tại thế giới này, ta sẽ nói cho các ngươi biết lực lượng chân chính là cái gì...

Viên cảnh sát bỗng nhiên chìa ra một ngón tay, trên ngón tay đột nhiên lóe lên một luồng laser, cắt song sắt phòng giam đứt đoạn, làm cho Lăng Tân cùng Trần Hạo Thao đều giật mình. 

- Đây mới thực sự là lực lượng, hoặc là bộ phận chân chính tạo thành lực lượng....

Người cảnh sát tiếp tục nói: 

- Cái gọi là lực lượng chân chính, là lực lượng của chính bản thân, còn có trí lực bày ra mưu kế, bố cục, thiết kế phân tích phương diện của lực lượng, cùng lực lượng hỗ trợ mà bản thân có thể sử dụng, lực lượng là do ba bộ phận này tạo thành. Các ngươi đã sai lầm rồi, ví dụ như ngày hôm qua khi đối mặt với hơn mười chiếc xe cảnh sát, nếu các ngươi có thể giống như siêu nhân, không sợ súng đạn, có thể bay, lực lượng cường đại, như vậy các ngươi sẽ không thể bị bắt, cho dù có phái ra cả một đội quân cũng không thể bắt được các ngươi, nếu có lực lượng thì sự sắp đặt ngày hôm qua của các ngươi cũng không có hiệu quả, lực lượng cường đại coi thường hết tất cả mưu kế, dù các ngươi suy luận, bố cục, phân tích như thế nào, tất cả cũng chỉ là chuyện cười mà thôi.

- Giống như các ngươi có được thực lực toàn diện cả trí và lực, có thể coi thường các lực lượng khác, ví như lấy được mật mã khống chế đạn hạt nhân, bom khinh khí của một số quốc gia, như vậy có thể trực tiếp ném bom khu vực này, cho dù có thể bay cũng chết chắc, đây là một bộ phận của lực lượng do trí tạo thành. Phong thần bảng trên tay các ngươi, chỉ cần có đủ điểm liên kết bản đồ khu vực này vào trong não, khi đó có thể điều khiển từ xa, căn bản không cần phải mạo hiểm đến hiện trường, cho dù tìm ra người giữ mảnh Phong thần bảng khác cũng thật sự đơn giản, các ngươi chỉ biết là Phong thần bảng có thể che chắn, nhưng Phong thần bảng cũng có thể giải trừ che chắn, chẳng qua như vậy sẽ hình thành mật mã hoặc từ ngữ tượng hình, văn thơ khó hiểu, cần chính các ngươi giải được mật mã, như vậy chỉ cần có điểm nhân quả nhiều hơn so với đối phương, sớm muộn cũng tìm ra!

Trần Hạo Thao cười lạnh một tiếng nói: 

- Ngươi đang đùa sao? So sánh như vậy thì, mưu trí càng có uy lực hơn, ít nhất vẫn chân thực hơn.

Lăng Tân bỗng nhiên vỗ vai Trần Hạo Thao nói: 

- Không, ta nghĩ ta hiểu ý tứ của hắn...

Nói xong, Lăng Tân bỗng nhiên cầm cây sắt gãy trên mặt đất, vận hành nội lực, cây sắt này dễ dàng bị hắn xoay tròn, lực lượng này không phải người thường có thể có được... Hoặc ít nhất là người như Lăng Tân không thể có được. 

- Đã hiểu chưa? Ta đã có được nội lực, chính là từ Phong Thần bảng...

Trần Hạo Thao hoàn toàn ngây ngẩn cả người, thật lâu sau mới nói: 

- Ta nghĩ ta đã hiểu! Phong thần bảng quả nhiên thần diệu! Ngay từ khi bắt đầu chúng ta đã sai lầm rồi, dự đoán tương lai, có được thông tin, đối với giá trị chân chính của Phong thần bảng mà nói không có gì đáng kể, nếu có nhiều điểm nhân quả... Làm bản thân không ngừng trở nên mạnh mẽ, cho đến khi siêu việt, bỏ qua được lực lượng phàm tục, như vậy kẻ địch duy nhất cũng chỉ có...

- Đúng vậy.

