Vay nóng Tima

Truyện:Vô Hạn Tương Lai - Chương 21

Vô Hạn Tương Lai
Trọn bộ 72 chương
Chương 21: Người không ngờ đến
0.00
(0 votes)


Chương (1-72)

Siêu sale Shopee


Cả Lăng Tân và Trần Hạo Thao đều nhìn thấy nhau, đây là một loại ràng buộc khó có thể hình dung, cho dù là cách xa nhau mấy ngàn mét, vẫn sẽ phát hiện ra đối phương.

(Ngươi quả nhiên là phát hiện ra bố cục của ta, muốn đạt được lực lượng càng lớn... Dùng lực lượng đó để sáng tạo ra Thiên đường trong tâm tưởng của ngươi sao?) 
Lăng Tân như có như không thở dài, giờ phút này là do nhân cách phụ ba không đang khống chế tư duy cùng hành động, nhưng dù là trong trạng thái như vậy hắn cũng vẫn biết thở dài, điều này khiến cho Đạt Vân Hi bên cạnh vô cùng kinh ngạc, có trời mới biết trạng thái này vốn khi Lăng Tân thiết lập sẽ không hề có tình cảm không có cảm giác không biểu lộ, vậy mà rõ ràng cũng biết thở dài? 
Mà ở phía xa Trần Hạo Thao cũng đồng dạng đang thở dài, hai bên đã đến lúc phải đối đầu với nhau như thế này... Có lẽ, chỉ cần còn có Phong Thần bảng, chỉ cần mỗi người tiếp tục chiến đấu vì tín niệm của bản thân đến cùng, không chỉ lần đối lập này, tương lai có thể sẽ còn có nhiều lần đối lập khác... 

- Haiz, Tiết Hi, ngươi đi lấy mảnh Phong Thần bảng, cẩn thận nữ nhân đang đi theo bên cạnh Lăng Tân, nếu như là người bình thường mà nói... cố gắng tối đa không làm hại đến tính mạng nàng, ta và Lăng Tân còn không phải trong tình trạng quyết đấu sinh tử, mục tiêu là đánh bại nhưng không được giết đối phương, đi thôi...

Trần Hạo Thao nói khẽ với nam tử côn đồ bên cạnh, sau đó hắn bước nhanh về phía hai người Lăng Tân. Tiết Hi gật đầu nhẹ một cái, không nói lời nào liền chạy về hướng khách sạn XX, nhìn dáng vẻ của hắn tựa hồ là định trước một bước cướp đoạt mảnh Phong Thần bảng, mặc kệ nữ nhân kia, dù sao nàng cũng chỉ là người bình thường mà thôi... 
Thế nhưng tình huống kế tiếp lại nằm ngoài dự liệu của hai người, Lăng Tân lập tức quay người chạy về hướng khách sạn, chỉ để lại Đạt Vân Hi đến đối mặt với Trần Hạo Thao, tình huống như vậy hoàn toàn nằm ngoài dự đoán, bởi vì đó căn bản không thể nào là việc Lăng Tân có thể làm. Lăng Tân sao có thể chọn không đối mặt với hắn? Không có khả năng! 

- Tại sao phải lựa chọn như vậy? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì quan trọng ta không biết sao? Không có khả năng...

Trần Hạo Thao vô cùng kinh ngạc nhìn Lăng Tân càng lúc càng xa, hắn vô ý thức muốn đuổi theo, nhưng vừa nhấc chân chạy được mấy bước mà thôi, một hòn đá nhỏ bay thẳng tới, Vụt~ một tiếng đập vào mặt đất trước mặt hắn, uy lực của hòn đá nhỏ vậy mà ngang với uy lực một viên đạn, phá ra một hố nhỏ trên mặt đất, thoạt nhìn thật sự giống như mặt đất vừa bị đạn bắn. 

- Hì hì, không thể đi a, ta đã đáp ứng với Lăng Tân tiên sinh nhất định phải ngăn chặn ngươi trong mười phút. Trần Hạo Thao tiên sinh, ta xưa nay vô cùng coi trọng chữ tín, cho nên nhất định phải ngăn chặn ngươi trong vòng mười phút mới được...

Chẳng biết từ lúc nào, Đạt Vân Hi vốn còn cách xa ngàn mét đã đứng ở một chỗ trước mặt hắn hơn hai trăm mét. Thiếu nữ thanh tú rung động lòng người này đang đứng đó, trong tay còn nắm một ít đá vụn không biết nhặt từ đâu ra, có thể đoán được hòn đá vừa rồi hẳn chính là do nàng ném đến. 

- Vậy sao? Ngươi chính là đồng bọn mới của Lăng Tân? Ngươi cũng dùng Phong thần bảng để cường hóa?

Trần Hạo Thao nhìn xem Lăng Tân đã chạy rất xa, hiện tại muốn đuổi theo cũng không kịp, hắn chỉ có thể thở dài nhìn về phía Đạt Vân Hi, thiếu nữ này quả thực là xinh đẹp cùng đáng yêu đến không thể nói nên lời. Chỉ là hòn đá vừa mới bắn đến lúc trước, lại khiến cho trong vẻ đáng yêu cùng xinh đẹp này mang theo chút tư vị nguy hiểm. 

- Những chuyện riêng tư cá nhân này... Sao có thể nói cho ngươi biết được đây?

Đạt Vân Hi cười hì hì, nàng dùng sức đạp mạnh dưới chân, mãnh liệt lao như tên bắn về phía Trần Hạo Thao, tốc độ của nàng thật sự là nhanh vô cùng. Khoảng cách trăm mét chỉ cần hai ba giây mà thôi, chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi, nàng đã tới khoảng cách mười mét trước mặt Trần Hạo Thao sau đó đột ngột đứng yên, từ đang di động với tốc độ rất nhanh chuyển thành đứng yên không nhúc nhích, quá trình chuyển đổi lại vô cùng tự nhiên, chỉ dựa vào những động tác này, đồng tử của Trần Hạo Thao đã mãnh liệt co lại, lúc này hắn mới biết bản thân đã phạm phải nhiều sai lầm. Hắn đã hoàn toàn đoán sai lực lượng của Lăng Tân, không chỉ về phương diện trí, còn có phương diện lực cũng giống như vậy...