Người cảnh sát kia gật đầu nói: 

- Địch nhân chân chính kỳ thật cũng chỉ có những người cầm Phong thần bảng như chúng ta mà thôi. Bây giờ nói những thứ này với các ngươi còn quá sớm, những gì các ngươi có thể biết ta cũng đã nói hết, những việc không thể nói rõ, phải do các ngươi tự tìm ra chân tướng... Phong thần bảng này so với các ngươi tưởng tượng càng thần diệu hơn nhiều, trí lực... Là trí và lực kết hợp thì mới được gọi là trí lực, Phong thần bảng này cần có đủ trí tuệ mới sử dụng được, mà muốn sử dụng toàn bộ công năng thì các ngươi phải tăng cường thực lực của bản thân... Mặt khác cũng thuận tiện nói cho các ngươi biết một chút, Phong thần bảng trên tay các ngươi có điểm nhân quả, là điểm nhân quả tự bản thân các ngươi mang theo, mà không phải là điểm nhân quả của Phong Thần bảng, quan hệ này hai ngươi cần phải hiểu rõ. Thời gian một tháng, sau đó ta sẽ bắt đầu tìm giết, nếu các ngươi còn chưa trở nên mạnh mẽ, như vậy cứ chết đi, kẻ yếu không thể được tha thứ...

Khi nói đến đây viên cảnh sát liền ngã lăn ra, nằm trên mặt đất, mà Lăng Tân cùng Trần Hạo Thao cũng biết người giữ Phong thần bảng đã rời đi.

- Như vậy, nếu đã biết cách sử dụng chân chính của Phong Thần bảng, kế tiếp không thể ngu ngốc giống như trước nữa, ta sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, đến khi đủ để hoàn thành tín niệm của ta mới thôi...

Trần Hạo Thao đứng lên, hắn nhìn Lăng Tân thật sâu rồi nói: 

- Ta sẽ đi tìm thuộc hạ của mình, nếu Phong thần bảng là căn cứ theo tùy người mà có số điểm nhân quả khác nhau, như vậy ta sẽ có những thủ hạ cùng chí hướng... Ta biết, Lăng Tân, ngươi chắc chắn sẽ không trở thành thuộc hạ của ta, nhưng ta cũng hi vọng ngươi không phải là kẻ địch, bởi vì ngươi cùng Thi Thi là thân nhân duy nhất của ta, ta không muốn nhắm vào các ngươi, cho nên... dù ngươi có được Phong Thần bảng, Lăng Tân, ngàn vạn lần không được đối nghịch với ta.

Lăng Tân thở dài nói: 

-... Hi vọng ngươi cũng không làm điều gì trái với tín niệm của ta, thiện và ác mặc dù không có ranh giới tuyệt đối, nhưng uy hiếp rất nhiều mạng người thì đó là ác... Ta không muốn có một ngày đối lập với ngươi, thân nhân của ta... ngươi tính sẽ vượt ngục sao? Sau đó lấy thân phận bị truy nã để kiếm thật nhiều điểm nhân quả?

- Đúng vậy, thân phận người bình thường đối với ta chẳng còn bao nhiêu ý nghĩa, còn nhớ La Phú Nhân không? Không phải ta không thừa nhận hắn là một thiên tài, một người có được Phong thần bảng làm được đến trình độ như vậy, hắn cũng ngu ngốc, cùng phạm vào một sai lầm giống chúng ta, chỉ suy nghĩ ở phạm trù người bình thường, chúng ta có được Phong Thần bảng... Đã là thần, là thần giáng xuống thế giới này!

Trần Hạo Thao lấy ra Phong thần bảng rồi đứng im bất động, tiếp đó một luồng laser quét về hướng cửa sắt, cắt song sắt làm vài đoạn, lúc này hắn mới nói: 

- Quả nhiên có thể tạo ra phương thức công kích như vậy... Không chắc có thể đỡ được công kích dày đặc của súng đạn hay không, cứ như vậy đi... Lăng Tân, lần sau gặp lại hi vọng chúng ta không phải là địch nhân.

Lăng Tân ngồi yên lặng bất động, hắn thực sự không lo lắng về tình huống sau khi vượt ngục, trên thực tế từ lúc hắn có Phong Thần bảng, cuộc sống của người bình thường đối với hắn đã không còn có ý nghĩa gì, có vượt ngục hay không đối với người giữ Phong thần bảng cũng không có uy hiếp nào, chỉ cần cẩn thận một chút, không bị cảnh sát đuổi bắt đánh gục, như vậy chắc chắn sẽ không thể bị bắt, tuyệt đối nắm giữ tin tức đối với cảnh sát bình thường mà nói... Chính là ưu thế áp đảo, sở dĩ hắn không chạy trốn, là bởi vì lúc trước Trần Hạo Thao nói ra kế hoạch dự trù, hiện tại Trần Hạo Thao lại chạy trốn, cho dù hắn chạy trốn cùng lắm bị nhiều người lùng bắt mà thôi, tuy rằng có thể lấy được một số điểm nhân quả, nhưng đối với Lăng Tân mà nói mất sẽ nhiều hơn được, bởi vì hắn có quan hệ với La Kỳ Kỳ nếu như làm tốt... Hắn có thể có được thêm một mảnh Phong thần bảng, đây chính là nguyên nhân hắn ở lại. 

- Đúng không? Phong thần bảng ghi chép điểm nhân quả, là căn cứ trên nhân quả của mỗi người, mà không phải là điểm của Phong Thần bảng, nói cách khác, nếu tìm được đồng bọn có thể tin tưởng, cùng tín niệm thiện ác có báo, như vậy tạo ra một đội ngũ, không phải có thể làm lực lượng tăng lên rất nhanh sao? Đúng rồi, còn có một thí nghiệm... Có thể xé Phong thần bảng rồi hợp hai mảnh lại thành một được không?

Lăng Tân không ngừng suy nghĩ đến những tin tức người đứng sau vừa nói, trong đó ngoại trừ trở nên mạnh mẽ và suy nghĩ vượt ra ngoài giới hạn, còn một việc quan trọng nhất, mỗi người đều có hệ thống điểm nhân quả bất đồng, như vậy, chỉ cần cho bọn họ cầm một mảnh Phong thần bảng rất nhỏ trong người, sau đó đi hoàn thành các loại sự tình, lấy được điểm nhân quả, rồi trở lại bên cạnh hắn cường hóa, như vậy một đám người cùng chí hướng... Trở thành một đội ngũ, một đội ngũ có thể thay trời hành đạo! 

- Thiên tâm không đủ, tâm ta sẽ bù đắp... Thành lập đội ngũ như vậy, để cho thế giới còn một chút trong sạch, để cho những người thiện lương lấy được công bằng, để cho những kẻ quyền thế, ác nhân phải nhận lấy trừng phạt, đúng vậy, ta muốn thành lập một đội ngũ.... tên là Thiên Đạo Đội!

Lúc Trần Hạo Thao chạy trốn, ở phòng họp của tổ trọng án, một đám người đang rất cao hứng, ngay cả Ngưu cục trưởng cũng đi tới đi lui, không ngừng khích lệ người này rồi khích lệ người kia, thậm chí cả người không vừa mắt hắn là Hà Thiên Đạo cũng được khen ngợi nhiều lần, cho đến cuối cùng hắn khi đang muốn tổng kết vụ án thì Hà Thiên Đạo mới bỗng nhiên mở miệng nói:

- Rất kì quái... Phi thường kì quái!

Mọi người xung quanh đều chảy mồ hôi, cả đám đều cúi đầu, bởi vì nhiều lần phá án và bắt giam bọn buôn lậu thuốc phiện quốc tế xong, Hà Thiên Đạo cũng nói như vậy trước mặt Ngưu cục trưởng, không ngờ lần này hắn còn muốn nói lại một lần nữa. Sắc mặt Ngưu cục trưởng tái mét, hắn vừa châm thuốc lá vừa nói: 

- Hà đội trưởng, ngươi có điều gì muốn nói thì nói ra cho mọi người cùng nghe đi!

Hà Thiên Đạo lặp lại hai câu kia một lần nữa, hắn cũng không thèm nhìn qua nét mặt của Ngưu cục trưởng, chỉ ngồi gãi cho đầu tóc rối tung rối mù lên, rồi mới lên tiếng: 

- Ta cảm thấy bọn hắn có đồng phạm, hoặc có thể nói là thủ phạm chính còn chưa bắt được.