- Là ta đã đoán sai. Ngươi vốn đã mạnh hơn so với người bình thường sao? Cho dù ngươi thật sự là cường hóa thuộc tính nào đó mà ta không biết, ví dụ như sức mạnh cơ bắp, tốc độ phản xạ... Nhưng cũng không có khả năng trong thời gian rất ngắn như vậy thuần thục đến trình độ này...

Trần Hạo Thao thở dài. 

- Đúng vậy, trước khi ta gặp Lăng Tân tiên sinh, đã mạnh hơn người bình thường rất nhiều rồi nha.

Đạt Vân Hi hơi nở nụ cười, nàng nói tiếp:

- Khoảng cách giữa chúng ta là mười mét. Trong phạm vi như vậy, ta có thể tiến hành công kích trước khi ngươi có bất kỳ phản ứng nào. Cho nên không cần có hành vi quá khích gì, tuy ta đã đáp ứng với Lăng Tân không làm ngươi bị thương, nhưng không có nói sẽ không đánh ngươi bất tỉnh, cứ như vậy đi, đợi đến khi Lăng Tân thu hồi được Phong thần bảng mới thôi, trong khi đó chúng ta đứng đây tâm sự, ngươi cảm thấy thế nào?

Trần Hạo Thao cũng bỗng nhiên mỉm cười, khi hắn không cười đều có một loại khí chất quân nhân tồn tại. Nhưng một khi mỉm cười, biểu lộ của hắn lại mang theo một tia tà dị, mang theo một loại mị lực rất hấp dẫn với nữ giới, hơn nữa vóc dáng hắn cũng rất anh tuấn, tuyệt đối có thể so sánh với người mẫu, lúc trước trong trường học, đã có vô số nữ nhân bị nụ cười mỉm ôn nhu vô bì của hắn hấp dẫn. 

- Thật vô cùng có lỗi, thiếu nữ xinh đẹp này, yêu cầu nhỏ như vậy mà ta lại không thể đáp ứng ngươi, bởi vì đồng bọn kia của ta hữu dũng vô mưu, sức lực tay chân coi như cũng được, nhưng muốn hắn đối phó với Lăng Tân lại là chuyện tuyệt đối không thể... Cho nên ta phải đánh bại ngươi nhanh một chút, sau đó đuổi theo trợ giúp đồng bọn của ta, rất xin lỗi, ngươi xác thực là nữ nhân đầu tiên ta ra tay đánh, thực xin lỗi...

Tay Trần Hạo Thao rung lên, một phần tám Phong thần bảng đã xuất hiện, lúc hắn vừa mới lấy Phong thần bảng ra, bỗng nhiên thân ảnh thiếu nữ trước mắt lóe lên, Đạt Vân Hi đã xuất hiện trước mặt, một bàn tay nho nhỏ ấn thẳng vào ngực hắn, nhìn giống như đang vuốt ve thú cưng vậy, chỉ là Trần Hạo Thao lại cảm thấy một áp lực cực lớn đánh thẳng tới, áp lực từ bàn tay nhỏ bé trắng nõn này vậy mà ép hắn không thể thở nổi, có trời mới biết đánh vào người sẽ như thế nào, Trần Hạo Thao thực sự là ngay cả nếm thử một chút cũng không muốn. 

- Gương...

Tốc độ công kích của Đạt Vân Hi cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã đến trước mặt Trần Hạo Thao, mà Trần Hạo Thao chỉ vừa mới lấy ra Phong thần bảng mà thôi, hắn chỉ kịp thấp giọng đọc lên một chữ gương, sau đó đã bị Đạt Vân Hi đánh một chưởng vào trên ngực, Xoảng~ một tiếng, thân thể Trần Hạo Thao bỗng nhiên vỡ vụn ra giống như gương, sau khi rơi xuống mặt đất toàn bộ đều biến thành mảnh gương vỡ, mà Trần Hạo Thao cũng đã biến mất không tung tích. 

- Đã sớm nghĩ tới ngày hôm nay, Phong thần bảng có vô số khả năng, ngoại trừ có thể có được rất nhiều tin tức tình báo, còn có thể xếp đặt thiết kế những sự việc ngoài ý muốn để giết người, nhưng những tác dụng này cũng chỉ là để đối phó với người bình thường mà thôi...

Chẳng biết từ lúc nào Trần Hạo Thao đã xuất hiện ở cách đó mười mét, một tay cầm Phong Thần bảng, trên mặt vẫn mỉm cười, toàn thân không có chút dấu vết bị Đạt Vân Hi đánh trúng nào. 

- Trước kia ta đã tra cứu rất nhiều tài liệu, sau đó lại tiêu tốn số lượng lớn điểm nhân quả để chứng thực, quả nhiên là giống như ta suy đoán, đã có thể có vật không thể tượng nổi như Phong thần bảng thật sự tồn tại, như vậy vì sao lại không có khả năng tồn tại những thứ trong thần thoại truyền thuyết khác? Đúng vậy, nội lực quả thực tồn tại, trên thế giới có một số lượng cực nhỏ người có được nội lực, còn có ma pháp phương tây, thậm chí là vampire, người sói các loại, vậy mà cũng có sinh sống tại một vài chỗ trên thế giới. Thế giới này quả thực rộng lớn, có vô cùng vô tận những thứ siêu việt tưởng tượng, cho nên chỉ dựa vào xếp đặt ngoài ý muốn để giết người, cứ như vậy sao có thể đủ để lấy một địch lại hàng trăm các cường giả đây? Lực là công cụ của trí, trí là nguồn gốc của lực, chỉ có trí và lực kết hợp mới là vương đạo...