Những người xung quanh thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo liền bắt đầu trao đổi, thậm chí cả Ngưu cục trưởng cũng cười hớn hở, chỉ cần Hà Thiên Đạo không làm mất mặt hắn vì không cho hắn công lao, thì những chuyện khác đều có thể từ từ thương lượng, dù sao người này cũng là một nhân tài, sau này quả thật có thể trọng dụng. Ngưu cục trưởng hớn hở cười nói: 

- Cho dù không bắt được thủ phạm chính, vụ án này chúng ta cũng đã có tiến triển và bắt đầu tìm ra manh mối, ha ha, Hà đội trưởng à, ngươi quả không hổ là ngôi sao của ngành cảnh sát, cảnh sát hình sự quốc tế cũng rất bội phục ngươi, lần này ngươi đã lập được công lớn, chi bằng ngươi lãnh đạo tổ trọng án tra tìm thủ phạm chính luôn đi?

Hà Thiên Đạo cũng không từ chối, hắn gật đầu nói: 

- Khi nào có tiền thưởng vậy? Ta sẽ mua một chiếc máy tính mới.

Ngưu cục trưởng cùng mấy người xung quanh lặng đi một chút, sau đó bọn họ đều nở nụ cười, Ngưu cục trưởng lại càng nói thêm: 

- Ngày mai đi, ta lấy tiền trong quỹ ứng trước xem như là tiền thưởng, rồi mang tiền đưa cho ngươi, cả tổ trọng án đều sẽ có, kế tiếp.... Hà đội trưởng, ngươi cảm thấy tổ trọng án nên làm cái gì kế tiếp bây giờ? Ngươi là đội trưởng, sau này phải cố gắng nhiều hơn, dựa vào tài năng của ngươi, có thể lên chức cao hơn mới đúng.

Mọi người xung quanh liền nở nụ cười vui vẻ, chỉ có một tên cảnh sát trẻ hừ một tiếng rồi nói: 

- Hà đội trưởng định làm gì với hai kẻ bị tình nghi đây? Bắt xong lại không lục soát, thậm chí thẩm vấn cũng không, không biết cuối cùng ngươi muốn làm gì đây?... Có lẽ là... Hà đội trưởng biết tin tức nội tình gì chăng? Bằng không tại sao lại nói rằng thủ phạm chính chưa bắt được?

Mọi người xung quanh liền im lặng không lên tiếng, ai cũng biết người trẻ tuổi này vừa bị mất chức tổ trưởng tổ trọng án, hắn là kẻ có thù tất sẽ báo, là một kẻ nhị thế tổ có người nâng đỡ, nói thật người như vậy có thể nói là tiểu nhân, nhưng biết làm sao được? Người khác không cần quan tâm các ngươi nghĩ thế nào, da mặt dày cũng là một điểm mấu chốt, người nâng đỡ lại là một mấu chốt khác. Hà Thiên Đạo cũng nhìn về người thanh niên trẻ tuổi này rồi cười lạnh hắc hắc, tiếng cười không ngừng làm cho người thanh niên này run lên, sau đó mới lên tiếng: 

- Nếu quả thật La Phú Nhân do hai người này giết, vậy tại sao lại tạo ra được vụ đâm xe liên hoàn, ta cũng chỉ tò mò một chút... Lúc chúng ta vây bắt bọn hắn, cục cảnh sát phái ra mấy chiếc xe cảnh sát vì sao lại có mấy chiếc xe bị va chạm, chuyện này ta rất tò mò muốn biết.

Người trẻ tuổi kia liền cười lạnh một tiếng rồi nói: 

- Ngươi bị ngu ngốc sao? Mấy chiếc xe cảnh sát kia rõ ràng là do người điều khiển nóng vội, chính mình tạo ra tai nạn, cũng có thể do xe đối phương tránh né không tốt, ngươi cho rằng vụ đụng xe cách xa kẻ phạm tội kia những mấy con phố có liên quan sao? Vậy hắn thật là thần thông quảng đại, theo ý của ta, nên lập tức thẩm vấn, lục soát tất cả đồ trên người bọn họ, sau đó tra khảo cả đêm, cuối cùng sẽ có thể tìm ra điều mà chúng ta cần biết.

- Không đơn giản như vậy, hơn nữa...

Hà Thiên Đạo cúi đầu không nói một lời, trong phòng họp liền lập tức rơi vào im lặng. Đúng lúc này, bỗng nhiên chuông báo khẩn cấp vang lên, tất cả mọi người giật mình nhanh chóng đứng dậy, chỉ có Hà Thiên Đạo ngồi nguyên tại chỗ, cho đến khi có một nhân viên cảnh sát từ bên ngoài chạy vào báo cáo có một nghi phạm bị tình nghi đã chạy trốn, gần như tất cả mọi người đều chạy nhanh ra ngoài, chỉ có toàn bộ mấy người ở tổ trọng án đều đang nhìn về phía Hà Thiên Đạo, thậm chí cả Ngưu cục trưởng và người thanh niên đều nhìn về phía hắn. 

- Đã bắt đầu, nếu muốn tìm ra thủ phạm thực sự, như vậy mọi người hành động thôi nào.

Hà Thiên Đạo vươn vai, đứng lên nói với những người còn lại. Giờ phút này, mấy tên nhân viên cảnh sát đứng ngoài cửa sắt phòng giam, cho đến khi những người còn lại đều chạy tới thì chuông báo vẫn kêu lên không ngừng. Khi mọi người trong tổ trọng án đến nơi này thì đầu tiên nhìn thấy song sắt đã bị cắt, sau đó mới nhìn đến người bị khóa trong phòng giam là Lăng Tân, lúc này trên mặt Lăng Tân đã bị trầy da, lúc nãy hắn bị cảnh sát đánh đập, bị đẩy tới vách tường rồi đập mặt vào đó. Cũng không có người nào nhìn Lăng Tân, mọi người đều tập trung chú ý vào cửa phòng giam, đây là dấu vết bị một thứ cực nóng cắt đứt trong nháy mắt, nếu muốn so sánh thì cũng giống như hàn điện cắt, nhưng mà độ nóng của thứ này cao hơn nhiều, bởi vì chỗ đứt gãy ngay cả giọt thép văng ra xung quanh đều không có, nhìn qua vô cùng hoàn chỉnh. 

- Hà đội trưởng, ngươi cảm thấy đây là do vật gì tạo thành?

Một người cảnh sát mặc thường phục nhìn kĩ lên vết cắt, rồi hắn nhìn về phía Hà Thiên Đạo tò mò hỏi: 

-... Tia laser? Hàn điện siêu cao áp? Hoặc là một cái gì khác, ta cũng không biết chính xác, tình huống như vậy lần đầu tiên ta thấy, nhưng mà...

Hà Thiên Đạo bỗng nhiên đi tới chỗ cắt nhìn kĩ. Ngưu cục trưởng liền vội vàng hỏi: 

- Nhưng mà cái gì? Phạm nhân chạy rồi, hơn nữa lại chạy thoát ra từ trong cục cảnh sát, chuyện như vậy thật là sự sỉ nhục của ngành cảnh sát chúng ta... rốt cuộc đã xảy ra điều gì?

Hà Thiên Đạo quay đầu nhìn về phía mọi người, hắn lẩm bẩm: 

- Có người dùng một thứ nào đó cắt cửa phòng giam từ bên ngoài, sau đó giao cho người bên trong, phạm nhân từ bên trong cắt cửa sắt rồi trốn ra.

- Tại sao ngươi chỉ xem qua đã nhìn ra?

Người thanh niên trẻ bên cạnh một lần nữa nhằm vào Hà Thiên Đạo. 

- Vị trí, cùng phương hướng...

Hà Thiên Đạo cũng không để ý đến hắn, tiếp tục nói: 

- Người bên ngoài thí nghiệm vật dụng nào đó, sau đó giao cho người bên trong... Điểm này làm cho ta suy nghĩ một chút, rốt cuộc vật dụng này lớn đến mức nào? Có thể xuyên qua khe hở của song sắt thì xem ra sẽ không lớn hơn chiếc điện thoại di động là bao nhiêu, đương nhiên, cũng có thể tương đối dài nhưng không rộng, thế nhưng công cụ đó có thể mang vào cục cảnh sát, nếu như do lắp ghép mà thành vậy thì cũng có thể...

Người thanh niên kia không nhịn được, trực tiếp cắt ngang lời hắn:

- Ngươi nói nhiều suy đoán của mình vậy làm gì? Trước tiên ngươi hãy nói tại sao có thể xác định lỗ hổng này được cắt từ bên trong?