Trần Hạo Thao cầm Phong thần bảng nói với vẻ rất nghiêm túc, cùng lúc đó, Đạt Vân Hi lại một lần nữa lao về hướng hắn, chỉ sau mấy giây mà thôi, nàng lại đánh một chưởng vào bên hông hắn, biến Trần Hạo Thao thành mảnh vỡ. Trần Hạo Thao lại lần nữa biến mất không tung tích, nhưng thanh âm của hắn vẫn không ngừng truyền tới. 
Chẳng biết từ lúc nào, đã có hai Trần Hạo Thao đứng cạnh Đạt Vân Hi, hình dạng hai người hoàn toàn giống nhau, thậm chí thần thái cùng động tác cũng đều giống nhau, giống như là mấy cái bóng trong gương, không chỉ như vậy, Trần Hạo Thao càng lúc càng xuất hiện tại khắp bốn phía. Chỉ sau vài giây, đã có bảy tám Trần Hạo Thao xuất hiện, đến lúc này, lại chính là Đạt Vân Hi bị Trần Hạo Thao bao vây. 
(... Thật là phiền phức a, còn muốn cầm chân mười phút sao? Không ngờ Trần Hạo Thao lại lợi hại như vậy, không biết kỹ năng này rốt cuộc là cái gì. Ảo giác? Thôi miên? Hay là cái gì khác?) 
Trong khi Đạt Vân Hi đánh một kích không trúng, ngược lại bị Trần Hạo Thao bao vây, Lăng Tân và nam tử côn đồ đã một trước một sau chạy vào đến trong khách sạn XX. Hiện tại khách sạn này gần như không còn một bóng người, sau khi cảnh sát bắt đầu phong tỏa, toàn bộ nhân viên khách sạn đã đi ra ngoài, chỉ còn lại một vài khách say ngủ trong phòng không biết tình huống đang xảy ra. Không biết vì sao, cảnh sát chỉ phong tỏa con đường mà thôi, không vào đến khách sạn, cũng không bày bố phong tỏa gần cửa khách sạn, tóm lại, chiến trường này nhờ vậy sẽ không bị người ngoài nào tới quấy rầy. 

- Này, tên chạy phía trước kia, ngươi chính là Lăng Tân sao? Nói ngươi đó, đừng làm như không nghe thấy, ngươi rõ ràng không dám đến gặp Trần Hạo Thao, tại sao phải làm như vậy? Ngươi rõ ràng khiến cho phỏng đoán của Trần Hạo Thao bị thất bại, chuyện như vậy không thể dễ dàng tha thứ!

Không biết vì cái gì, vẻ mặt nam tử côn đồ này bừng bừng lửa giận, hắn vừa chạy theo sau lưng Lăng Tân, vừa điên cuồng lớn tiếng gầm thét, nhìn dáng vẻ của hắn giống như muốn một phát xé tươi Lăng Tân ra làm hai. Chỉ có điều tốc độ chạy của hai người không chênh lệch bao nhiêu, cho nên trong lúc nhất thời hắn cũng không đuổi kịp Lăng Tân, chỉ có thể vừa chạy vừa gào thét, chỉ cần Lăng Tân hơi chậm lại một ít, hắn liền định bổ nhào tới đánh một cái.

- Lời Trần Hạo Thao đã nói làm sao có thể sai? Đúng vậy, Trần Hạo Thao không thể nào sai lầm, ngươi nhất định không phải là Lăng Tân! Ngươi nhất định là người khác cải trang, ta muốn đánh gục ngươi sau đó mang đến trước mặt Trần Hạo Thao, phỏng đoán của Trần Hạo Thao vẫn đúng, chỉ do ngươi cải trang nên mới thất bại, đúng vậy, Trần Hạo Thao vĩnh viễn chính xác tuyệt đối!

Nam tử côn đồ này càng nói càng bất hợp lý, đến mấy câu cuối cùng, hắn đã phảng phất như đang nói trong mơ, chẳng những lời lẽ không hề trật tự, trong mắt cũng chỉ còn có bóng lưng Lăng Tân, hắn đã sớm quên mục tiêu ban đầu, chỉ còn duy nhất một ý nghĩ là đánh cho Lăng Tân một trận, sau đó đưa đến trước mặt Trần Hạo Thao, Trần Hạo Thao vĩnh viễn không thể nào sai... 
(Hoang tưởng? Xác thực, một tín đồ của bản thân chính là đồng bọn tốt nhất có thể nắm giữ, khi vứt bỏ có thể trở thành công cụ hoàn mỹ, có lẽ ta cũng nên tìm kiếm người như vậy làm thành viên Thiên đạo đội... Chỉ là, vì cái gì ta lại cảm thấy ý nghĩ này có vấn đề? Đồng bọn... Là công cụ sao?) 

Hiện tại Lăng Tân đang trong trạng thái nhân cách phụ, không hề vì những lời lẽ nhục mạ sau lưng mà tức giận, chỉ vừa chạy vừa không ngừng tự hỏi, lúc hắn định mở cánh cửa dẫn đến lối thoát khẩn cấp, sau đó theo lối đi này chạy lên, cánh cửa vốn có thể đẩy nhẹ liền mở ra giờ phút này lại nặng như trăm nghìn tấn, dùng sức đẩy như thế nào cũng không hề xê dịch một chút. Lăng Tân chỉ vừa dừng lại, nam tử côn đồ phía sau đã quát to một tiếng đánh tới, đá một cước về phía lưng Lăng Tân.

Lần công kích này kỳ thật cũng không quá bất ngờ, lúc trước Lăng Tân vẫn luôn đề phòng sau lưng, chỉ cần nam tử côn đồ lấy súng ra lập tức sẽ sử dụng Phong thần bảng tiến hành bảo vệ. Nhưng thực tế lại nằm ngoài dự liệu, nam tử côn đồ này chỉ không ngừng xông về trước mà thôi, không rút súng hay vũ khí nóng tiến hành công kích gì cả, cho nên gặp tình huống như vậy, Lăng Tân chỉ giữ một khoảng cách nhất định, đến khi chạy vào tới lối thoát khẩn cấp, như vậy tự nhiên có biện pháp đánh bại hắn, sau đó đi tìm mảnh Phong thần bảng là được. 
Thế nhưng ai ngờ cánh cửa này bị đẩy thế nào cũng không nhúc nhích, trong lúc vội vàng Lăng Tân thiếu chút nữa thì đâm sầm vào cửa, cho nên khi nam tử côn đồ sau lưng đá một cước tới, hắn không có biện pháp ngăn cản, chỉ có thể miễn cưỡng quán chú một ít nội lực lên thân thể, ngạnh kháng một cước này. Bộp~ một tiếng trầm đục, Lăng Tân bị đá văng về phía trước, nhưng khi hắn vừa văng vào cánh cửa dẫn lên lối thoát khẩn cấp, cánh cửa lúc trước đóng chặt như chết này lại bỗng nhiên mở ra một cách đơn giản, Lăng Tân chỉ có thể nằm trên mặt đất một cách khó coi. 