Hà Thiên Đạo liền nói: 

- Mặt cắt nghiêng theo hướng khác nhau... Nếu như cắt theo hướng bên ngoài, như vậy mặt cắt này sẽ hướng xuống từ trong ra ngoài, nên chỗ gãy của song sắt sẽ nghiêng ra ngoài, nếu như cắt từ trong ra ngoài thì vị trí vết gãy sẽ ngược lại, suy luận đơn giản, có thể nhận định là Trần Hạo Thao tự mình chạy thoát từ trong phòng giam, trí tuệ của người bình thường...

Hà Thiên Đạo lại nhìn về phía phòng giam:

- Tình huống cơ bản là như vậy... Kế tiếp, mau chóng phát lệnh truy nã Trần Hạo Thao, đồng thời phân phát tư liệu của hắn cho các cục cảnh sát còn lại... Bắt đầu làm đi, sau đó hẳn là có thể...

Hà Thiên Đạo im lặng lướt qua đám người đi ra ngoài, vừa đi hắn vừa thì thào:

- Rốt cuộc mọi chuyện đã bắt đầu...

Trần Hạo Thao chạy trốn khiến cho một loạt phản ứng xảy ra, lệnh truy nã hắn được ban bố khắp Thượng Hải, hắc bạch lưỡng đạo đều nhận được mệnh lệnh của cấp trên, nhất định phải bắt sống Trần Hạo Thao... trên người hắn còn có một món đồ gì đó. Thực ra cái trọng yếu nhất vẫn là trên người hắn có món đồ gì đó, hắn dùng nó làm phát sinh tình huống trong cục cảnh sát, Hà Thiên Đạo suy luận dựa theo những phát hiện tại hiện trường rồi nộp báo cáo lên, cấp trên xem xét trong thời gian ngắn liền đáp ứng, cần nhanh chóng bắt được Trần Hạo Thao, phải bắt sống, đồng thời tịch thu tia laser cỡ nhỏ hoặc hàn điện siêu cao áp, đây là thông báo của cấp trên.

Nhưng Thượng Hải lớn như vậy, cho dù phong tỏa toàn bộ, tại mỗi con đường ra vào đều đặt trạm kiểm soát, cũng không thể nào trong thời gian ngắn tìm được Trần Hạo Thao, bởi vì Trần Hạo Thao vốn là người Thượng Hải, từ nhỏ hắn đã sống ở thành phố này, tất nhiên sẽ có nhiều biện pháp ẩn nấp không cho người ngoài biết, dù huy động toàn bộ lực lượng cảnh sát, đối với hơn trăm vạn nhân khẩu trong thành phố này mà nói, ném lực lượng cảnh sát vào ngay cả một cái bọt nước cũng không nổi lên. 
Việc này tạm thời không đề cập tới, bởi vì Trần Hạo Thao chạy trốn, nên sự hiềm nghi Lăng Tân phạm tội được hạ xuống mức thấp nhất, hơn nữa máy nghe lén ghi lại lời Trần Hạo Thao tự nhận mình phạm tội, như vậy Lăng Tân gần như sẽ không có động cơ và chứng cớ phạm tội, nhưng vụ án đâm xe liên hoàn cùng với việc La Phú Nhân bị giết có liên hệ với nhau rất lớn, cho nên cục cảnh sát vẫn phái một tổ đến thẩm vấn, nhốt hắn đủ hai bốn giờ mới thôi, nếu không tìm thấy chứng cớ hoặc loại bỏ được nghi vấn, khi đó thả hắn cũng chưa muộn. 

-... Ta đã nói rất nhiều lần rồi, ta cảm thấy hành động của hắn có chút kì lạ, cho nên mới muốn đi tìm hắn, lúc trước ta gọi điện, hắn luôn cúp máy, mãi đến buổi tối hôm qua ta tiếp tục gọi thì hắn bỗng nhiên nhận điện thoại của ta, sau đó hắn nói không rõ ràng lắm, bảo ta đến đường XX chờ, cũng không biết hắn muốn làm gì, khi ta đến đường XX thì bị mấy người bắt.

Lăng Tân bĩnh tĩnh ngồi trên ghế, bị ánh sáng chiếu vào mặt nhưng hắn cũng không hề nháy mắt. Trong khi tinh thần Lăng Tân vẫn còn tỉnh táo thì mấy tên thẩm vấn hắn đã cảm thấy buồn ngủ, liên tục thẩm vấn mấy giờ liền, người bị tình nghi thì giống như máy móc trả lời có đúng hai câu, tinh thần cũng không biểu lộ ra gì cả, tình huống như vậy tuyệt đối sẽ làm cho người thẩm vấn cảm thấy khó chịu không thôi, bọn họ đã hút hết mấy bao thuốc, nhưng đầu óc thì có cảm giác choáng váng buồn ngủ... Bọn hắn cảm giác giống như mình mới là người đang bị thẩm vấn. Một nhân viên cảnh sát dùng sức vỗ bàn rồi nói: 

- Nói những lời này định lừa ai thế hả? Căn cứ vào tài liệu chúng ta có, ngươi cùng Trần Hạo Thao là người cùng lớn lên ở cô nhi viện, từ nhỏ các ngươi đã giống như anh em, hắn làm chuyện gì chả lẽ ngươi lại không biết? Thực tế, chúng ta đã có đầy đủ chứng cớ xác định ngươi cũng tham gia vào vụ án đâm xe liên hoàn, cho nên ngươi hãy thành thật....

-... Ta đã nói rất nhiều lần rồi, ta cảm thấy hành động của hắn có chút kì lạ, cho nên mới muốn đi tìm hắn, lúc trước ta gọi điện, hắn luôn cúp máy, mãi đến buổi tối hôm qua ta tiếp tục gọi thì hắn bỗng nhiên nhận điện thoại của ta, sau đó hắn nói không rõ ràng lắm, bảo ta đến đường XX chờ, cũng không biết hắn muốn làm gì, khi ta đến đường XX thì bị mấy người bắt.

Lăng Tân một lần nữa lặp lại, mấy nhân viên cảnh sát trước mặt không nhịn được nữa, một người trong đó đột nhiên đứng dậy, bắt đầu đi lại chỗ Lăng Tân. Bạo lực tra tấn ở tất cả các quốc gia đều có, đây là một hiện tượng phổ biến, đến cả nước Mĩ tôn sùng nhân quyền vậy mà cũng có... Viên cảnh sát càng lúc càng đến gần Lăng Tân, mà thần sắc của Lăng Tân dần dần biến mất, khuôn mặt hắn không chút biểu cảm, lãnh đạm giống như không phải đang đối mặt với bạo lực, trong mắt hắn tất cả đều lạnh như băng, yên lặng nhìn viên cảnh sát đang dần đến gần. 
(... Muốn chết phải không?) 
Trong lòng Lăng Tân nghĩ như vậy, có lẽ ở cục cảnh sát này thì hắn không dám động thủ phản kháng, nhưng nếu mấy người này thật sự tra tấn bức cung... Thì hắn cũng sẽ không để ý đến cục cảnh sát mà ra tay thu dọn mấy tên sâu mọt, không dừng được sẽ giết người. 

- Tốt lắm.

Đúng lúc này, bỗng nhiên cửa phòng mở ra, Hà Thiên Đạo cùng mấy người mặc thường phục đi vào, Hà Thiên Đạo vẫn lôi thôi, đầu tóc rối mù, quần áo thì dính dầu mỡ, trừ khuôn mặt anh tuấn ra, hắn không khác gì mấy tên lang thang bụi đời. Viên cảnh sát kia liền lập tức đứng lại, nhìn về phía Hà Thiên Đạo kêu một tiếng đội trưởng, mà Hà Thiên Đạo cũng không để ý đến hắn, chỉ đi tới trước mặt Lăng Tân rồi nói:

- Ngươi đã không có vấn đề gì, đi thôi.

Nói xong, hắn móc ra chiếc ví từ trong áo, đưa cho Lăng Tân rồi xoay người đi ra ngoài. Tên nhân viên thẩm vấn nhất thời ngây ngẩn cả người, trong đó một nhân viên cảnh sát bỗng nhiên mở miệng nói: 

- Hà đội trưởng, Hứa phó đội trưởng hắn nói....

- Hứa phó đội trưởng?

Hà Thiên Đạo cũng không quay đầu lại nói: 

- Từ hôm nay hắn đã rời khỏi cục cảnh sát.

Lời này còn chưa nói xong, hắn đã đi ra ngoài. Tất cả mọi người có chút sững sờ, không giống Hà Thiên Đạo ngày bình thường chút nào, người cảnh sát kia thấp giọng hỏi xung quanh: 

- Các người có cảm thấy không? Giống như gần đây Hà đội trưởng trở nên uy nghiêm hơn rất nhiều?