-... Ngươi đã sử dụng Phong thần bảng để cường hóa bản thân?

Lăng Tân đánh một chưởng vào trên mặt đất, dựa vào lực đạo này xoay người đứng dậy, hắn cũng không vội công kích, chỉ dùng nội lực bắt đầu tập trung về chỗ đau đớn bên hông. 

- Đúng vậy, kỹ năng của ta là thứ ngươi không cách nào tưởng tượng được, thế giới vốn không tồn tại loại kỹ năng này. Nói xem, ngươi muốn bị ta đánh một trận rồi lôi ra ngoài, hay là tự ngươi đi theo ta ra ngoài?

Nam tử côn đồ không vội vã tấn công nữa, hắn đứng tựa vào cửa, cứ như vậy nhìn Lăng Tân, nhìn dáng vẻ của hắn giống như đang nghĩ có thể đánh thắng Lăng Tân một cách dễ dàng. 

- Quả nhiên... Theo Phong thần bảng xuất hiện, một số lực lượng không thuộc về thế giới này cũng không ngừng xuất hiện, tình huống như vậy... Chính là Thiên đường mà ngươi muốn sao? Trần Hạo Thao...

Lăng Tân lẩm bẩm vài câu, sau đó hai mắt hắn đột ngột trở thành một mảng mờ mịt, lao về phía nam tử côn đồ. Nam tử côn đồ này lại có chút ngây thơ, hắn không biết vì sao hai mắt Lăng Tân lại trở nên mờ mịt như vậy, trong trạng thái như thế cũng có thể đánh người được sao? Trong một phút thất thần, Lăng Tân đã vọt tới bên cạnh, bị đánh một quyền trúng ngực, lực đạo cực lớn khiến cho cả người hắn bay vút lên, nhưng Lăng Tân căn bản là không có ý định để cho hắn bị văng ra xa, trong chớp mắt đã chụp tay của hắn kéo lại, sau đó xách hắn áp sát vào vách tường đánh liên tục. 
Lực đạo trong mỗi quyền đều rất mạnh, hơn nữa sau khi mở cơ nhân tỏa, giờ phút này Lăng Tân đã hoàn toàn có thể phát huy tốc độ ra đòn lớn nhất từ sau khi có được nội lực, mỗi lần ra quyền đều giống như đánh vỡ không khí phát ra tiếng nổ, sức mạnh rất lớn chẳng mấy chốc đã đánh cho nam tử côn đồ phun ra mấy ngụm máu, vách tường sau lưng cũng đã gần như hoàn toàn vỡ nát. Khi Lăng Tân hét lên một tiếng, một quyền đánh tới đã mang theo tia sáng chói lọi, nội lực quán chú vào một quyền này đã gấp mấy lần bình thường, đánh vào mảng tường bên cạnh nam tử côn đồ. Trực tiếp khiến cho vách tường sụp đổ. Một quyền này nếu như đánh trúng thân người, vậy còn không phải là trực tiếp biến người thành thịt nát sao? 

- Thực lực mạnh mẽ, không chỉ dựa vào kỹ năng hay lực lượng mạnh mẽ, thứ thực sự quyết định thực lực mạnh hay yếu, lại chính là người sử dụng cùng phương pháp sử dụng... Ta không phủ nhận kỹ năng của ngươi có lẽ uy lực rất lớn. Nhưng trước tiên cần phải giải quyết đối phương, làm tiêu tán hoàn toàn chiến lực của đối phương mới là trọng điểm trong chiến đấu.

Trên mặt Lăng Tân vẫn một mực lạnh nhạt, mặc dù đang mở cơ nhân tỏa, nét mặt của hắn cũng vẫn không có chút biến đổi nào, sau khi nói xong lời này, hắn liền quay người chạy về hướng lối đi khẩn cấp, không thèm nhìn lại một cái. 
Tố chất thân thể của nam tử côn đồ thực sự mạnh hơn so với người bình thường rất nhiều, một loạt đòn tấn công của Lăng Tân tuyệt đối sẽ giết chết người bình thường ngay tức khắc. Nhưng nam tử côn đồ chỉ bị đánh ngất xỉu mà thôi, tuy tố chất thân thể như vậy đã rất mạnh nhưng vẫn không thể nào so sánh được với Lăng Tân sử dụng nội lực, lại mở cơ nhân tỏa, trong mấy phút ngắn ngủi đã bị đánh gục, cho dù là trong lúc hôn mê hắn cũng thấy vô cùng không cam lòng... 
(Sao có thể thua như vậy? Ta đã đáp ứng với Trần Hạo Thao, ta muốn cùng hắn sáng tạo ra Thiên đường... Ta sao có thể cứ như vậy mà thua? Ta không thể nào chịu thua!) 
Nam tử côn đồ mãnh liệt cắn đứt đầu lưỡi, đau đớn kịch liệt kích thích hắn thanh tỉnh lại một chút, hắn cố gắng đứng dậy từ trên mặt đất. Nhưng vô luận như thế nào cũng không thể, đả kích của một loạt đòn vừa rồi xác thực quá kinh khủng, cho nên hắn chỉ có thể vô lực chỉ về hướng lối đi khẩn cấp, cứ như vậy chỉ vào vị trí Lăng Tân đang chạy lên. 

-... Xuống đây!

Nam tử côn đồ thấp giọng quát, theo cánh tay hắn từ giữa không khí kéo xuống dưới, toàn bộ lối thoát khẩn cấp đều rung lên kịch liệt, cốt thép cùng kim loại trong vách tường đều đồng thời xuyên ra, nam tử côn đồ dùng cánh tay trong không khí ra sức như đang lôi kéo cái gì đó, những cây thép trong tường hoặc dài hoặc ngắn mấy trăm cân này vậy mà phá ra khỏi trói buộc của lớp bê tông, toàn bộ nhanh chóng bay hướng về phía dưới. Lăng Tân lúc này đang trong lối đi khẩn cấp cũng phát hiện có gì đó không đúng, cầu thang dưới chân hắn đang bắt đầu biến hình vặn vẹo, tình hình như vậy thoạt nhìn thật sự là rất quỷ dị, Lăng Tân chỉ có thể đạp mạnh ra sức chạy lên thật nhanh, nhưng tốc độ chạy lên thật sự không vượt qua được tốc độ sắt thép đang đồng loạt giải thể, chỉ mới chạy được thêm vài mét mà thôi, cầu thang dưới chân đã hoàn toàn sụp đổ, khiến Lăng Tân rơi xuống phía dưới. Rầm rầm một hồi kịch liệt, cầu thang dành cho khẩn cấp này đã hoàn toàn bị sụp đổ từ phía dưới cho đến độ cao khoảng tầng năm tầng sáu, dưới mặt đất đã bị phủ đầy bê tông sắt thép cùng gạch đá vụn, nhìn hiện trường có chút giống như tình cảnh sau khi vừa xảy ra động đất, bên cạnh nam tử côn đồ cũng có gạch đá văng vào, nhưng một ít sắt thép lơ lửng bên cạnh hắn đã ngăn cản tất cả những gạch đá bay tới. Nam tử côn đồ cứ như vậy yếu ớt ngồi dựa vào một mảng tường, máu trong mũi và miệng vẫn đang không ngừng chảy ra, hắn chỉ là đang dựa vào nghị lực cố gắng cưỡng ép chèo chống mà thôi. 