- Không phải uy nghiêm, mà là đứng ở bên cạnh hắn có chút cảm giác đáng sợ...

Mấy người kia thấp giọng nói với nhau vài câu, lúc này Lăng Tân mới đứng dậy, bọn hắn cũng không nhiều lời nữa, bắt đầu thu thập đồ trên bàn, chỉ có một người trong đó mở miệng nói:

- Ngươi đi đi, không có chuyện gì cả.

Lăng Tân nhẹ nhàng cười, rồi xoay người đi ra, mà ví tiền xem ra cũng không có việc gì, hắn không biết Phong thần bảng của mình có bị tìm thấy không, nhưng nghĩ đến khả năng bị tìm thấy cũng không quá lớn, bằng không hắn đã chẳng nhẹ nhàng như vậy rời đi... Nhưng mà, Hà Thiên Đạo, hắn thật không phát hiện ra điều gì sao? Vì sao lúc rời đi ánh mắt của hắn... lại có hàm ý sâu xa như vậy? Trong đầu Lăng Tân suy nghĩ không ngừng, sau khi ra khỏi cục cảnh sát thì hắn cũng không đi bộ nữa, bắt một chiếc taxi trực tiếp về nhà... Nhưng mà cái nhà này cũng chỉ là tạm thời thôi, nhiều nhất sau vài ngày, có thể hắn sẽ không bao giờ về lại, cho đến khi hắn thực hiện được tín niệm của hắn mới thôi.

- Phong thần bảng không bị tìm ra, vẫn kẹp giữa một chỗ cùng hai tấm vé, cái này cũng không có vấn đề gì... Hiện tại vấn đề quan trọng nhất là ta thật sự quá yếu, bất kể là trí hay lực so với người bí ẩn phía sau ta đều giống như một con kiến, chưa nói là so với Trần Hạo Thao... ý chí hắn kiên định hơn ta rất nhiều, ít nhất hắn chắc chắn sẽ không ngại sinh tử, thiện ác, chỉ quan tâm đến mục đích của bản thân, ta thì vẫn còn do dự giữa cái gì mới là thiện và mới là ác... Ta còn quá yếu a.

Lăng Tân yên lặng ngồi trên giường, hắn cầm mảnh Phong thần bảng lăn qua lộn lại, sau đó đột nhiên mạnh mẽ đánh một quyền vào đầu giường, một quyền đã dùng tới nội lực, làm cho đầu giường vỡ tan thành những mảnh gỗ nhỏ, sau đó quyền này xuyên thấu qua đánh vào vách tường, nắm tay chứa nội lực chỉ có chút ửng đỏ, mà vách tường bê tông đã bị lõm vào vài centimet... 

- Ta thật sự là quá yếu, ta muốn trở nên mạnh hơn! Bất kể là trí hay lực, còn tín niệm của ta, ta nhất định phải trở nên càng mạnh mẽ hơn, ta phải quán triệt được tín niệm của mình... Ta nhất định không thể thua nữa!

Lăng Tân đứng lên hít một hơi thật sâu, hắn yên lặng mở cửa rồi đi ra ngoài. 

- Hiện tại phải vãn hồi thế yếu, đúng vậy, trước tiên phải đi giành lấy mảnh Phong Thần bảng, mảnh Phong thần bảng càng lớn, hẳn là sẽ càng có nhiều năng lực, còn... có thể lấy được "thế "! Nếu phương diện khác đã không thể so được với đối phương, thậm chí cả sự tồn tại của ta đối phương cũng biết rõ, vậy thứ trọng yếu trước mắt ngoài điểm nhân quả ra, chính là "thế"!

- Kỳ Kỳ... còn có tập đoàn La Thị? Cùng với hắc bang do tập đoàn La Thị khống chế... Còn có một phần tám Phong Thần bảng. Như vậy muốn đột phá trước tiên chọn tập đoàn La Thị, hơn nữa nơi đó còn có mảnh Phong Thần bảng, người bí ẩn phía sau nói trong vòng một tháng không ra tay với chúng ta, nhưng chưa nói sẽ không ra tay với mảnh Phong thần bảng này, ta sẽ tìm ra ngươi là ai trước một tháng!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-72)