- Lăng Tân, liều lĩnh lúc trước là lỗi của ta, hiện tại mới chính thức bắt đầu chiến đấu... Nếu như ngươi có thể lại gần ta, như vậy chính là ta đã thua.

Nam tử côn đồ nhìn về phía trước, nói với vẻ hữu khí vô lực, hắn miễn cưỡng nhấc một tay lên, hai mắt cũng là cưỡng ép mở ra, nếu không có nghị lực chèo chống, theo thương thế của hắn hiện tại sớm đã hôn mê. Giờ phút này dù sao Lăng Tân cũng đang mở cơ nhân tỏa, hơn nữa lại có nội lực hộ thể, tốc độ và lực phản ứng đều vượt qua người bình thường, khi cầu thang dưới chân sụp đổ, Lăng Tân đã nhảy lên trên những khối gạch đá đang rớt xuống, ngoại trừ bị mấy viên gạch đá nhỏ đụng trúng, kim loại cốt thép đều không hề đụng trúng người hắn, chỉ là lúc rơi xuống đất bị tro bụi mù mịt bốc lên, khiến cho có vẻ hơi chật vật một chút mà thôi. Khi Lăng Tân đã hoàn toàn đứng dậy mới phát hiện xung quanh thân thể nam tử côn đồ đang lơ lửng một số cây sắt, cho đến lúc này, hắn mới hiểu rõ kỹ năng của nam từ côn đồ, khó trách lúc trước cánh cửa sắt kia đẩy như thế nào cũng không chịu nhúc nhích... Nguyên lai là như vậy, kỹ năng của nam tử côn đồ này quả nhiên là khống chế kim loại! Giống như Magneto trong phim X-men, hắn cũng có thể khống chế kim loại! 

- Khống chế kim loại sao? Nhưng cũng không hoàn toàn, vì sao ngươi không dung hợp biến hình những cây kim loại này? Hình dáng cây sắt như thế này tuy thuận tiện cho việc tấn công, nhưng lại sơ hở trăm ngàn khi phòng thủ. Hoặc là có thể suy luận... ngươi chỉ có thể khống chế kim loại di động, mà không cách nào khống chế kim loại dung hợp biến hình?

Lăng Tân nhìn xem động tác của nam tử côn đồ, hắn cau mày hỏi. 

- Đúng vậy, ta còn không thuần thục với kỹ năng khống chế kim loại này, nếu quả thật có thể thuần thục khống chế mà nói... ta đại khái có thể trực tiếp khống chế tất cả kim loại trong phạm vi khách sạn này, lúc đó ngươi sao có thể có cầu thang nào để lên? Hắc hắc...

Nam tử côn đồ cười một tiếng, giờ phút này hắn lại rất tỉnh táo không còn chút thần thái như muốn phát điên lúc trước, chỉ thấy một tay hắn khẽ vẫy, mấy cây thép bên người giống như phi lao bay về phía Lăng Tân, tiếng gió vừa rít lên, những cây thép này cũng đã đâm tới trước mặt Lăng Tân. 
Lăng Tân vẫn trong trạng thái mở cơ nhân tỏa, trong lúc nghìn cân treo sợi tóc đã né được tất cả cây thép đang lao tới, khi hắn đang định lao đến chỗ nam tử côn đồ, những cây thép sau lưng lại một lần nữa từ sau phóng tới, rơi vào đường cùng Lăng Tân chỉ có thể tập trung tránh né. Nhưng vừa mới tránh xong một lần như vậy, những cây cột sắt thép kia lại lần nữa bay vụt tới, liên tục không ngừng đâm kích, cho dù độ chính xác thật sự không ra gì, nhưng cũng làm cho hắn mệt mỏi, căn bản là ngay cả một chút thời gian để phản kích cũng không có. 

- Hắc hắc, với tư cách cận vệ duy nhất trong tương lai của Trần Hạo Thao đại nhân, làm sao có thể sẽ đơn giản bị ngươi đánh bại như vậy? Muốn đi lấy Phong Thần bảng, vậy phải bước qua xác của ta trước!

Nam tử côn đồ cười hữu khí vô lực, trong khi nói chuyện, cũng tiếp tục khống chế kim loại từ đống sụp đổ bay ra, cứ như vậy, Lăng Tân và hắn chỉ có thể bắt đầu giằng co... 
(Thật sự là khó chơi, quả nhiên không hổ là đội viên do chính Trần Hạo Thao lựa chọn, mặc dù có chút lỗ mãng, nhưng tính cách cũng rất thẳng thắn, cũng có đầy đủ kiên trì cùng nghị lực, đội viên như vậy thực sự là khó kiếm... ) 
Lăng Tân bắt đầu tập trung lực chú ý đến trên người nam tử côn đồ, dù sao tại đây cũng không có ai, cho nên tạm thời không quản nam tử họ Lâm, trước tiên phải giải quyết tên quấn dai như đỉa này. 

-... Như ngươi mong muốn, trước tiên sẽ giải quyết ngươi, lúc trước không giết ngươi, là sai lầm của ta...

Lăng Tân mặt không biểu tình nhìn về phía nam tử côn đồ, khi nói đến đây, sát ý trong mắt hắn đã thế nào cũng không che dấu được. Lăng Tân đã thực sự động sát tâm! 

- Đến đây đi, giết chết ta! Bước qua xác ta đã rồi mới có thể đi lấy Phong thần bảng, ha ha ha...

Trong lúc nam tử côn đồ cười lớn, Lăng Tân lại dây dưa cùng với những cây thép, tránh tránh né né, không biết khi nào mới có thể thoát. Trong lối thoát khẩn cấp phía bên kia của khách sạn, một thiếu nữ đang cầm một mảnh giấy nhỏ vừa đi vừa xem, thời gian dần trôi qua, nàng đã càng lúc càng tiếp cận tầng 27... 

Song phương dây dưa lẫn nhau, khiến cho Lăng Tân và nam tử côn đồ, Trần Hạo Thao và Đạt Vân Hi đều không còn tinh lực đi lấy Phong Thần bảng, chiến đấu của hai bên tiêu tốn khá nhiều thời gian, bất quá may mắn chính là đám cảnh sát kia không biết vì duyên cớ gì, vẫn chỉ phong tỏa ở phía xa, cho nên trong lúc chiến đấu mọi người đều không cần đề phòng bị quấy nhiễu.

-... Ngươi thật sự là đồng bọn của Lăng Tân sao?

Trong lúc đang chiến đấu, hơn mười Trần Hạo Thao giống nhau như đúc bỗng nhiên mở miệng hỏi. 

- Tại sao phải hỏi như vậy? Ta có chỗ nào nhìn không giống như là đồng bọn của Lăng Tân à?

Đạt Vân Hi hỏi với vẻ hiếu kỳ, trong khi nói chuyện, nàng lại đánh nát một Trần Hạo Thao, thêm một lần nữa biến hắn thành những mảnh gương vỡ trên mặt đất.

- Bởi vì ngươi rất tỉnh táo...

Trần Hạo Thao thở dài: 

- Ta đã quá quen thuộc với Lăng Tân, tuy rằng hắn rất thông minh, trí tuệ cũng mạnh hơn so với ta, nhưng trong lòng hắn lại có một loại nhiệt huyết người ngoài khó có thể tưởng tượng, nhiệt huyết đối với người, nhiệt huyết đối với sự việc bất bình. Hắn là một người rất đơn thuần, luôn kỳ vọng thế giới này cũng đơn thuần giống như hắn, nhưng mà đơn thuần như vậy sẽ dễ bị tổn thương... Thế giới này cũng không như hắn tưởng tượng vậy, đây là một thế giới tràn đầy ghê tởm, cho nên ta vẫn luôn rất lo lắng sau khi hắn đạt được lực lượng sẽ đi quán triệt chính nghĩa trong lòng, sau đó sẽ thất vọng rồi tuyệt vọng, cuối cùng đi về hướng cực đoan... Nhưng mà ngươi rất tỉnh táo, hiện tại ta đã có thể yên tâm, hắn không đến gặp ta, có thể cũng là do chủ ý của ngươi sao?

Đạt Vân Hi mỉm cười, nàng vừa cười vừa nói:

- Theo ngươi đoán thì thế nào?

Nói xong, nàng lại lần nữa vọt đến trước mặt một Trần Hạo Thao, nhẹ nhàng một chưởng đánh nát. 

- Không có tác dụng đâu...

Trần Hạo Thao khẽ lắc đầu nói: 

- Có lẽ ngươi rất tỉnh táo, nhưng dù sao ngươi cũng không phải Lăng Tân, ngươi sẽ không thể tìm ra sơ hở chiêu thức này. Theo đạo lý mà nói, người như Lăng Tân không thể nào xem ngươi với tư cách đồng bọn, cho dù thực lực ngươi có mạnh đến đâu đi nữa, đoán chừng cũng sẽ không, nhưng ngươi xác thực là đang vì hắn mà chiến đấu, đây cũng là chỗ ta suy đoán sai. Thật sự vẫn muốn chiến đấu đến cùng sao? Nếu vậy ta sẽ phải bắt đầu đánh trả...

- Hì hì, đương nhiên là phải đánh trả, bằng không thì còn gọi gì là chiến đấu a.

Đạt Vân Hi khẽ cười, tuy vậy nàng lại không tiếp tục công kích về thân ảnh Trần Hạo Thao bốn phía. Ngược lại yên lặng đứng im một chỗ, chờ đợi Trần Hạo Thao bắt đầu phản kích. Nàng vốn có dị năng tinh thần lực, tìm không được Trần Hạo Thao thực sự, như vậy khi hắn tiến hành công kích, không có khả năng sử dụng ảnh gương tiến hành công kích a? Khi đó chính là thời cơ tốt nhất để tìm ra chân thân của hắn...

- Đã như vậy... Ngươi cũng nên có giác ngộ có thể sẽ bị thương hoặc nguy hiểm đến tính mạng.

Trần Hạo Thao khẽ lắc đầu, sau đó một tay hắn lại cầm lên Phong Thần bảng, ngay lập tức, Đạt Vân Hi chỉ cảm thấy trước mắt bỗng tối sầm, không gian bốn phía giống như lập tức biến mất, toàn bộ thế giới chỉ còn là một mảnh hắc ám. Trong thế giới này chỉ còn lại có nàng cùng mười Trần Hạo Thao tồn tại. 

- Vỡ!...

Xoảng một tiếng, giống như tiếng vỡ của thủy tinh, thế giới hắc ám mơ hồ lập tức sụp đổ, không gian nứt vụn ra thành từng mảnh giống như thủy tinh. Mà thân thể của Đạt Vân Hi cũng tách ra thành từng mảnh, cả người bể từng khối từng khối...

Cùng lúc đó, bên kia Lăng Tân và nam tử côn đồ vẫn đang chiến đấu, nhưng Lăng Tân đã chiếm thế thượng phong. Tuy kỹ năng khống chế kim loại thực sự rất mạnh, nhưng một là nam tử côn đồ này không thuần thục với kỹ năng của bản thân, không thể khống chế chính xác cùng với trong phạm vi lớn như Magneto trong X-men, thứ hai là ngay từ đầu nam tử côn đồ đã bị đánh trọng thương, giờ phút này toàn bộ đều nhờ nghị lực chèo chống mà thôi. Dưới tình huống như vậy, những cột thép đâm tới dần dần mất đi tốc độ cùng độ chính xác, dù sao muốn đâm trúng người cũng cần dùng mắt để xác định mục tiêu mới được, hiện tại nam tử côn đồ ngay cả mắt cũng là gắng gượng mở ra, cho nên trong lúc giằng co, Lăng Tân đã càng lúc càng đến gần. 
(... Tốc độ và độ chính xác không đủ sao? Không ngờ ta lại phải chết ở đây, Thiên đường trong tâm tưởng của ta, sắp phải dừng bước nhưng Thiên đường vẫn còn cách thật xa... ) 
Nam tử côn đồ cố gắng cười, mặc dù đau đớn đã khiến cho hắn ngay khí lực để cười cũng không có, Nhưng hắn vẫn ngồi đó cố gắng cười, nhìn Lăng Tân càng lúc càng gần. Trong mắt hắn mang theo một loại quyết tuyệt. Một loại kiên trì. 
Ầm!~ 
Lăng Tân đánh một chưởng mãnh liệt vào một cây thép, làm cây thép này văng ra xa cắm vào bên trong chỗ phế tích. Sau đó dưới chân đạp một cái, lao tới trước mặt nam tử côn đồ, mà nam tử côn đồ lại không hề sợ hãi, ánh mắt vô cùng thanh minh, thậm chí ngay cả một chút xíu sợ hãi cũng không có, chỉ yên lặng nhìn bàn tay cách đầu của hắn càng lúc càng gần. 

-... Không!

Khi bàn tay còn cách đầu của nam tử côn đồ chỉ vài centimet, ánh mắt mờ mịt, biểu lộ lãnh đạm của Lăng Tân lại bỗng nhiên biến đổi, tay kia của hắn mãnh liệt đánh bàn tay của mình văng ra ngoài, khiến cho một chưởng này đánh vào vách tường sau lưng nam tử côn đồ, ầm một tiếng, một dấu bàn tay thật sâu in lên trên tường, mà giờ phút này Lăng Tân đã không còn biểu lộ lãnh đạm, nét mặt của hắn tràn đầy kinh ngạc cùng trầm mặc. 

- Không sợ chết sao? Vì sao đến cuối cùng cũng không nhận thua?

Lăng Tân thu tay về, hắn nhìn về phía nam tử côn đồ rồi hỏi như vậy. 

- Chết có gì phải sợ, cái ta sợ chính là mất đi mộng tưởng của mình... Thật vất vả mới có thể tìm được cầu thang trèo lên Thiên đường, ta sao có thể chỉ vì một việc nhỏ tí xíu như sợ chết, mà làm ô uế nó?

Nam tử côn đồ cười lớn tiếng, hắn cố gắng ngẩng đầu lên, muốn nhìn vào mắt Lăng Tân. 

- Mộng tưởng của ngươi là gì?

Lăng Tân bỗng nhiên cúi xuống khiêng nam tử côn đồ lên, cứ như vậy khiêng hắn đi về hướng đại sảnh. 

-... Sáng tạo ra Thiên đường, một Thiên đường có thể cho con người có được hạnh phúc.

Nam tử côn đồ cũng trầm mặc, hắn không biết Lăng Tân làm như thế là có ý gì, bất quá chỉ sau chốc lát, hắn vẫn mở miệng: 

- Ta vẫn luôn luôn tìm kiếm Thiên đường trong tâm tưởng của mình, nhưng đây là một thế giới không có kỳ tích, trong cái thế giới này tất cả mọi chuyện đều đã sớm bị quyết định, sao có thể có Thiên đường nào tồn tại? Đau khổ tìm kiếm chỉ là tự mình lừa mình mà thôi... Nhưng sau đó ta đã gặp được Trần Hạo Thao đại nhân, hắn và Phong thần bảng của hắn có thể thực hiện được mộng tưởng của ta, chúng ta có thể sáng tạo, tạo ra Thiên đường thật sự!

- Sao có thể dễ dàng như vậy. Nơi tâm hồn có thể bình yên chính là nhà, cái nhà này chính là Thiên đường trong mộng tưởng của ngươi, kỳ thật ngươi cũng chỉ là tìm kiếm nơi để có bình yên trong tâm hồn mà thôi.

Lăng Tân thở dài, hắn khiêng nam tử côn đồ đi tới đại sảnh, sau đó đặt hắn lên trên ghế salon, lúc này mới tiếp tục nói: 

- Mỗi người đều có mộng tưởng của mình, đều có Thiên đường của chính mình, nếu như là Thiên đường của người bình thường, có lẽ sẽ rất dễ dàng thực hiện. Nhưng Thiên đường của Trần Hạo Thao... Hắn có được Phong Thần bảng, sáng tạo ra Thiên đường, đối với những người khác mà nói không phải là địa ngục sao?

Nam tử côn đồ lập tức muốn tiến hành phản bác, nhưng Lăng Tân đã phất phất tay cắt đứt lời hắn mà nói: 

- Không muốn tranh luận về tín niệm với ngươi, điểm giới hạn của mỗi người đều bất đồng, ta cũng không có ý định dùng tín niệm của mình áp đặt cho ngươi, nhưng mà xin ngươi nhớ rõ một điểm, khi các ngươi sáng tạo ra Thiên đường, hãy nhìn xem xung quanh... Có phải là có những người bị Thiên đường áp bách dưới chân, bởi vì Thiên đường là tồn tại tương đối, đã có Thiên Đường, vậy thì nhất định sẽ có Địa ngục. Thiên đường của các ngươi, có phải là đã đẩy một số người vào đến Địa ngục không? Có lẽ tương lai chúng ta còn có thể gặp mặt, có lẽ còn có thể trở thành địch nhân, tôn trọng địch nhân cũng là tôn trọng chính mình, ta đồng ý với tín niệm của ngươi, cho nên hãy sống sót, tương lai... Tương lai hãy cho ta thấy thứ ngươi vẫn kiên trì đến cùng là đúng hay sai.

Nói xong, Lăng Tân liền quay người chạy về hướng một lối thoát khẩn cấp khác. Nam tử côn đồ muốn giữ Lăng Tân lại, nhưng mà những lời nói này đã đâm thật sâu vào trong nội tâm của hắn, khiến cho hắn chần chờ, không có níu giữ Lăng Tân, chỉ nằm trên ghế sô pha bắt đầu trầm mặc, một lúc sau, chỗ hắn và Lăng Tân chiến đấu lúc trước bỗng nhiên sụp đổ, nếu như hắn còn tiếp tục ở đó, lần này chắc chắn sẽ bị ép thành thịt nát. 
(Thiên đường trong tâm tưởng của ta... Lại là Địa ngục của những người khác sao?) 
Thiên Đường, Địa ngục... Ai có thể nói rõ ràng được đây? 
Mà cùng lúc đó, trên tầng 27 khói đen mù mịt, trong phòng số 8 sớm đã bị khói bao phủ, lượng khói còn lại thông qua khe cửa phòng chui ra, vì vậy làm cho cả tầng 27 đều có khói cuồn cuộn. Mà ở trong phòng số 9, nam tử họ Lâm đang bực bội bất an đi tới đi lui. Giờ phút này hắn cũng không dám đi đâu, không biết vì cái gì, một loại bản năng bất an bao phủ trong nội tâm hắn, giống như có gì đó vô cùng nguy hiểm sắp đến. Dùng Phong thần bảng dự đoán lại không thấy gì, rơi vào đường cùng hắn chỉ có thể đứng tại cửa sổ không ngừng nhìn về các hướng xung quanh, nhìn xem những cảnh sát ở phía xa đang phong tỏa đường đi, hắn vẫn chưa quyết định được bước tiếp theo đến cùng nên làm thế nào, hẳn là thực sự nên giết sạch đám cảnh sát trước mặt sao? 

- Con mẹ nó, dám chọc giận ta, ta sẽ cho nổ toàn bộ Thượng Hải, là do các ngươi bức ta a!

Nam tử họ Lâm lớn tiếng gầm thét, không ngừng đập phá đồ vật trong phòng, bỗng nhiên khóe mắt hắn lóe lên, chợt thấy một chiếc trực thăng bay ngang qua, chuyện như vậy khiến cho trong lòng hắn mừng rỡ, bởi vì hắn đã biết có thể dùng Phong thần bảng thôi miên người khác, như vậy cũng có thể thôi miên những người điều khiển trực thăng, khách sạn này đã không còn an toàn, nên lập tức đi đến nơi khác thì tốt hơn, vậy thì lên chiếc trực thăng này rời khỏi khách sạn a... Nghĩ đến liền làm, nam tử họ Lâm vội vàng sử dụng Phong thần bảng thôi miên những thành viên có mặt trên trực thăng, sau đó ra lệnh cho bọn họ điều khiển trực thăng bay về hướng khách sạn XX, thấy những chuyện này đều đã làm tốt, nam tử họ Lâm đã không còn chút tâm lý hoang mang nào, hắn an nhàn ngồi trên ghế sa lon uống một ly rượu đỏ. Chỉ là hắn căn bản không biết trạng thái hiện tại của chính mình, trong trạng thái chịu ảnh hưởng của thời không nghịch lưu gần như cực độ lại tiếp tục sử dụng Phong Thần bảng... Lý do này đúng là lý do hắn đáng chết. 
Khi trực thăng bay về hướng cửa sổ, chuẩn bị bắt đầu bay về phía sân thượng, nam tử họ Lâm cũng đứng dậy sửa sang lại quần áo, sau đó chậm rãi đẩy cửa đi ra khỏi phòng số 9. Nhưng mà trong hành lang lúc này tràn ngập khói đen khiến cho hắn ho khan lên, vô ý thức sử dụng Phong thần bảng làm tiêu tán bớt, mà cho đến lúc này, hắn mới nhận thấy tầng lầu này có gì đó không ổn, cho nên hắn bước đi thật nhanh. Lúc hắn vừa bước đến phòng số 8, cánh quạt của trực thăng bỗng nhiên trục trặc, chiếc trực thăng bắt đầu nghiêng ngả về bốn phía, mà bởi vì lúc này trực thăng đang cách tường ngoài của khách sạn quá gần, cánh quạt lập tức cắt vào vách tường, hướng thẳng xuống phía dưới, phá vỡ cửa sổ thủy tinh phòng số 8. 
Trong một căn phòng kín xảy ra cháy lớn, rất dễ hình thành hiện tượng cháy kín, tức là lửa cháy trong phòng cũng không quá lớn, nhưng một khi bỗng nhiên mở cửa, khiến cho lượng lớn oxy tràn vào, như vậy trong nháy mắt... Sẽ nổ tung! Toàn bộ phòng số 8 mãnh liệt phát nổ, mà giờ phút này nam tử họ Lâm vừa mới bước đến cửa phòng, uy lực của vụ nổ lập tức phá nát cánh cửa bằng gỗ, sóng xung kích mang theo mảnh gỗ vỡ toàn bộ găm vào thân thể, không chỉ như vậy, còn đẩy hắn bay ra thật xa, trực tiếp văng tới gần lối thoát khẩn cấp, một mảnh gỗ vỡ đâm xuyên qua cổ hắn, những mảnh khác thì đâm thủng các bộ phận còn lại, khiến nam tử họ Lâm tuy còn chưa chết, nhưng cũng đã cách cái chết không bao xa. 
(Mảnh giấy của ta, dùng mảnh giấy phục hồi lại thân thể của ta như cũ, chỉ cần cầm được mảnh giấy ta sẽ thắng lợi rồi... ) 
Lúc bị vụ nổ tập kích bất ngờ, mảnh Phong thần bảng vốn một mực trong tay hắn cũng bay ra ngoài, rơi cách cửa lối thoát khẩn cấp vài bước, hai mắt nam tử họ Lâm muốn nứt ra nhìn về phía mảnh Phong Thần bảng, liều mạng vươn tay muốn nắm lấy. Nhưng lúc này cửa lối thoát khẩn cấp bỗng nhiên mở ra, một thiếu nữ xinh đẹp mười bảy mười tám tuổi bước ra, nàng rõ ràng cũng rất kinh ngạc khi thấy tình hình tại hiện trường, tuy vậy phản ứng của nàng vẫn rất nhanh, nhẹ nhàng cầm mảnh Phong thần bảng trên mặt đất lên, người thiếu nữ này lập tức hơi nở nụ cười, nụ cười thoạt nhìn thật là xinh đẹp. 

- Tên ta là Vĩ Thi Thi, cám ơn vì Phong thần bảng của ngươi, ngươi thật sự là hào phóng quá, còn nữa... Chúc ngươi chết vui vẻ.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-72)